Khang Đằng:
Khi thư đến nơi, chắc anh cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học nhỉ?
Không biết anh dự thi đại học nào, cũng không biết cuộc sống bây giờ của anh thế nào.
Em vẫn là rất nhớ anh.
Hôm nay em tính một lúc, đã hai năm trôi qua anh không gửi thư hồi âm cho em, em cũng từ bắt đầu là lo lắng đến sau này thì thích ứng, vui mừng duy nhất chính là, trước đây khi chúng ta còn liên lạc em đã để lại cho anh địa chỉ nhà em và số điện thoại, nếu có một ngày anh bỗng nhớ tới em, vẫn có thể liên lạc với em được.
Càng ngày em càng tin tưởng anh đang sống tốt, bởi vì chỉ có như vậy em mới có thể an tâm lại.
Nhớ tới lần đầu viết thư em ngu ngốc đột xuất còn cho là học sinh cấp ba đã là người lớn, đặc biệt là mỗi lần liên lạc với anh cũng có thể cảm nhận được anh giữa những hàng chữ thành thục, lúc đó cảm thấy anh đặc biệt lợi hại, em cũng muốn nhanh chóng lên cấp ba, nhưng bây giờ, em cũng đã là học sinh cấp ba, bây giờ em bằng tuổi anh ngày đó, có lẽ em vẫn dốt nát giống như trước, cũng không thành thục.
Học kỳ sau em sẽ lên lớp 11, chúng ta cũng là vào năm anh lớp 11 triệt để cắt đứt liên hệ.
Rất muốn hỏi anh một câu có nhớ tới em hay không, nhưng không có được câu trả lời của anh.
Trong hai năm qua, bởi vì không biết anh cụ thể học lớp nào chỉ có thể không ghi địa chỉ lớp, không nhận được hồi âm của anh cũng không biết anh có nhận được thư của em không.
Em vẫn mua 《thiếu niên sáng tác》, nhưng trên đó không còn những bài viết của anh, trong tuyển tập các bài tho của giải thi đấu văn học cũng không tìm được tên của anh.
Trước đây em từng đọc một câu trong quyển sách nào đó viết "Người quá hạnh phúc sẽ mất đi linh cảm sáng tác", em liền tự nói với bản thân, bởi vì anh quá hạnh phúc cho nên bỏ qua sáng tác, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của mình.
Em hi vọng đây không phải là em lừa mình dối người.
Vẫn rất nhớ anh.
Vẫn rất muốn liên lạc với anh.
Muốn biết tin tức mới nhất của anh, cũng muốn sau đó có cơ hội cùng anh gặp mặt một lần.
Đến bây giờ em rốt cục có thể nói như chặt đinh chém sắt với anh anh là mối tình đầu của em, nhưng mà, có lẽ anh sẽ không muốn nghe.
Mỗi tháng một phong thư, hi vọng không tạo thành phiền phức cho anh, em biết em như vậy rất phiền, nhưng nếu như không như vậy, em sẽ cảm thấy cuộc sống thiếu hụt cái gì đó.
Trước đây em cũng rất muốn cùng anh thi chung một trường đại học, em giống như là một kẻ ngu ngốc lưu luyến si mê anh, không kịp chờ đợi muốn đi theo bước chân của anh.
Hơn nữa càng sớm càng tốt.
Cho nên bây giờ em đang vô cùng cố gắng học tập, em muốn năm lớp 11 sẽ tham gia thi đại học, thế nhưng, em không biết anh thi đậu trường nào ở đâu.
Nhưng không sao cả đâu, em đã nghĩ hết rồi, nếu như đến lúc đó vẫn không có biện pháp biết được tin tức của anh, vậy em sẽ thi vào trường ở quê hương của anh.
Em đã tìm hiểu rồi, thành phố anh đang sống có hai trường đại học rất tốt, em muốn đặt chúng làm mục tiêu, coi như anh không ở nơi đó, nhưng ít ra em có thể đến sống ở thành phố anh từng sống, cũng coi như là đối với bạn thân em an ủi và dặn dò.
Khang Đằng, em rất nhớ anh.
Cuối mỗi phong thư đều phải nói một câu như vậy.
Em ở phương xa, không thể chạm vào, mối tình đầu chỉ có thể tồn tại trên những tờ giấy đã từng viết chữ lên rồi gửi đi, chúc anh thi đại học thuận lợi, hi vọng anh có một cuộc sống tuyệt vời rực rỡ và hạnh phúc
Tề Nhạc Tư chúc phúc cho anh.
Ngày 30 tháng 5 năm 2006