Tề Nhạc Tư:
Anh không biết phải nói như thế nào mới có thể diễn tả nỗi khiếp sợ và cảm tạ của anh.
Em nói một chút xem em tại sao ngốc như vậy, bởi vì một câu nói của người xa lạ nơi phương xa liền ngốc nghếch mà đem nhiều tiền như vậy nhét vào trong phong thư gửi đến đây, em không sợ anh là một tên lừa gạt sao?
Em nói thật đi, số tiền lẻ đó có phải là tiền tiêu vặt của em hay không?
Thời điểm mở phong thư ra anh thật sự kinh ngạc nhìn đồ vật trước mắt không biết phải làm sao.
Em nói anh coi em là người bạn duy nhất, cho nên, thật sự không hy vọng em bởi vì chuyện của anh mà có áp lực, nhưng không nghĩ tới, anh đã làm ảnh hưởng đến em.
Trong khi đó anh hi vọng giữa chúng ta có thể càng thuần túy một chút, chính bởi vì như vậy, thật lòng anh cũng vui vẻ nhận sự trợ giúp về kinh tế của em, huống chi em cũng không làm ra tiền, thậm chí vì giúp anh còn lừa mẹ em.
Anh vô cùng hổ thẹn.
Hổ thẹn đến mức khi đang viết phong thư này cảm thấy không có mặt mũi đối mặt với em.
Nhưng cùng lúc, anh cũng chân thành từ trong trái tim thực lòng vô cùng cảm ơn em.
Nói thật anh không quá muốn chính thức nói lời cảm ơn như này, lập tức đem quan hệ của chúng ta kéo ra rất xa, giống như đột nhiên trờ nên xa lạ vậy, nhưng nếu anh không nói, sẽ không tìm được phương pháp tốt hơn để biểu đạt tâm tình của anh. Đến bây giờ anh đột nhiên phát hiện, anh đọc nhiều sách như vậy, viết nhiều văn chương chương như vậy, nhưng khi anh đối mặt với em, tổng cộng chỉ còn một chữ nghèo.
Em nói xem, đây là tại sao?
Lần trước sau khi viết thư cho em ngày thứ hai anh đến nhà họ hàng vay tiền, không ngoài dự đoán, không có ai quan tâm anh.
Vào lúc ấy anh thật cảm thấy mình bị thế giới này từ bỏ, anh đang trôi nổi ở bên rìa của thế giới, anh nỗ lực muốn chen vào trong cuộc sống của bọn họ, chỉ là, tất cả nỗ lực đều là uổng phí, bọn họ trước sau không nhìn thấy anh.
Là em lại một lần nữa kéo anh về thế giới này.
Tình huống trong nhà cũng không có nhiều chuyển biến tốt đẹp, cũng may có sự hỗ trợ của em, anh không đến nỗi không thể tiếp tục cuộc sống bình thường.
Em nói hơn 600 tệ không coi là nhiều, nhưng với anh mà nói, nó đã cứu anh.
Không, không phải hơn 600 tệ đã cứu anh, là em đã cứu anh.
Nhạc Tư, em sau này chính là ân nhân cứu mạng của anh.
Trịnh trọng viết xuống bốn chữ "Ân nhân cứu mạng" như này, tâm tình phức tạp.
Nói chung, anh rất cảm ơn vì đã gặp được em, em có thể hiểu được đúng không?
Tiền của em vừa đủ để anh nộp học phí, cuộc sống sau này, nhất định anh phải dựa vào bản thân mình.
Cha mẹ anh bên kia...
Anh không biết phải nói như thế nào, hết thảy bất ngờ đều làm cho anh vô lực gánh chịu, thật sự rất muốn ôm lấy em.
Bọn họ không ở bên cạnh anh, trên thế giới này người có thể cho anh điểm tựa cũng chỉ có em.
Em sẽ không rời xa anh đúng không?
Bây giờ đối với anh mà nói giống như là ý nghĩa của mỹ thiếu niên đối với Aschenbach, so với nghệ thuật, so với thần còn quan trọng hơn.
Em nói em coi anh trở thành ngôi sao xa xôi, thật ra đó là em mới đúng.
Không, em không phải vì sao xa xôi, em là mặt trời sưởi ấm, là bầu trời trong xanh, là khí quyển bao quanh, trong sinh mệnh anh em ở khắp mọi nơi, cho dù anh không tiếp xúc không chạm tới em, nhưng mọi thời khắc anh đều có thể cảm nhận được em.
Có phải là anh nói tới quá đáng?
Anh chỉ hi vọng em có thể hiểu rõ ý nghĩa của em đối với anh to lớn bao nhiêu, nặng tới chừng nào.
Rất nhiều lời, em do dự hồi lâu nhưng không có cách nào tiếp tục nói nữa, nói thật, anh sợ sẽ khiến em hoảng loạn.
Cảm ơn sự xuất hiện của em, em khiến anh tin tưởng sự tồn tại của anh còn có giá trị.
Muốn ôm em.
Muốn gặp em.
Còn có nhóc con, lần trước gửi thư đến đây em quên mất gửi ảnh của em đến nhé.
Em chắc chắn không biết, khuôn mặt tươi cười của em đối với anh mà nói có tác dụng an thần, nhìn thấy em, anh liền cảm thấy an tâm.
Khang Đằng
Ngày mùng 7 tháng 3 năm 2004