Sảnh phòng tập
Tuệ San cởi chiếc áo khoác bên ngoài vắt bên ghế, đôi chân thon gọn bước từng nhịp dứt khoát, ánh mắt cô đăm chiêu nhìn lên trên hành lang, Khuất Ngôn Chấn cao cao tại thượng đứng trên đó mà nhìn xuống. Nam nhân chống tay lên thành, tâm mi không chớp mà bị hút hồn theo điệu nhạc đang vang lên. Vật nhỏ bên dưới uyển chuyển theo giai điệu, cơ thể cô mới gập cụp xuống mà lúc ưỡn lên không có tí gì là cứng ngắc, ngược lại như sợi bún mà nắn thẳng lại cơ thể.
Âm nhạc của Tây Ban Nha với điệu Flamenco thật mãnh liệt, tiếng giày của Tuệ San đôi lúc gõ mạnh dưới sàn gỗ để tạo thêm âm thanh cho bài nhảy. Bình thường sẽ cần hai người cho điệu Flamenco nhưng hiện tại chỉ có mình Tuệ San, tưởng chừng sẽ gặp chút khó khăn nhưng cô lại rất biết dàn dựng, tự biên tự diễn, lả lướt như có bạn nhảy song song
Khuất Ngôn Chấn ban đầu chủ định đứng yên xem nữ nhân biểu diễn, sau cùng đôi chân hắn không tự chủ mà thật nhanh xuống cầu thang, tiến về phía Tuệ San. Hắn vứt bỏ chiếc calavat đang thắt chặt, chiếc áo gile cũng bị cởi tung ra rồi tiện đó đón eo nữ nhân. Khuất Ngôn Chấn ôm cô trong lòng, mỗi nhịp nhạc hai người lại kết hợp với nhau để hoàn thành bài nhảy. Tiếng gõ giày xuống sàn gỗ vang lên “cạch...cạch” thật vui tai, nếu Tuệ San đang phô trương như con công tỏa sắc màu thì Ngôn Chấn rất tinh ý mà tiết chế động tác của mình, chủ động nâng đỡ cô rất nhiều bằng cách vỗ tay tạo hiệu ứng1
Sau cùng đoạn nhạc Flamenco kia cũng ngừng, trả lại không gian tĩnh lặng cho cả hai. Tuệ San chủ động lại gần, còn đương mệt nên hơi thở cô gấp gáp, nói:
- Ngài nhảy rất tuyệt, em đã từng biểu diễn Flamenco tại DeLU, cùng các bạn diễn khác... Nhưng họ chỉ muốn phô trương kĩ nghệ của bản thân để gây ấn tượng với giảng viên khoa hay Hội đồng Nghệ thuật Paris, không có tính kết nối nào trong điệu nhảy này
Khuất Ngôn Chấn vòng chắc bàn tay nắn lấy hai bên mạn sườn Tuệ San, được lời khen này hắn cũng không tự mãn vì trước đây còn nhiều lời có cánh hơn nữa mà nam nhân đã được tán thưởng. Hắn cười nhẹ, giải thích:
- Vũ điệu Flamenco chỉ thực sự trở thành linh hồn trong mỗi người Tây Ban Nha, hoặc những người nhảy chuyên nghiệp... Khi họ tìm thấy sự đồng cảm trong tâm hồn, nhìn thấu những gì bản thân hay đối phương trải qua trong cuộc sống từ những vũ điệu đầy mê hoặc ấy
Tuệ San gật gù, thật khó để tìm được nam nhân thấu hiểu điệu nhảy này đến vậy, số lượng nam sinh theo học khoa múa, nhảy hay nghệ thuật đương đại tại DeLU không nhiều, bọn họ chỉ chuyên về thanh nhạc. Ngay cả nữ giới cũng không theo học về các điệu múa đặc trưng trên thế giới, họ - sinh viên DeLU học nghệ thuật, thường chọn những ngành phổ biến hơn.
Nữ nhân nói thêm:
- Nếu không biết điều này mà chỉ xem Flamenco là thứ nhạc nhảy tầm thường... thì thật uổng phí
Khuất Ngôn Chấn hiện tại không còn tập trung vào mọi thứ xung quanh, ánh mắt hắn đổ dồn vào thân thể Tuệ San. Bàn tay hắn chạm sau lưng cô, có thể cảm nhận chiếc váy bó hơi ẩm vì mồ hôi, mùi cơ thể cũng dần nồng hơn cho cả hai. Nam nhân gục xuống bên cầu vai Tuệ San, siết chặt cô lại trong lòng mình mà hít hà thứ mùi hoocmon nữ giới đang tỏa ra... và có cả mùi nước hoa nam giới khác
Nghĩ tới đây, Khuất Ngôn Chấn như bừng tỉnh mà buông tay ra, có hơi mạnh tay mà khiến Tuệ San ngã chới với xuống sàn. Hắn không có ý định đỡ nữ nhân hay hối lỗi, ngược lại còn lạnh lùng mà chỉ:
- Em đi tắm ngay... Tôi không bao giờ ôm ấp một nữ nhân lại có mùi hương của tên đàn ông khác
Nói đoạn Khuất Ngôn Chấn thẳng thừng rời đi, Tuệ San nhăn mày rờ bên hông mình, cú đẩy vừa rồi thật mạnh, có vẻ lời dối trá giảo hoạt trên xe vẫn là không qua được con mắt tinh tương của Ngôn Chấn. Cô thở dài, sau cùng thu dọn phòng tập mà đi tắm ngay, thầm tính kế tiếp theo nên lựa lời giải thích lại với nam nhân kia ra sao. Nữ nhân ngồi trong bồn mà rối rắm, đập tay lên mặt nước mà thầm trách:
- Sao phiền phức thế này
Cô toan chửi thầm thêm vài câu mà tên biến thái kia lại như bóng ma sau lưng, xuất hiện bất thình lình, hỏi:
- Em có chuyện gì mà phải than vãn thế?
Khuất Ngôn Chấn thản nhiên bước vào trong bồn, ngồi ngay sau lưng Tuệ San. Hắn thoải mái cảm nhận làn nước nóng đang hấp hơi lên, thở mấy đợt hơi thỏa mãn rồi lại gặng hỏi:
- Nào, ai làm gì Tiểu San... Hửm?
Vừa nói Khuất Ngôn Chấn vừa dụi mặt vào hõm cổ nữ nhân, cô vẫn còn tức chuyện bị ẩy ngã mà bụm miệng, lớn gan thách thức:
- Ngài đừng có ôm em, em chưa tắm sạch đâu... Hình như vẫn còn “mùi hương của tên đàn ông khác” nào đó đó
Khuất Ngôn Chấn nghe vậy liền dừng mọi hành động đang làm, hắn ngửng lên nhìn cô mà cười cười, bàn tay bên dưới bấu mạnh một bên ng*c, phả hơi trầm mặc bên tai:
- Thế à? Để tôi giúp em bớt mùi hương ấy nhé? Thay vào đó là mùi hương đặc trưng của Khuất Ngôn Chấn tôi, em chịu không?
Lời nói càng ngày càng nhỏ đi, như một sự ái muội sắp tới. Tuệ San ngay tức khắc ngăn lại, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn che bụm vào khuôn miệng Ngôn Chấn đang thủ thỉ bên tai mình. Nữ nhân nhún mình lại, quay ra thỏa hiệp:
- Không cần... Em đã ngâm mình từ nãy rồi, chắc chắn không còn mùi gì lạ nữa