Mạc Thần Trạch có chút xấu hổ khi đọc xong lời thoại, không đợi Cố Tiểu Khả kịp phản ứng gì thì anh đã vội vàng dời đi đề tài một cách vụng về.
"Hôm nay thời tiết thật tốt!"
Đầu ngón tay của Cố Tiểu Khả khẽ run lên, hai mắt đỏ hoe, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lòng bị sự quan tâm thổ lộ bất chợt của nam thần làm cho dậy sóng.
Ngay cả giọng nói cũng không tự giác mà mang theo hưng phấn, cô nói năng có chút lộn xộn: "Đúng vậy, thời tiết thật tốt! Mây thật nhiều, em thật sự tốt số lắm mới có thể nhìn thấy nhiều mây như vậy..."
Mạc Thần Trạch nghe cô nói như vậy thì ngực đột nhiên nhói đau, con ngươi anh rụt rụt trong chốc lát.
Số của em...cũng thật tốt.
Lúc hai người trở lại nhè trẻ thì nhóm con sen đều đã biết con hổ Đông Bắc bị viện trưởng Cố thuần hóa rồi. Lão hổ không chỉ không có tổn thương người khác mà còn cõng viện trưởng Cố đi một đoạn, cuối cùng ngoan ngoãn tự giác trở về lồng sắt.
Cố Tiểu Khả vì chuyện này nổi tiếng khắp tiểu khu.
Huấn luyện chó thì tính làm gì, thuần hóa thú dữ mới là bản lĩnh thật sự của cô ấy!
Ánh mắt của mọi người khi nhìn về Cố Tiểu Khả cũng biến đổi, vừa tò mò vừa khâm phục. Bọn họ cảm thấy cô rất uy phong lẫm liệt, ngầu như võ thần tài Triệu Công Minh cưỡi hổ đen* vậy, làm sao dám cưỡi trên lưng lão hổ!
(*): Triệu Công Minh là một Thần tài võ hay võ Thần tài, người ta thường vẽ hình ông là một người mặt đen, râu rậm, tay cầm kiếm Thần hoặc cầm Roi cưỡi cọp đen. Thần tài Triệu Công Minh theo truyền thuyết là người đời nhà Tần, ông lánh đời đi tu tại núi Chung Nam, Thiểm Tây, Trung Quốc. Về sau đắc đạo, Triệu Công Minh coi việc đuổi trừ ôn dịch, cứu bệnh trừ tà. Hơn nữa, ai bị oan ức đến cầu cứu ông thì được giúp đỡ. Người buôn bán thì cầu ông để làm ăn được phát đạt may mắn.
Kể từ đó, tên tuổi nhà trẻ thú cưng của Cố Tiểu Khả cũng nổi danh gần xa, những con sen tìm đến ghi danh cho chó nhà mình nối tiếp không dứt.
--Dịch: Autumnnolove--
Mạc Thần Trạch vốn không định nghỉ trưa, nhưng anh lại nghĩ đến chuyện sáng nay anh đã hoàn thành một lúc hai nhiệm vụ, chắc là cũng tích cóp đủ đồng JJ để mua nội dung truyện rồi. Anh vừa chợp mắt không bao lâu đã tiến vào cõi mơ của truyện.
[ Dịch dinh dưỡng: 0 bình ]
[ Nguyệt thạch: 2 viên ]
[ Đồng JJ: 4 đồng ]
Mạc Thần Trạch cảm thấy thật khó hiểu: "Sao lần đầu làm nhiệm vụ được 10 đồng JJ, mà bây giờ chỉ được 4 đồng?"
Hệ thống nghiêm túc giải đáp: [Lần đầu tiên nạp phí thường có ưu đãi chẳng phải rất bình thường sao? ]
Mạc Thần Trạch: "..."
"Vậy 4 đồng đó có đủ mua những tin tức liên quan đến bọn buôn người không?"
Hệ thống không chút do dự đáp ứng: [Đương nhiên có thể]
[ Xác nhận mua nội dung truyện? ]
[ Vui lòng chọn một: Có / Không ]
Mạc Thần Trạch lập tức trả lời: "Có!"
[ Dịch dinh dưỡng: 0 bình ]
[ Nguyệt thạch: 2 viên ]
[ Đồng JJ: 0 đồng ]
Một giây sau, anh đọc được nội dung truyện như sau:
[ Chú chó labrador Bánh Bao Đậu Đỏ dũng cảm không chút sợ sệt mà che chắn cho Đa Đa ở phía sau nó, cảnh giác nhìn chằm chằm ông chú trước mặt, tầm mắt của nó chưa bao giờ rời đi. ]
[ Vết bớt thật lớn nằm trên gan bàn tay phải của ông chú như ẩn như hiện dưới ánh đèn u ám. ]
"Sao chỉ mới có hai câu vậy?"
Hệ thống thản nhiên trả lời: [ Cậu trả có 4 đồng, còn muốn mua nhiều hay sao! ]
Mạc Thần Trạch: "..."
Tuy rằng manh mối không nhiều lắm, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có thu hoạch. Ít nhất chú labrador tên Bánh Bao Đậu Đỏ đã từng gặp tên buôn người kia, mà Đa Đa có khả năng là tên của chủ nhân chú chó hoặc là bạn của nó.
Mạc Thần Trạch lập tức gọi điện thoại cho người triển khai điều tra dựa trên manh mối này. Có điều thông tin anh có thật sự quá ít ỏi, cái tên Đa Đa này rõ ràng không phải là tên người, tra xét không khác gì mò kim đáy bể.
--Wattpad: autumnnolove--
Buổi chiều, lúc đón Răng Nanh tan học, Mạc Thần Trạch nghĩ ngày thường Cố Tiểu Khả tiếp xúc với khá nhiều chú chó, liền đề cập với cô: "Em có biết chú chó labrador nào tên là Bánh Bao Đậu Đỏ không?"
"Bánh Bao Đậu Đỏ?"
Cố Tiểu Khả lắc đầu, cô chưa nghe cái tên này bao giờ.
Bí Đao vốn đã đi theo con sen nhà mình ra đến cửa nhưng vẫn dựng lỗ tai nghe ngóng, mắt quan sát sáu phương tai nghe ngóng tám hướng, tất nhiên không bỏ sót lời của Cố Tiểu Khả.
Đứa nhỏ này lập tức quay đầu lại, vô cùng hưng phấn nhìn về phía viện trưởng mà gâu gâu thật to:
[ Gâu biết! Gâu biết! Gâu biết Bánh Bao Đậu Đỏ!!! ]
Cố Tiểu Khả: "..."
Bạn nhỏ ơi bạn nhỏ, sau này dứt khoát đừng gọi con là Bí Đao nữa, cứ gọi con là mật thám đi.
Cố Tiểu Khả tiến lên vài bước, trực tiếp hỏi con sen của Bí Đao. Con sen lộ ra vẻ mặt khó xử: "Bánh Bao Đậu Đỏ? Hình như có chút ấn tượng, chắc là một con labrador của vị nào đó ở khu VI, nhưng cụ thể là nhà nào thì tôi không biết chính xác."
Bí Đao rất tích cực không ngừng vẫy đuôi rồi gâu gâu nói: [Gâu nhớ rõ! Gâu nhớ rõ mùi của Bánh Bao Đậu Đỏ! Trước kia cô chủ nhỏ của nó đã từng đút dâu tây cho gâu ăn á! ]
Cố Tiểu Khả xoay người hỏi nam thần: "Anh tìm Bánh Bao Đậu Đỏ có chuyện gì quan trọng sao?"
Nếu không gấp thì chờ đến ngày mai cô sẽ hỏi kỹ Bí Đao, sau đó lại tìm cớ nói cho nam thần biết nhà của Bánh Bao Đậu Đỏ ở nơi nào.
Mạc Thần Trạch sửng sốt, sau lại nhìn lướt qua Cố Tiểu Khả một cái, nói những gì mà anh biết: "Tôi có một người bạn hiện đang làm cảnh sát, anh ta đang điều tra một vụ án buôn người, kẻ bị tình nghi là một người đàn ông trung niên có một vết bớt bớt to ở gan bàn tay phải..."
"Người này rất nguy hiểm, có tin tức mật báo một con labrador tên Bánh Bao Đậu Đỏ đã từng gặp qua ông ta."
Lúc Mạc Thần Trạch nhắc đến chi tiết vết bớt lớn trên gan bàn tay thì đôi tay của Cố Tiểu Khả bất giác nắm chặt lại, cô cắn răng nỗ lực khắc chế cảm xúc đang vô cùng kích động của bản thân. Nhưng manh mối của vụ án đã im lặng hơn mười mấy năm đột nhiên trồi lên trước mặt cô, sao cô có thể không kích động cho được!
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Bí Đao, trực tiếp nói chuyện với nó: "Em dẫn đường cho bọn chị đi."
Sau khi nói xong Cố Tiểu Khả mới phản ứng lại là mình hành động như vậy có chút không ổn, vội vàng giải thích với mọi người: "Tôi nhìn phản ứng của Bí Đao dường như nó biết tin tức về Bánh Bao Đậu Đỏ, rất có thể chúng nó là bạn bè."
Một đám người đi theo phía sau Bí Đao, xuất phát đi tìm Bánh Bao Đậu Đỏ. Mạc Thần Trạch cố ý nhìn lén Cố Tiểu Khả vài lần, trầm mặc đi bên cạnh cô.
Bí Đao không ngừng hít ngửi suốt cả đoạn đường, nó cố gắng phân biệt mùi ở ven đường, cuối cùng thuận lợi đưa viện trưởng đến nhà số 2 - tòa số 5 - khu VI.
[ Chính là nơi này! Uông sẽ không sai đâu! Nơi này có rất nhiều mùi của Bánh Bao Đậu Đỏ! ]
Cố Tiểu Khả nhấn chuông cửa, đợi một lúc lâu vẫn không có ai ra mở cửa.
"Chắc là không có người ở nhà."
Sốt ruột thì không ăn được đậu hũ nóng*, hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn còn đó**.
(*) - 心急吃不了热豆腐: "tâm cấp cật bất liễu nhiệt đậu hủ", làm việc gì cũng phải ổn trọng, không được vội vàng.
(**) - 跑得了和尚跑不了庙: "bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu", nhà sư có thể chạy trốn, nhưng ngôi đền sẽ không chạy với anh ta; có ý là "có thể tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này".
Con sen của Bí Đao dẫn nó về nhà, Mạc Thần Trạch để ý thấy Cố Tiểu Khả đang ngập ngừng, anh không đợi cô lên tiếng đã chủ động đáp lại: "Nếu như có tin tức tôi sẽ báo với em đầu tiên."
"Cảm ơn!"
"Tôi không có hứng thú với mấy câu cảm ơn suông, có thể..."
Có thể học theo cách của người xưa, lấy thân báo đáp hay không à?
Cố Tiểu Khả bị chính suy nghĩ đen tối của mình làm cho hết hồn, nước bọt sặc lại ở khí quản, ho khan một trận dự dội.
"...Cùng nhau ăn cơm chiều không."
Cuối cùng Mạc Thần Trạch mới nói xong một câu, nhìn phản ứng chật vật của Cố Tiểu Khả, anh nhướng mày cười: "Em cho rằng tôi định nói gì?"
Cố Tiểu Khả nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Không, không có gì!"
"Cho nên....". Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả, lắc lắc tấm thẻ đen dành cho hội viên siêu vip trong tay, "Có muốn cùng nhau ăn một bữa toàn ngư yến* không?"
(*) - 全鱼宴: bữa tiệc dùng cá và hải sản làm nguyên liệu chính. Một bữa "toàn ngư yến" sẽ có từ 12 - 14 - 20 - 24 món ăn, thậm chí là cả trăm món ăn trên bàn ăn.
Toàn ngư yến...là thứ mà động vật họ mèo yêu thích nhất. Cố Tiểu Khả vừa nghe lập tức rung động, đầu óc bắt đầu vo ve. Cô siết chặt lòng bàn tay, yên lặng đi theo sau nam thần, hai người ngồi lên chiếc Bentley đen toàn tập của anh, cho đến khi chiếc Bentley dùng tốc độ cực nhanh chạy trên đường quốc lộ rồi mà cả người Cố Tiểu Khả vẫn còn trong trạng thái lâng lâng.
Đến giờ ăn tối cùng nam thần rồi! Đến giờ ăn tối cùng nam thần rồi!
Ahhhhhhhhhhhhhhhh....
Lòng bàn tay của Cố Tiểu Khả đã ươn ướt, các đầu ngón tay run rẩy. Cô cảm thấy chắc là bởi vì bản thân đang hưng phấn quá độ mà sinh ra ảo giác, không dám quay đầu nhìn về phía Mạc Thần Trạch đang nghiêm túc lái xe, đánh phải trộm nhìn về phía cửa sổ, dùng hết sức tìm kiếm bóng dáng phản chiếu của nam thần trên mặt kính.
Mạc Thần Trạch nghiêng đầu nhìn lướt qua Cố Tiểu Khả, thấy cô không ngừng lau lòng bàn tay, tưởng bên trong xe quá nóng liền hạ thấp điều hòa một chút: "Còn nóng không?"
"Không, không có!". Cố Tiểu Khả tận lực làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh nhất có thể, "Vừa rồi!"
Mạc Thần Trạch nhớ lại những tấm thiệp với tranh vẽ đơn giản mà trước kia Cố Tiểu Khả tặng anh, ngoài xương rồng và cà chua thì cô ấy vẽ rất nhiều cá, nhưng đều không phải cá cảnh, mà toàn là các loại cá có thể nấu ăn được như sashimi, cá mè, cá trắm,...
Có thể nhìn ra được cô ấy rất thích ăn cá.
Nghĩ đến đây, Mạc Thần Trạch nhịn không được mà cười rộ lên.
Cố Tiểu Khả trộm quan sát biểu tình của nam thần nhưng vẫn rất tập trung, cô hoàn toàn không biết lúc này anh đang cười vì cái gì. Nhưng cô chỉ cần vừa nhìn thấy nam thần cười lập tức nhớ tới những câu mà anh từng nói...
"Anh chỉ muốn cười với em, còn muốn dựa vào nhan sắc này làm em sập bẫy."
Cho nên bây giờ anh ấy lại muốn...à ừm...muốn bẫy mình sao?
Hai lỗ tai của Cố Tiểu Khả bắt đầu không khống chế được mà đỏ bừng, chẳng mấy chốc đã lan ra phía sau rồi xâm chiếm toàn bộ phần cổ.
Mạc Thần Trạch mời Cố Tiểu Khả ăn toàn ngư yến thật sự xa xỉ hơn Cố Tiểu Khả tưởng tượng nhiều. Lần đầu tiên "hẹn hò", không quan tâm Cố Tiểu Khả nghĩ gì, với Mạc Thần Trạch thì lần ăn cơm này tính là "hẹn hò" rồi.
Không gian nhà hàng này vừa trang nhã lại vừa yên tĩnh, nơi mà bạn có thể thưởng thức mỹ thực và nhân tiện hỏi han nhau vài câu.
Toàn ngư yến tổng cộng có hơn 500 món ăn, Mạc Thần Trạch cố ý hỏi Cố Tiểu Khả: "Mỗi món chúng ta đều nếm thử một chút được không?"
Cố Tiểu Khả: "!!!"
Ở đó có hơn 500 món ăn đó! Hoàng đế dùng bữa cũng chưa tới mức khoa trương như vậy đâu!
Cô cảm thấy khó tin mà há to miệng, đầy khiếp sợ nói: "Vậy có lãng phí quá không? Em cảm thấy bốn năm món là đủ rồi."
Mạc Thần Trạch rất biết lắng nghe, "Vậy cũng được, những món khác lần sau chúng ta lại đến thưởng thức tiếp."
Còn chưa gọi món đã ước hẹn xong lần tiếp theo rồi. Quả nhiên là người đàn ông có bản lĩnh dựa vào nhan sắc mà khiến cho người khác phải nhượng bộ.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã được mang lên. Bí phương cá om dầu ô liu, hàm cá chiên xù, thịt cừu cuộn cá chép, cá chép vượt vũ môn,...đầy đủ màu sắc, mùi thơm nức mũi, khiến cho người ta thèm chảy nước miếng.
Tất cả các nguyên liệu chế biến đều là cá tươi sống, đao pháp của đầu bếp vừa tinh tế vừa đa dạng, còn dùng các thùng chứa nước từ địa phương để giữ cho cá luôn được tươi ngon. Vừa có hương vị thanh đạm của miền nam, lại vừa hàm chứa vị chua cay mặn ngọt của miền bắc khiến cho người ta thích mê.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Mạc Thần Trạch âm thầm quan sát khẩu vị của Cố Tiểu Khả, những món nào cô gắp lên nhiều nhất, những món nào cô không thích lắm, anh đều ghi tạc trong lòng.
Hai người yên lặng ăn cái, nhất thời không biết nên nói gì. Trong lúc ăn, lực chú ý của Mạc Thần Trạch cũng bắt đầu trôi về nơi xa. Anh nhớ lại ban ngày đã cố ý gọi điện ra nước ngoài cho những bác sĩ tâm lý nổi tiếng quốc tế để trao đổi.
Đối phương đề nghị anh nên vun đắp lòng tin giữa hai người trước, đến khi Cố Tiểu Khả hoàn toàn tín nhiệm anh thì anh lại đề nghị cô ấy tiếp thu trị liệu từ các bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp. Những chuyện này gấp cũng không được, người bệnh cần phải cam tâm tình nguyện chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ mới được. Tuyệt đối không được liều lĩnh, càng không thể áp dụng các biện pháp cưỡng chế ép buộc, để tránh kích thích và khiến cho bệnh tình của người bệnh chuyển biến xấu hơn.
Nhưng làm sao mới có thể khiến cho Cố Tiểu Khả chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác?
Ngày thường thái độ của Cố Tiểu Khả rất dễ nói chuyện, nhưng thật ra lòng phòng bị của cô rất cao. Trong tất cả mọi chuyện cô đều có thói quen tự mình đối mặt, rất bài xích việc nhận sự giúp đỡ từ người khác.
Mạc Thần Trạch cau mày suy nghĩ, nửa ngày sau anh mới suy luận ra được một biện pháp thiết thực và hữu hiệu nhất lúc này, đó chính là...
Dụ dỗ cô ấy!
Để cho cô ấy thèm muốn thân thể của anh, càng muốn tới gần anh nhưng lại không có cách nào chạm vào anh. Sau đó tự nhiên cô ấy sẽ chủ động tìm kiếm phương pháp trị liệu.
"Đàn anh?". Thanh âm của Cố Tiểu Khả nhanh chóng kéo Mạc Thần Trạch từ trong hồi ức trở về, "Anh làm sao vậy? Trong người không được khỏe sao?"
"Tôi không có việc gì!"
Mạc Thần Trạch buông đũa xuống, bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Trong lòng anh đang rất phức tạp, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại sợ làm như vậy quá mức liều lĩnh nên lại thôi.
Nếu cô ấy có thể mở lòng với mình thì tốt rồi!
Như vậy thì anh lập tức có thể trực tiếp hỏi, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, anh có thể giúp gì được cho cô hay không.
Miệng lưỡi của Mạc Thần Trạch đều khô khóc, nâng tách trà Long Tỉnh lên nhấp một ngụm, đột nhiên hỏi: "100 tệ năm đó...thật ra là em định đưa thư tình cho tôi đúng không?"
Cố Tiểu Khả sửng sốt, tựa như trong cổ họng đang có một miếng xương cá thật to mắc lại, vừa cảm thấy hụt hẫng lại vừa sợ hãi. Cố khó nhọc há miệng ra, nhưng một chữ cũng không nói được thành lời, khẩn trương đến mức đỏ mặt tía tai.
Mạc thần Trạch thấy cô quá khẩn trương liền thả lỏng thân thể, điều chỉnh lại tư thế ngồi, dựa về sau một cái, khẽ cười nói:
"Đừng thành thật như vậy. Em có thể trả lời những câu hỏi của tôi một cách nghiêm túc, cũng có thể hỏi lại tôi những gì em thắc mắc."
Cố Tiểu Khả ngơ khác hỏi: "Hỏi lại cái gì?"
"Chẳng hạn như, nếu em thật sự đưa thư tình cho tôi thì tôi có thể đồng ý với em hay không."
Câu hỏi này không khác gì tiếng sấm bên tai, Cố Tiểu Khả trừng to mắt, giấu đôi bàn tay dưới bàn rồi nắm chặt lại, lắp bắp hỏi: "vậy anh...anh...anh có thể hay không..."
"Không thể!"
Cố Tiểu Khả sững người, hốc mắt nháy mắt đỏ lên.
"Bởi vì lúc đó em vẫn còn chưa thành niên."
Cố Tiểu Khả sững sờ tại chỗ, tâm tình thay đổi đến chóng mặt, có chút không chịu nổi.
"Tôi biết người nhờ mèo tam thể tặng lễ vật chính là em", Mạc Thần Trạch lẳng lặng nhìn Cố Tiểu Khả, nghiêm túc nói: "Lúc đó tôi cũng rất thích em, nhưng lại không thể làm được gì để đáp lại em."
"Nhưng mà hiện tại, em trưởng thành rồi."