"Ý gì vậy hả ? Ngươi nên quỳ xuống trước nữ hoàng của ngươi đi !" - Lê Băng giống như xù gai võ trang bản thân.
"Ta đồng ý với Phượng Toàn và Lam Phi, không công khai chuyện ngươi và An Đức Liệt hợp mưu bức vua thoái vị, nếu như ngươi không muốn “thân bại danh liệt’, bị chụp mũ tội danh phản tặc, hiện tại hãy ngoan ngoãn lui ra nghỉ ngơi đi !" - Tất cả mọi người liên hiệp dọn dẹp tàn cuộc giúp nàng tránh gặp phải tai họa, cái này còn chưa đủ nghĩ cho nàng sao hả?
"Ngươi mới là phản tặc, phụ hoàng đã truyền ngôi cho ta, ta là nữ hoàng Đại Thần, ngươi mang theo quân đội nghênh ngang vào thành, ta mới nên an bài cho ngươi cái tội danh đại nghịch bất đạo!"
"Ngọc tỷ mà phụ hoàng dùng chỉ là ngọc tỷ phụ quốc — lúc ngươi lấy được không nhìn kỹ hay sao ?" - Mộ Dung Sương Hoa lấy ra một tờ chiếu thư truyền ngôi khác do Hi hoàng để Lam Phi mang đến cho nàng, mở ra ở trước mặt Lê Băng: "Đây mới thật sự là chiếu thư truyền ngôi, khổ cực cho ngươi mấy tháng qua tạm thay mặt giữ chức vị này rồi, bây giờ có thể trả lại cho ta. . . . . . Tỷ tỷ à !"
"Không ! Không thể nào !" - Lê Băng đưa tay đoạt lấy chiếu thư, Mộ Dung Sương Hoa nhanh chóng giật ra, Lê Băng hụt chân, lăn xuống dưới bậc thang, Mộ Dung Sương Hoa muốn kéo nàng trở lại đã không kịp, ở dưới kia thân hình Lam Phi chợt lóe, bằng tốc độ nhanh nhất bay người về trước ôm lấy nàng, nhưng bậc thang màu trắng đã nhuộm một mảng đỏ tươi, mắt nhìn thấy mà lòng kinh hãi.
Tại sao ? Đến cuối cùng ông ta vẫn còn phải đối xử như vậy với nàng ư ? Tựa như lại xếp đặt một con đường cho nàng đi rồi giễu cợt nàng! Lê Băng đưa đôi mắt vô hồn nhìn lên không trung, cơ hồ muốn ở trong cực độ oán giận mà bật cười, nhưng nước mắt lại phản bội chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Nàng cho là nàng nhìn thấy. . . . . . Bầu trời này từ sau khi Lê Băng lên ngôi liền âm u mấy tháng, đột nhiên quang đãng. . . . . .
Nếu như nàng không phải chán ghét tạp âm, chán ghét bạo lực, nàng thật rất muốn. . . . . .
"A ——" dùng sức thét chói tai.
Nhưng, nàng là nữ hoàng Đại Thần, loại chuyện không ưu nhã này cứ giao cho nô tài ở dưới kia đi làm là tốt rồi. Mộ Dung Sương Hoa buông cánh tay tiểu thái giám ra, trên đó hiện rõ dấu vết xiết tay ác liệt.
Tấu khẩn chất cao như núi ! Nữ nhân kia muốn thử nhìn xem Ngự Thư Phòng có thể nhét vào bao nhiêu tấu khẩn hay sao ? Mộ Dung Sương Hoa nóng nảy dạo bước, nàng đã kéo cả Lam Tể Tướng và Lam Phi qua để cùng nhau phê duyệt. Lão gia hỏa ở hậu điện cung Vị Ương kia thế mà vô liêm sỉ tiếp tục giả vờ bệnh. Thế là hiện tại, dù ba người bọn họ dậy sớm thức khuya, những tấu khẩn này vẫn không có dấu hiệu giảm bớt —— bởi vì tấu khẩn mới vẫn cứ xông đến từng ngày từng ngày !
Mà cái nữ nhân khiến tấu khẩn chất đống đến bầu trời kia đâu rồi? Nàng ấy từ trên bậc thang lăn xuống, sảy thai. Mà hại người ta không cẩn thận lăn xuống bậc thang, không khéo lại chính là nàng, cho nên chỉ có thể để cho Lê Băng chuyên tâm điều dưỡng thân thể.
Nàng, vị nữ hoàng này còn chưa cử hành đại lễ đăng cơ, hai con mắt phía dưới vì cục diện rối rắm do Mộ Dung Lê Băng bỏ lại mà đã có thêm hai vết thâm rõ ràng!
Rốt cuộc ai là người làm sai chuyện ? Nàng thật sự không hiểu mà!
"Khởi bẩm bệ hạ, Cao Dương Vương đã đi đến ngoài điện chờ yết kiến !"
"Rất tốt !" - Cuối cùng đã đến - "Kêu hắn cút vào. . . . . ." - Nàng ho khan một tiếng, lấy lại nụ cười ưu nhã cùng dáng vẻ nhỏ nhẹ thường ngày."Tuyên hắn đi vào !"
Phượng Toàn một thân long đong mệt mỏi trở lại Thiên Kinh, thuộc hạ tùy tùng đi theo lần này hắn đều vứt ở phía sau, bản thân trang bị gọn nhẹ lên đường, ngay cả nghỉ ngơi cũng không, vội vào thành Viêm Đế, dĩ nhiên không phải vì vội vã triều kiến nữ hoàng, mà là nóng lòng vì thê tử đẻ non, lo lắng hơn nữa là chuyện Mộ Dung Sương Hoa vẫn tính toán truy cứu Lê Băng đã âm mưu bắt cóc nàng.
"Vua không nói chơi !" - Giọng của Mộ Dung Sương Hoa rất bất đắc dĩ. Cho nên nói làm hoàng đế có chỗ nào tốt nhất cơ chứ ? Muốn đổi ý cũng không được!
Phượng Toàn đến để mang Lê Băng đi, hắn muốn dẫn Vương hậu của hắn trở về Cao Dương.
Đây có lẽ là kết cục tốt nhất, mặc dù Mộ Dung Sương Hoa có điểm muốn ói, nhưng mà đành phải chịu thôi. Nàng để Phượng Toàn tới chờ ở cung Trường Lạc, chỗ đó âm khí quá nặng, nàng đã an bài Lê Băng tĩnh dưỡng ở sườn điện cung Vị Ương.
Lê Băng vẫn không nói nửa câu với Hi hoàng, Mộ Dung Sương Hoa suy nghĩ một chút rồi cũng bỏ qua. Khi phụ hoàng muốn hạ chỉ phế hậu, mặc dù do nàng khẩn cầu nên nhượng bộ, chỉ ra lệnh cho mẫu hậu từ đó không được bước ra khỏi cung Thái Bình, mẫu hậu lại vì vậy giận dỗi với phụ hoàng mà tự vẫn. Ngay cả là mẫu hậu có lỗi, nàng cũng không cách nào không hề có một câu oán hận với phụ hoàng. Nửa đời được sủng ái thì thế nào ? Điều đó cũng không san lấp được tình yêu đã tổn thương của người nữ nhân do trượng phu không chung thủy. Thậm chí cuối cùng lại còn nhảy ra một Ngũ Chiêu Nghi, đối với mẫu hậu mà nói, điều này không thể nghi ngờ là sự nhục nhã khắc sâu nhất đối với tình yêu của bà. Nàng cũng có phần không tha thứ được cho phụ hoàng, huống chi là Lê Băng đây ? Đến nàng còn muốn đem lão nhân kia phóng sinh ở hậu điện không để ý tới ông ấy đấy thôi.
Mộ Dung Sương Hoa đi tới sườn điện Vị Ương Cung, Lê Băng đang lẳng lặng thêu giày con nít. Việc mất đi đứa bé đả kích nàng còn nghiêm trọng hơn so với mất đi ngôi vị hoàng đế, ngay cả thời điểm đối mặt với Mộ Dung Sương Hoa, nàng cũng không tiếp tục võ trang sự oán giận khoác lên cho bản thân nữa, chỉ cúi đầu thêu những thứ đồ quần áo con nít.
"Phượng Toàn từ Cao Dương trở lại, quỳ xuống cầu xin ta để cho hắn dẫn ngươi đi !"
Toàn thân Lê Băng run lên, nhưng không quay người lại nhìn nàng ấy, động tác trên tay dừng lại.
Nửa tháng trước, nàng từ trên giường tỉnh lại, biết nàng đồng thời mất đi ngôi vị hoàng đế cùng với đứa bé, khi đó nàng ngẩn ngơ nhìn nóc giường, có lẽ là không còn hơi sức để tức giận, lại có lẽ là. . . . . . Một cú ngã, ném cuộc sống của nàng tới đáy vực sâu nhất, nàng cuối cùng cũng đau đến tỉnh lại.
Nàng thật sự muốn làm Hoàng đế sao ? Mẫu phi hi vọng nàng làm Hoàng đế, nàng muốn làm cho mẫu phi nhìn, cũng muốn để cho phụ hoàng luôn chối bỏ nàng nhìn thấy, muốn chứng minh mình có thể vượt qua Mộ Dung Sương Hoa.
Nàng không cách nào để không hận Mộ Dung Sương Hoa, dù trên lý trí cũng hiểu cái loại hận đó có chút vô lý. Phụ hoàng nói không sai, ở trong hoàng cung này, ở cái thành Viêm Đế này, cái "Gia đình" buồn cười này, chung quy chưa từng làm ra chuyện chân chính tổn thương tới nàng, chỉ có người hoàng muội này - ngày đó, Mộ Dung Sương Hoa đã cảnh cáo nàng, cũng chỉ là đáp lễ lại sự khiêu khích của nàng đối với hoàng hậu. Nhưng nàng lại không có cách nào không hận nàng ấy. Khi Mộ Dung Sương Hoa lịch kiếp trở về, khi nàng ấy giống như không có chuyện gì, hăng hái như vậy dẫn Ưng quân và dũng sĩ La Trại tộc đi tới trước mặt nàng, trong lòng nàng mãnh liệt cảm thấy nhục nhã và tự ti, làm cho nàng đau đến cơ hồ không cách nào hô hấp. . . . . .
Bởi vì nàng yếu ớt, nàng không cách nào không hận. Thì ra là cái loại hận đó xuất phát từ đáy lòng mềm yếu. Những thứ người kiên cường kia luôn buộc nàng phải thừa nhận sự mềm yếu cùng với sự bất lực của mình, dù là nàng đã mất vài lần khổ sở chỉ có thể đơn độc rên rỉ ở trong bóng tối.
Cho tới bây giờ, vận mệnh đối với những người yếu u mê không tỉnh ngộ vẫn không có sự thương hại, sau khi nàng bị hung hăng đẩy rơi vào đáy vực sâu nhất, cuối cùng cũng hiểu: nắm chặt thứ không phải của nàng cuối cùng sẽ trả cái giá quá đắt, đó chính là mất đi thứ thực sự quan trọng với nàng. . . . . . Đau quá, đau quá, thật là cái giá quá cao mà !
Nàng thật sự muốn làm Hoàng đế sao ? Mất đi đứa bé, nàng mới đau đến thức tỉnh, nàng căn bản không muốn làm Hoàng đế ! Nàng vì bảo vệ Phượng Toàn mà lựa chọn hành động cực đoan, cuối cùng lại ngã rớt đứa bé, nàng làm cho đứa bé của bọn họ chảy rơi mất rồi. . . . . .
Nhưng quay đầu lại, Phượng Toàn là vì nàng, quỳ xuống thỉnh cầu với Mộ Dung Sương Hoa.
Lê Băng vuốt bụng, cảm giác mình không còn mặt mũi gặp Phượng Toàn.
"Khát vọng cái gì thì hy sinh không chùn bước ra sức tranh đấu, muốn nắm chặt cái gì thì sẽ dùng hết hơi sức để thủ hộ, muốn vãn hồi cái gì thì hãy bỏ xuống tôn nghiêm đi sửa chữa bổ cứu. Cứ khóc lóc, cứ oán giận, cứ thống hận đều là vô ích. Ngươi muốn cả đời sống ở dưới bóng râm của ta cũng tùy ngươi thôi, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta không đếm xỉa tới ngươi đã từng trải qua bao nhiêu bi thảm đâu!" – Nàng còn có một quả núi - tấu khẩn chưa phê xong kia kìa ! Mộ Dung Sương Hoa lại muốn hét lên.
Lê Băng cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nàng, Mộ Dung Sương Hoa hai tay ôm ngực, vẻ mặt khiêu khích nhìn lại.
"Quốc gia này là của ta, Phượng Toàn là tình yêu của ngươi. . . . . ." - Nàng ức hiếp Lê Băng. "Nhưng mà, tốt nhất là ngươi hãy dùng toàn bộ tâm lực để canh giữ đi, có lẽ một ngày kia nhiệt huyết của ta dâng lên sẽ muốn cướp mất hắn cũng nên!"
Lê Băng nhìn nàng chằm chằm.
"Nhanh đi tìm hắn đi, hắn đang ở cung Trường Lạc chờ ngươi. Hay là ngươi nghĩ không đánh mà hàng, trực tiếp nhường hắn cho ta hả ? Ngươi cho rằng ta sẽ khách khí với ngươi sao ? Cho dù kẻ địch yếu kém, mà bản thân nàng ù ù cạc cạc trở thành đối thủ khiến ngay cả ta cũng cảm thấy mất thể diện, nhưng chuyện như vậy ta sẽ không khách khí đâu !"
Lê Băng nắm chặt giày con nít, hít sâu.
Có lẽ phụ hoàng lựa chọn không sai, gánh nặng đế quốc, cuối cùng chỉ có nữ nhân đáng hận trong mắt không có người này gánh chịu được. Trên thực tế, hôm nay Mộ Dung Sương Hoa duy nhất để cho nàng thống hận, cũng chỉ là nàng ấy có được sự kiên cường mà bản thân mình còn thiếu sót —— thế giới này đúng thật nên ở dưới chân một người tự tin như nàng ấy, những người có dũng khí không biết lui sợ trước gánh nặng, từng khiến cho nàng yêu thích và ngưỡng mộ vô cùng, để cho nàng tin tưởng là Mộ Dung Sương Hoa phải lĩnh hội được nhiều lắm, mới có thể tạo thành hai người như thế.
Một khắc kia, nàng thật sự muốn nói với Mộ Dung Sương Hoa, coi như nàng ấy muốn cướp, Phượng Toàn cũng không nhất định như nàng ấy mong muốn.
Phượng Toàn không phải phụ hoàng. Là hắn vô điều kiện bao dung nàng, cũng trấn an nàng, san phẳng hết thảy những thiếu hụt trong nửa đời trước của nàng, tuy là nàng sai lầm cho rằng chỉ một tay che trời mới có thể bảo vệ hắn.
Nàng phải trở lại bên cạnh hắn ! Đó mới là những gì tốt đẹp nhất trong kiếp này thuộc về riêng nàng. Trước khi đi, Lê Băng lại nhìn Mộ Dung Sương Hoa một cái —— nàng trước kia sao không phát hiện ra nhỉ, thật ra thì so về sự xinh đẹp với nàng, mắt mũi miệng của hoàng muội cũng không tính là thanh tú, tư thái so với sự thướt tha của nàng càng thêm không có gì hay để nói. Nếu sinh ra ở nhà người bình thường, thật không biết người nào mới nên ghen tỵ người nào ? Nàng không nhịn được, hừ một tiếng rồi chạy ra khỏi sườn điện.
"A. . . . . . Thật là không chịu nổi !" - Nàng là nữ hoàng, nha đầu thối này không biết quỳ xuống mới có thể rời đi sao ? Mộ Dung Sương Hoa tức giận đi ra khỏi sườn điện, lại bắt gặp Lam Phi đang ôm ngực, chẳng biết đứng ở ngoài cửa nghe lén từ lúc nào, người này vẫn như cũ mặt vô cảm nhìn nàng.
"Quân vô hí ngôn, người nếu đồng ý không truy cứu, cần gì phải cố ý kích thích nàng ấy ?" - Mộ Dung Lê Băng vẫn còn ở nghỉ ngơi chứ ? Nàng rõ ràng cũng tha thứ nàng ấy, cần gì ngoài miệng không tha cho người ta ?
Mộ Dung Sương Hoa cao ngạo đi đến trước mặt hắn."Lam Tham tướng, " giọng nói nàng suôn mượt như tơ lụa, giống như là trêu đùa vậy, hỏi: "Ngươi đang ghen sao ?"
Lam Phi mắt trợn trắng hướng lên trời, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu có thể, hắn thật không muốn cùng nữ nhân này dính líu quan hệ. . . . . .
Nhưng hắn còn là đi theo phía sau nàng, chấp nhận số mệnh trở về Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
Lê Băng đột nhiên nhớ lại, năm ngoái, sau khi nàng bắt đầu vạch âm mưu đối phó Mộ Dung Sương Hoa, mỗi ngày luôn là đến đêm khuya mới về nhà, có mấy quay lại nhìn thấy trên bàn để một chung nước mật ong hoặc canh củ cải giải rượu chống mệt mỏi, mama nói đó là Phượng Toàn chuẩn bị cho nàng.
Mà nàng qua bao lâu mới phát hiện ra Phượng Toàn vì nàng bị uất ức mà trở nên gầy gò ? Qua bao lâu mới phát hiện, trượng phu xưa nay đều khiêm nhường mỉm cười ôn hòa, vì sao trên mặt không còn nụ cười ? Người bên cạnh hắn đều phát hiện ra, vì sao riêng nàng không có giật mình ?
Bởi vì, khi đó cái mỉm cười còn sót lại của Phượng Toàn đều là để dành cho nàng. Khi nàng về đến nhà, hoặc là khi bắt đầu ngày mới khi nàng đưa hắn ra cửa, trượng phu đều cười tạm biệt với nàng, sau đó những nụ cười kia dần dần ngay cả ở trong nhà cũng ít đi, nàng vẫn không phát hiện ra.
Nàng sợ nhất bỏ lỡ, nhưng lại không dụng tâm để thủ hộ.
Nàng hận Phượng Toàn rời nàng mà đi, thế nhưng hắn lại vẫn là vì nàng, lấy thân phận Quốc vương quỳ xuống cầu xin Mộ Dung Sương Hoa.
Nàng thủy chung không phải là thê tử tốt, có đúng không ? Như vậy nàng sao còn mặt mũi cùng hắn trở về Cao Dương đây ?
Lê Băng dừng bước ở bên ngoài cung Trường Lạc, chần chừ trong chốc lát, nhớ tới sự chê cười của Mộ Dung Sương Hoa, cuối cùng vẫn nhắm mắt đi vào.
Bóng ảnh ngoài tường, những nhánh chong chóng cắm chen chúc ở khắp trên đất và cài đầy trên lan can khiến nàng sửng sốt —— nàng không hề nghĩ rằng Mộ Dung Sương Hoa hoàn toàn không động đến cung Trường Lạc.
Đó là lúc nàng làm Nữ Đế tự vây khốn run sợ với mùa đông trong thành Viêm Đế thì ngự y chẩn đoán nàng có thai, nàng oán Phượng Toàn bỏ mặc nàng, nhưng trong lòng vẫn mong ngóng, thế là lệnh người trong cung lấy giấy dầu xếp thành chong chóng, để cho nàng cắm đầy ở trong cung Trường Lạc, lúc đó sau khi không còn việc gì thì nàng cứ đợi ở chỗ này nhìn mấy ngàn mấy trăm chiếc chong chóng, cùng nhau chuyển động.
Phượng Toàn đứng ở giữa tiền viện, nhìn thấy nàng, cười, chìa tay ra với nàng.
Trở lại Cao Dương, Thủy Nguyệt Hành Giả biểu diễn trong đại điển kế vị của hắn, hắn mới biết bọn họ đều nhận ra được Lê Băng chính là Tiểu Tuyết, lại chỉ riêng hắn không nhận ra được.
Sao có thể nhìn một cái liền nhận ra đây ? Có lẽ đi giang hồ làm xiếc, bọn họ có một loại phương pháp nào đó chăng ? Khi hắn bước vào tiền viện cắm đầy chong chóng này, trong nháy mắt đó, ngực đau đến không cách nào kiềm nén được.
Nếu như để cho thời gian quay ngược lại, có lẽ hắn sẽ lựa chọn dùng một loại phương pháp khác, ở lại bên cạnh nàng, thuyết phục nàng buông xuống thù hận và đế vị, mà không phải để mặc nàng một người đối mặt với cô độc và bi thương xơi tái —— mặc dù hắn đúng là vẫn phải trở về Cao Dương, trấn an phụ thân trước cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trông nom chuyện huynh trưởng đột ngột qua đời, phụ thân bệnh nặng lại không có người nào quản lý quốc chính.
Hắn thấy may mắn vì Hi hoàng sử dụng phương pháp của mình để ngăn cản Lê Băng phạm sai lầm, Mộ Dung Sương Hoa cũng nguyện ý không truy cứu.
Hắn thành tâm cảm ơn tất cả, Băng nhi của hắn, Tiểu Tuyết của hắn có thể toàn thân mà rút lui.
Lê Băng đi về phía một người từ đầu đến cuối, đều chỉ chờ nàng ôm trong ngực.
Nàng không nhịn được nghẹn ngào ở trước ngực hắn, bởi vì đã bỏ lỡ đứa bé.
Gió phương Nam thổi tới, mang đến tin tức vạn vật sống lại, 999 nhánh chong chóng chuyển động trong hạnh phúc. Nàng đột nhiên nhớ tới cực kỳ lâu trước kia, một ngày nào đó, khi nàng ở trên tháp cao bởi vì cô độc, bởi vì vô dụng, bởi vì mẫu phi phẫn nộ mà khóc đến ngủ thiếp đi, thì nàng đã nằm mơ, mơ thấy chợt xuất hiện một đôi Phượng Hoàng hào quang rực rỡ lấp lánh tới gõ cửa sổ, nàng mở cửa sổ, thấy Phượng Hoàng chói mắt mỹ lệ mà vui mừng đến kinh ngạc.
Phượng Hoàng nói: muốn chở nàng đến một đất nước ấm áp yêu thương, những bằng hữu động vật của nàng sẽ không chết rét nữa, không có tuyết nữa. Thế là nàng bò lên trên lưng Phượng Hoàng, để mặc cho nó chở nàng, bay về phía phương Nam xa xôi. . . . . .
Giấc mộng kia, rất hạnh phúc, Tiểu Lê Băng nắm chong chóng, lệ châu rơi xuống trong lúc ngủ, dung nhan lộ ra nụ cười mỉm ngọt ngào.