Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 57: Chương 57: Tề Nhạc Tư




Khang Đằng:

Hơn nửa tháng không gặp nhau, cảm giác tựa như đã một năm không gặp.

Khi anh nhận được phong thư này có thể sẽ cảm thấy được em đang bày ra bộ mặt đần thối, kỳ thực cũng không sai, lần thi tháng này của em, thành tích giảm xuống mức kinh khủng.

Không phải em vẫn đi theo anh nói em muốn tháng sáu sang năm tham gia thi đại học sao, cho nên từ khi em lên cấp ba thì vô cùng vô cùng cố gắng nỗ lực học tập, thậm chí tất cả sở thích hứng thú đều tạm thời buông xuống, chỉ có tình cờ viết một hai thiên văn chương, đó là thú vui giải trí duy nhất của anh.

Anh cũng biết, em là người cực kì dốt nát, nhưng vẫn luôn tin tưởng thiên đạo thù cần, cho nên, cho dù không thông minh, thành tích cũng sẽ tạm được, nếu như ổn định một chút, vẫn có hi vọng thi đậu trường đại học của anh.

Ạch, em không phải nói em so với anh lợi hại hơn, lớp 11 liền có thể thi đậu trường của anh, em chỉ là muốn nói, tất cả động lực của em đều đến từ anh.

Thật ra em vẫn luôn cảm thấy sẽ không có cái gì tốt đẹp cả, dù sao cũng đã đến lúc này, kì thi tốt nghiệp trung học ngay trước mắt, trình độ mọi người cũng tương đương như thế này không khác biệt lắm.

Nhưng lần thi tháng này, ta lại bôngc nhiên thi kém đến kỳ lạ.

Có lẽ anh không biết, trong hơn hai năm không liên lạc được với anh, em vẫn luôn kiếm lấy sức lực học tập, bởi vì kìm nén một hơi, chính là muốn mau chóng thi xong rồi đi ra thế giới bên ngoài, mau chóng tìm tới anh.

Dù cho hi vọng xa vời, em cũng muốn đem hết toàn lực sau đó nhìn lại kết quả.

Hiện tại, em rất nỗ lực, kết quả vẫn không tốt như cũ.

Anh từng có thời điểm nản lòng bế tắc như vậy sao? Khi nhìn thấy thành tích bỗng nhiên cảm thấy thật mình tựa như là một chuyện cười, tất cả nỗ lực bỏ ra đều uổng phí.

Nhà em bài thi chất lên thành đống nhiều như vậy, sách bài tập em đã làm qua nhiều lần như vậy, Giấy vẽ còn chưa bao giờ dùng qua rơi đầy bụi bặm, còn có bàn vẽ cùng piano đang ngủ say của em, chúng nó đều cùng nhau cười nhạo em.

Em quả thực rất ngu ngốc, ngốc đến mức chưa từng ý thức được rất nhiều chuyện em vốn không đủ sức làm

Em nực cười quá đúng không?

Khang Đằng, em đặc biệt khó chịu.

Tại sao một vài người dù cho có cố gắng đến thế nào vẫn không thể nắm được kết quả đã hi vọng?

Tại sao thế giới này nhất định phải làm cho những người cố gắng nỗ lực nỗ lực sống phải thất vọng chứ?

Hay là phải nói, kỳ thực em còn chưa đủ nỗ lực? Em tự cho là liều mạng chỉ là cảm động bản thân em?

Ai, thôi, em không muốn cùng anh oán giận những việc này, dù sao chúng ta quen biết lâu như vậy, em cuối cũng vẫn là muốn để bản thân nhìn thấy chút ánh sáng tích cực, luôn cảm thấy như vậy anh mới sẽ thích em.

Hãy quên đi những chuyện em vừa nói đi, em không muốn khiến anh cảm thấy em là một người thích oán giận cuộc sống.

À đúng rồi, lần trước hỏi sinh nhật của anh rốt cuộc là ngày nào đó, anh vẫn chưa nói cho em, hơn nữa cũng không hồi âm lại, anh, anh đó thực sự là... em cũng không biết nên nói với anh cái gì cho tốt, mấy ngày nay em sống không có động lực gì, chờ ta ổn định bản thân lại tới tìm anh đòi thuyết pháp*.

*Giảng đạo

Anh xem, anh cứ luôn nói mình căn bản không giống như em nghĩ, nhưng em cũng không giống tưởng tượng?

Em cũng có một đống lớn đống phụ năng lượng, cũng thỉnh thoảng liền muốn than thở oán giận một chút, nào có ai tuyệt đối rực rỡ năng động chứ!

Khang Đằng, anh thấy đấy em không có chút niềm vui nào, anh có thể hồi âm một phong thư dỗ em chút không? Em biết có lẽ anh không muốn, nhưng nhìn lại em đã viết cho anh nhiều thư như vậy, không có công lao cũng có khổ phiền, anh an ủi em một chút đi mà.

Cuối tuần sau em đi tìm anh, ngươi có thể không nhất định phải hồi âm cho anh!

Tề Nhạc Tư thi rớt không muốn sống cũng chẳng muốn yêu* nữa.

*cái câu không muốn sống cũng chẳng muốn yêu là câu cửa miệng của dân TQ. Cả câu của nó là: đầu gối trúng tên sống chả muốn yêu. Trong cuộc sống gặp chuyện gì đó, tựa như đầu gối trúng 1 mũi tên, ngã sấp mặt. Tên trúng chỗ khác thì bị thương thôi, nhưng trúng đầu gối thì ko nguy hiểm thính mạng nhưng sẽ ngã chắc. Nên cái câu đó ý là gặp chuyện ngã sấp mặt, chả muốn yêu đương gì nữa ( không muốn làm gì nữa)

Ngày 19 tháng 12 năm 2006

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.