Ngày 14 tháng 5 năm 2004
Tôi bắt đầu cảm thấy điều kỳ diệu nhất trên thế giới này, khó suy xét nhất chính là nhân sinh gặp gỡ.
Không ai có thể đoán được một giây sau mình sẽ gặp phải ai, sẽ tao ngộ chuyện gì, dù cho nguy hiểm ngay tại trước mặt bạn, đã mở ra cái miệng lớn như chậu máu, bạn lại vẫn như cũ không chút cảm giác nào bước nhanh mà về phía trước.
Mỗi ngày tôi đều cẩn thận từng chút một, giống như đang leo xuống núi, so với những đi bộ trên đồng bằng kia hao tốn càng nhiều sức lực, trên núi mãnh thú bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể xuất hiện, tôi nhất định phải luôn luôn cảnh giác.
Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh người kia, người đó nói sẽ ở bên tôi, quan tâm tôi, nhưng tôi vừa mở mắt ngẩng đầu lên, căn bản là không nhìn thấy người đó.
Bất luận nói làm bạn bao nhiêu lần, tôi vẫn chỉ có thể một mình đối mặt với tất cả những bãi đá ngầm nguy hiểm.
Tôi cũng đã là cá trong cảnh nguy hiểm đã lâu, không biết ngày nào đó liền xong đời.
Ngày hôm qua lão ta đến gõ cửa.
Lại như một giấc mơ ám ảnh, ám ảnh tôi mười năm, rất hiển nhiên, tương lai mười năm, hai mươi năm thậm chí mấy chục năm lão ta cũng không định buông tha tôi.
Nếu như chúng tôi đều có thể sống lâu như thế.
Lần này tôi trốn được hai tháng, có thể cũng là bởi vì hắn bận, cho nên không rảnh tìm tôi.
Bây giờ hắn lại tới nữa rồi, thừa dịp tôi chưa sẵn sàng theo từ trường học đến phòng tôi.
Mà khi đó, người thuê chung cũng đang ở đó.
Tôi và người thuê chung này không có gì để nói nhiều với nhau.
Trừ việc mỗi lần hắn cùng bạn trai làm tình tôi đều sẽ không tự chủ được đi nghe trộm, sau đó làm chút chuyện xấu xa, nhưng chúng tôi vẫn rất ít giao lưu.
Có mấy lần hắn gọi tôi ra ăn cơm cùng, tôi từ chối.
Tôi chống cự việc cùng bất luận người nào trở nên quá quen thuộc.
Hồi trước nghe thấy hắn và người khác nói chuyện điện thoại, tôi mới biết hắn cho thuê phòng này là bởi vì lúc trước chia tay với bạn trai, thấy một mình chịu tiền thuê nhà có áp lực, hắn cũng sợ sống một mình.
Chia tay.
Nhưng không được bao lâu, hai người lại làm hòa.
Đây là lấy tình yêu ra làm trò đùa sao? Nói yêu thì yêu, nói chia tay thì chia tay, đợi đến khi hối hận rồi, có thể lập tức làm hòa vui vẻ.
Dựa vào cái gì bọn họ có thể đùa bỡn tình cảm như vậy?
Không liên quan gì tới tôi, tất cả những thứ này quả thực không liên quan gì với ta.
Nhưng, tôi bỗng nhiên rất vui mừng vì ngày người kia đột ngột xuất hiện ở cửa nỗ lực cưỡng ép chen vào phòng thì người thuê chung nhà tôi ở nhà.
Phải, bạn trai hắn cũng đang ở đó.
Hai người bọn họ vừa xuất hiện, gã đàn ông kia lập tức biến trở về thành con người.
Lão ta đứng ở cửa tự giới thiệu với bọn họ, nói là cha tôi.
Người thuê chung lúc đó biểu tình rất thú vị, hắn hỏi tôi, không phải tôi nói cha mẹ tôi đều chết hết rồi sao?
Lúc đó tôi chỉ muốn khiến cái người kia xấu mặt, tôi trả lời: "Vâng, cha mẹ tôi chết rồi, người này là bạn cha tôi, từ khi tôi còn bé đã nỗ lực cưỡng dâm tôi."
Dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn họ tôi bổ sung thêm: "Lão ta là tên biến thái."
Người kia đánh tôi tát tôi một cái, bị người thuê chung ngăn cản sau đó bắt đầu mắng tôi.
Những lời thô tục lão ta mắng tôi đã từng nghe nhiều nên quen rồi, ở trong mắt hắn tôi chính là thằng rác rưởi.
Một người đàn ông nói ra những lời như vậy có tư cách gì tự xưng là cha tôi? Tại sao cũng đã như vậy, tôi lại không cách nào khiến cho lão ta phải chịu trừng phạt?
Nhiều lần tôi đã thử đi báo án lão ta, kết quả lại lần nữa khiến tôi thất vọng.
Bởi vì chúng tôi có một tầng liên hệ máu mủ như vậy, nên thống khổ tôi gặp gấp mười lần người khác.
Tôi thật sự muốn lão ta chết.
Tề Nhạc Tư lại viết thư đến.
Nó còn nói muốn nhìn thấy tôi.
Một thằng nhóc, thật buồn cười.