Ở thành Viêm Đế, từ trước đến giờ ranh giới giữa từng cung với từng cung đều rõ ràng phân minh, đều là “tự quét tuyết trước cửa”, hơn nữa cung Trường Lạc không phải là cung Thái Bình của Hoàng Hậu, mặc dù nàng thân là Đại công chúa, cũng chỉ là người thứ hai được lựa chọn thừa kế đế vị, làm nô tài không thể không có lợi, phải biết rõ nên nịnh bợ nên lấy lòng người nào, tương lai mới không bị chủ tử cầm quyền đột nhiên ghi sổ nợ. Nàng luôn sợ sẽ gây ra phiền toái cho mẫu thân ở ngoài cung, từ nhỏ đã nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày, được một người xa lạ cứu và chăm sóc như vậy, nên cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
(tự quét tuyết trước cửa: ai biết phận đó, không xâm lấn sang người khác, tương tự câu “đèn nhà ai nhà nấy rạng”)
Lê Băng ngồi ở trên cái ghế đối với nàng mà nói thì có hơi cao, vị dược sư dễ dàng giúp nàng kiểm tra vết thương trên đầu gối, đây là Phượng Toàn sợ người bên trong nhà thuốc không đủ cẩn thận, nói lời thất lễ với nàng, hai tay cầm eo thon mảnh khảnh của nàng ôm nàng nhấc lên. Trong nháy mắt đó, Lê Băng thiếu chút nữa cho là nàng thật sự muốn bay người lên mây, nhịp tim sợ hãi kích động quá rõ ràng; mà Phượng Toàn lại nghĩ rằng, mới vừa rồi, tiểu cô nương này không bị gió thổi bay thật đúng là kỳ tích.
Lê Băng len lén quan sát Phượng Toàn từ phía sau mặt nạ, chiếc áo choàng lông vũ trên người từ lâu đã bị hắn tiện tay ném cho một tên ăn xin, nhũ vàng trên mặt cũng chỉ tùy ý xoa hai nét, thì ra trên người hắn mặc áo ống rộng màu đen, thắt lưng buộc chặt dải lụa xám, không có trang sức gì đặc biệt hiển lộ rõ ràng quý khí hay thân phận, so sánh với đám thiếu niên có bề ngoài xúc động không lưu loát lại phách lối không biết nguyên cớ kia, hắn ngược lại có vẻ đặc biệt kín đáo mà còn rất tự tại an nhàn. Lê Băng đột nhiên cảm thấy chiếc mặt nạ khiến cái mặt nàng nóng quá đi thôi!
Phượng Toàn thấy vết tím bầm trên đầu gối gầy yếu của nàng mà phát hoảng, trên cánh tay mịn màng cũng quấn một tấm vải trắng, không nhịn được lại phải hỏi dược sư, rốt cuộc có thể lưu sẹo hay không ? Thậm chí sau đó còn mua một chai thuốc trị thương của dược sư, dưới sự bảo đảm của dược sư có thể làm cho vết thương không lưu sẹo, hắn nhét lọ thuốc vào trong tay Lê Băng.
Dù sao cũng là biểu đệ gây tai họa, coi như hắn dọn dẹp cục diện rối rắm giúp Hoắc Lỗi, cũng không thể làm cho tiểu cô nương nhà người ta vì vậy mà lưu lại vết sẹo. Đây không tính là xen vào việc của người khác đi !
"Ta đưa nàng đi về nhà !" - “Đưa Phật đưa tới tận Tây thiên”, nếu hại tiểu cô nương này có sự gì ngoài ý xảy ra, hắn sẽ ngủ không yên ổn.
(đưa Phật đưa tới tận Tây thiên: làm việc tốt đến tận cùng)
Lê Băng e sợ rằng nàng còn chống cự nữa, sẽ khiến đại ca ca hảo tâm này cho là nàng cố ý bài xích, dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn đành nói: "Ta hẹn người nhà ở bên ngoài Chu Tước môn, nhưng thời điểm còn chưa tới, ta muốn đi dạo chơi thêm chút nữa !"
(Chu Tước (朱雀) là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc, cũng là một khái niệm rộng trong phong thủy, thuyết âm dương, triết học phương Đông. Chu Tước thời cổ còn gọi là Chu Điểu (朱鳥, con chim màu đỏ) là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con chim sẻ (tước 雀), có màu đỏ (chu, 朱) là màu của hành Hỏa ở phương Nam, tương ứng với mùa hạ)
Sao lại có kiểu người nhà yên tâm để tiểu cô nương yểu điệu dường này tự mình đi dạo trong lễ hội vậy chứ ? Nhưng mà tối nay, chỉ cần các cô nương không tùy tiện một mình chạy đến bên ngoài đường cái, nơi có đội diễu hành cùng với chỗ treo đèn lồng, đại khái cũng có thể coi là an toàn.
Cho nên, việc kế tiếp không liên quan đến hắn. Phượng Toàn tự hỏi bản thân có cần phải đưa nàng đến gần Chu Tước môn hay không ? Chu Tước môn là cổng chính phía nam của thành Viêm Đế, lại càng gần sát khu Nam thành, biệt thự của các vị đại thần Nội Các tam phẩm trở lên cơ hồ đều ở đây, đó cũng là nơi các đại thần Nội Các ra vào lúc lâm triều, quan binh rất chịu khó đi tuần tra. Y phục mặc trên người tiểu cô nương này quả thật không giống quần áo gai tầm thường, xem ra cũng là thiên kim nhà quan, nói đưa nàng đến Chu Tước môn nên coi là an toàn chứ?
Cố tình lúc này, Lê Băng ngay cả bữa tối cũng chưa ăn đã lén lủt xuất cung, bụng ngược lại rất biết chọn thời cơ réo lên. Mặc dù mang mặt nạ, nhưng cái tai và cái cổ của nàng vẫn đỏ đến cực kỳ rõ ràng, lỗ tai hồng hồng, chiếc cổ trong sắc trắng lộ ra sắc hồng, làm cho người ta theo bản năng ừng ực nuốt một ngụm nước bọt, bộ dáng cúi đầu xuống không dám nhìn ai rốt cuộc lại khiến trong lòng Phượng Toàn nổi lên nồng đậm cảm giác áy náy hổ thẹn. . . . . .
A, rõ ràng là hắn có chưa làm gì nha!
"Thật xin lỗi !" - Nàng thật khẽ, thật khẽ giọng xin lỗi.
Vì sao nàng cứ luôn miệng nói xin lỗi như vậy ? Phượng Toàn có chút tức giận, trong lòng rối rắm một hồi lâu, liền quyết định không đấu tranh nữa. "Đi thôi, dù sao nàng nói thời điểm còn chưa tới, ta mời nàng đi ăn đồ !" - Nếu như trong lúc đang đợi người nhà mà nàng bị gió thổi bay vậy thì nguy rồi……
Lý do gì cũng đều tốt cả, đem một tiểu cô nương cô độc lẻ loi "Phóng sinh"* vốn là làm trái với bản tính của hắn. Nếu không phải vì thân phận của hắn bất tiện, lại đang ở nơi đất khách, hắn căn bản sẽ không có nhiều kiêng dè như thế.
(*phóng sinh là hành động thả tự do cho những sinh vật tội nghiệp, là việc làm tu nhân tích đức theo lời Phật dạy. Ở đây ý là Toàn ca ca thả Băng nhi ra về, nhưng anh này rất thiện tâm toàn làm việc tốt nên tác giả chơi chữ dùng từ này nói rõ bản chất của Toàn ca ca)
Lê Băng không từ chối. Hơn nữa nàng hơi ngượng ngùng phát hiện, trong lòng nàng thật ra có chút mừng thầm !
Phượng Toàn mang theo Lê Băng đến một quán trà được bình luận là không tệ lắm của khu Nam thành. Nhưng, từ trước đến giờ, hắn rất ít lui tới quán trà để tránh người quen nhận ra lại nhiều miệng truyền ra ngoài những lời lung tung.
Hoắc Lỗi hẹn hắn đến tửu quán Tiên Các ở khu Bắc thành, cho nên ít nhất có thể không cần lo lắng sẽ gặp phải Hoắc Lỗi. Lại nói, Y Phượng Toàn hiểu rất rõ gã biểu đệ này, chỉ cần có mấy người phấn hồng tri kỷ kia, Hoắc Lỗi sẽ rất nhanh quên đêm nay là đêm nào, hắn chỉ nhớ được ở đêm khuya đó, hắn móc ra “biểu đệ” của mình cùng với mấy người ôn nhu hương là được rồi.
Lê Băng vẫn không gỡ bỏ mặt nạ, Phượng Toàn cũng không miễn cưỡng nàng. Trong lễ tế Dạ Thần, nữ nhân chỉ có thể tháo bỏ mặt nạ ở trước mặt nam tử trong tim mình, vì vậy đa số mặt nạ được dùng trong lễ hội Dạ Thần là kiểu che nửa mặt, nữ tử cả đêm đeo mặt nạ cũng không ảnh hưởng tới việc ăn uống. Nghe nói cũng có vài thiên kim gia đình giàu có, vì tập tục mà khó có thể quang minh chính đại gặp gỡ tình lang, nên mặt nạ sẽ giúp các nàng không cần trực tiếp lộ dung làm hư “gia tộc môn phong” (nề nếp của gia đình dòng họ gọi tắt là gia phong). Mặc dù lúc này ở trong quán trà, cũng có khối người không đeo mặt nạ.
Thấy Lê Băng khách sáo gọi một tô mì ngật đáp*, hắn không biết đã từ lâu Lê Băng rất tò mò đối với đồ ăn vặt chốn bình dân, nhất là những thứ này không được đặt lên bàn tiệc, cũng sẽ không xuất hiện trong ngự thiện phòng, thật ra thì lúc gọi nó Lê Băng có chút hưng phấn. Phượng Toàn nghĩ thầm, một tô mì ngật đáp sao ăn đủ no được ? Khó trách tiểu nha đầu gầy như thế. Thế là hắn lại gọi một đĩa bánh xốp bơ, một lồng bánh hạt sen hấp, một khối đậu hũ non tưới dầu vừng, một bình trà nóng, hai người đồng thời bắt đầu ăn, hắn cũng tự gọi món mì nước lạnh mang hương vị quê hương, thỉnh thoảng lại bắt ép nàng ăn nhiều một chút.
Trong bữa ăn, hai người không nói gì nhiều, dù sao chỉ là người xa lạ, bèo nước gặp nhau, tiểu nha đầu có chút lén lén lút lút thật làm hắn cảm thấy buồn cười. Lê Băng đối với những thứ bánh xốp và bánh hấp thường có trong cung thì không hứng thú lắm, trái lại nàng rất ngạc nhiên đối với bát mì ngật đáp, ngay cả phần hành lá cắt nhỏ trong nước mì cũng được ăn say sưa ngon lành, một cây mầm đậu cũng phải nhai kỹ nuốt chậm, ăn canh như thể đó là “quỳnh tương ngọc dịch” hiếm có, khẽ nhấp một cái, cẩn thận liếm liếm nước canh dính bên môi, rồi sau mới làm ra dáng vẻ thần thánh trang nghiêm nhất đưa từng thìa nước canh vào trong miệng, thứ nước cốt ninh từ xương heo, bắp ngô, củ cải và cà chua, rồi rắc thêm ít muối biển tạo thành nước canh thơm ngon chảy vào trong miệng, cuối cùng mới chậm rãi nuốt xuống, thiếu chút nữa muốn ngay lập tức phát ra một câu xuýt xoa tán thưởng.
Lúc ăn mỳ ngật đáp mà tiểu nha đầu này cũng rất làm trò, còn đặc biệt quan sát cẩn thận bàn ăn bên cạnh ăn như thế nào, cái cách nàng nhai nuốt tựa như đang điều chế bốc thuốc vậy, há to miệng ăn rau dưa, cắn làm đôi để nhai, hết lần này đến lần khác há miệng không ngừng nhai nuốt. Còn với món mì nước lạnh chưa bao giờ nghe qua cũng chưa thấy qua, thì càng khiến nàng tò mò hơn. Thấy nàng liên tiếp len lén nhìn tô mì nước lạnh của hắn, dè dặt, cũng biết là có phần thất lễ, nhưng lại không nhịn được liên tục phóng tới ánh mắt thăm dò... Khóe miệng Phượng Toàn cũng rất nhanh không nén nổi.
Thế là, Phượng Toàn dứt khoát mượn tiểu nhị cái bát nhỏ, chia một chút mì nước lạnh trong tô của mình cho nàng.
"So với khẩu vị cố hương của ta ở phương Nam thì không giống lắm, chỉ coi như tạm được !"
Ăn thức ăn trong bát của người khác, thật sự không phải một hành động nên có của công chúa Hoàng thất, nhưng nàng cảm thấy thật vui vẻ, hơn nữa cũng không thể chờ nổi muốn nếm cái món mì lạnh phương Nam kia, thậm chí không nhịn được tự nói với chính mình, hãy coi cái thứ "không hợp lễ tiết" nho nhỏ này trở thành một món phần thưởng đi, nàng hiếm khi chống cự được với sự khen thưởng.
Chú thích:
Mì ngật đáp: bột mì không thái sợi mà vê thành cục to. Ngật đáp 疙瘩 vừa có nghĩa là vướng mắc vừa có nghĩa là cục/ hòn.)
Thì ra mì có hương vị như thế này, thì ra người phương Nam ăn mì lạnh như vậy. Những thứ này đều là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng đối với cuộc sống trong tháp ngà không dính khói bụi trần gian của nàng lại giống như mở ra một ô cửa sổ nhỏ, khiến nàng kích động, ánh mắt sáng ngời.
"Công tử… là người phương Nam ?" - Lần đầu tiên mở miệng tán gẫu cùng người xa lạ, nàng thật căng thẳng, liên tục xác nhận trong miệng mình không có thức ăn mới dám mở miệng.
Phượng Toàn ngẫm nghĩ, cảm thấy không cần thiết phải che giấu. "Ta là người Cao Dương!" - Trong giọng nói của hắn không có thổ âm, hình dáng bên ngoài của người Cao Dương và người Đại Thần cũng không khác biệt quá rõ ràng, nếu không nói ra thì thật khó có thể phát hiện.
Cao Dương, nàng biết, là một trong những đại thần liên bang, vị trí ở phương Nam, thổ địa phì nhiêu, khí hậu ấm áp, nghe nói ở Cao Dương trong một năm không có được mấy ngày tuyết rơi, ở tại quốc cảnh phía Nam của bọn họ, có vài người thậm chí ngay cả tuyết cũng chưa từng gặp qua một lần trong đời. Những thứ này nàng học được từ chỗ Thái Phó……
Trên thực tế, dĩ nhiên không chỉ có những thứ này, nàng rất cố gắng nghe lời mẫu phi nói, cố gắng học tập, cố gắng biểu hiện để phụ hoàng có ấn tượng tốt với nàng, coi như dù phải hy sinh giấc ngủ cùng tất cả thời gian nhàn rỗi cũng ở viện học không quản ngại. Nàng có thể lặng yên nghiên cứu tất cả những thứ về quan hệ ngoại giao với liên bang, những thứ đạo trị quốc của quốc chủ kia, làm hết sức để những bài tập do Thái Phó giao cho nàng được hoàn thành hoàn mỹ.
Nhưng hiển nhiên, những thứ kia vẫn cứ không đủ. Vĩnh viễn không đủ.
Nàng trắng đêm chưa chợp mắt ôn tập và làm bài tập, ngày ngày đêm đêm suy nghĩ làm sao có thể dễ dàng đạt được yêu cầu của mẫu phi và phụ hoàng, không dám nghỉ ngơi một thời khắc nào, khi nàng chịu đựng đến nỗi bản thân mình kiệt quệ, cho là sẽ có một chút thành quả, đôi tay nơm nớp lo sợ cầm đưa đến trước mặt bọn họ, lại vĩnh viễn chỉ thấy thất vọng và sự thiếu kiên nhẫn.
Sách luận của nàng về binh thuật thật vất vả mới lấy được sự tán đồng của Thái Phó, Thái Phó nói không thể bắt bẻ điều nàng đã viết.
Nhưng, "Một vị Điện hạ khác" viết, ngay cả phụ hoàng cũng vỗ bàn tán dương.
Hoàn mỹ lại càng thêm mỹ, làm người ta tán thưởng so với không thể bắt bẻ, không phải là không kém bao nhiêu, mà là cách nhau một trời một vực! Nàng cầm sách luận được Thái Phó ngợi khen phê chuẩn, trở lại cung Trường Lạc lại bị mẫu thân nổi nóng, ác độc xé bỏ, cái đạt được vẫn là bị đánh dữ dội một trận.
“Cao Dương có những thứ gì ?” - Thật ra thì nàng cũng biết kha khá nhiều, giờ khắc này cổ họng lại căng lên, tỏ vẻ kém cỏi mở miệng.
"Cao Dương ở phương Nam.", cho rằng tiểu nha đầu cảm thấy xa lạ, Phượng Toàn không những không giận, chỉ coi như giới thiệu cố hương của mình cho bằng hữu mới quen, nói, "Là một trong những quốc gia kết liên minh với Đại Thần sớm nhất, nhưng mà đất đai của chúng ta so Đại Thần nhỏ bé, hơn nữa nghề nông chiếm đa số, cho nên ta vẫn rất muốn tới Đại Thần học tập hệ thống thủy lợi ở nơi này... Xin lỗi, sao ta lại nói những thứ này với nàng nhỉ ?" - Hắn không nhịn được bật cười.
Những thứ này, thật ra thì nàng đều có học qua đấy. Lê Băng ngập ngừng nói: "Ta rất hâm mộ các ngươi…"
Khi nàng nói chuyện luôn là e sợ, khiến Phượng Toàn cho là mình nghe lầm. "Hả ?"
"Thời điểm tuyết rơi, động vật nhỏ không kịp di dời về phía Nam, hoặc không có nhà để về sẽ bị chết rét !" - Nàng không thích tuyết, vậy mà mùa tuyết rơi ở Thiên Kinh thường thường dài đến ba, bốn tháng.
Mặc dù lời của nàng nghe có chút điên cuồng, Phượng Toàn cũng hiểu ý, xem ra nàng biết Cao Dương rất ít khi có tuyết rơi. "Đúng vậy, ta tới Thiên Kinh hai năm rồi, mùa tuyết đối với ta mà nói có một chút khó chịu, bất quá thì rèn luyện thân thể nhiều hơn, ngoài ra đi theo đám thợ thuyền làm việc một phen, lâu dần cũng thích ứng được.", đề tài này thật sự khiến hắn thấy hơi nhớ nhà, "Cao Dương rất ít khi có tuyết, chỉ là thường xuyên ba năm bốn năm lại xảy ra một trận lũ lụt, ta thật sự hi vọng bản thân học được ít kiến thức ở nơi đây, có thể sớm về để giải quyết khốn cảnh của quê hương !"
Cho nên… Lê Băng thấy hơi lo lắng liền xê dịch tư thế ngồi, "Ngươi sẽ ở Thiên Kinh ở bao lâu ?" - Không hiểu vì sao, nàng đột nhiên để ý mà nói ra vấn đề này. Mặc dù suy nghĩ kỹ một chút, người ta ở tại Thiên Kinh bao lâu đâu có quan hệ gì với nàng ? Nàng không xen vào, cũng không có ảnh hưởng mới đúng ?
Phượng Toàn chỉ coi là nàng thuận miệng hỏi thăm, liền nói: "Ở đến khi phụ thân ta hết giận, hoặc là... ", thật ra người cần "hết giận" chân chính phải là huynh trưởng, phụ thân chỉ nghĩ để cho huynh trưởng có một bậc thang đi xuống thôi. Nhưng mà hắn đã nghĩ tới, dù huynh trưởng kế vị, hắn cũng không nhận thấy có thể đạt được sự tha thứ, có lẽ cả đời này hắn cũng không trở về được chăng ? Cái ý nghĩ này khiến Phượng Toàn đột nhiên vô cùng sa sút chán nản, "Không nói cái này nữa !"
Hắn đột nhiên chấm dứt đề tài, hơn nữa lại có vẻ mặt buồn bã, khiến Lê Băng cho rằng mình lại nói sai, đã làm chuyện sai, lập tức bèn đặt đũa tre xuống, tay nhỏ bé để ngang ở trên đùi, ngồi nghiêm chỉnh, đỉnh đầu lại cúi thấp xuống, ngập ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi..."
Phượng Toàn sửng sốt. Sao nàng lại nói xin lỗi ?
"Không phải…" - xem ra nàng hiểu lầm cái gì rồi, Phượng Toàn cảm thấy hơi nhức đầu, thấy nàng cúi đầu càng thấp, quả là đã khiêu chiến với sự vô tình của hắn đến cực hạn… nếu hắn thật sự hiểu được làm sao có thể không động từ tâm, giờ phút này cũng sẽ không ngồi ở quán trà uống trà với nàng!
Phượng Toàn gần như muốn thở dài một hơi, nhưng linh quang chợt lóe, đột nhiên nói: "Nàng có biết Thủy Nguyệt Hành Giả không ?"
Lê Băng chậm rãi ngẩng đầu lên, một mặt thật vui mừng vì hình như hắn không tức giận, mặt khác cũng có chút xấu hổ, nàng hoàn toàn không biết cái gì là Thủy Nguyệt Hành Giả.
"Đó là đoàn tạp diễn lưu lạc đến từ Cao Dương, ở Đại Thần rất được dân gian hoan nghênh, bọn họ đến cùng chư Vương các nước, vừa lưu lạc vừa biểu diễn, thường đi trước để biểu diễn ở ngày hội và lễ tế quan trọng của các quốc gia !" - Hắn cũng không bày tỏ thái độ coi trọng thứ thuộc về mình, Thủy Nguyệt Hành Giả dựa vào thực lực được dân chúng các nước yêu thích là sự thật, chỉ là không được nổi danh trong giới quý tộc mà thôi.
"Ta biết hôm nay bọn họ được phép diễn xuất ở khu phía Đông, vốn tưởng rằng không có cơ hội đi xem biểu diễn, nàng có hứng thú cùng đi với ta không ? Ta mời nàng xem những trò biểu diễn của nước ta !"
"Có thể không ?" - Cặp mắt Lê Băng sáng lên, cho dù cách một lớp mặt nạ, vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, sắc hồng trên gương mặt lộ cả ra ngoài chiếc mặt nạ, đủ để cho người ta hiểu nàng có bao nhiêu mong đợi.
Tất cả những thứ bên ngoài bức tường cao, mọi thứ ở bên ngoài Thiên Kinh, toàn bộ những thứ ở bên ngoài Đại Thần, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn mong mỏi nghĩ tới!
"Dĩ nhiên !" - Vốn chỉ muốn trấn an nàng, không ngờ lại hợp tâm ý của nàng.
Thật ra thì chính hắn cũng mong đợi có phải không ? Khi cùng Hoắc Lỗi ra ngoài tham gia lễ hội, hắn bỗng thấy tiếc nuối là tối nay mình không có chút rảnh rỗi đi xem buổi biểu diễn đến từ cố hương. Trước kia ở Cao Dương, thật ra hắn cũng không ham thích loại hoạt động này, nhưng thân là hoàng tử, hắn vui vẻ tiếp xúc với nhân tài kiệt xuất của các ngành nghề, thích cùng bọn họ bàn luận viển vông, lắng nghe cách nghĩ của bọn họ… A, quả thật hắn từ đầu đến chân thật giống với phần tử có dã tâm, khó trách huynh trưởng luôn coi hắn như cái gai đâm sau lưng !
Khi đó, hắn chính là khách quen hậu thuẫn cho Thủy Nguyệt Hành Giả. Lúc ban đầu những người giang hồ đi diễn xiếc kia cũng còn có chút kiêng dè với hắn, dù sao thân phận của hắn so với cái địa vị theo như thường nhân gọi là dưới đáy xã hội của bọn họ quả thực không thích hợp với nhau, càng không phải là đặc biệt nhiệt tình yêu thương tài nghệ tạp diễn của dân gian, nhưng Phượng Toàn không có cái dáng vẻ vương tử kiêu căng, lại vui lòng lắng nghe tiếng nói của dân chúng, hơn nữa sẽ đúng lúc phát biểu đề xuất ý kiến với phía triều đình, là người khiêm nhường khiến cho người dân ở Cao Dương nói chuyện rất hăng say, làm cho hắn tình nguyện bỏ qua thân phận càng nghe càng muốn can dự. Hắn có lẽ là người ngoài nghề, nhưng lại nhiệt tình yêu thương dân chúng và đất đai ruộng vườn, dần dần những bằng hữu giang hồ này so với những bằng hữu quý tộc kia, ngược lại đối xử với hắn thành thật hơn nhiều.
Mà nay, muốn đi xem những bằng hữu giang hồ ở cố hương kia, hắn thấy có một chút "cận hương tình khiếp"*. Ai cũng biết, Cao Dương Vương để thứ tử (con trai thứ hai) đến Đại Thần, lấy mỹ danh là bày tỏ thần phục đối với Đại Thần, bày tỏ nguyện ý để cho nhi tử của mình dâng sức khuyển mã vì Đại Thần, trên thực tế căn bản là lưu đày hắn ở bên ngoài.
(* “cận hương tình khiếp” 近乡情怯: biểu đạt tâm trạng người xa quê đã lâu không có tin tức về quê nhà khi gần về đến làng quê thì tâm trạng trăm mối ngổn ngang lo lắng, e sợ)
Hoàng đế Đại Thần cũng biết điểm này. Thực may mắn, mặc dù chuyện nhà của Hoàng đế Đại Thần cũng không hài hòa tốt đẹp như ngoại nhân nhìn thấy, nhưng hắn ngược lại thật sự là một vị quân chủ nhân từ, nhìn xa trông rộng. Cao Dương Vương để thứ tử đến Đại Thần, kỳ thực thì ép buộc hắn làm vai trò của một con tin, vừa có thể tránh khỏi việc trưởng tử ghen ghét con thứ, tránh phát sinh chuyện huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau, làm ra chuyện hổ thẹn với từ đường, lại vừa có thể “vỗ mông ngựa” nịnh bợ Đại Thần, thật là tính toán khéo léo sáng suốt.
Tuy nhiên, hai nước chung sống hòa bình, phái con tin tới đây cũng không còn ý nghĩa, Hoàng đế Đại Thần không muốn để cho chuyện nhà của Cao Dương Vương ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước trong tương lai, xem ra cũng vô cùng hiểu rõ “mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc”, dù là đế vương tương tướng cũng không ngoại lệ.
(đế vương tương tướng: vua, tể tướng và tướng quân)