Thứ Đế

Chương 6: Chương 6




Không biết hôn mê đã mấy ngày, Lê Băng cuối cùng cũng khôi phục ý thức. Vừa mở mắt ra, nàng nhìn thấy mẫu thân tiều tụy đi rất nhiều, cực nhọc ngày đêm nằm ở mép giường nàng ngủ thiếp đi, mà cái chong chóng kia... Nó được đặt ở bên gối của nàng. Nàng không biết vì sao mẫu thân lại phát hiện ra chiếc chong chóng đó.

Chờ đợi, lo lắng, ghen tỵ, thống hận, oán giận, phẫn nộ, sau đó lại hối tiếc, tự trách, nhiều năm qua, đây chính là toàn bộ cuộc sống của mẫu phi, liên tục luân hồi.

Khi nàng rốt cuộc cũng bắt đầu tự trách thì khi đó mẫu phi lại dịu dàng. Mẫu phi sẽ ôm nàng rơi lệ, nói: thật xin lỗi, ta chỉ có ngươi thôi . . . . . .

Lê Băng đã từng hận, đã từng không nhịn được, nhưng mà. . . . . .

Nàng nâng lên bàn tay có chút yếu đuối, mơn trớn những sợi tóc dài tùy ý phủ xuống trên vai của mẫu phi. Bên trên làn tóc xanh xưa nay vẫn bóng loáng lộ ra vài sợi tóc trắng, dưới hàng lông mi dài xinh đẹp đã hiện lên một vòng thâm quầng. Mẫu phi không muốn để cho người ta chỉ vì nàng thất sủng mà coi thường nàng, vô luận như thế nào nàng đều phải giống như quá khứ, để cho mình vĩnh viễn diễm quang tứ xạ (hào quang xinh đẹp chiếu ra bốn phía).

Đôi mắt đẹp đối với mẫu phi, nói ra có lẽ là một loại khôi giáp. Chỉ có tại lúc này, sự oán nộ của nàng vốn không nên tồn tại mới được phát tiết ra trên thân người, khốn cùng giống như chỉ còn dư lại thân xác thối tha, mẫu phi cuối cùng cũng không cách nào ức chế nổi mới tháo xuống khôi giáp, trần truồng bi thương mà ôm nàng.

Hoa niên (tuổi tác) của nàng ngày một nhiều thêm, thật ra thì nàng già nua mà yếu ớt, nhưng lòng của nàng, tình yêu của nàng lại đang kéo dài hơi tàn, bị lăng trì nhưng vẫn không chết tâm. Lê Băng thấu hiểu rõ ràng.

Lan phi cảm thấy trên giường có động tĩnh, tỉnh.

"Băng nhi! Ngươi cảm thấy thế nào ?" - Nàng ôm mặt của Lê Băng, Lê Băng nhìn thấy những giọt lệ trong mắt nàng.

Đột nhiên, Lê Băng hiểu, nàng sẽ lại tiếp tục lựa chọn tha thứ, bởi vì... Đây là phương thức nàng cầu xin tình thương của mẫu thân. Chỉ có lúc như này, mẫu thân mới yêu thương nàng.

"Đi truyền ngự y!" - Lan phi nói với cung nữ ở phía ngoài điện, sau đó rót một ly trà cho Lê Băng. Lê Băng khô miệng nên uống có hơi gấp gáp, Lan phi kiên nhẫn ngồi ở mép giường nhẹ vỗ lên tấm lưng đơn bạc của nàng.

Cuối cùng, Lê Băng nở một nụ cười yếu đuối với mẫu thân. "Ta không sao !", dù vậy, vào giờ phút này, nàng cũng hiểu, tình thương của mẫu thân như thế, chính là toàn bộ những gì mẫu thân có thể cho rồi.

Lan phi cầm lên chiếc chong chóng ở mép giường đưa vào trong tay nàng. "Ngươi thích chong chóng sao ? Mẫu thân sai người ra ngoài cung mua về cho ngươi, mua thêm nhiều chong chóng cho ngươi, ta biết ta chưa từng cho ngươi những thứ này... " - Lan phi cầm mấy sợi tóc tán loạn bên má của nàng vén vào sau tai, Lê Băng thuận theo không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn chiếc chong chóng trên tay.

Thật may là nó vẫn còn ở đó. Nàng cẩn thận tỏ ra chóng chóng này không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với nàng, đôi tay lại nắm thật chặt. "Không được chưa nói một tiếng đã chạy ra khỏi cung như vậy nữa, nữ nhân kia đang chờ chúng ta phạm sai lầm ! Nàng ước gì chúng ta biến mất, như vậy hậu cung cũng chỉ còn dư lại một người là nàng !"

Lê Băng chưa bao giờ bày tỏ ý kiến ở vào thời điểm mẫu phi đang nói, nàng chỉ muốn làm một nữ nhi ngoan, có thể được hưởng khoảnh khắc thân tình này. Mẫu phi sẽ mỉm cười với nàng, khích lệ nàng dưỡng thân thể thật tốt, không ngừng cố gắng để phụ hoàng hiểu nàng.

Trước khi Ngự y đến, Lan phi đã trở về tẩm điện, đi, lại mặc vào khôi giáp của chính mình.

Mà khoảnh khắc ngắn ngủi Lê Băng được hưởng thụ tình thương của mẫu thân cũng kết thúc.

Chỉ là lần này, nàng nắm lấy chiếc chong chóng, nghĩ tới nàng đã không thể thực hiện được lời ước định.

Lễ tế Dạ Thần đã sớm kết thúc, Phượng Toàn nhất định rất thất vọng.

“Thật xin lỗi!” - nàng hướng về phía ngoài cửa sổ, lặng lẽ nói, thất vọng như mất, vì không còn kịp bi thương âu sầu thương tiếc nữa. Nàng cũng không biết là mấy đêm vừa rồi, thanh niên đứng ở trước Chu Tước môn, một đêm rồi lại một đêm, lấy dũng khí, cũng khơi lên hi vọng mà nghĩ, chờ. Có lẽ, tối nay nàng sẽ tới ?

Vậy mà đến hết đêm cuối cùng, nàng vẫn không xuất hiện, Phượng Toàn chỉ có thể bất đắc dĩ đem phần mất mác này giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm. Mỗi người đều có rất nhiều cái khó xử, hắn nghĩ vậy.

Lễ hội huyền ảo, mê hoặc, huyên náo kết thúc.

Một mảnh mộng đẹp nhỏ nhoi cũng kết thúc.

Mặt trời ban mai vẫn chưa nhô lên, ánh sáng trắng ngà yếu ớt mới rơi vãi trên ngói lưu ly, cung nữ mặc xiêm y thuần trắng đã sắp xếp xử lý trong ngoài cung Thái Bình thật ngay ngắn trật tự, còn có mấy người vẩy nước quét nhà, hoặc tu bổ mấy nhánh hoa cỏ lẫn lộn trong hoa viên, sau khi mùa tuyết rơi kết thúc là dịp thuận lợi để những nụ hoa chớm nở. Chủ nhân cung Thái Bình đặc biệt thích màu trắng, ở cungThái Bình, ngoài những cây Hạnh Hoa được trồng rộng khắp, trên nóc hành lang quanh co khúc khuỷu của cung điện còn có những sợi dây Ngân Đằng*, lượn lờ um tùm rủ xuống, giống như rèm thủy tinh từ Thiên cung rủ xuống nhân gian, ngay cả trong hoa viên, tuyệt đại đa số đều là hoa Bạch Quỳnh và Bạch Tường Vi.

(Ngân Đằng: là cây Đậu Tía có hoa màu trắng tiếng Nhật là cây Fuji, tên tiếng anh là wisteria alba)

Mặc dù cung nữ thức dậy sớm, nhưng chủ tử của các nàng hiển nhiên cũng không nhàn rỗi. Trong nhà ấm Lưu Ly trồng hoa, tiếng đàn thụ cầm (đàn hạc) như nước chảy nhẹ nhàng, tiếng tiêu thổi nhẹ tựa như nỉ non, giống như cùng ngâm ca một bài thơ, cùng bầu bạn đọc sách với chủ tử mỗi buổi sớm bình minh. Chủ tử nói, nên để cho mọi người cùng nghe những âm thanh này, nàng tin tưởng chúng cùng hòa vào sự tĩnh tâm có thể khiến một người làm việc càng tốt hơn - nàng luôn mỉm cười nói với cung nữ không cẩn thận phạm sai lầm: ngươi đi xuống yên lặng một lúc, chờ ngươi bình tĩnh, hãy trở lại nói cho ta biết ngươi phạm vào lỗi gì, tại sao lại phạm lỗi ?

Khi nắng ấm màu vàng kim chiếu xuyên qua những giọt nước trên nụ Hạnh Hoa khiến chúng trở nên óng ánh, chói lọi rực rỡ như bảo vật, mỗi một phiến tường Lưu Ly của nhà hoa Lưu Ly đã sớm được lau sạch đến một hạt bụi cũng không có. Trong nhà ấm, hoa hồng trắng đã sớm nở rộ, tọa ở giữa nhà hoa ấm áp là một màn trướng, màn che bằng lụa mỏng màu vàng kim vây quanh hai mặt bên được vén lên, bên trong trướng, nữ tử một tay cầm cuốn sách, một tay đang đùa với con chim bói cá trong lồng vàng, cuối cùng cửa lồng tre được kéo lên, mặc cho nó bay lượn.

"Điện hạ.", cung nữ lão luyện toàn thân tuyết trắng đơn thuần đi tới bên ngoài trướng, bên trong trướng, nữ tử chỉ nghiêng người qua, ngón trỏ đặt trên môi làm động tác ra dấu bảo im lặng, sau đó ở trong tiếng nhạc lật qua trang sách kế tiếp, mặc dù nàng đã sớm thuộc làu làu nội dung quyển sách.

Tòa nhà ấm Lưu Ly trồng hoa là quà của Hoàng đế Đại Thần năm đó tặng cho lễ sinh nhật bảy tuổi của tiểu nữ nhi. Toàn bộ trong nhà hoa đều trồng những loại hoa cỏ mà chủ nhân cung Thái Bình yêu thích, mặc dù bốn mùa không thể đều giống như mùa xuân, nhưng có thể cách ly với thời gian ba tháng tuyết rơi của Thiên Kinh, để duy trì tòa nhà ấm trồng hoa, ở tháng đầu tiên của mùa tuyết đã phải xuất động không ít người quét sạch tuyết trên nóc nhà ấm trồng hoa, vì vậy, năm đó, lúc dựng lên nhà ấm trồng hoa, có không ít người dị nghị trong triều đình và dân chúng.

Nhưng Thiên Tử đương triều đối với tiểu nữ nhi thân là trưởng nữ, cũng là người thừa kế đế vị hợp pháp thứ nhất từ trước đến giờ luôn cưng chiều, Hoàng đế nói che liền che, người khác không đồng ý cũng không được. Nữ tử vẫn nhàn nhã như cũ, nhìn một đoạn sách, cho đến khi hai cung nữ theo hầu ở phía bên phải màn lụa tấu xong khúc nhạc, nàng mới đặt quyển sách xuống.

"Nói đi !" - Nàng mỉm cười khích lệ với cung nữ bẩm báo chuyện quan trọng ở phía trước.

"Thánh thượng có lời: xin Điện hạ sau khi dùng xong tảo thiện hãy đến Ngự hoa viên !"

(tảo thiện: bữa sáng)

Sau khi tảo thiện xong ? Vậy không phải việc gấp rồi. Nữ tử nhận lấy chén sứ trắng do cung nữ dâng lên, uống một hớp tổ yến, hình như nhớ tới cái gì, mới nói: "Có khách ?"

"Đúng vậy, Tây Vũ quốc phái hoàng tử tới !"

Nghe thấy Tây Vũ quốc, nụ cười trên mặt nữ tử không thay đổi, chỉ có ánh mắt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn nhanh đến nỗi không ai phát hiện ra, tiếp đó là vẻ mặt làm cho người ta quen thuộc của nàng, mỉm cười càng thêm dịu dàng ưu nhã.

"Ta sẽ nhanh tới đó !" - Nàng vẫy tay cho cung nữ lui, cho người nhận lấy chén sứ trắng, ngoắc thị nữ thiếp thân đi theo nàng trở về tẩm điện, đổi bộ quần áo.

Nhìn thấy Điện hạ của các nàng, các cung nữ bên ngoài nhà ấm trồng hoa Lưu Ly rất nhanh cúi người hành lễ vái chào, sau đó lại tiếp tục làm công việc của mình. Đây chính là điểm đặc biệt của cung Thái Bình, chủ tử của các nàng cho rằng làm cho người ta vui thích cả về thể xác và tinh thần mới là điều cần phải ưu tiên nhất. Quả nhiên, nàng cũng một đường mỉm cười nhìn các cung nữ đang tiến hành công việc của mình.

"Ngươi phải kiên nhẫn với nó giống như đối đãi với trẻ con vậy, gai nhọn của nó mới không tổn thương ngươi !" - Nàng tỏ ra tiếc nuối nhìn một cung nữ siết chặt ngón tay bị gai nhọn Tường Vi đâm vào, nhắc nhở. Cung nữ cúi người vái chào, đáp lại rằng nàng sẽ cẩn thận hơn.

Tức giận và bạo lực, từ trước đến giờ là điều nàng và mẫu hậu không thích nhất.

Cung Thái Bình này, quả thật là một mảnh Thái Bình, không giống trong nhân gian.

Bên ngoài tẩm điện, hoa Thủy Tiên trắng đang vào mùa nở rộ, phản chiếu bóng dáng ở làn nước xanh biếc, tựa như vẫn còn “ngẫm mình lại xót cho thân”. Lúc bước lên bậc thềm bắc qua ao Thiển Thủy (cạn nước), nàng đứng lại, quan sát cái bóng trong nước của mình một lúc, giơ tay thuận thuận rũ mái tóc dài buông xuống trước ngực.

Nàng luôn luôn yêu thích màu trắng, mặc kệ mấy người trong cung nói gì đi nữa, thường ngày đều là một thân xiêm y thuần trắng, gặp trường hợp quan trọng mới thay một cái thắt lưng lụa màu vàng kim hoặc màu tím nhạt, tại tẩm điện của mình, ngay cả thắt lưng cũng là lụa trắng bạc vân hoa xanh lơ và choàng lụa màu trắng bạc, trên đầu tô điểm cài một cây Ngân trâm (trâm bạc), chuỗi ngọc châu đều là thủy tinh trong suốt hoặc bảo thạch sáng loang loáng nháy chớp làm mù mắt người.

Tương lai nàng kế vị, nói không chừng còn có thể sẽ sửa thành khí sắc nghiêm nghị đấy —— dĩ nhiên, nàng chỉ nghĩ đùa một chút như thế, thật muốn giày vò đám lão già Lễ bộ kia, cũng sẽ khiến người ta cười cũng cười không được.

Trên người nàng, bắt mắt nhất dĩ nhiên là đôi mắt to hắc bạch phân minh cùng với môi đỏ mọng như thoa son rồi.

Nàng đứng rất lâu ở bậc thềm trên ao, tựa như có điều suy nghĩ, lại tựa như chỉ là thưởng thức hình dạng của mình, có chút say mê.

"Thôi, cứ thế mà đi Ngự hoa viên thôi." - nàng chợt xoay người. "A, trước tiên đi nhìn gã ‘Hoàng Tử’ xem sao. Ta nghĩ phụ hoàng và khách nhân cũng sẽ không lưu tâm mà ngồi lâu một lúc !" - Nàng cười ngọt ngào với cung nữ.

Hoàng triều Đại Thần, diện tích lãnh thổ rộng lớn, mặc dù quốc thổ có hơn phân nửa mùa tuyết rơi dài đến nửa năm, thậm chí lâu hơn, nhưng nguồn tài nguyên tự nhiên phong phú, nhân dân thiên tính dũng cảm mà bền bỉ. Mấy trăm năm trước kia, chư Vương các nước ra đời và phát triển: Phù Lan quốc giáp biển Bắc Hải quanh năm băng thiên tuyết địa (khắp nơi đều là băng tuyết); Vĩnh Tế quốc có vị trí là một bán đảo, đất đai cằn cỗi nhưng dân chúng chăm chỉ; Vụ Ẩn quốc cũng nằm trên hải đảo; Tây Vũ quốc lấy hải quyền lập quốc, La Trại tộc là chủng tộc giục ngựa sống trên đại thảo nguyên; cùng với Cao Dương quốc ở phương Nam thổ địa phì nhiêu nhưng thực lực quốc gia suy nhược lâu ngày, lũ lụt liên tục nhiều năm v.v…

Trong lúc mấy tiểu quốc này có chiến tranh và hỗn loạn, hơn nữa thiên tai chưa bao giờ từng vắng mặt trong lịch sử nhân loại. Ngay khi đó, Hoàng đế Đại Thần, cai trị đế quốc cường thịnh đệ nhất trên đại lục, nhưng không vì vậy mà có dã tâm bừng bừng, xua binh thôn tính những quốc gia này, hắn trợ giúp Vụ Ẩn quốc đối kháng lại bọn hải tặc, trợ giúp Vĩnh Tế quốc giải quyết nạn đói, trợ giúp Cao Dương giải quyết lũ lụt, mặc dù triều đình và dân chúng luôn có rất nhiều tiếng nói nhắc nhở Hoàng đế: có lẽ có một ngày, những quốc gia này cường thịnh, thì ngược lại bọn họ sẽ trở thành kẻ địch của đế quốc.

Vậy mà sự thật chứng minh, bất luận cái vị Tướng quân Đông quốc, một phần tử có dã tâm mơ ước chinh phục các quốc gia, cuối cùng cũng thua tơi tả mà về. Không có một quốc gia nào có đầy đủ chiến lực để hao tổn Đại Thần, cái người đi chinh phục từ đất nước xa xôi kia sau khi tiêu hao hết viện binh, bị lạc ở trong cánh đồng tuyết, binh lính hoặc đói chết hoặc chết rét, cái vị phần tử dã tâm chinh phục vô số quốc gia kia bị áp giải về Thiên Kinh của Đại Thần, Hoàng đế Đại Thần nhân từ nhưng cũng uy nghiêm tuyên chiếu giam lỏng hắn cả đời.

Cuối cùng, chư Vương các nước, người có lòng vui mừng thần phục, cũng có người chiến bại hàng phục, bọn họ tôn Hoàng đế Đại Thần là vị vua tối cao.

Từ trước đến giờ Hoàng đế cực ít đem tâm tư đặt vào việc mở rộng hậu cung, Đại Thần không hề giống các quốc gia khác kiêng kỵ truyền ngôi cho nữ hoàng, chỉ cần là hoàng tử hay hoàng nữ huyết thống thuần chính, ở trăm năm sau cũng sẽ bổ nhiệm đại thần phụ tá tân hoàng.

Đương kim Hoàng đế Đại Thần có hai hoàng nữ. Trưởng nữ Mộ Dung Sương Hoa sắp thừa kế đế vị, cùng với Đại nữ nhi thứ xuất Mộ Dung Lê Băng vô cùng có khả năng bị Hi hoàng biến thành con cờ kết thân chính trị, hai vị công chúa đều đã qua tuổi cập kê. Ba năm trước đây, Đại công chúa sinh nhật mười sáu tuổi, con em vương hầu các quốc gia, thậm chí là Quốc vương và các tù trưởng cũng rối rít phái đặc sứ đến Đại Thần cầu hôn, nhưng đều bị Mộ Dung Lê Băng lấy lý do mẫu phi bệnh nặng cự tuyệt, nhìn dáng vẻ của Hi hoàng hình như cũng còn đang làm bộ làm tịch, mới có thể để hôn sự của Đại công chúa kéo dài những năm này. Năm ngoái, Trưởng công chúa Mộ Dung Sương Hoa cũng qua sinh nhật mười sáu tuổi, vào lúc này chư Vương các nước người cầu hôn lại càng nhiều, cả Thiên Kinh khắp nơi đều có thể nhìn đến các hoàng tử và thế tử, mơ ước ngôi vị Đại Thần phụ chính Thân Vương, mang theo nhân mã của bọn hắn rêu rao khắp nơi.

"Tây Vũ quốc ta là đệ nhất cường quốc ở phương Tây, mặc dù quốc thổ không bằng Đại Thần, nhưng binh lực hải quân lại là độc nhất vô nhị, phụ vương ta bỏ ra tâm lực rất lớn đối với việc thám hiểm viễn dương, chỉ cần có thể phát hiện tân lục địa thì có cơ hội mở rộng lãnh thổ, khai phá tài nguyên. Nhưng, phụ vương ta vẫn kỳ vọng có được sự ủng hộ của Đại Thần, đợi một thời gian khai phá được tân lục địa, Đại Thần có thể cùng Tây Vũ quốc của ta cộng trị, đó chẳng phải là một chuyện tốt sao ?"

Trong ngự hoa viên, Hoàng đế Đại Thần đang chiêu đãi đặc sứ và hoàng tử Tây Vũ quốc đường xa mà đến, cầm đầu là tên nam tử tóc vàng một thân hồng hồng lục lục, trang sức vừa bảo thạch vừa trân châu, như sợ người khác không biết đến xuất thân hiển hách của hắn, mặc dù có rất nhiều người ngoại quốc ra vào Thiên Kinh, vậy mà cách ăn mặc của hắn vẫn khiến người ta phải ngó nhìn. Nhưng, người theo hầu bên cạnh hắn một thân áo da đen, mặt mũi nghiêm trang, bộ dáng trái lại rất bình thường.

"Vậy hả ?", Hoàng đế của đế quốc Đại Thần cũng là cộng chủ của chư Vương các nước, Hi hoàng Mộ Dung Huyền, cũng không biết là thật bị hù dọa hay căn bản chỉ là thuận miệng qua loa, "Các ngươi tính toán phương pháp hợp tác như thế nào ?"

"Tây Vũ quốc ta cung cấp kỹ thuật, Đại Thần cung cấp dũng sĩ tinh nhuệ, Tây Vũ quốc ta nguyện ý trao đổi vô điều kiện kỹ thuật hải vận (vận chuyển trên biển) cho Đại Thần, vì xúc tiến đồng minh hai nước, phụ vương ta đặc biệt muốn ta đi tới Thiên Kinh, dâng lên sự sùng kính ái mộ tới hai vị công chúa. Các thế hệ vương thất Tây Võ ta xưa nay chỉ thừa nhận người thừa kế huyết thống thuần chính cao quý, ngược dòng mấy trăm năm trước gia thế chúng ta có thể được coi là đệ nhất hoàng triều phíaTây, cho tới ta, mười tuổi đã suất lĩnh hải quân chinh Đông (chinh phục về phía đông), đã giao thủ với Phụ Lan quốc và Vụ Ẩn quốc, bọn họ từng là bại tướng dưới tay ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.