Thứ Đế

Chương 9: Chương 9




Nàng đứng thật lâu ở trước cung Thái Bình, đám cung nô không dám nghị luận chủ tử, bầu không khí quỷ dị tới cực điểm. Trời vừa mới sáng, Hi hoàng chuẩn bị vào triều, vừa ra cửa cung liền bắt gặp đại nữ nhi đang thất thần, hắn có hơi bất ngờ, lại thấy dáng vẻ mệt mỏi chán nản của nàng - so với một người ở phía sau dậy từ sáng sớm, tiểu nữ nhi tinh thần sảng khoái dùng tảo thiện và nói chính sự cùng với hắn, quả thật khác nhau một trời một vực. Điều này khiến hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.

"Ngươi ở nơi này làm cái gì ?", hắn không định chất vấn, chỉ là Lý mama đang quỳ tại trên đất cũng phải âm thầm cắn răng. Đây là ngữ điệu của phụ thân đối với nữ nhi ư ?

Lê Băng giống như bừng tỉnh khỏi đại mộng, nhìn vào cái người mà nàng nên kêu là “phụ hoàng” kia. Mặc kệ mẫu phi nói gì đi chăng nữa, nàng dần dần đã không còn bất kỳ sự mong đợi nào đối với tình thương của Hi hoàng. Khi còn bé, nàng nghe lời của mẫu phi, cho là "Phụ hoàng" rồi sẽ thương yêu nàng, nhưng cho tới bây giờ nàng đã không còn như vậy nữa, thế nào mà làm cho nàng tin tưởng được đây?

Thấy Lê Băng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, Hi hoàng có chút không vui. "Mẫu phi ngươi dạy ngươi như thế sao ?"

Những lời này tựa như một cái tát giáng lên trên mặt Lê Băng.

Một khắc trước đó, nàng có sự kích động đáng buồn cười, muốn biết phụ hoàng có thể có sự thương hại tối thiểu vì mẫu phi đã ra đi trong cô đơn hay không, những lời này lại hoàn toàn thức tỉnh nàng, giống như một lưỡi dao bằng băng, hung hăng đâm vào trong trái tim của nàng, làm nát bấy bất kỳ sự chờ mong vừa dư thừa lại vừa buồn cười của nàng đối với nam nhân này, cũng đem nhiệt độ còn sót lại ở toàn thân của nàng đóng băng.

Ngươi phải cố gắng, nghe lời, để cho phụ hoàng hiểu ngươi.

Trải qua những điều ‘lực bất tòng tâm’ cùng với xót xa tự oán kia, thoáng cái biến thành sự oán hận đối với người nam nhân này. Dáng vẻ vốn đang nhếch nhác lại chực khóc lã chã của nàng chợt biến thành vẻ căm hận đến tận xương tuỷ, trợn mắt trước Hi hoàng, giống như nhìn thấy kẻ thù vậy.

"Tạo phản ?" - Hi hoàng trong nháy mắt có chút giật mình hoảng hồn, không rõ chân tướng, chính hắn càng không giải thích được, vốn là một buổi sáng sớm thật tốt, bị đại nữ nhi vốn không thân cận tự dưng chạy tới đối nghịch với hắn, cản trở đường đi của hắn còn chưa nói tới, lại dám đại nghịch bất đạo nhìn chằm chằm vào hắn. "Ngươi đây là thành cái dạng gì ? Đối với trưởng bối, đối với phụ thân, một chút lễ nghi cơ bản cùng tôn trọng cũng không có, ngươi đã không phải là tiểu nhi miệng còn hôi sữa nữa rồi, có biết xấu hổ hay không ?"

Lý mama sợ Lê Băng quậy lớn chuyện, nàng bắt đầu liều chết dập đầu, một thân lão già khọm từng phát từng phát dập đầu ở trên đường rải đá đến vô cùng vang dội. "Vạn Tuế Gia tha mạng ! Thánh thượng nhân từ ! Đêm qua, Công chúa bị phong hàn và kinh sợ nên thần trí có chút mơ hồ, Lan phi nương nương bệnh nặng trong người không cách nào quản thúc nàng, xin Thánh thượng nể mặt nương nương nhiều năm qua ôm bệnh một mình vất vả nuôi dạy Điện hạ, tha thứ Điện hạ vô tình mạo phạm !"

Lời nói này của lão nô vừa thốt ra, Hi hoàng ngược lại á khẩu không trả lời được, nhìn lại cái trán Lý mama dập đầu đến nỗi chảy máu, Hi hoàng mặc dù trong lòng không thoải mái - quả thật tựa như vô duyên vô cớ bị “đâm đầu vào cột*”, nhưng cũng không thể không bỏ qua.

(*đâm đầu vào cột, nguyên văn là xúc mi đầu 触楣头, mi 楣 là cột xà ngang ở khung cửa, đây là cách nói ám chỉ không gặp may, đụng vào xui xẻo)

"Còn không mau đưa Điện hạ của các ngươi về cung Trường Lạc ! Lần này tạm thời không truy cứu các ngươi hộ chủ bất lực, để cho Điện hạ mang bệnh chạy ra ngoài tẩm điện, lập tức truyền ngự y tới.", Hi hoàng hận không thể lập tức phẩy tay áo bỏ đi, "các ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa, Đại công chúa còn xảy ra tình trạng này, trẫm đưa hết cung nô ở cung Trường Lạc vào Hoán Y Cục!"

(hoán y cục: chỗ chuyên giặt giũ quần áo cho toàn bộ hoàng cung, công việc nặng nề vất vả lại không có phúc lợi tốt, sau những cung nô phạm tội thì bị đày ra đó)

Lê Băng chỉ có thể run rẩy đè nén, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào vũng máu trên đất. Lý mama mặc dù cắn chặt răng phẫn hận bất bình, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, tất cả đám cung nô cung Trường Lạc đều quỳ xuống, liên tục không ngừng dập đầu tạ ơn.

Mộ Dung Sương Hoa hờ hững nhìn tất cả cảnh này, cho đến khi phụ hoàng đi xa, nàng mới nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chớ dập đầu, còn dập đầu nữa sẽ mất cái mạng đấy. Phụ hoàng cũng đi rồi, các ngươi còn không mau đi mời ngự y đi ?" – Nàng không kìm nén được mà nhìn về phía bào tỷ cùng cha khác mẹ, mà Mộ Dung Lê Băng cũng bởi vì nàng mở miệng, nhìn về phía nàng.

Hai người bọn họ, có lẽ chưa bao giờ có cơ hội quan sát cẩn thận đối phương như vậy.

Đây chính là hoàng tỷ của nàng, khi nàng ra đời liền nhất định chỉ có thể làm đệ nhị sau Mộ Dung Lê Băng. Mặc dù nhếch nhác mà điềm đạm đáng yêu, rốt cuộc vẫn là kim chi ngọc diệp do Hoàng thất nuôi dưỡng ra, quả nhiên nữ tử tầm thường không thể sánh được, dù là mông muội dơ bẩn cũng khiến người ta nảy sinh tình cảm không ngừng. Nhưng cung Thái Bình và cung Trường Lạc, hai cung chủ trong hậu cung của một tòa thành Viêm Đế, tựa như bầu trời cùng với mặt đất, hai kẻ đối đầu một mất một còn, Hi hoàng không biếm Lan phi vào lãnh cung là do mẫu hậu ngăn cản, vì sợ người trong thiên hạ chỉ trích mà thôi, so với những nữ nhân từ cổ chí kim không chiếm được sủng ái chân chính kia, những năm này Lan phi vẫn cẩm y ngọc thực, ăn mặc dùng đồ hoàn toàn đối chiếu với đãi ngộ của Quý Phi nên có, đã là không tệ rồi.

Mặc kệ là Mộ Dung Sương Hoa hay là Mộ Dung Lê Băng, từ nhỏ đến lớn các nàng quả thực đã bị giáo dục và truyền thụ như vậy, cung Thái Bình và cung Trường Lạc “thủy hỏa bất dung”, đối phương đều không phải là kẻ tốt! Cho nên, Mộ Dung Sương Hoa ít nhiều cảm thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Mộ Dung Lê Băng thật giống như đang chỉ trích nàng không đúng, để cho nàng từ đáy lòng không có cách nào ưa thích cái vị hoàng tỷ này. Nàng đã làm gì ? Nàng cái gì cũng không làm!

Đây chính là hoàng muội của nàng, phụ hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, khắp thiên hạ mỹ và thiện đều là của nàng, khắp thiên hạ mỹ và thiện tất cả đều là hóa thân của nàng. Mộ Dung Sương Hoa, dáng vẻ ưu nhã, trang dung không tỳ vết, chỉ một cái ánh mắt cùng tư thái liền tuyên cáo nàng ấy mới là nữ hoàng trời sinh, nên khiến nàng tự ti mặc cảm.

Nàng ấy cái gì cũng không làm, nhưng sự tồn tại nàng ấy lại phủ định nàng hoàn toàn!

Một khi ngươi hiển lộ ra tâm tình oán độc đối với kẻ địch, như vậy ngươi chính là người thất bại hoàn toàn.

Hơn nữa, khi Mộ Dung Sương Hoa vô cùng lấp lánh đứng ở trên bậc thang thật cao, như nữ hoàng bao dung chúng sinh mỉm cười nhìn nàng, vậy mà trong lòng nàng những thứ hắc ám và thống khổ kia, cũng là những thứ tồn tại vô cùng tàn khốc, nàng không có cách nào không thống hận Mộ Dung Sương Hoa. Đôi mắt xinh đẹp của nàng thực sự là được thừa hưởng từ mẫu phi liền oán độc ngắm nhìn cung Thái Bình, hai mẫu - tử kia khi đó cũng giống nhau mà thôi.

Mà Mộ Dung Sương Hoa không hề tức giận.

Có hai loại người sẽ không tức giận khi phải đối mặt với sự oán hận vô cớ của người khác.

Một loại là Thánh Nhân, một loại gọi là —— trong mắt không coi ai ra gì.

Mộ Dung Sương Hoa chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, "Hoàng tỷ, ngươi nên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi, ngự y rất nhanh sẽ đi tới, muội muội ta không quấy rầy ngươi nữa !" - Nàng xoay người, vẫn như cũ bước đi nhẹ nhàng tựa tiên nữ.

Lê Băng biết mình khó chịu, nhưng trước mắt, nàng có chuyện quan trọng hơn cần phải hao tổn tâm sức, nàng không thể không giữ vững tinh thần dẫn một đám cung nô cùng với Lý mama trở về cung Trường Lạc.

"Điện hạ, ta biết rõ ngài khó chịu, nhưng vì bảo toàn tâm nguyện cuối cùng của nương nương, ngài nên tỉnh lại đi !" - Lý mama nói với nàng sau khi bước vào cung Trường Lạc.

Lê Băng nhìn máu tươi trên trán chảy xuôi xuống nửa gương mặt của Lý mama, rất dọa người. Trước kia nàng cũng không yêu thích Lý mama lắm, bởi vì Lý mama không giống với nãi nương luôn che chở cho nàng, Lý mama là người ngu trung, mặc dù khi mẫu phi nổi giận cũng không thấy được có mấy phần khoan dung đối với lão nô đã chăm sóc nàng từ nhỏ, nhưng mẫu phi chỉ tín nhiệm Lý mama là không hề hoài nghi.

"Ngươi trước hết lui xuống băng bó đi !” - Lê Băng lên tiếng.

"Ngự y sắp đến, Điện hạ có tính toán gì không ?"

Tính toán ? Chỉ sợ ngay cả Thái Y Viện cũng là tai mắt của Hoàng Hậu. Lê Băng cuối cùng cũng hiểu, ở chốn hậu cung này, thậm chí ngay cả ở bên trong hoàng triều Đại Thần này, nàng không có bất kỳ một đồng minh nào. Mẫu phi vẫn là “tứ cố vô thân”, một mình cắn răng nhẫn nhịn nhiều năm như thế!

Một làn sương mù dâng lên trong đôi mắt đẹp của Lê Băng, trong thâm sâu kia có cái gì đó hoàn toàn chết rụi. Đã từng có một tiểu cô nương ở trên tháp cao, nhút nhát lại thiện lương, cầm một nhánh chong chóng, nhìn ra thế giới xa xa bên ngoài bức tường cao, nội tâm vẫn có thật nhiều dịu dàng và khát vọng, dường như cái sự yếu ớt cô đơn lẻ loi ấy đã chết đi, bị quên lãng, thay vào đó, là hàn băng màu đen cùng với Bụi Gai kịch độc hóa thân của ma nữ, toàn bộ quấn quanh sinh mệnh của nàng!

"Bất luận kẻ nào", nàng không khóc nữa, vĩnh viễn cũng không. Một khắc kia, giọng nàng nhẹ nhàng khe khẽ nói ra từng câu từng chữ, nàng giương mắt tà khí nhìn người ở phía trước đồng thời như phác họa lại dáng vẻ của người nào đó, nàng ưu nhã chậm rãi đi về phía tẩm điện của Lan phi, thời khắc này mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cực kỳ giống Lan phi —— không, Lan phi chung quy vẫn là một nữ nhân ngốc mong đợi tình yêu quay đầu lại, mà Lê Băng không mong đợi một cái gì hết. Một thân hắc bào này nghiễm nhiên chính là hóa thân của nàng, giọng nói của nàng trầm nhẹ, nhưng lại như rắn độc lè lưỡi - "Cũng đừng hòng mong chà đạp lên tôn nghiêm của mẫu phi, nhất là một tên ngự y nho nhỏ.", nàng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia trào phúng nhìn về phía Lý mama, "Rốt cuộc thì mạng của ta và mạng của ngự y vẫn có khác biệt. Không phải sao ?"

Vương ngự y đi tới cung Trường Lạc, hắn đã lâu không bước vào cung Trường Lạc rồi, trong lúc nhất thời không nhịn được có chút chần chừ và chùn bước.

Bây giờ là ban ngày, vì sao cả tòa cung Trường Lạc vẫn quỷ khí âm trầm như xưa? Giống như muốn xác nhận ý nghĩ của mình, hắn đi ra đầu hoa viên để nhìn, không phải đương lúc ánh mặt trời tươi sáng, đầy xuân sắc đây ư?

"Điện hạ đang đợi ngươi !" - Đột nhiên xuất hiện, giọng nói không trầm bồng du dương, cũng không có nhiệt độ cứ như vậy xông ra.

Vương ngự y quay đầu lại, thiếu chút nữa bị sợ đến độ miệng sủi bọt trắng. Đại cung nữ của cung Trường Lạc toàn thân áo đen, mặt không chút biểu cảm, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt như tờ giấy, không biết từ lúc nào xuất hiện ở bên cạnh hắn.

"Ngươi… ", trước kia cung Trường Lạc âm u như thế này sao ? Vương ngự y nhớ rõ so với cung Thái Bình, Lan phi mặc dù được đối xử theo tiêu chuẩn Quý Phi, nhưng cung Trường Lạc quả thật không có gì khác biệt so với lãnh cung —— nhưng bây giờ căn bản giống như địa cung (lăng mộ) đi ? Tuy nhiên, Vương ngự y cũng rõ ràng, cái được gọi là đối xử ngang hàng Quý Phi cũng chỉ là không để cho Lan phi có vẻ quá sa sút, để tránh có người chỉ trích hoàng hậu ghen tị. Cung Thái Bình thỉnh ngự y, trừ bỏ hai tả, hữu viện phán, còn phải mang theo bốn gã ngự y đi cùng, nhưng với cung Trường Lạc sẽ không được coi trọng như vậy. Nếu như không phải vì Đại công chúa vẫn là kim chi ngọc diệp, sợ rằng cung Trường Lạc chỉ có đơn độc một viên thái y cấp bậc cực thấp, thậm chí còn là kẻ không có cấp bậc tiểu thái y chẩn bệnh, chứ không phải do chính hắn thân là hữu viện phán tới chủ trị.

(Giải thích của editor: Mỗi triều đại sẽ có 1 cách cơ cấu thái y viện khác nhau, ở đây tác giả lấy theo cơ chế thái y viện của triều Thanh, cấp bậc trong Thái y viện được chia làm: viện sử là người đứng đầu trông coi mọi mặt trong TYV tương đương với viện trưởng, có 2 người được giữ chức tả, hữu viện phán tương đương với chức viện phó nhưng tả viện phán sẽ cao hơn hữu viện phán, dưới đó là các ngự y, lại mục, y sỹ và thầy thuốc là bậc thấp nhất, tất cả được gọi chung là thái y hay ngự y. Editor tóm tắt theo baidu.com)

"Điện hạ chờ ngài đã lâu rồi !" - Không đếm xỉa tới phản ứng tựa như gặp phải quỷ của ngự y, cung nữ mặt không biến sắc nói. Vương ngự y vốn còn đầy bụng bực tức và nghi ngờ, ngay lập tức không dám nói thêm cái gì nữa, xách hòm thuốc đi theo cung nữ vào bên trong.

Mặc dù phân chia ra hai cung Đông -Tây thuộc hoàng triều Đại Thần, nhưng bố cục của cung Trường Lạc quả thật không thể so sánh với Tiêu Phòng cung Thái Bình. Bố cục đều gồm hai sân ở trước sau điện chiều rộng năm gian, chiều sâu ba gian. Cung Thái Bình và cung Trường Lạc đều có một tòa tháp Lưu Ly tại hậu điện, nhưng tháp Lưu Ly trong cung Thái Bình đương nhiên là cao hơn. Mấy năm trước, khi sinh nhật mười hai tuổi của Trưởng công chúa, Hi hoàng còn cho tu sửa tháp Lưu Ly của cung Thái Bình một cách phung phí, hôm nay không chỉ cao hơn so với cung Trường Lạc, mà càng xanh vàng rực rỡ hơn, từ thật xa nhìn đến cao cao ngất ở nơi đó, giống như sợ người ta không biết lòng hắn có nhiều thiên lệch.

(thường ngày xưa chính cung hoàng hậu và thái tử sẽ được ở phía đông của hoàng cung nên còn gọi là Đông cung Hoàng Hậu hay Đông cung Thái tử lí do là vì phía Đông tượng trưng cho lúc mặt trời đang mọc, tương trưng cho tương lai và hi vọng, cho khí thế đang lên)

Sau cổng là bức tường xây làm bình phong có chạm khắc phù điêu hình tròn hoa văn vạn con dơi, phía trước hiên cửa của điện thờ phụ ở hai bên đông - tây là một hàng cây Phong già, cành lá cơ hồ che khuất bầu trời, Vương ngự y theo cung nữ một đường xuyên qua tiền viện, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt gió âm.(gió âm: gió lạnh có âm khí, ma quái)

(Theo thuật phong thủy, người ta sẽ xây 1 bức tường to để làm bình phong che chắn sau cổng ra vào nhằm tránh tà khí, những điềm xui xộc vào nhà. Con dơi chữ Hán gọi là bức, đọc cùng âm [fú] với chữ phúc, nghĩa là may mắn, phúc lành, chữ vạn là biểu tượng cho sự tốt lành (cát tường), vạn còn đồng âm với chữ vạn (10.000) với nghĩa là vô số. Đây là thuật phong thủy trong văn hóa Trung Hoa.)

Là chủ nhân cung Trường Lạc nên Lan phi ở tiền điện, Đại công chúa ở hậu điện, bước lên dãy hành lang có mái hiên phía sau lộ đài (ban công, sân thượng) là tiền điện. Vương ngự y vừa vào gian trước đã cảm thấy không đúng lắm, bên trong, một chiếc đèn cũng không được thắp lên, tuy là ban ngày nhưng trong điện đều là bóng tối lay động, cũng không biết có phải do quá lâu không tới đây hay không mà hắn cứ có cảm giác những thứ bày biện đều có mấy phần cũ kỹ, không cảm nhận được một tia nhân khí, cung nữ ở tại phía sau hắn đóng cửa lại, tiếng trục cửa chuyển động vang lên gay gắt cổ quái, hắn sợ đến mức trái tim chợt nẩy lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật may là kìm nén được.

"Đại công chúa bệnh nhẹ, ngọc thể suy yếu, không thể gặp gió !" - Cung nữ ở phía sau hắn, âm điệu cứng nhắc như cũ giải thích.

Vương ngự y chỉ có thể tỏ vẻ không có ý kiến gì.

Xuyên qua sau bốn tấm vách ngăn bằng gỗ Hắc Đàn chạm khắc Mai Lan Trúc Cúc, bên trái phòng chờ (sảo gian) mà bình thường hắn hay ngồi treo tơ chẩn mạch cho Lan phi nương nương, chính là buồng ngủ của Lan phi được ngăn cách bởi bức bình phong bằng Mã Não đen có hình “Long phượng tường vân”. Lúc trước, khi hắn xem chẩn thì màn vải trước tấm bình phong còn được treo lên, vậy mà hôm nay chẳng những không nhìn thấy màn vải, ngay cả bình phong cũng cho dời đi, hắn vừa vào đã nhìn thấy một thân áo tơ trắng nằm ở chính giữa gian nhỏ bên trái, mặt mũi Lan phi đã nhuốm màu xanh đen!

(sảo gian: là 1 gian phòng nhỏ, nằm xen kẽ nối phòng khách với phòng ngủ, sảo gian còn là nhà kho. Chữ sảo trong khẩu lệnh quân đội có nghĩa là nghỉ, nên ta dịch sảo gian thành phòng chờ)

Treo tơ chẩn mạch: ngày xưa nam nữ thụ thụ bất tương thân, có động chạm vào thân thể là thất lễ nên Thái y chỉ được bắt mạch qua sợi tơ (chỉ) treo ở cổ tay của các phi tử)

Đương khi Vương ngự y cơ hồ sợ đến mất mật, muốn hô lên một tiếng, Lê Băng đã đi tới phía sau người hắn.

"Vương ngự y !" - Giọng nói của nàng vốn hơi trầm thấp, giờ phút này thanh âm lại càng thêm đè thấp xuống, quỷ mị dường như ngay cả bước chân cũng không có tiếng vang.

Nếu không phải đã từng gặp qua sóng to gió lớn, giờ phút này đại khái Vương ngự y đã bị dọa đến tè ra quần rồi ! Hắn xoay người lại thì thấy hai hàng cung nữ cầm đèn chen chúc ở hai bên trái phải, Mộ Dung Lê Băng một thân bào phục cổ để trần đen tuyền dệt hoa văn bạc, ý thức tuy không rõ ràng nhưng vẫn nhớ phải quỳ xuống đất thỉnh an.

"Công chúa điện hạ kim an !"

Trái với lúc cánh cửa khép lại, lúc này Vương ngự y không nhịn được mà run lẩy bẩy. Hoàng hậu chịu gật đầu đặc biệt để hắn xem chẩn cho cung Trường Lạc, chính vì biết hắn nhát gan, mấy lần ở trong cung Thái Bình đã đe doạ vài câu, cái gì nên nói hay không nên nói, toàn bộ đều để lộ ra.

"Hãy bình thân, ta kêu ngươi đến để xem bệnh cho mẫu phi, không phải bảo ngươi đến để phạt quỳ !"

Vương ngự y trong lòng lạnh lẽo đứng dậy. Đại công chúa nguyên bản là giống Lan phi, mấy năm này thường ra vào Thái Y Viện, phong cách càng ngày càng lãnh liệt, nhưng hoa mai trên đỉnh núi cao vốn thường lạnh lùng, nàng dù lạnh lùng hơn nữa vẫn là một Mỹ Nhân Băng Sơn (người đẹp lạnh lùng). Nhưng, hôm nay, bộ dáng kia căn bản khiến người ta không rét mà run!

Đại công chúa vẫn xinh đẹp như xưa, một thân đen như mực vẫn là cao quý xuất trần, lại so với Lan phi ngày trước lúc mới tiến cung càng hơn hẳn. Cho nên Vương ngự y đối với sự sợ hãi trong lòng cũng không nói ra được nguyên do.

Lê Băng hất hất cằm về phía Lan phi, Vương ngự y trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng hắn cũng không còn đường lui nào khác, tất cả cung nữ của cung Trường Lạc đểu một thân áo đen, tỏ vẻ nghiêm nghị, gương mặt vô cảm đứng ở góc, nếu đột nhiên nhìn thấy còn tưởng rằng là nữ quỷ đấy!

Vương ngự y đi vào bên trái phòng chờ, trực tiếp thấy rõ ràng bộ dáng Lan phi, hai mắt trừng trừng, đôi môi tím bầm, khóe mắt chảy máu —— Kia là, căn bản… Căn bản… Hắn sợ đến ngã lăn trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.