Thụy vương vội vã đi về phía thư phòng. Nội trong hôm nay nhất định phải có được một đáp án, không cách chi đợi thêm được nữa...
Một đám thị vệ ngênh tiếp: “Thụy vương gia, Hoàng thượng đang ở thư phòng chờ Vương gia.”
Vậy sao, Thụy vương khẽ cau mày, liền đi vào: “Hoàng thượng, thần đệ...”
“À, trẫm đang tìm ngươi đây.” Hoàng đế mỹ lệ vẫn thản nhiên như thường đáp. Thấy Thụy vương định mở miệng, liền đưa tay ra cản lại: “Trẫm biết ngươi muốn nói gì, Thư Ca có thể cho ngươi.”
“Hoàng huynh, ngươi nói thật sao?”, Thụy vương mừng như điên nhướng mày, nhìn chằm chằm quân vương trước mắt.
“Ừ, trẫm đã suy nghĩ thật lâu, ngươi đã nói là lưỡng tình tương duyệt, mà hắn ở lại bên người trẫm cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa Huyền ái phi đã mang thai, khiến trẫm cảm thấy rất vui mừng, Thư Ca kia có chăng cũng chỉ là một phi tử trong hậu cung ba nghìn giai lệ, không thể vì hắn mà tổn thương tình nghĩa huynh đệ, chi bằng thành toàn cho các ngươi cũng tốt.”
“Cảm tạ hoàng huynh”, Thụy vương thật sự vô cùng hưng phấn lẫn vui sướng. Thư, chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi, ý cười lộ rõ trên môi...
“Thế nhưng, trẫm có một điều kiện.” Quân vương tiến lên một bước.
“Hoàng huynh mời nói, thần đệ nhất định sẽ cố gắng đáp ứng.”
Hừ, Hoàng đế mỹ lệ nghiêng mặt: “Ngươi có thể hay không, đem binh quyền trong tay giao ra...” Dừng một chút: “Kỳ thực ngươi chỉ cần bảo Nghiêm Thanh sau này quy phục trẫm, còn ngươi từ nay về sau không được hỏi đến quân chính, ở bên cạnh giai nhân của ngươi, làm một vị vương gia tiêu dao được chứ?”
“Hoàng thượng”, ánh mắt Thụy vương sáng long lanh, chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực những thứ này, thần đệ chẳng bao giờ muốn có, cho dù là binh quyền cũng là do Phụ hoàng ban cho, thần đệ những năm gần đây vẫn thuần phục Hoàng thượng, chưa từng có ý đồ gì, bởi vì Hoàng thượng là ca ca ruột thịt của thần đệ, hơn nữa, thần đệ cũng sẽ không có suy nghĩ bất chính nào cả, huống chi hiện tại đã gặp được cậu ấy.”
Tình ý ngập tràn trong mắt: “Ta chỉ muốn cùng cậu ấy bình yên thanh thản mà sống hết một đời, những thứ khác chẳng có gì quan trọng.” Sắc mặt đột nhiên nghiêm chỉnh: “Muốn ta giao ra binh quyền cũng không khó, nhưng nếu như Hoàng huynh ngươi...”
“Trẫm biết ngươi nghĩ gì, ngươi sợ giao binh quyền ra rồi mà vẫn không chiếm được người, có điều ngươi cũng nên ngẫm lại”, Quân vương đổi giọng lạnh lùng: “Hắn vốn là phi tử danh chính ngôn thuận của trẫm, cùng với những công lao mà trẫm đã tạo lập, giờ đây trong lòng thần dân thiên hạ trẫm chính là một vị Hoàng đế tốt, địa vị của trẫm trong lòng người đã cao nay càng cao hơn, huống hồ...” Đôi mắt Hoàng đế sâu thẳm mà vẫn sáng ngời: “Có một số việc, không nên vì nó mà khiến trăm họ lầm than, với tính tình của Thư Ca, hẳn sẽ áy náy cả đời, như vậy các ngươi có còn hạnh phúc chăng, nói trắng ra, trên danh nghĩa trẫm vốn đã thắng ngươi rồi, Thụy, ngươi nên nghĩ lại cho kỹ...”
Thấy Thụy vương trầm mặc không nói, Hoàng đế nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: “Thụy, trẫm có thể triệu cáo* thiên hạ, để Thư Ca đến Thụy vương phủ của ngươi, từ nay về sau không còn liên can gì với Hoàng cung nữa, chức vị của Thụy vương ngươi là do thừa kế mà có, nên chẳng có lý do gì để thoái vị cả, Thụy.”
*召告 thông báo, công khai đưa tin
Nhìn thẳng vào nam tử cao ngang người y: “Ngươi là đệ đệ cùng mẹ với ta, là đệ đệ ruột duy nhất trong cung của ta, ngươi không cần lo lắng.”
Thụy vương giật mình, những gì y vừa nói như gãi đúng chỗ ngứa, không thể phản bác...
Dù sao y cũng là chủ nhân chính thống của giang sơn này...
Dù sao công đức trị quốc của y ai cũng thấy...
Dù sao Hoàng huynh này so với những huynh đệ khác trong hoàng thất cũng không giống nhau...
Dù sao hắn cũng không mong gây ra thiên hạ đại loạn...
Dù sao, dù sao chỉ cần hạnh phúc ấm êm cạnh Thư Ca là đủ rồi...
Nhìn sâu vào đôi mắt quân vương: “Hoàng huynh nói thật chứ?”
“Ừm, quân vô hí ngôn.”
Thụy vương chậm rãi gật đầu: “Được, ta đây đi ra ngoài mấy ngày, Thư Ca cứ đưa tới vương phủ.”
“E là không được, trẫm đã nói rồi, chỉ cần ngươi thông báo cho Nghiêm Thanh, đến khi trở về lập tức có thể mang người đi, kỳ thực...”
Khẽ cười một tiếng: “Sống ở vương phủ của ngươi so với trong cung có gì khác nhau đâu, Thụy vương phủ kia vốn chẳng phải thuộc về hoàng thành của trẫm sao, Thụy, trẫm chỉ có hứng thú với giang sơn của trẫm mà thôi, mỹ nhân trong thiên hạ còn nhiều mà, hửm.”
Thụy vương híp mắt. Một tay giao quyền một tay giao người.
Ái chà, Hoàng huynh, cực hạn của ngươi cũng chỉ đến thế thôi nhỉ, chắc sẽ không định nhường thêm nữa đâu...Thụy vương chậm rãi nhìn chằm chằm Hoàng đế...
Nếu như ngươi đối với cậu ấy vô tình, thì đã không để tâm tới cậu...
Nếu như ngươi đối với cậu ấy thật có chút tình ý, thì lại càng không khiến cậu bị thương chứ...
Hít một hơi thật sâu, được lắm...
“Khi ta trở về Hoàng huynh nhất định phải giao một Thư Ca lành lặn nguyên vẹn cho ta.”
Con ngươi đẹp đẽ dừng lại ở đệ đệ của y: “Ừm, từ giờ trở đi hắn đã là người của ngươi, trẫm sẽ không động đến hắn.”
“Tốt, vậy thần đệ sẽ đi chuẩn bị.” Cúi người thi lễ, quay người lại bước nhanh ra ngoài.
Hoàng đế thong thả từ tốn bước đến trước cửa sổ, vươn tay, gác lên bệ cửa sổ.
Dù là kẻ thông minh đến đâu cũng có nhược điểm, Thụy, nhược điểm của ngươi chính là tình cảm... Phương pháp đơn giản nhất thường lại hữu hiệu nhất với người thông minh... Thư Ca à, ngươi không được phép đi đâu hết...
Thị vệ ngoài cửa vô tình ngẩng đầu, liền lập tức cúi thấp. Dung mạo tinh xảo kia thật khiến kẻ khác choáng ngợp. Bất kể là nhìn bao lâu, vẫn luôn cảm thấy mê muội... Một thiên tử lạnh lùng, một Hoàng đế mỹ lệ...
...
“Thư, Hoàng huynh đáp ứng rồi.”
Thụy vương ôm chầm lấy Thư Ca, vội vàng nói cho tình nhân nghe.
“Thật vậy sao?” Thư Ca sửng sốt, ý cười liền đong đầy nơi khóe mắt.
“Ừ, có điều ta phải đi làm một chuyện, làm xong rồi liền lập tức tới đón ngươi, Thư.” Hôn lên đôi môi người trong lòng: “Chờ ta, tối đa mười ngày, chúng ta sau này có thể bên nhau rồi.”
Là thật sao, Thư Ca mỉm cười, thực sự có thể ra khỏi Hoàng cung rồi, rốt cục có thể sống hạnh phúc rồi: “Ừm, tốt lắm, ngươi phải bình an đấy.”
Ghì chặt đôi vai Thụy vương, mặt khẽ ửng đỏ: “Còn nữa, phải nhanh lên đấy.”
Đương nhiên rồi, cúi đầu hôn lên môi, “Thư, ta yêu ngươi...”
...
Thư Ca đứng trước cửa sổ, cẩn thận tỉ mỉ tưới cho chậu hoa hướng dương. Hắn lúc này đang ở đâu nhỉ, hẳn là vẫn đang gấp rút lên đường liên tục... Đáng lí ra phải mất mấy tháng, không ngờ lại chỉ còn vài ngày... cũng nhanh lắm...nhanh...
Hít hà lấy hương hoa, thơm quá, thơm quá...
“Ai, là công công ạ.”
“Thư sài nhân, Thư sài nhân.” Vài tên cung nhân chạy xộc vào, “Thư sài nhân, Hoàng thượng cho mời.”
Hoàng thượng, Thư Ca chấn động, không phải có chuyện gì chứ.
Ai, hai gã cung nhân đột nhiên tiến lên kẹp lấy Thư Ca kéo ra ngoài.
“Công công, có chuyện gì vậy, Hoàng thượng y...”
“Thư sài nhân, đi nhanh đi, Hoàng thượng đang chờ đó.”
“Thế nhưng...”
Lại có thêm người tới đẩy, vừa lôi vừa túm Thư Ca đi ra ngoài.
“Ai da, ta...”
“Tiểu nha đầu, ngươi đừng theo. Chủ nhân nhà ngươi phải ra tay rồi đây.”
Ra tay? Tiểu cung nữ kinh ngạc...
---------------
Tác giả: Ta biết tình tiết có hơi bị cũ *đổ mồ hôi* xin thông cảm một chút đi *đổ mồ hôi*
---------------
“Hoàng thượng”, nhìn quân vương đang bước tới. Vẫn là một thân y phục vàng nhạt, vẫn là mỹ lệ như vậy. Mái tóc đen được buộc chặt, ngũ quan sáng sủa thiếu đi một tia lạnh lẽo, mà lại hơn một điểm nhu hòa... Nếu mà là nữ tử, nhất định sẽ nhận được muôn vàn sủng ái rồi...
“Thư Ca” Hoàng đế bắt lấy thân thể đang lui về phía sau, ôm vào trong lòng, “Sao không cài chiếc trâm kia, nó rất xứng với ngươi.”
“Hoàng thượng” Mơ hồ cảm thấy có chút bất thường. Hoàng thượng vốn chưa từng làm như vậy, không ôm lấy mình như vậy... Lại vô cùng thân thiết vỗ về mình, không giống...
Ngực Thư Ca nhói lên: “Hoàng thượng, hạ thần, Thụy vương gia, hắn...”
Đôi mắt khẽ chớp: “Thư Ca”, giữ lấy cằm: “Trước khi hắn chưa mang ngươi đi, ngươi vẫn là phi tử của trẫm, lúc này, ngươi nên hết lòng mà hầu hạ quân vương của ngươi đi.” Cúi đầu, hôn lên đôi môi người ở trong lòng.
Ưm, Thư Ca tránh né, cảm thấy lưỡi của người kia đã muốn dò xét đi vào, ôm lấy lưỡi của cậu, a, bàn tay kia cũng đặt lên chỗ nam tính của cậu, cách y phục mà âu yếm...
Tại sao có thể như vậy, thế nào lại... Hai tay đẩy mạnh người kia ra, cùng lúc, liền cắn mạnh vào lưỡi y.
Chát, một cái tát tàn nhẫn giáng xuống, đánh thẳng vào mặt Thư Ca, trên mặt lập tức hiện lên một vệt hồng.
Lại còn dám cắn trẫm, thật to gan. Lần đầu tiên có kẻ không cam nguyện để trẫm âu yếm, lần đầu tiên có kẻ dám phản kháng, dám đả thương trẫm, mọi cái “lần đầu tiên” đều do tên này gây ra.
Thư Ca, Thư Ca, ngươi bảo trẫm làm sao buông tay được đây?
Mạnh bạo túm lấy mái tóc đen, nhìn gò má đã đỏ ửng, mắt long lên, liền ghì sát lại: “Thư Ca, ngươi còn dám phản kháng, trẫm sẽ khiến ngươi đau đớn, hừ.” Bắt được thứ nam tính, liền bắt đầu chà sát lên xuống...
“Hoàng thượng, đừng...” Thư Ca cố sức giữ tay Hoàng đế, thành khẩn mà gấp rút van xin: “Hoàng thượng, hạ thần và Thụy vương là thật lòng, Hoàng thượng xin tác thành cho chúng ta đi.”
Tác thành, quân vương cười lạnh một tiếng: “Thư Ca, ngươi là phi tử của trẫm, sau lưng trẫm lại vụng trộm với đệ đệ trẫm, còn muốn ta tác thành cho các ngươi.”
Thế nhưng, thế nhưng...
“Hoàng thượng không phải đã đáp ứng rồi sao, hơn nữa, trước đây Hoàng thượng cũng đã từng đáp ứng loại chuyện thế này, dựa theo quy đinh trong cung, sài nhân nào chưa chính thức được thăng lên làm phi tần, địa vị ngang cấp với cung nhân, thì sau bốn năm có thể ra khỏi cung.”
“Thư Ca, thần dân trong thiên hạ đều là của trẫm, dù ngươi căn bản không chính thức là tần phi, nhưng chỉ cần trẫm coi trọng, ngươi cũng phải thuộc về trẫm.”
Ánh mắt diễm lệ hiện lên một tia khiêu khích, đôi môi duyên dáng từ từ nhếch lên, lười biếng vỗ về hai gò má Thư Ca, vẻ mặt kia lại có thể hút hồn không gì sánh được.
“Huống hồ Thư Ca của trẫm thật là tốt, trẫm không nỡ buông ra, Thư Ca, trẫm, hiện tại, có lẽ là đã yêu ngươi.”
Lòng Thư Ca chùng xuống, ánh nhìn này, giọng điệu này... cùng với lúc Thụy nói yêu mình thì giống nhau như đúc, hít một hơi thật sâu, Thư Ca lui về phía sau một bước, đột nhiên quỳ xuống. “Hoàng thượng, hạ thần cầu xin Hoàng thượng tác thành.”
Cầu xin, đây là lần đầu nghe được... Lần đầu nghe thấy nam tử luôn mộc mạc, tươi tắn ấy dùng từ này... Nhưng lại là vì đệ đệ của y, nụ cười lập tức biến mất, bất chợt cảm thấy không cam lòng, đố kị, hừ, đố kị sao, con tim quân vương thắt lại “Thư Ca, trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn ngươi, ngươi liền sẽ phải ở lại đây.”
“Van xin ngài, Hoàng thượng.”
Chân mày nhăn tít, cơn giận dần dần bốc lên.
“Van xin ngài.”
Chát, một bạt tai in lên mặt Thư Ca.
“Van xin ngài.” Còn dám nói, chát, bạt tai thứ hai.
“Xin, xin ngài...” Chát, bạt tai thứ ba...
“Xin... Xin” Chát chát, cái thứ tư, cái thứ năm...
Thư Ca có chút mơ hồ, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Chỉ là, chỉ là vì hắn, Thụy, để chúng ta, để chúng ta được ở bên nhau...
Hoàng đế thở hổn hển liên tục, chỉ cảm thấy lòng bàn tay thật bỏng rát, thật khó chịu...
Nhìn hai gò má sưng đỏ của Thư Ca...
Nhìn Thư Ca chậm rãi ngẩng đầu...
Nhìn Thư Ca chậm rãi phun ra hai chữ: “Xin, xin...”
Càng nhịn không được nữa, chỉ muốn kẻ này câm miệng, câm miệng... Thư Ca này, chỉ vì tên kia mà phải cầu xin y. Thư Ca đáng hận này, Thư Ca không biết yêu thương chính mình này...
Chớp mắt một cái, cầm lấy chén nước trên bàn ném thẳng vào đầu Thư Ca. Tiếng đổ vỡ vang lên, một vệt tơ đỏ tinh tế từ từ chảy xuống.
Thư Ca toàn thân mềm nhũn, chậm rãi tiến lại bên chân Hoàng đế, “Xin...”
Ngươi, quân vương siết chặt nắm tay, bất chợt cảm thấy đau đớn, Thư Ca... Đột ngột cúi xuống, hung hăng hôn lên chỗ tơ máu kia. Hung hăng liếm lên vết thương chính mình gây ra, thật thô bạo, thô bạo...
“Người đâu, đè hắn xuống, mang...” Khuôn mặt mỹ lệ lần đầu tiên hiện lên một tia phức tạp: “Mang Điệp Sắc lại đây...”
Cung nhân vừa bước vào lập tức chấn động, Điệp Sắc, loại thuốc này, loại thuốc mê này... Nếu dùng thường xuyên sẽ tổn hại đến cả tâm trí lẫn thân thể. Hoàng thượng chưa bao giờ dùng thuốc này với phi tử của mình, cũng chưa bao giờ cần, vậy mà hôm nay... Nhìn nam tử bị đè trên giường, cung nhân nhanh chóng đi đến...
Thư Ca có chút mơ mơ màng màng, dường như bị ai đó ôm lấy... Dường như bị âu yếm, thật thoải mái...
Ừm, bàn tay kia sao lại rời đi? Mở mắt ra, thấy nam tử thật đẹp trước mặt, là Hoàng thượng sao?
Thư Ca có chút kinh hoàng, “Thư”, Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai... “Thư”, nam tử trước mặt ôm chặt lấy cậu, trêu chọc vuốt ve thắt lưng, rồi mông, cuối cùng đi tới trung tâm dục vọng... Dịu dàng khều nhẹ, a, Thư Ca run run... nhận ra được ánh mắt mỹ lệ, thật quen thuộc...
“Thư”, đúng là hắn rồi, sự vỗ về luôn khiến cậu an tâm... Thư Ca mỉm cười nhìn lên...
Ánh mắt thật đẹp, đầy ôn hòa, thâm tình cuốn lấy y. Tim đập thật nhanh, dục vọng của Hoàng đế trào dâng. Khẽ nghiêng người, hôn lên đôi môi của đối phương...
Ừm, vẫn là hương vị quen thuộc... Thư Ca hé miệng, đón nhận chiếc lưỡi kia xâm nhập, nhiệt tình quấn quít... Toàn thân như thể bị lửa thiêu nóng cháy, tứ chi khát cầu ôm lấy thân thể Hoàng đế, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Hoàng đế có chút say đắm, cũng có chút mê muội... Thứ nhiệt tình này rốt cục lại nổi lên trong y... Thứ hương vị thanh khiết này rốt cục đã bị y nắm giữ rồi...
Đè lại thắt lưng đang ngọ nguậy, tiến thật sâu vào trong thân thể dễ chịu này, cảm giác như lần đầu tiên lâm hạnh, kịch liệt chuyển động.
A, Thư Ca ôm chặt lấy đối phương, loại cảm giác này thật thoải mái, cũng thật hưng phấn, chỉ muốn như thế này mãi...
“Thư, gọi Thực An đi”, Hoàng đế nỉ non dụ dỗ...
Thư Ca nhíu mày, dường như có gì không đúng.
“Thư, gọi Thực An đi, ngoan nào.” Lần thứ hai dụ dỗ, mãnh liệt va chạm...
Ừm, “Thực, Thực An...”
“Gọi Thực An nữa đi.”
“Thực An.”
“Gọi nữa...”
“Thực... An”
A, Thư Ca ghì lấy mái tóc quân vương, quấn vào trong tay, khiến những sợi tóc đen nhánh xoã hẳn ra, lại một lần nữa lôi kéo, tay kia siết chặt sau gáy quân vương, chủ động dán sát người vào, ừ, cậu thật thích cảm giác này... Thư ca vừa mơ hồ vừa hưng phấn, cậu thích nhất như thế này...
Hoàng đế sửng sốt, mặc dù là hoan hảo, nhưng tất cả phi tử đều vẫn còn câu nệ đến thân phận, không hề thả lỏng, càng không hết mình, cũng chẳng yêu thương quấn quít, cuồng nhiệt như thế này, tha thiết như thế này...
Là giữa tình nhân với tình nhân, là giữa phu với thê không chút kiêng dè, vốn không có gì ngăn trở được...
Quân vương mặc cho Thư Ca nắm lấy tóc y, mặc cho Thư Ca ở trên người y làm càn... Thật kích thích, thật hưng phấn, cúi đầu xuống, Hoàng đế hôn đối phương thật sâu, thật nhiệt tình, mãnh liệt, dây dưa mãi không dứt...
Thư Ca mông lung mở mắt, dường như vừa trải qua một giấc mộng dài, rất dài, rất dài... Thật mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Có chút tỉnh táo, lại có chút mơ hồ nhìn chằm chằm trên màn. Màu vàng nhạt... Hoàng thượng... Thư Ca nhéo nhéo tay mình, đờ đẫn quay đầu...
Hoàng đế, đang nằm ngay bên cạnh, hoá ra, việc kia không phải là mộng...
Trên người đầy vết tích tình dục, hậu đình truyền đến một cảm giác nóng rát... Khắp nơi đều cho thấy đã trải qua hoan ái kịch liệt đến cỡ nào...
Tại sao lại như vậy? Không phải mình vốn có thể rời đi sao? Không phải từ nay về sau có thể ở bên nhau sao? Vì sao đột nhiên... đột nhiên thành ra như vậy chứ?
Thư Ca cắn răng, Thụy, ngươi ở đâu, ta muốn thấy ngươi, ta muốn gặp ngươi, ngay lập tức, ngay lập tức...
Gắng gượng cử động thân thể, lướt qua bên sườn người nằm cạnh...
Thụy, hãy chờ ta, ta phải đi tìm ngươi, phải đi...
“Thư Ca” Thanh âm miễn cưỡng từ phía sau truyền đến. Thư Ca giật mình, đột nhiên cố sức, điên cuồng xông ra ngoài.
Chạy, chạy mau! Là ý nghĩ duy nhất trong đầu. Nhất định phải rời khỏi đây, rời khỏi đây!
Phía sau chợt nghe một tiếng hét. Thị vệ muốn đuổi theo, nhưng bóng người vàng nhạt liền ngăn lại, “Không cần, đem cung lại đây.“...
Nhanh lên một chút, nhanh hơn nữa... Thư Ca kéo chặt y phục, đó là cửa sao, là cửa cung sao? Được rồi được rồi, chỉ cần chạy qua khỏi đó, chạy thêm một chút nữa là có thể bắt được hạnh phúc rồi... hạnh phúc...
A, cơn đau nhức từ chân truyền đến, đau như bị răng nanh quái thú cắm vào, từ từ lan truyền khắp cơ thể...
Thân mình Thư Ca thoáng chốc ngã xuống đất.
Không... cửa... ở bên kia cửa... ở bên kia cửa còn có người đang chờ mình... Hạnh phúc đang ở đằng kia, còn một chút nữa thôi, một chút thôi...
Vươn tay, cố gắng trườn về phía trước... Trong mắt lệ đã rưng rưng, nhìn không rõ nữa...
“Thư Ca, ái phi của trẫm, ngươi còn muốn chạy đi đâu.”
Mảnh vàng nhạt kia đã chặn phía trước, chặn lấy hạnh phúc chỉ còn trong gang tấc...
“Thư Ca, ái phi” Quân vương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc huyền xõa dài trên mặt đất. Ánh nhìn dọc theo mái tóc dài chậm rãi dời xuống, chạm vào mũi tên... “Theo trẫm trở về đi, ngoan.” Trên tay khẽ dùng lực, mũi tên cắm sâu vào vài phần...
Ư, Thư Ca đau đớn kịch liệt, nỗ lực nhỏm dậy, nhìn xuyên qua đôi ngươi mỹ lệ, xuyên qua cánh cổng, xuyên qua những bức tường, xuyên qua nữa, qua nữa...
Thụy, Thư Ca hé miệng: “Thụy...” Tuyệt vọng, dùng hết sức lực toàn thân mà hô lớn...