Ngày 31 tháng 12 năm 2006
Người như Tề Nhạc Tư, từ khi mới bắt đầu tôi đã không nên phản ứng lại em.
Không nghĩ tới thằng nhãi con mấy năm trước viết thư cũng lộ ra một người nhát gan bây giờ lại học được cách lừa người.
Thành tích này của em thi trường tôi làm gì?
Sau khi đến giảng bài cho thầy giáo?
Quả thực chính là bệnh thần kinh.
Tôi phí đi khí lực lớn như vậy làm thẻ trường học cho em, chính là vì để cho đầu óc không nghĩ linh tinh bỏ thời gian học tập, kết quả thì sao?
Thật là không khiến tôi thất vọng, làm một bộ đề luyện tập, ngoại trừ sơ ý viết sai bên ngoài, mỗi một đề đều có thể tự mình nói mạch lạc rõ ràng ở đó, vậy em tới tìm tôi làm gì?
Tôi hoài nghi Tề Nhạc Tư là cố ý tìm chuyện để đến, tìm tôi gây phiền phức.
Nhãi con này thực sự là khắc tinh của tôi, phải xử lý em cẩn thận mới được.
Cuối năm, lại một năm nữa đã hoàn toàn trở thành quá khứ.
Hôm nay thư viện rất ít người, có người thi xong nghỉ, có người cùng bạn bè đón tết, nhìn những người còn đang ở thư viện học thuộc lòng tôi đột nhiên tại tự hỏi bọn họ có phải cũng giống như tôi không có bạn bè không chỗ có thể đi không?
Nhưng rất hiển nhiên cũng không phải, xem ra chỉ có tôi là như vậy.
Tôi không chỉ cô độc không nơi nương tựa, còn phải ứng phó với một thằng nhóc lừa đảo rõ ràng thành tích rất tốt còn nói dối tôi, thực sự là không biết nên nói gì.
Tề Nhạc Tư ở chỗ của tôi lăn lộn một ngày, còn chơi xấu bắt tôi mời ăn một bữa cơm.
Đương nhiên, bữa cơm này chỉ là một bát mì sợi ở nhà ăn.
Em rát dễ dàng thấy đủ, một bát mì trứng gà mặt cũng có thể ăn đến cực kì thỏa mãn, em thật sự là loài động vật dễ dỗ vậy sao?
Cho tới nay dưới cái nhìn của tôi dục vọng con người đều mạnh đến khó mà tin nổi, mọi người thích làm nhất một chuyện chính là được voi đòi tiên, bọn họ nhìn cái này, nghĩ cái kia, vô luận cái gì cũng đều muốn, chờ khi tới tay, liền không quý trọng.
Đây mới là con người.
Hôm nay Tề Nhạc Tư hỏi tôi nghỉ hè có phải là phải về nhà không.
Tôi theo bản năng mà nói câu không có nhà.
Em ngây ngẩn cả người, cứ như vậy ngu đột xuất nhìn tôi đến nửa ngày.
Hồi tưởng lại ký ức, trước đây tôi lừa em nói nhà tôi xảy ra chuyện, khó trách khi em nhìn tôi trong đôi mắt chứa đầy đồng cảm.
Được rồi, chính em nói không phải là đồng cảm, là đau lòng.
Tôi không xen vào.
Kỳ thực ai cũng không cần phải đồng cảm hoặc là đau lòng vì ai, bởi vì mọi người sống sót không quan tâm tốt xấu đều là đang đi trên con đường của riêng mình, người khác nhìn hay tò mò đều là việc không đâu.
Nhưng Tề Nhạc Tư lại nghiêng về kiểu người rất thích quản việc không đâu.
Em bất ngờ bảo tết hãy đến nhà em, em nói mẹ em cũng rất yêu thích tôi.
Đây quả thực là trò cười.
Em là người thế nào với tôi?
Tôi và em có quan hệ thế nào với nhau?
Tôi đến nhà em làm gì?
Làm nhân chứng gia đình hoà thuận mỹ mãn cho hị sao?
Vậy chẳng phải là tôi biến mình thành trò cười sao?
Ở tiểu khu đối diện trường học tôi đã thuê một phòng đơn, ba tháng, ngày kia có thể chuyển tới, vừa vặn có thể ở đến khai giảng.
Tôi cũng không phải không có chỗ đặt chân, rõ ràng tôi đã vì bản thân chuẩn bị xong tất cả.
Tề Nhạc Tư cẩn thận từng li từng tí thăm dò, nỗ lực từ trong miệng tôi hỏi ra chuyện trong nhà tôi, nhưng tôi nói thế nào đây?
Tôi sẽ nói cho em biết tôi nhỏ bị cha ruột dâm loạn, mẹ ruột tôi đối với tôi không quan tâm không hỏi thăm?
Có lẽ tôi cần phải đem nhật ký năm đó đưa cho em đọc, khi đó em sẽ thật sự bị doạ chạy mất.
Nhưng, dù cho rất muốn làm như vậy, tôi vẫn không có dũng khí gì như cũ.
Nói thật, tôi nguyện ý cùng em ở chung.
Nếu có một ngày em thật sự không xuất hiện nữa, đại khái trong thời gian ngắn tôi không có cách nào đi về thế giới nguyên bản một người.
Có thể tiếp tục như thế, tôi sợ sau này em hối hận, cũng sợ bản thân tôi làm trễ nãi tiền đồ tốt đẹp của em, cuộc sống tốt đẹp của em.
Kim đã sắp điểm đến số mười hai, năm 2006 thật sự đã kết thúc.
Bên ngoài bắt đầu đốt pháo hoa, tôi không cảm thấy đẹp, chỉ cảm thấy cô quạnh.
Tề Nhạc Tư gửi tin nhắn đến, nói em đang đứng ở ban công ngắm pháo hoa.
Tôi biết, chúng tôi không giống nhau, cũng giống việc chúng tôi sống ở hai thế giới khác nhau.
Năm mới sắp đến, nhưng tôi còn đứng ở cửa ngã ba, không biết nên đi hướng nào.
_________________________
*Mì sợi
Cũng sắp đến năm mới rồi các bạn nhỉ, nhanh thật đó. Hạ Xưa edit truyện cũng được gần một năm rồi.
Lúc trước dùng tên Hạ Xưa sau đó sợ sẽ có ai đó nhận ra mình nhưng sẽ gọi một cái tên khác. Nhưng thực ra không có ai cả. Lúc đầu lo lắng sau đó là hoang mang giờ thì là bình thản. Đã lâu vậy rồi mà, cũng chẳng còn mấy người nhớ chuyện xưa.
Bây giờ chỉ có Hạ Xưa thôi.