Khang Đằng:
Gần đây anh có khỏe không?
Khoảng thời gian này vẫn luôn chưa nhận đươc thư của anh, có phải là em lại chọc giận anh làm anh chán ghét?
Có phải là lần trước em nói cái gì kỳ quái cho nên anh không vui?
Vậy đầu tiên em muốn nói lời xin lỗi với anh, thật sự thật sự rất rất xin lỗi.
Sau này em không bao giờ nói lung tung nữa.
Đã gần một tháng, một chút tin tức của anh cũng không có, em rất lo lắng cho anh.
Anh ở bên kia có phải là cũng đã bắt đầu được nghỉ hè rồi không?
Từ hôm nay em bắt đầu được nghỉ.
Năm sau là lên lớp 9, rất nhanh sẽ đến kỳ thi trung học, cho nên kì nghỉ này rất ngắn, mặc dù nói từ hôm nay bắt đầu chính thức nghỉ hè, nhưng các lớp học bổ túc nối tiếp nhau đến, em mỗi sáng sau khi ra cửa phải tới tận đêm khuya mới trở về nhà.
Mệt mỏi quá đi, không muốn đến học lớp bổ túc chút nào, giảm gánh nặng vốn là chuyện người lớn nói chơi mà, nào có giảm gánh nặng đâu, rõ ràng chính là ngày càng mệt mỏi.
Anh thì sao? Gần đây anh có mệt không?
Em rất rất muốn biết thời gian này anh sống như thế nào.
Khoảng thời gian này em vẫn luôn nghĩ có phải là em đang quấy rầy cuộc sống của anh, rõ ràng cuộc sống của anh nhàn nhã tự tại, nhưng mà lại bị thư của em trói buộc, mỗi tháng đều phải cho hồi âm cho em một hai phong thư, giống như là nhiệm vụ.
Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như là em đã rất chán ghét một người, lại vì quan tâm cảm xúc đối phương lại vẫn hồi âm cho người kia, thật sự sẽ cảm thấy rất phiền rất có áp lực.
Mấy ngày nay em càng nghĩ càng cảm thấy bản thân em dễ làm cho người ta ghét, nếu anh ghét em có thể nói thẳng cho em, thật đấy, chỗ nào em không tốt anh cứ nói, em sẽ cố gắng thay đổi.
Em thật sự rất thích anh, thế nhưng anh không cần đối với thứ tình cảm này của em cảm thấy áp lực, thật đấy, những gì em nói đều là thật, cái gì em cũng không cần, chỉ hi vọng anh được vui vẻ.
Em chưa từng muốn tiếp cận một người như thế, anh là người duy nhất.
Mỗi một lần nhận được thư của anh em đều vui vẻ đến không diễn tả được, thậm chí buổi tối trốn trong chăn nhiều lần đọc đi đọc lại thư anh gửi.
Thư anh viết em đều cất giữ thật tốt, đó là những thứ quý giá nhất của em.
Sau này dẫu có lên đại học em vẫn muốn mang theo chúng, bởi vì tất cả đều là tự tay anh viết cho em.
Khang Đằng, thật ra em có hơi hối hận rồi.
Lúc trước viết thư cho anh không phải em nói tần suất hồi âm của anh có thể thấp một chút cũng được, chỉ cần để em biết anh đang sống tốt là được rồi, dù cho chỉ có đôi câu vài lời.
Nhưng mà bây giờ em gần một tháng không nhận được thư hồi âm của anh lại cảm thấy vô cùng không an lòng, mỗi ngày đều suy nghĩ anh đang sống thế nào, có gặp phiền toái gì hay không, hay có anh thích người nào rồi nên anh không để ý tới em nữa.
Haha, có phải là em rất ngốc không?
Nếu như bởi vì cuộc sống anh đang trải qua quá hạnh phúc không có thời gian hồi âm cho em, vậy thì tốt quá rồi, em hy vọng là như vậy, hi vọng thế giới anh đang sống như nguyện của em so với tưởng tượng của em còn tốt đẹp hơn.
Ngày mai là sinh nhật của em, em đã nghĩ xong ước nguyện sinh nhật rồi.
Trước khi quen anh sinh nhật năm nào ước nguyện của em cũng là thi được vào một trường thật tốt, không khiến cho cha mẹ lo lắng, thế nhưng năm nay em có ước nguyện mới.
Em hi vọng cuộc sống của anh trôi qua thật tốt đẹp.
Bất kể là bây giờ hay là sau này, dù cho anh mãi mãi không hồi âm cho em nữa, em vẫn hi vọng anh có thể sống một đời bình an vui vẻ.
Nếu như có thể ước nhiều hơn một điều nữa, em chỉ hy vọng em lớn lên thật nhanh, hi vọng sau đó có một ngày em có thể thật sự gặp được anh, anh là người em ngưỡng mộ nhất.
Rất nhớ anh, cũng rất nhớ thư của anh, thế nhưng, nếu như bởi vì anh bận hạnh phúc, vậy thì anh có thể không cần viết thư cho em nữa.
Mùa hè vui vẻ, Khang Đằng.
Tề Nhạc Tư rất nhớ anh
Ngày mùng 2 tháng 7 năm 2004