--Dịch: Autumnnolove--
Sáng hôm sau Mạc Thần Trạch như thường lệ đưa Răng Nanh tới lớp. Chờ anh đi rồi, Cố Tiểu Khả lập tức mở cặp sách của Răng Nanh lấy sổ nhật ký ra xem.
Thẻ kẹp sách xương rồng hôm qua đã được rồi thành thẻ kẹp sách cà chua. Quả cà chua tròn tròn như đang xấu hổ, đỏ mọng hết sức đáng yêu.
Nhưng Cố Tiểu Khả lại nhìn chằm chằm vào mấy chữ viết tay ở góc thẻ kẹp sách...
Hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ…
Hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ!!!
Aaaaaaaaa...
Trong đầu Cố Tiểu Khả đột nhiên chấn động ầm ầm, giống như có hàng ngàn hàng vạn bình luận đang chạy khắp màn hình. Cô bối rối tới độ muốn chôn cả khuôn mặt vào hai đầu gối, không dám ngẩng đầu lên nhìn người.
Những việc ngốc nghếch trong quá khứ cứ bị người ta phơi bày trần trụi ra trước mắt, xấu hổ muốn đâm đầu vào tường.
--Dịch: Autumnnolove--
[ Viện trưởng, chị làm sao vậy? ]
[ Viện trưởng không khỏe sao? ]
[ Hôm nay học cái gì vậy viện trưởng, gâu ngoan ngoãn học sẽ được nhận hoa hướng dương đúng không? ]
Nhóm học sinh chó sôi nổi chạy qua, bạn một câu mình một câu gâu gâu nói chuyện.
Cố Tiểu Khả hít sâu một hơi, khép sổ nhật ký của Răng Nanh lại nhét vào trong cặp sách của nó. Cô dùng sức mắc đầu, vờ như tác giả của những bức vẽ kia không phải là cô. Chỉ cần nam thần không có chứng cứ, cô sẽ không thừa nhận.
Đến chết cũng không thừa nhận thì người xấu hổ không phải là mình!
Cố Tiểu Khả nỗ lực an ủi chính mình, bắt đầu dời lực chú ý vào bài học của nhóm chó.
"Hôm nay, chúng ta tiếp tục học về thức ăn."
Đã có căn bản từ bài học hôm qua, việc học hôm nay nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Chúng ta sẽ học những thứ không thể ăn. Những thứ này không tốt cho thân thể của các em, nhẹ thì sinh bệnh phải chích thuốc, nặng thì mất luôn mạng nhỏ."
"Cho nên nhất định phải nhớ kỹ, có biết không?"
Đám học sinh chó đồng thanh trả lời: [ Dạ biết! ]
"Thứ nhất, thức ăn mốc meo hư hỏng thì không thể ăn."
Cố Tiểu Khả đeo bao tay vào, mang ra đạo cụ đã được chuẩn bị từ tối qua. Đó chính là trái cây và thịt đã mốc meo, ôi thiu và hư hỏng. Cô bỏ vào cái mâm to đặt trên mặt đất, gọi lần lượt từng chú chó nên ngửi mùi.
"Phải nhớ kỹ hương vị này đó, sau này gặp phải thức ăn tương tự thế này, tuyệt đối không được ăn, ăn vào sẽ đau bụng."
Nhóm học sinh chó đều tiến lên ngửi qua, nghiêm túc ghi nhớ.
"Đây chính là quả nho và nho khô, mấy thứ này sẽ khiến các em bị suy thận."
"Còn có cây nhục đậu khấu*, ăn vào sẽ dẫn đến chuột rút, đau tim, tử vong."
(*) - 肉豆蔻: một vị thuốc đông y.
"Hành tây và hành lá khiến tế bào máu tan, xuất hiện hiện tượng đi tiểu ra máu. Cho dù có được nấu chín cũng không thể loại bỏ được những chất có hại trong đó."
"Những thức uống chứa cồn, trà, cacao, chocolate, cà phê và sữa bò cũng không được chạm vào. Sữa dê và sữa bò khác nhau nha, sữa dê có thể uống nhưng sữa bò thì không."
Cố Tiểu Khả bày ra từng món đồ ăn ăn không thể ăn, để nhóm học sinh chó nghiêm túc ngửi qua một lần và nỗ lực nhớ kỹ mùi cũng như hình dáng của những món này, sau này có gặp thì tránh xa một chút.
"Còn có xylitol*, kem đánh răng, kẹo cao su, bơ, trứng gà sống, tất cả đều không thể ăn."
(*): Xylitol là một loại rượu đường tự nhiên được tìm thấy trong hầu hết các nguyên liệu thực vật, bao gồm nhiều loại trái cây và rau quả. Nó được chiết xuất từ gỗ bạch dương để làm thuốc. Xylitol được sử dụng rộng rãi như một chất thay thế đường và trong kẹo cao su "không đường", kẹo bạc hà và các loại kẹo khác.
Cố Tiểu Khả lấy một quả táo đưa tới trước mặt nhóm học sinh chó, chỉ vào vỏ quả táo nói: "Vỏ trái cây cũng phải hạn chế ăn."
Cô nhẹ nhàng bổ quả táo ra thành mấy miếng, sau đó chỉ vào hạt quả táo rồi nói: "Hạt và lõi của quá cũng không thể ăn, chỉ có thể ăn phần thịt quả thôi, có biết không?"
Nhóm chó lại trăm miệng một lời đáp lại: [ Biết rồi…]
"Bây giờ chúng ta nói tới sự khác nhau giữa thịt và xương."
"Những loại xương lớn như xương heo, xương bò thì các em có thể gặm. Nhưng các em phải nhớ kỹ không được gặm quá mạnh, bởi vì không cẩn thận sẽ bị gãy răng. Nếu đã không còn răng thì sẽ không ăn được rất nhiều loại thịt ngon đó. Cho nên cần phải bảo vệ hàm răng của mình cho thật tốt biết không?"
"Gật đầu là biết, lắc đầu là không biết."
Nhóm học sinh rất ngoan ngoãn gật đầu tập thể.
"Được rồi, phần tiếp theo chính là những loại xương mà các em không thể ăn."
"Thịt trên xương gà, xương vịt, xương cá thì rất ngon, nhưng xương vừa mảnh vừa sắc, nuốt vào trong bụng rất dễ làm thủng ruột."
Cố Tiểu Khả lại ra vẻ âm trầm nhíu đôi mắt lại, khom người xuống gần đám chó: "Nếu như bụng bị thủng thành một cái lỗ sâu, chắc chắn sẽ rất rất rất đau, các em có sợ không?"
Nhóm chó cụp đuôi lại nép sát vào nhau mà run bần bật. [ Sợ lắm! ]
"Biết sợ là tốt!". Cố Tiểu Khả khôi phục tươi cười: "Chị sẽ nhắc nhở chủ nhân của các em không để cho các em ăn những loại thức ăn nguy hiểm này. Nhưng vì để phòng ngừa tình huống xấu nhất, nếu bọn họ không cẩn thận mà cho các em ăn, các em phải nhớ rõ là không được ăn, sau đó liều mạng lắc đầu với chủ nhân có biết không?"
Nhóm học sinh ngoan ngoãn mà gật đầu tập thể: [ Biết rồi… ]
"Thực ngoan, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập."
Cố Tiểu Khả lần lượt đặt những món đồ ăn không thể ăn vào từng cái chén, sau đó xếp chúng lại thành hình tròn, để nhóm học sinh nỗ lực nhớ kỹ hương vị và hình dạng của từng loại đồ ăn.
Sau đó cô trộn hỗn hợp đồ ăn có thể ăn và không thể ăn vào trong một cái chén lớn, yêu cầu mỗi chú chó phải lựa ra được thứ không thể ăn.
Đáng tiếc bởi vì lượng ký ức quá nhiều, nhóm chó không có cách nào lập tức nhớ kỹ. Cố Tiểu Khả đành phải hạ thấp tiêu chuẩn, cô thu lại phần lớn đạo cụ, chỉ chừa lại bốn loại đồ ăn nhìn na ná nhau mà từ từ dạy bọn nó.
Cô dự định sẽ mất thêm mấy ngày học nữa, tranh thủ giúp mỗi chú chó đều có thể ghi nhớ rõ ràng những thứ này.
--Wattpad: Autumnnolove--
Một ngày trôi qua, nhóm chó về cơ bản đã nắm được quả nho, nho khô, hành tây và hành lá là bốn loại thức ăn không thể ăn.
Thời điểm dạy học thần kinh của Cố Tiểu Khả đều căng chặt, cô phải nhìn chằm chằm vào từng chú chó, không để cho bọn nó ăn nhầm. Cô còn ủy thác lớp trưởng Đao Đao hỗ trợ quan sát với cô, không cho bất kỳ người bạn nhỏ nào ăn phải thức ăn bậy bạ.
Đao Đao rất hưng phấn. Đối với nó, giao trọng trách cho nó còn khiến nó vui vẻ hơn được khen thưởng khô bò.
Cố Tiểu Khả cắt các loại rau quả khác nhau thành từng miếng rồi xếp chúng vào trong chén. Yêu cầu mỗi bạn nhỏ chọn ra những món không thể ăn trong đó, nếu có thể tìm được hết sẽ được khen thưởng thịt bò viên.
Dùng khứu giác để tìm kiếm mục tiêu chính là thế mạnh của Răng Nanh, Đao Đao cũng theo sát sau đó. Ngay cả Pudding Nhỏ cũng không chịu bị tụt lại phía sau, nó nỗ lực học tập, cuối cùng cũng tìm ra được toàn bộ đồ ăn không thể ăn.
Hôm nay Pudding Nhỏ rất ngoan, tối hôm qua nó về nhà đã khóc một trận long trời lở đất, hôm nay lại nhiệt huyết mười phần. Đứa nhỏ này không ăn vụn, còn khắc khổ học tập rất nghiêm túc và chăm chú, ngay cả miếng nho khô rơi ngoài chén cũng bị nó phát hiện ra.
Tiểu gia hỏa dùng móng vuốt đầy nho khô tới trước mặt viện trưởng, vẻ mặt nghiêm túc ngụ ý đây chính là 'cá lọt lưới' không thể ăn.
Cố Tiểu Khả rất vui mừng, ra sức mà khen ngợi nó, còn thưởng cho nó nửa quả dưa chuột.
Những chú chó khác đều ăn thịt bò viên, chỉ có Pudding Nhỏ ăn dưa chuột. May mà nó không kén ăn, không cảm thấy ủy khuất mà còn đặc biệt kiêu ngạo. Nó cảm thấy bản thân không giống chó thường cho nên viện trưởng mới khen thưởng dưa chuột cho nó, mấy người bạn khác cũng đâu có được!
Buổi chiều lúc viết nhận xét cho nhóm chó, Cố Tiểu Khả nhận xét Pudding Nhỏ đầu tiên. Cô không chỉ khen ngợi nó thêm một lần nữa mà còn vẽ cho nó một hoa hướng dương to vô cùng, khiến tiểu gia hỏa mừng như điên.
Đây chính là hoa hướng dương đầu tiên của Pudding Nhỏ, nó gâu gâu gâu đầy hưng phấn, xoay vòng vòng quanh sổ nhật ký của nó.
Cố Tiểu Khả cũng mới vừa viết nhận xét cho Răng Nanh xong, thật sự nhịn không được mà hạ bút xuống vẽ thêm vài nét đơn giản ở góc sổ. Sau đó hai vành tai đỏ bừng lên, lập tức khép sổ nhật ký lại nhét vào cặp sách nhỏ. Hoàn toàn chưa cho Răng Nanh có thời gian thưởng thức hoa hướng dương nhỏ của nó. Răng Nanh ủy khuất rên ư ử hai tiếng.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Chờ sau khi Mạc Thần Trạch đón Răng Nanh về nhà, nó lập tức không ngừng cọ đầu vào cặp sách nhỏ của nó. Loại chuyện dùng răng kéo khóa kéo này không cần ai dạy thì bọn chó cũng học thành tinh.
Răng Nanh chui cả cái đầu nhỏ xù lông của nó vào bên trong cặp sách, ngậm ra sổ nhật ký của chính mình. Thái độ giống như dâng vật quý lên tay Mạc Thần Trạch.
Tiểu gia hỏa này đã biết mỗi lần nó được hoa hướng dương, chủ nhân sẽ giúp nó chụp lại dán lên tường. Như vậy mỗi ngày nó đều có thể thưởng thức thành tích vĩ đại của bản thân.
Mạc Thần Trạch mở sổ nhật ký ra, ánh mắt anh lập tức tập trung vào hình vẽ đơn giản bên góc của Cố Tiểu Khả.
Cô vẽ một cô gái đang quỳ rạp trên mặt đất cầu xin buông tha, hình ảnh rất sống động khiến cho Mạc Thần Trạch vừa nhìn là có thể tưởng tượng ra...
Người nào đó đang nằm bò trên mặt đất, năn nỉ anh đừng tiếp tục trêu đùa cô ấy nữa.
Mạc Thần Trạch nhoẻn miệng cười, tất nhiên là không có mềm lòng. Anh rút thẻ kẹp sách cà chú ra, thay vào đó là một tờ tiền giấy. Một tờ tiền giấy còn nguyên vẹn mới tinh.
Tờ tiền giấy này chính là lúc anh chuẩn bị xuất ngoại du học, một cô gái vội vã chạy tới, đỏ mặt mà cứng rắn nhét vào trong tay anh…
MỘT TỜ 100 NHÂN DÂN TỆ NGUYÊN VẸN!