Thế là hắn phân phó người đun mấy thùng nước nóng đưa vào bên trong trướng của mình, để cho Lê Băng và A Bối cũng có thể rửa mặt một cách đơn giản, mà chính hắn thì hai tay ôm ngực như một pho tượng Môn Thần (thần canh cửa) đứng sừng sững ở tại cửa ra vào, thật giống như đang nhìn chằm chằm các huynh đệ thao luyện. Nào ai biết được Phượng lão đại của bọn họ đứng gác ở đây là vì cái gì ?
Lúc này hiếm khi có tổ chức bữa ăn đêm —— Ưng quân coi như đã rời đến vùng đất không ai quản lý, đi lên phía trước nữa chính là Vĩnh Tế quốc —— Phượng Toàn không đành lòng bèn đem món ăn thịnh soạn trong chén của mình phân chia một chút cho Lê Băng, hắn nghĩ khẳng định là mấy ngày nay công chúa điện hạ ăn uống rất miễn cưỡng, thức ăn trong cung so với trong lúc hành quân dù sao cũng khác biệt một trời một vực.
Trong ba “kẻ sĩ biết rõ tình hình", cũng chỉ có A Bối cảm thấy hơi xấu hổ. Mấy ngày nay nàng đã hỏi thăm nhiều mặt, xem ra Du kỵ Tướng quân rất có uy vọng, rất được thuộc hạ tin cậy, luận kỷ luật cũng nói đến tình cảm và thể diện, nhưng sự săn sóc của hắn giành cho công chúa hình như được che đậy chưa đủ kỹ, ngày hôm qua bắt đầu có người bàn luận xôn xao, hoài nghi Phượng lão đại của bọn họ đối với vị tiên sinh dạy học dung mạo xinh đẹp, nho nhã yếu đuối này. . . còn trên cả tốt nha!
A Bối nghe nói, mấy năm này quân đội Thiên Kinh thường ngày đều ở đây tiếp nhận huấn luyện, cũng không phải là không có cơ hội tiếp xúc với các cô nương, tỷ như cháu ngoại gái của Hoắc đại tướng quân rất có hảo cảm đối với vị Nhị vương tử Cao Dương này, chỉ là Phượng Toàn vẫn luôn khách khí tới cực điểm, uyển chuyển từ chối đụng chạm với cô nương kia, đến cuối cùng còn có lời đồn đãi, Phượng Toàn lạnh nhạt với những cô nương kia như vậy là bởi vì đã cùng với Lam Tham tướng làm thành một đôi !
Không ngờ trong quân cũng nhiều chuyện ngồi lê đôi mách như thế. Hôm qua, mới nghe được có người nói: xem ra Lam Tham tướng đã gặp phải tình địch. Thì ra là hẳn là đang nói về Đại công chúa ? Vị Lam Tham tướng theo như lời đồn là ai vậy ?
A Bối nhìn Phượng Toàn gắp món ăn trong chén cho Đại công chúa, sau đó mình mới “khởi động”, bên cạnh có người ngươi nhìn ta - ta nhìn ngươi, ý nghĩ không cần nói ra lời. Phượng Toàn hoàn toàn không ý thức được hành vi của hắn rước lấy những cái lườm nguýt, mà Lê Băng thì vội vàng che giấu sự mừng rỡ và xấu hổ của nàng, càng không có khả năng tự nhiên cảm nhận được, A Bối không thể làm gì khác hơn là cúi đầu mãnh liệt bới cơm, làm bộ như cái gì cũng không biết.
Ưng quân đang thi hành nhiệm vụ nên không cho phép uống rượu, sợ hỏng việc, ngược lại chơi bài thì có thể được. Sau khi ăn cơm xong, A Bối theo lệ thường cầm xúc xắc và cái chén của nàng, đi tìm “con dê béo” mấy ngày qua nàng chọn trúng để chơi hai cây —— đánh bạc chính là cùng giao thiệp với quan binh, một loại thủ đoạn hỏi thăm tình báo.
Phượng Toàn kết thúc tuần tra các doanh trướng rồi trở lại, thấy Lê Băng đột nhiên đứng lặng yên ở cửa trướng, ngẩn người nhìn những binh sĩ kia chơi vật lộn, hắn mới nhớ tới mấy ngày nay cũng không chú ý xem nàng giết thời gian như thế nào.
Cái này thật ra có quan hệ gì với hắn đâu, tuy nhiên Phượng Toàn lại không nghĩ như vậy. Lê Băng quá yên tĩnh rồi, mấy ngày nay trừ đóng quân và nhổ trại, lúc hắn phải ở bên ngoài tuần tra thị sát bộ hạ, gần như là hai người đều ở đây cùng nhau. Hành quân lên đường thì hắn để Lê Băng và hắn cưỡi chung ngựa; lúc nghỉ ngơi, Lê Băng nhất định ở bên cạnh hắn. Hắn bắt đầu phát hiện khi mình cho nàng một chút ý tốt nhỏ nhỏ, mặc dù nàng cố gắng giữ vững bộ dáng lễ độ lạnh nhạt, gò má ửng hồng cùng với đôi mắt đẹp lấp lánh vẫn tiết lộ tâm tư có rất nhiều háo hức của nàng, đến cuối cùng, nụ cười e lệ rốt cuộc cũng kìm nén không nổi nữa hiện ra ở bờ môi luôn cố gắng ngậm chặt kia.
Điều này làm cho hắn không có cách nào để không quan tâm đến nàng, càng không cách nào không thay nàng mà suy nghĩ nhiều một chút. Hắn thừa nhận, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy nàng cười, ngực của hắn cùng cái đầu nóng đến choáng váng. Xem ra, hắn quả thật là ‘phàm phu tục tử’ không cách nào kháng cự trước sắc đẹp.
"Sắc trời còn sớm, gần nơi này có một chỗ cảnh sắc không tệ, muốn đi xem một chút không ?" - Hắn nghĩ, lần này Đại công chúa đi xa nhà, có thể là cơ hội có một không hai trong đời này của nàng. Tương lai, có lẽ nàng sẽ gả cho chủ nhân một quốc gia, đến lúc đó tuyệt đối không thể có quá nhiều tự do.
Lê Băng có chút kinh ngạc, mắt đẹp sáng chói nhìn thẳng vào hắn."Được!" - Nàng dừng một chút, tựa như nghĩ đến điều gì đó rồi lại nói: "Huynh bận rộn xong chưa?"
Xem ra là nàng thật rất sợ mang lại phiền toái cho hắn. Phượng Toàn gật đầu, "Hôm nay đóng quân tương đối sớm, cho nên đáng ra bộn bề cũng bận rộn xong rồi. Đi thôi, thừa dịp bây giờ trời vẫn còn nắng chiều !"
Hắn chọn một cây đuốc khá nhỏ cho nàng, bản thân cũng cầm một cây, sau đó mang theo cái đánh lửa, để tránh lúc trên đường trở về thì sắc trời đã tối.
"Ta có cái này !" - Lê Băng lấy ra một viên hạt châu to bằng nắm tay trẻ con, dùng sợi tơ bện thành cái lưới bọc bên ngoài. Phượng Toàn nhận ra đó là dạ minh châu cực kỳ hiếm, phải là cống phẩm của Phụ Lan quốc hoặc Vụ Ẩn quốc.
Đối với lần này đi xa nhà của Lê Băng, Lý mama chưa bao giờ trải qua lo lắng như vậy. Bà tự mình chuẩn bị hai bọc hành lý cho công chúa, một bịch lớn đựng vật ngoài thân, một bịch nhỏ bằng da trâu đựng những vật cứu mạng —— chủy thủ, Vạn Linh Đan giải độc, dạ minh châu, lệnh bài thành Viêm Đế v.v…, nhét sát ở trong ngực Lê Băng.
Phượng Toàn gật đầu, chứng tỏ đồng ý. Nàng cầm dạ minh châu ngược lại có phần an toàn hơn, hắn chỉ sợ Lê Băng cầm không tốt cây đuốc, có khả năng gây ra tai họa Chúc Dung(1) ở trong núi vậy thì nguy rồi.
Nơi đóng quân đều phải trải qua thảo luận mới được quyết định, lựa chọn phạm vi quan sát tốt, không dễ bị tập kích, tính toán kỹ địa hình phòng giữ và đường rút lui, vị trí trên cao còn có thể bố trí từng cặp lính vào một tổ, thay phiên trinh sát gác đêm trong chu vi quản thúc. Phượng Toàn mang theo Lê Băng leo lên một chỗ không được tính là sườn núi dốc đứng, sau lại thật sự lo lắng cho nàng, ngay cả cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân với cả thân phận khác biệt cũng tạm thời bỏ quên, tự mình đưa ra một cánh tay để cho nàng bấu víu.
Lê Băng thật không biết bởi vì đi lên khiến nàng phải thở gấp, hay là bởi hành động của hắn khiến cho tim nàng đập rộn lên ? Ở tại một chỗ nhánh cây cành lá đan chen khó gỡ, độ dốc tương đối thẳng đứng, Phượng Toàn trước tiên giẫm chân ở phía trước thử qua độ xốp của bùn đất, mới quay đầu lại đưa tay muốn kéo nàng, Lê Băng chỉ chần chờ một chút, liền đưa tay ra cầm lấy bàn tay của hắn.
Nàng nghĩ, nàng nên chủ động một chút. Nàng trăm cay nghìn đắng đi tới bên cạnh hắn cũng không phải là để giả trang trinh nữ tiết liệt. Vậy mà lòng bàn tay ấm áp cũng như gương mặt kia làm trái tim của nàng cảm thấy an tâm. Khi nàng dựa vào Phượng Toàn chống đỡ leo lên dốc đứng, chợt hình như dùng sức quá mức, chân liền mềm nhũn, không thở nổi, thân thể lắc lư một cái, may mà hắn lập tức phát hiện ra, chặn ngang eo đỡ lấy nàng. "Không sao chứ ?"
Nhịp tim hai người cơ hồ kề sát nhau, Lê Băng một tay níu lấy y phục của hắn, một tay vẫn bị hắn vững vàng nắm giữ, cảm giác choáng váng rất nhanh thối lui, thay vào đó là ấm ấm áp áp, ngọt ngào vui sướng.
"Ta. . . . . . Không có việc gì, thật xin lỗi !"
Phượng Toàn vốn định lập tức lui ra, để tránh mạo phạm giai nhân, rồi lại vì câu ‘thật xin lỗi’ này của nàng mà im lặng một hồi.
Mặc kệ nàng không phải là Tiểu Tuyết, cũng làm cho hắn không nhịn được mỉm cười rồi lại cảm thấy mềm lòng. Hắn nhìn chung quanh, may mà cái chỗ này không có người khác nhìn thấy bọn họ, hắn mặc kệ cái gì là nam nữ cách biệt, nắm chặt tay của nàng. "Nắm chặt vào ta, đi từ từ thôi !"
"Ừ !" - Nhìn tay mình được bàn tay ấm áp của hắn ôm trọn, Lê Băng cúi đầu, khóe miệng không kìm nén được lặng lẽ cong lên.
Phượng Toàn biết mình đã vượt qua, hơn nữa còn phá quá nhiều quy tắc. Là bởi vì nàng càng lúc càng giống Tiểu Tuyết ư ?
Nhưng Tiểu Tuyết đối với hắn mà nói rốt cuộc được coi là gì đây ? Hắn cũng không nói rõ ra được, có vẻ đáp án sát nhất hẳn là sự tiếc nuối đi ? Một nỗi niềm rung động nho nhỏ của năm đó, toàn bộ chuyện xưa, toàn bộ khả năng, toàn bộ tình cảm, tuy không thống khổ, chung quy cũng chỉ là sự nuối tiếc. Mấy năm này, hắn cẩn thận giữ khoảng cách với tất cả thục nữ yểu điệu tại Thiên Kinh, là bởi vì khát vọng muốn trở về cố hương khiến cho hắn tình nguyện lãng phí thời gian. Thật ra hắn cũng hiểu điều này là vô nghĩa, nhưng nội tâm ít nhiều cảm thấy không cam lòng, cảm giác nếu như ‘thành gia lập nghiệp’ ở Đại Thần sẽ tương đương với việc thừa nhận mình thực sự không thể quay về.
Quá khứ lúc ở cố hương, hắn cũng là một dạng hào khí và tác phong phóng túng giống như Hoắc Lỗi, hiện nay phải ăn nhờ ở đậu, bản thân hắn cố ý bớt buông thả, nói đến những thứ ‘phong hoa tuyết nguyệt’ kia, dần dà lại trở thành một phần trong tính cách của hắn. Vậy mà mặc kệ là Lê Băng hay là Tiểu Tuyết, lại làm cho một phần nhiệt huyết thích chõ mõm vào việc người khác ngấm vào trong xương hắn lần nữa ngóc đầu lên.
(phong hoa tuyết nguyệt vừa dung để chỉ 4 yếu tố của thiên nhiên, vừa để chỉ sự buông thả trong tình cảm trai gái)
"Ngồi ở chỗ này một lát thôi !" - Hắn nói.
Hai người tới một nơi có vài cành Hướng Dương tương đối thưa thớt, có những đoạn cây bị gẫy cùng những tảng đá rời. Phượng Toàn lấy áo choàng của mình trải lên trên tảng đá lớn, để cho nàng có thể ngồi nghỉ ngơi.
"Phía trước là nơi nào ?" - Lê Băng không nhịn được hỏi.
"Phía tây nơi có vầng tà dương buổi chiều dần dần lặn xuống là Đại Thần, vùng hoang dã trống trải phía trước chúng ta là Phụ Lan, bên phải vùng núi là Vĩnh Tế !" – Phụ Lan quốc quanh năm băng thiên tuyết địa (vô cùng giá lạnh), nàng thấy không có mấy hứng thú. Vĩnh Tế quốc thổ địa cằn cỗi, văn minh lạc hậu, nàng cũng không hứng thú, tuy vậy vẫn cảm thấy ngạc nhiên, nhìn ngắm qua thực vật, đất đai và bầu trời của bọn họ cũng tốt.
"Những quốc gia kia huynh đã đi qua chưa ?"
"Trừ việc lên thuyền của Vụ Ẩn và Tây Vũ, cùng với một số quốc gia nhỏ khác ở phía Nam của Cao Dương ra, coi như là đã đi qua, cũng chỉ là vì chuyện công, địa phương có thể hiểu rõ thấu đáo thì không nhiều lắm !"
Lúc này, Lê Băng mới nghĩ đến Phượng Toàn ở trong quân đội Đại Thần đã rất nhiều năm, nàng một mặt cảm thấy bất mãn đối với việc phụ hoàng cố ý ngăn cách nàng ở hậu cung, một mặt cũng hiểu, sự chú ý của nàng đối với cái gọi là "Quốc sự" vẫn quá bị động và cũng không quá quan tâm. Lần này có thể biết động hướng của Ưng quân là vì nàng đặc biệt sai người đi hỏi thăm, mẫu phi từ trước đến giờ luôn đóng chặt cánh cửa cuộc sống của mình ở trong cung Trường Lạc, chỉ vì một kẻ hư vô, một mục tiêu tưởng tượng, thật nực cười vì đã uổng phí hơi sức nhiều năm.
Nếu như nhìn thấy thế giới bên ngoài sớm hơn một chút, liệu hết thảy chuyện này có khác biệt hay không ? Lê Băng chưa nghĩ qua. Là sự lạnh nhạt của phụ hoàng cùng sự thống khổ của mẫu phi đã nuôi dưỡng nàng trưởng thành, cũng chi phối tất cả nhận thức và tư tưởng của nàng.
"Ánh tịch dương ở nơi đây và ánh tà dương ở cung Trường Lạc không giống nhau !" - Phải nói, phong cảnh mà nàng đời này đã trải qua, tất cả cũng chỉ có những thứ ở bên ngoài cái cửa sổ nho nhỏ phía trên tháp cao tại cung Trường Lạc.
Đó là tòa thành tối cao trong thiên hạ, mà nàng thì ở trên tháp cao của tòa thành tối cao ấy, một ô cửa sổ nhỏ, đó hẳn là toàn bộ tự do mà nàng có được từ lúc chào đời cho tới nay.
"Ta cũng cảm thấy như vậy, hoàng hôn ở Đại Thần so với ở Cao Dương cũng không giống nhau !" Hắn nở nụ cười.
Về vấn đề vương thất của Cao Dương, Lê Băng cũng được nghe nói qua. Nàng nhớ tới năm đó Phượng Toàn đã nói, có lẽ phải đợi đến khi phụ thân hắn hết giận thì hắn mới có thể trở về.
Hắn rất nhớ nhà có phải không?
"Cao Dương là một nơi như thế nào vậy ?" - Nàng hỏi.
Thế là Phượng Toàn bắt đầu kể rõ tất cả những thứ liên quan đến quê nhà cố hương. Năm xưa khi còn nhỏ đã đi qua không ít địa phương trong quốc thổ Cao Dương, cả những nơi chưa đi qua, vẫn là niềm tiếc nuối của hắn. Rời đi đã nhiều năm rồi, hắn không biết những phong cảnh kia có bao nhiêu thay đổi, chung quy là đang nhớ lại và ôn lại cảnh trong mộng, dường như từng nhánh cây cọng cỏ đều vô cùng quen thuộc.
Lê Băng không cách nào hiểu được loại tình cảm kia—— quyến luyến mà lại trông ngóng không tới ngày về. Nhưng nàng mê mẩn với dáng vẻ khi hắn miêu tả về đất đai và dân chúng trân ái nhất. Nét màu xanh dư quang sau cùng của một ngày đều biến mất hầu như không còn, sao dày đặc lờ mờ tỉnh lại ở trên bầu trời màu xám tro xa thẳm, nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Vẫn là Phượng Toàn dừng lại trước tiên, bởi vì bốn phía từ lâu đã tối mù đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy đường nét chung chung, hắn âm thầm trách cứ bản thân chỉ lo hồi tưởng, lần này hai người xuống núi càng phải cẩn thận gấp bội.
"Ta quên mất thời gian, khi xuống núi phải cẩn thận một chút, người có thể đi không ?" - Hắn lắc lắc cây đánh lửa, một ngọn lửa dễ dàng được châm lên từ cây đánh lửa, hắn thắp sáng cây đuốc trong tay mình, sau đó nắm cái đánh lửa, bỏ vào trong cái túi buộc chặt treo ngang hông.
"Ta sẽ cẩn thận !" - Lê Băng nói.
Trong núi khi đêm xuống không giống như chỗ đất bằng, sau khi Lê Băng bởi vì xuống dốc không cẩn thận nên giẫm hụt thiếu chút nữa trượt chân ngã, Phượng Toàn quyết định mặc kệ cái gì lễ nghi hay không lễ nghi, hắn thổi tắt cây đuốc, ngồi xổm người xuống nói: "Ta cõng người...người giúp ta soi đường, như vậy tương đối dễ đi !"
Lê Băng nằm úp sấp trên lưng hắn mặc dù hồi hộp đến nỗi nhịp tim như đánh trống, nhưng nàng vẫn lặng lẽ đem gương mặt nũng nịu dường như dán cả vào gáy hắn, hơi thở nhè nhẹ giống như lông vũ trêu chọc hắn, thân thể mềm mại càng cố ý dán lấy chặt tấm lưng rộng rãi của hắn, thỉnh thoảng nàng không nhịn được quan sát cái bộ dạng đứng đắn của hắn, một bộ dáng không hiểu phong tình, mặc dù có chút chán nản, nhưng trong lòng vẫn là sự vui mừng ngọt ngào.
Tuy ánh sáng viên dạ minh châu yếu ớt, nhưng đối với Phượng Toàn mà nói đã đủ rồi, hắn cõng Lê Băng, quả nhiên không bao lâu đã trở về nơi có đồn canh gác, lúc này mới thả nàng xuống đất. "Mới vừa rồi chân bị thương ư ?"
Lê Băng lắc đầu một cái, lúc ấy thân thể nàng cơ hồ lắc lư một cái liền bị hắn ôm lấy. Bây giờ nhớ lại, nàng không nhịn được cười, trái tim cảm thấy ngọt ngào.
Trở lại doanh trướng của Phượng Toàn, A Bối từ bên trong đi ra, thừa dịp Phượng Toàn không chú ý đưa ra ám hiệu cho Lê Băng, Lê Băng hiểu ý, thế nhưng khẩn trương đến nỗi thiếu chút nữa trật chân té ngã.
"Cẩn thận ! Thật sự không bị thương chứ ?" - Phượng Toàn đỡ nàng lên muốn nhìn cẩn thận, Lê Băng lại lắc đầu một cái.
Phượng Toàn không thể làm gì khác hơn là trước hết để cho Lê Băng trở vào bên trong trướng nghỉ ngơi. Hắn rót một chén nước cho nàng, bản thân mới uống hai cốc nước to giống như là trâu uống vậy, Lê Băng cầm cái ly, cẩn thận uống hai ngụm rồi để ở một bên, hơn nữa thỉnh thoảng lại liếc về phía Phượng Toàn và cửa ra vào doanh trướng.
Xem ra, "Khôi giáp" đầy đủ chức năng của nàng đã chẳng hề tính đến việc nàng sẽ khẩn trương, luống cuống đối mặt với chuyện kế tiếp.
Bởi vì thường cần phải thảo luận chiến lược, doanh trướng của Phượng Toàn khá rộng lớn, tiến vào phía sau doanh trướng, bên trong cửa rủ xuống một mảng lớn thảm treo tường rất dầy, tác dụng tương tự như chiếc bình phong, nhưng bảo đảm tính kín đáo khi bên trong trướng thảo luận chiến lược.
"Ta ra bên ngoài xem một chút, thuận tiện lấy ít thuốc trị thương, để đảm bảo chắc chắn. Người nên nghỉ ngơi đi !" - Phượng Toàn vừa về tới bên trong trướng thì cảm thấy có hơi nóng.
Lê Băng liền vội vàng kéo hắn. "Ta không sao, huynh có thể hay không. . . . . . Trước hết ngồi cùng ta một lúc?" - Nàng biết lý do này rất khả nghi, nhưng dưới tình thế cấp bách đầu của nàng trống rỗng rồi.
Phượng Toàn mặc dù cảm thấy có hơi quái dị, nhưng hắn không nói gì, để ý ngồi trên thùng gỗ vẫn dùng để cất doanh trướng lúc nhổ trại, suy nghĩ một chút mới nói: "Xin lỗi, trong rừng cây ban đêm đặc biệt nguy hiểm, ta không ngờ tới điểm này, lẽ ra nên sớm dẫn người trở xuống!" Hắn suy đoán là đoạn đường vừa rồi khiến nàng sợ hãi.
"Ừ." Lê Băng từ chối cho ý kiến, không dám ngồi quá gần hắn, sợ hắn có điều cảnh giác, nhưng lại lo lắng hắn chạy đi, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ở mootj đầu khác của cái rương.
"Toàn ca ca. . . . . ." - Nàng hồi hộp liếm môi, không phát hiện ra mình kêu hắn làm gì, vào giờ phút này, thân phận công chúa cùng với lời giáo huấn của mẫu thân trở nên xa xôi hơn cả những áng mây nơi chân trời, tay của nàng đang run lên!
------------------
(1)Chúc Dung: (tiếng Trung: 祝融; bính âm: Zhù Róng, vốn tên là Trọng Lê (chữ Hán: 重黎), là một nhân vật huyền sử sống vào thời đế Cốc Cao Tân thị, theo Sử Ký Tư Mã Thiên - Sở thế gia thì ông là chắt của đế Chuyên Húc và là con trai của Quyển Chương. Xưa kia vua Toại Nhân là người dạy dân dùi cây lấy lửa đã mở màn cho nền văn minh Trung Quốc, nhưng suốt mấy ngàn năm sau đó dân gian chỉ dừng lại ở việc dùng lửa để nướng thịt động vật ăn chứ ngoài ra không còn tiết mục gì khác. Trọng Lê sáng tạo ra cách nấu qua vật cách nhiệt như: nồi đất, ấm đất, niêu đất; khiến món ăn có mùi vị và thơm ngon hơn, ông lại nghiên cứu ra các chất để khi cần có lửa ngay mà khỏi phải dùi cây hay mài đá nữa. Ví như ông ép dầu lạc tích trữ làm chất cháy, hoặc chế ra ngọn đuốc để có thể giữ lửa và di chuyển được cơ động trong bóng tối. Nhờ những phát minh trên mà Trọng Lê được đế Cốc biết đến mời vào trong triều đình phong làm quan to giữ chức Hỏa Chính cai quản về việc chế tạo và sản xuất lửa trong thiên hạ với danh hiệu là Chúc Dung (祝融), từ đây nền văn minh Trung Hoa bước sang một kỷ nguyên mới sắc nét hơn và tinh tế hơn. Sau khi Trọng Lê chết em là Ngô Hồi thay anh tiếp tục giữ chức Hỏa Chính, theo Sơn Hải kinh thì Chúc Dung là một trong những hậu duệ của Thần Nông thị. Chúc Dung được coi như 1 Hỏa thần