Khang Đằng:
Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé!
Em quyết định sau này viết thư cho anh mở đầu không cần viết “Triển tín giai”* nữa, thật sự là quá thông thường ha ha.
*Ý là hai người đã thân thiết nên sẽ bỏ qua lời chào hỏi khách sáo thông thường.
Nếu như em tính không sai phong thư này đến tay anh đúng lúc anh đang tổ chức sinh nhật?
Đừng hỏi tại sao em biết sinh nhật anh, năm ngoái kỳ thứ 11 của 《Thiếu niên văn học》 trong bài viết anh đã viết!
Em không nghĩ tới có một ngày mình có thể chính miệng chúc với anh sinh nhật vui vẻ.
Nhưng thế này cũng không thể tính là chính miệng chúc, là tự tay viết mới đúng ha ha.
Nói chung, chúc anh sinh nhật vui vẻ, hi vọng tất cả nguyện vọng và lý tưởng của anh đều có thể thực hiện được!
Trong bức thư hồi âm lần trước anh nói anh đang đọc 《Death in Venice》*của Thomas Mann, hôm nay trên đường từ học đàn về em đã đi tới nhà sách, cuối cùng em đã mua được một quyển rồi.
*Tiểu thuyết về tình yêu của một người đàn ông lớn tuổi với một cậu trai trẻ đẹp đến mức ngôn từ không thể dùng để diễn tả.
Em còn không biết quyển sách này viết về cái gì, hơn nữa từ trước tới nay em cũng chưa từng đọc sách của tác giả này, rất vui khi có thể đọc cùng một quyển sách với anh.
Hai ngày trước kể với mẹ em gần đây đang trao đổi thư từ với anh, cảm anh so với tưởng tượng của em còn lợi hại hơn, rất có tư tưởng, cực kỳ cực kỳ tốt.
Ôi, em cần phải đọc nhiều sách hơn, không thì đến lúc muốn khen anh chỉ có thể dùng loại loại phương thức ngốc nghếch nói toạc ra này.
Tóm lại, quen được anh thật tốt, đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của năm nay.
Thấy anh nói nghỉ đông sẽ cùng cha mẹ đi du lịch, nghỉ tết cũng sẽ ở nơi khác đón, thật hâm mộ anh quá.
Cha mẹ em bận rộn công việc, không có thời gian đưa em ra ngoài chơi, thật ra em cực kì muốn tự mình đi, rời nhà đến mấy thành phố gần đây cũng rất tốt, nhưng cha mẹ không yên lòng, luôn cảm thấy em vẫn còn là một đứa trẻ.
Tết xuân cũng vô cùng tẻ nhạt, em nhớ khi còn bé đều là một nhà ba người đến nhà ông bà, thế nhưng khi em lên lớp sáu. Sau khi bà qua đời, ông em cũng đi theo bà rất nhanh, sau đó nhà em chỉ ở nhà mình ăn tết, chỉ có ba người nhà em, hơn nữa cha em sáng giao thừa còn phải đi làm.
Khi còn bé vẫn là tốt nhất, khi đó còn có thể cùng anh họ đi chụp ảnh với tượng băng.
Đúng rồi, nhà của anh bên kia mùa đông có phải không quá lạnh không? Tuy rằng không phải phương nam, nhưng so với bên em này sẽ ấm áp hơn một chút đi?
Hôm nay chỗ em nhiệt độ thấp nhất đã dưới 0 hai mươi độ, trên đường đi học cảm giác trán bị gió lạnh thổi đến đau.
Phải rồi, em đột nhiên nghĩ ra, nếu kỳ nghỉ anh đi du lịch, đây chẳng phải là cả kỳ nghỉ em không thể viết thư cho anh sao?
╥﹏╥
Em phải nói thế nào đây, hai tháng không thể hàn huyên với anh em chắc sẽ nghẹn chết mất.
Nhưng không sao, anh không cần lo lắng cho em, em quyết định lấy một quyển vở mỗi ngày đem những lời muốn nói với anh viết xuống đó, sau đó chờ anh trở về thì đem quyển vở gửi cho anh ha ha.
Em thật là thông minh!
Ha ha ha khoe khoang vậy xấu hổ quá, anh có cười nhạo em hay không?
Nhưng nói đến đây, em còn chưa biết địa chỉ nhà anh, nếu như có thể khi anh hồi âm có thể nói cho em biết địa chỉ nhận thư nhà anh, như vậy từ nay em có thể viết thư cho anh mà không cần đợi đến khai giảng.
Anh cũng không cần miễn cưỡng, không muốn nói cho em biết cũng không sao, haha.
Bởi vì là sinh nhật của anh mà, cho nên lần này còn gửi cả quà sinh nhật cho anh, năm nay do tương đối vội vàng, không có thời gian chuẩn bị tốt hơn cho anh, chờ sinh nhật sang năm của anh, nhất định từ nửa năm trước em sẽ bắt đầu chuẩn bị!
Nói chung, hi vọng anh đừng ghét bỏ.
Cuối cùng, lần thứ hai chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé.
Tề Nhạc Tư
Ngày 21 tháng 11 năm 2003