Ngày hôm đó sau khi về nhà chân của Kinh Linh vẫn mềm nhũn, thân thể anh run rẩy đến mức phải mất rất nhiều sức lực mới có thể đóng cửa lại, anh dựa lưng vào cửa chậm rãi trượt xuống sàn nhà.
Chôn mặt trong đầu gối, đầu óc anh mờ mịt nhớ lại lời nói kia bên tai. “Sau này em không được rời khỏi tầm mắt của tôi nữa.”
Không được rời khỏi tầm mắt của hắn, vậy thì với thân phận gì đây?
Chương Hồi không nói ra, Kinh Linh cũng chẳng thể hỏi thành lời.
Anh chậm rãi nhớ lại từng khoảnh khắc sau khi gặp lại Chương Hồi, là khi hắn cho anh cái ôm vào lúc đau khổ nhất, là khi hắn mời anh nhảy điệu nhảy đầu tiên, là khi anh có thể uống thứ anh không dám uống từ sau khi mẹ qua đời, là khi hắn nhìn thấy những giọt nước mắt chưa bao giờ rơi trước mặt người khác kể từ khi anh trưởng thành, hay cả khi hắn và anh cùng nhau hồi tưởng lại ký ức thời thanh xuân trong trường của họ…
Hắn cùng anh làm những điều anh chưa bao giờ làm, hắn tặng anh những thứ anh từng ao ước vô số lần, là người bạn quan tâm anh nhất, cũng là người đã thân mật với anh nhất.
Mà trùng hợp, hắn lại là người anh yêu nhiều năm.
Kinh Linh dường như đã biết Chương Hồi mang chút tâm tư không bình thường đối với anh, nhưng loại tâm tư này khiến anh cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa sợ hãi.
Anh sợ bản thân trở thành gánh nặng và trói buộc của hắn, sợ rằng nếu sau này hai người nảy ra vấn đề nào đó không thể cứu vãn khiến Chương Hồi hối hận, cũng sợ chính bản thân mình quá mê đắm rồi sau đó lại chẳng thể buông tay.
Ngón tay anh luồn sâu vào mái tóc, dục vọng và cảm xúc mãnh liệt trong con hẻm tối kia là sự tồn tại chân thật không thể nào phớt lờ đi được.
Trước khi tạm biệt Kinh Linh nói với Chương Hồi một câu. “Anh cần phải bình tĩnh lại.” Vì em không muốn anh phải hối hận.
Bởi anh mơ hồ đoán được rằng nếu đêm nay anh đi theo hắn, anh có thể sẽ đạt được tất cả những gì anh từng mong muốn bằng cách mà Chương Hồi vẫn luôn đối xử với anh.
Nhưng, làm sao anh có thể nguyện ý trở thành gánh nặng cho hắn được cơ chứ?
Dường như hắn rất muốn có được anh, nhưng nếu khi có được rồi lại chẳng hề hạnh phúc như hắn tưởng, vậy anh phải làm thế nào mới có thể làm cho hắn không thấy khó xử đây?
Trước mắt anh hơi mơ hồ, ngón tay anh chậm rãi vuốt ve miêu tả toàn bộ dáng hình của Chương Hồi trong không khí.
Mình thực sự, thực sự rất yêu anh ấy.
……
Sau lần đó quan hệ của hai người trở nên ám muội hơn trông thấy, ánh mắt Chương Hồi nhìn Kinh Linh càng ngày càng sâu hơn, mà ánh mắt Kinh Linh lại chuyển thành trốn tránh, chỉ trừ những lúc Chương Hồi không để ý anh lại ngây ngốc nhìn hắn.
Bởi vì dự án trung tâm nghệ thuật nên Kinh Linh được yêu cầu phải đến văn phòng của Chương Hồi quan sát quá trình trong ba ngày liền. Anh không thể tránh tiếp xúc với Chương Hồi, anh chỉ có thể cố gắng trốn kĩ và thầm hy vọng hắn thực sự dành thời gian ra để tự hỏi bản thân.
Chương Hồi phát hiện ra sau đêm đó Kinh Linh trở nên khác thường.
Trước kia ánh mắt Kinh Linh nhìn về phía hắn đều ngập tràn ỷ lại và sùng bái, nếu có né tránh thì cũng là vì ngượng ngùng mà thôi, nhưng từ sau đêm đó trong ánh mắt của anh lại lộ ra vài tia mơ hồ.
Mình đã dọa em ấy rồi sao? Chương Hồi nghĩ, liệu có phải dáng vẻ chân thật của hắn không phải Chương Hồi mà Kinh Linh thích, nhưng bản thân hắn lại không thể khống chế được mà muốn được tới gần anh.
Vốn dĩ hắn tưởng cảm xúc mình dành cho Kinh Linh là hối lỗi và muốn bù đắp, là như muốn bảo vệ điều gì yếu đuối nhỏ bé.
Nhưng dần dần hắn mới phát hiện ra cái nhìn hắn dành cho Kinh Linh lại không như hắn nghĩ, mà đó là ý muốn chiếm hữu, ý muốn chở che, cùng với thứ dục vọng nguyên thủy kia.
Thứ cảm giác này đánh sâu vào hắn, là điều hắn chưa từng được trải nghiệm trong những mối tình đã qua, khi đó từng cử chỉ lời nói của hắn đều lãng mạn như trong truyện cổ tích, thế nhưng trong lòng lại trống rỗng không lời nào có thể nói rõ.
Và rồi Kinh Linh một lần nữa xuất hiện trong thế giới của hắn, mang theo tình cảm sâu nặng tiến về phía hắn.
Trong quá trình ở chung, hắn nhìn thấy phần tính cách tốt đẹp mà anh không dám để cho người ngoài biết kia, nhìn thấy linh hồn cô đơn mà yếu ớt cùng với phần nâng niu trân trọng đằng sau vẻ đáng yêu ẩn sâu ấy.
Vào lúc hắn không biết, Kinh Linh đã bổ khuyết vào chỗ trống trong lòng hắn, và tại thời điểm hắn nhận ra, toàn bộ nơi đó đã tràn ngập cái tên Kinh Linh.
Hắn nhìn xuyên qua tường kính của văn phòng có thể thấy Kinh Linh từ bên ngoài đi vào phòng pha trà(1), anh đổ hết nước trong cốc vào chậu cây ngoài ban công sau đó bước vào phòng nhỏ lấy nước.
(Phòng pha trà: Phòng hoặc một khu vực nhỏ trong cơ quan thường được dùng để đun nước, pha trà, cà phê,…)
Hắn thấy Kinh Linh mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt cùng với quần kaki, áo sơ mi được dắt gọn vào trong quần để lộ ra vòng eo tinh tế, anh cong lưng như đang nghiên cứu cách dùng của máy pha cà phê, dưới ánh mặt trời mái tóc trông càng đen nhánh mượt mà.
Kinh Linh cảm giác được có người tới gần mình từ đằng sau, nhưng anh chưa kịp phản ứng nhận ra đó là ai thì một đôi tay với khớp xương rõ ràng đã lướt qua vai hướng lên ngăn tủ trên đỉnh đầu anh, anh nghe thấy giọng nam êm tai quen thuộc. “Đừng nhúc nhích.”
Thân thể Kinh Linh như có một dòng điện chạy qua khiến anh cứng người không dám động đậy, nửa người anh bị vây trong lồng ngực của Chương Hồi. Vào buổi chiều ấm áp này, cả căn phòng chìm vào trong ánh nắng và hương cà phê ngào ngạt.
Anh rất muốn được dựa ra đằng sau mà rúc vào lồng ngực người kia.
Trong khi anh đang mải hoảng hốt Chương Hồi đã rời thân thể mình ra, hắn pha cho anh một cốc cà phê, động tác vừa lưu loát mà vẫn rất nhẹ nhàng.
Anh ngồi trước quầy bar nhấp một ngụm cà phê Chương Hồi đưa cho mình, là hương vị thơm nồng mà ấm áp.
Chương Hồi cầm một cốc dựa vào quầy bar bên cạnh anh, hắn nhìn Kinh Linh thỏa mãn cong khóe miệng mà bản thân cũng không nhịn được mỉm cười. “Uống ngon không?”
Kinh Linh gật đầu, anh như là muốn chứng minh mình nói thật mà mạnh mẽ uống một ngụm to nhưng lại quên mất độ nóng của cà phê, mặt anh nhăn cả lại vì bị bỏng.
Chương Hồi buông cốc trong tay ra, Kinh Linh bị bỏng đến nhíu mày, cả khuôn mặt ửng hồng cả lên.
Hắn nâng cằm Kinh Linh lên, ngón trỏ và ngón giữa cạy răng anh ra, khi nhìn thấy đầu lưỡi hồng phấn dính nước hắn phải thừa nhận rằng tâm tư mình lại dao động.
Ngón tay hắn đè đầu lưỡi của Kinh Linh một chút, nghe thấy tiếng đối phương kêu lên một tiếng mới nói “Chờ một chút.” rồi ra tủ lạnh lấy một viên đá bỏ vào trong miệng Kinh Linh.
Kinh Linh ngoan ngoãn nghe lời như một con búp bê, miệng anh hơi phồng vì ngậm viên đá, môi đỏ hồng, đôi mắt lại ướt át, có lẽ là phản ứng sinh lý khi bị bỏng.
Chương Hồi nhéo nhéo hai môi anh khiến anh nhìn như chú vịt con, giả vờ tức giận nói. “Lớn thế này rồi mà còn như trẻ con vậy, có ai tranh cướp của em đâu.”
Kinh Linh xấu hổ mà cúi đầu. “Vì ngon, nên mới vội uống.”
Bởi vì trong miệng còn có viên đá nên câu này nghe hơi dính lưỡi, nhưng lại đáng yêu đến mức Chương Hồi cũng không kiềm chế được mà phải bật cười.
Hắn lại nhéo nhéo khuôn mặt của Kinh Linh, sau đó xoa xoa tóc anh, giọng nói mang theo cưng chiều không nói nên lời. “Em thật đáng yêu.”
“Cuối cùng con sẽ được gặp một người cảm thấy con đáng yêu, người ấy sẽ yêu thương sự đáng yêu của con, cho nên không cần phải vội đâu bé tinh linh của mẹ, sẽ có một ngày người ấy nhất định sẽ đứng trước mặt con.”
Bên tai bỗng nhiên vang lên lời mẹ anh từng nói từ những năm tháng xa xôi.
Mà người anh đã thương nhớ nhiều năm cuối cùng lại chính là người đứng trước mặt anh bây giờ, ánh mắt tràn đầy ấm áp, khóe miệng cong lên đầy ôn nhu, người ấy nghiêm túc nói với anh rằng anh rất đáng yêu.
Đã nhiều năm trôi qua, ấn tượng của mọi người đối với Kinh Linh hầu hết đều là khô khốc, không hòa đồng, lạnh lùng, kỳ quái.
Chương Hồi là người bạn đầu tiên chưa từng rời đi sau khi quen biết anh, cũng là người đầu tiên sau mẹ anh nói anh là một người đáng yêu.
Nước mắt muốn trào ra một cách mãnh liệt, nhưng anh cố gắng kìm nén bản thân không cho mình trông kì quặc đến thế.
Cảm nhận được sự khác thường của anh, Chương Hồi tiến lại gần một chút, đột nhiên đôi tay Kinh Linh ôm vòng lên người hắn, khuôn mặt anh dán lên eo hắn như một đứa trẻ cần được an ủi.
Chương Hồi vuốt ve tóc anh, bàn tay xoa nắn nhẹ vành tai rồi lại xoa lên mái tóc mềm mại.
Hắn không biết Kinh Linh lại đang nhớ đến chuyện buồn hay tiếc nuối nào, nhưng hắn muốn tận hưởng thời khắc yên bình này.
Căn phòng này lúc nào cũng có thể có người đẩy cửa bước vào, sự tĩnh lặng này khiến hắn cảm giác như bọn họ là một đôi tình nhân đang lén lút yêu đương.
Cuối cùng thì hai người vẫn bị khách không mời chen vào. Trần Tứ Niệm đẩy cửa bước vào, ôm cánh tay đứng ở cửa mà “chẹp chẹp” nhìn bọn họ.
“Thật là ngọt ngào làm người ta phải ghen tị, tôi có quấy rầy hai người không thế?”
Kinh Linh buông cánh tay ra ngẩng đầu lên, biểu tình không biết phải làm sao, đá trong miệng đã tan hết, đầu lưỡi lại hơi ê ẩm đau.
Bị quấy rầy Chương Hồi cũng không cảm thấy thẹn, ngược lại hắn lại chỉ cảm thấy bực bội nhìn về phía Trần Tứ Niệm. “Biết là được rồi.”
Kinh Linh như muốn chạy trốn, khi đi qua Trần Tứ Niệm còn rũ mắt nhìn anh cười đến xấu xa.
Kinh Linh gật đầu một cái rồi rời đi không quay đầu lại.
Kinh Linh đi rồi ttm mới lại lần nữa nhìn về phía Chương Hồi, anh thu lại dáng vẻ không đứng đắn mà hỏi. “Thành công rồi?”
Chương Hồi thong thả ung dung tháo nút áo ở cổ tay ra, đôi mắt cũng không thèm nâng mà trả lời. “Như cậu nhìn thấy đấy.”
Trông Trần Tứ Niệm có vẻ hơi mệt, anh dựa lên quầy bar đốt một điếu thuốc rồi quay sang hỏi Chương Hồi. “Hút không?”
Chương Hồi gật đầu, Trần Tứ Niệm giúp hắn bật lửa, Chương Hồi châm thuốc rồi hai người trầm mặc hít mây nhả khói.
Bỗng nhiên Trần Tứ Niệm nói. “Tôi đã từng nghĩ tới việc cậu thích đàn ông, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng người đó sẽ là tôi.”
Chương Hồi phun ra một ngụm khói sau đó bình tĩnh mà nhìn về phía Trần Tứ Niệm. “Vấn đề ở đây không phải là chuyện yêu đàn ông, mà là cậu vốn đã biết rằng tôi không có loại tình cảm đó đối với cậu.”
Trần Tứ Niệm cười lạnh. “Tôi còn tưởng cậu chẳng thể cứng nổi với đàn ông cơ, cậu ta quen cậu mới được bao lâu cơ chứ, trong khi chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi.”
Chương Hồi nắm chặt vai anh nghiêm túc mà trả lời. “Tứ Niệm, thực ra cậu hiểu hết mà, thứ cậu không thể vượt qua được chính là bản thân cậu.”
Sau đó hắn lại nói thêm một câu, nụ cười ấm áp bỗng nhiên xuất hiện trên mặt. “Tôi với Kinh Linh đã gặp nhau từ mười năm trước rồi.”
Chẳng qua thực sự quen nhau là vào mười năm sau, có thể đã hơi muộn để bắt đầu yêu, nhưng không phải ngày đó nhất định sẽ đến hay sao?
Bỗng nhiên Trần Tứ Niệm thả lỏng cơ thể trở lại dáng vẻ thường ngày, chẳng qua anh hơi ảo não mà dỗi Chương Hồi. “Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt bà nữa, bà còn thiếu dăm ba tên đàn ông như anh sao?”
Chương Hồi bất đắc dĩ mà cười một chút, hắn cầm cốc rời đi, khi ra đến cửa bèn nhớ tới một chuyện nữa, hắn nói với Trần Tứ Niệm đang nằm bò trên quầy bar. “Cậu cùng với cái người ở Melancholy kia có quan hệ gì?”
Melancholy là quán bar tổ chức tiệc Halloween đêm đó.
Trần Tứ Niệm nghĩ một chút. “Anthony?”
“Ừ, phải không, là “chồng” của cậu ấy.”
Trần Tứ Niệm trợn trắng mắt. “À là hắn à, ngoài lên giường ra thì chẳng có quan hệ gì, làm sao thế?”
Chương Hồi yên lòng nhìn dáng vẻ không thèm để ý của anh, hắn không phải người nhiều lời, nhưng bản thân là bạn bè với Trần Tứ Niệm, tuy rằng anh là kẻ bất cần nhưng hắn vẫn hy vọng anh có thể gặp được người đàn ông chân chính.
“Không sao cả.” Sau đó cười bước ra ngoài.
Trần Tứ Niệm cảm thấy hơi khó hiểu, mà trùng hợp nữa là anh bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ Anthony. “Buối tối làm nháy không?” Kèm theo một tấm ảnh quần lót nửa kéo xuống.
Nếu là bình thường anh nhất định sẽ tùy ý khen một câu. “Chồng bà bà muốn quỳ liếm!”
Nhưng hiện tại tâm tình anh không quá tốt. Tên này là một bạn tình lên giường được vài lần vẫn chưa biết tên, còn chưa nói trước giờ anh thường không gặp lại bạn tình, vậy mà tên này đã vượt quá số lần gặp gỡ anh đặt ra, nhưng phải công nhận là tên Anthony làm anh sướng vô cùng.
Sướng bao nhiêu mà giờ nhìn thấy WeChat hiện lên tên hắn lại thấy khó chịu, anh trả lời. “Biến đi khỉ đột.”
Anthony nhanh chóng nhắn lại. “Vậy thì chú chó cái sướng mê người dưới thân con khỉ đột này là ai vậy nhỉ?” Kèm theo là một bức ảnh giường chiếu.
Trần Tứ Niệm tức giận cho Anthony vào danh sách đen, anh vốn định không gặp lại tên này nữa, nhưng không ngờ chỉ vài tiếng sau thôi anh đã lại một lần nữa mơ mơ màng màng nằm dưới thân gã đàn ông mà anh chạy đâu cũng chẳng thể thoát kia.
……
Sau khi tan tầm, Chương Hồi hỏi Kinh Linh. “Trong miệng còn đau không?”
Kinh Linh lắc đầu, Chương Hồi tỏ vẻ không tin bắt anh há miệng ra lần nữa, chưa chạm vào mà Kinh Linh đã nhíu mày, Chương Hồi thở dài. “Đi, dẫn em đi ăn kem.”
Vì thế Kinh Linh bị Chương Hồi đưa tới trung tâm thương mại. Hắn mua một cái rồi mạnh bạo nhét vào tay Kinh Linh, không hiểu vì sao mà hôm nay trẻ con ở trung tâm thương mại nhiều hơn bình thường, cậu bạn lớn Kinh Linh ngượng ngùng đứng ở giữa những bạn nhỏ, Chương Hồi nhìn vẻ ngốc nghếch của anh mà cười đến vui vẻ.
Bỗng nhiên có một cô bé trang điểm xinh xắn đến kéo ống quần Chương Hồi, Chương Hồi ngồi xổm xuống cùng tầm mắt với bé, cô bé ngọt ngào lại thẹn thùng mà nói. “Chú ơi, lát nữa chú có muốn xem con múa không?”
Chương Hồi nhìn thoáng qua Kinh Linh lại phát hiện ra anh có vẻ như có hứng thú mà lại không biết biểu đạt thế nào, vì thế hắn ôn nhu mà nhìn cô bé. “Được, xem ở đâu?”
Cô bé vô cùng vui vẻ. “Ở quảng trường ạ! Chú nhất định phải tới cổ vũ con nha! Con tên là Dao Dao!”
Cha mẹ cưng chiều mà bất đắc dĩ nhìn cô nhóc, Chương Hồi gật đầu với bọn họ rồi nói. “Được, lát nữa chú sẽ đến!”
Dao Dao vui vẻ cười, sau đó lại ngại ngùng liếc nhìn Kinh Linh một cái rồi kéo lấy ống tay áo Chương Hồi lén lút nói. “Lát nữa chú dẫn cả anh trai kia đến được không ạ?”
Chương Hồi phì cười ra tiếng, hắn nhướn mày nhìn về phía Kinh Linh. “Được, chú sẽ dẫn anh trai đến xem con múa!”
Hắn thấy Kinh Linh bỗng nhiên trừng mình, thế này mới đúng chứ, Kinh Linh có thể thể hiện cảm xúc chân thật cùng với biểu cảm sinh động thì mới càng đáng yêu.
Chương Hồi chờ đến khi Kinh Linh ăn xong kem mới dẫn người đi về phía quảng trường, tới rồi mới phát hiện ra đây là các nhóm bạn nhỏ tham gia cuộc thi nhảy của trường. Cha mẹ Dao Dao để cho hai người hai chỗ gần phía trước, Kinh Linh và Chương Hồi đi tới nơi đó rồi ngồi xuống.
Dao Dao là người nhảy chính trong nhóm nhảy ba lê của bọn họ. Cô nhóc đứng ở đằng trước, là người nhảy tốt nhất cũng như cố gắng nhất trong lũ trẻ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Chương Hồi nhìn Kinh Linh ở bên cạnh xem rất nghiêm túc, cả người ngồi thẳng tắp, đôi tay nắm chặt trên đùi, không biết là thích trẻ con hay là thích xem múa.
Bỗng nhiên đằng sau Dao Dao có một bạn nhỏ di chuyển nhầm vị trí, Dao Dao đang nâng một chân lên để nghiêng người thì bạn nhỏ đằng sau đụng phải cô bé, sau đó Dao Dao không đứng vững mà té ngã.
Bởi vì đứng ở đằng trước nên cách mép sân khấu rất gần, Dao Dao đứng không vững liền ngã xuống khỏi bục, chuyện xảy ra cực kỳ nhanh, thậm chí mọi người đều chẳng kịp phản ứng, Chương Hồi vừa định chạy đến muốn đỡ thì phát hiện Kinh Linh bên người hắn đã vọt người qua.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Kinh Linh như thế, biểu tình trên mặt vừa khẩn trương lại vừa đau khổ.
Thực ra Kinh Linh cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là phản xạ có điều kiện mà xông ra ngoài đỡ được Dao Dao, tuy rằng không nặng nhưng lực rơi xuống vẫn khiến cho hai đầu gối của Kinh Linh nặng nề va với nền gạch men sứ.
Cha mẹ Dao Dao hoảng sợ mà xông lên ôm lấy Dao Dao, họ không ngừng nói lời cảm ơn với Kinh Linh, nhưng Kinh Linh lại không hề động đậy, sau khi buông Dao Dao ra vẫn duy trì tư thế quỳ ở nơi đó.
Chương Hồi nâng anh dậy lại phát hiện ra toàn bộ cơ thể anh đều run rẩy, lòng bàn tay bị mồ hôi lạnh làm ướt, môi trắng bệch, anh đứng cũng không xong mà phải dựa vào người Chương Hồi.
Chương Hồi lo lắng hỏi hắn. “Em làm sao vậy? Nói chuyện với anh đi Kinh Linh.”
Nhưng môi Kinh Linh bắt đầu run rẩy kịch liệt, một tay Chương Hồi đỡ vai anh một tay xoa xoa khuôn mặt, lo lắng nhìn anh chăm chú.
Bỗng nhiên Kinh Linh dùng một lực lớn nhào thẳng vào trong lồng ngực hắn, anh ôm chặt lấy eo Chương Hồi, Chương Hồi từ tốn xoa xoa tóc anh an ủi.
Bỗng nhiên hắn nghe thấy giọng nói của Kinh Linh run rẩy như bị ngâm trong đá lạnh. “Mẹ của em… Đã ra đi như vậy.”
......
Chú thích:
(1) Phòng pha trà