Kha Minh Hiên nhận được tin nhắn trả lời của Biên Dĩ Thu, ngậm điếu thuốc mà cười đến vênh váo, đắc ý. Hắn chỉ dựa vào tưởng tượng, cũng biết được gương mặt góc cạnh rõ ràng, mười phần khí khái của Biên lão đại, biểu tình bây giờ là tức giận hổn hển không thể kiềm chế được.
Lâm Gia Ngạn ngồi bên cạnh hắn, trơ mắt nhìn Kha Minh Hiên cả đêm rõ ràng mất hồn mất vía, lại nhếch môi cười rộ lên, như một luồng gió thổi vào chỗ mọi người đang chơi oẳn tù tì, vô cùng lạnh lẽo.
“Em nói chuyện với anh, anh có nghe không?”
Kha Minh Hiên nhắn lại vài chữ, gửi đi rồi mới quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Ngạn: “Em nói cái gì?”
Lâm Gia Ngạn không đáp lại hỏi: “Anh nhắn tin cho ai đó?”
“Không cần em hỏi, đừng hỏi.” Kha Minh Hiên cất điện thoại, đứng dậy lấy áo khoác của mình, hỏi thăm mấy tiếng với mọi người, nói có việc phải đi trước.
Lâm Gia Ngạn giữ chặt cánh tay hắn: “Anh đi đâu vậy?”
“Mệt, về ngủ.”
“Được, em cũng mệt, cùng nhau về thôi.”
Kha Minh Hiên liếc y một cái, cũng không nói gì.
Hai người ra khỏi phòng, Kha Minh Hiên đứng trước thang máy, đem nửa điếu thuốc còn lại bỏ vào khay cát trên thùng rác.
Lâm Gia Ngạn từ trong túi lấy kẹo bạc hà ra, đưa cho hắn một viên.
Kha Minh Hiên nhận lấy bỏ vào miệng, thang máy “Ting” một tiếng, cửa chậm rãi mở ra hai bên. Bên trong làm bằng kim loại sáng bóng soi rọi thân ảnh hai người sóng vai đứng cạnh nhau, làm cho ngũ quan có chút biến dạng.
Một đường không nói gì xuống tới bãi đỗ xe, Lâm Gia Ngạn nói: “Em uống hơi nhiều, không có cách nào lái xe, anh đưa em về đi.”
Kha Minh Hiên quan sát y một lúc, ánh mắt Lâm Gia Ngạn không né tránh chút nào, trực tiếp nhìn lại hắn, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tuấn tú hơi hồng hồng, có chút không bình thường, ánh mắt cũng có chút lơ đễnh, nhìn ra được quả thật uống hơi nhiều.
Kha Minh Hiên có chút bất đắc dĩ mà đem người kéo vào trong ngực, ôm đầu hắn, nửa kéo nửa đỡ đến chỗ mình đỗ xe.
“Không có việc gì thì uống nhiều như vậy làm gì? Em không biết bản thân mình say rượu một lần khó chịu vài ngày à?”
Lâm Gia Ngạn mang theo vài phần ủy khuất mà khịt khịt mũi: “Trước đây ra ngoài chơi, anh đều ngăn không cho em uống.”
Kha Minh Hiên không nói, hắn thừa nhận buổi tối hôm nay đầu óc mình đều là thân thể Biên Dĩ Thu dưới lớp áo khoác kia, căn bản không để ý Lâm Gia Ngạn rốt cuộc uống nhiều hay ít. Được rồi, cái nồi của hắn, cho dù bản thân mình lòng như lửa đốt muốn nhìn thấy người kia đến thế nào, cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa cái người không thể nào khiến người khác bớt lo này trở về nhà.
Kha gia cùng Lâm gia đều ở đại viện quân khu, ba Kha Minh Hiên là tư lệnh viên quân khu, ba Lâm Gia Ngạn là ủy viên chính trị quân khu, hai người đều là quân hàm thượng tướng. Nếu bàn về bối cảnh, Lâm gia tuyệt đối không kém hơn Kha gia chút nào. Ba mẹ hai nhà đều là những người bạn già mấy chục năm, lão chiến hữu, lại cùng làm hàng xóm mấy chục năm ở đại viện, cảm tình tự nhiên không giống bình thường.
Lâm Gia Ngạn từ nhỏ bộ dáng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mặt trắng má đào, mắt to mi dài, từ trước đến giờ tóc vẫn xoăn, đẹp như búp bê, phối với cái miệng ngọt ngào như mật ong, mở miệng ra là “Anh Minh Hiên” kếu đến trong lòng Kha đại thiếu gia vô cùng thích ý, vô phương ngăn cản, nói “Tiểu Ngạn tốt đẹp như vậy, về sau làm vợ anh đi”, Lâm Gia Ngạn cười đến mắt phát sáng thành hai vầng trăng nhỏ, vui vẻ mà gật đầu, nói một cách giòn tan: “Được ạ!”
Ba mẹ hai bên đều coi họ như con, cũng không để trong lòng, bản thân Kha Minh Hiên cũng không lớn lắm, so với Lâm Gia Ngạn thì hơn vài tuổi, lúc hắn đi nhà trẻ, Lâm Gia Ngạn mới học đi; lúc hắn học tiểu học, Lâm Gia Ngạn mới đi nhà trẻ; thật vật vả Lâm Gia Ngạn mới chịu đựng được đến tiểu học, Kha Minh Hiên đã sắp sang sơ trung. Bạn bè bên người ngày càng nhiều, nhìn thấy quen mặt cũng càng ngày càng đông, làm sao có thể nhớ rõ hồi đó mình mặc quần yếm mà “cầu hôn” với Lâm Gia Ngạn chứ.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, nhỏ như vậy mà Lâm Gia Ngạn đã nhớ rất rõ, hơn nữa đã hai mươi năm rồi.
Mấy năm nay, Lâm Gia Ngạn cơ hồ luôn ở phía sau lưng Kha Minh Hiên mà thẳng tiến không lùi bước theo hắn, Kha Minh Hiên đi nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, thậm chí ngay cả đại học, y đều cố ý ghi danh cùng trường, thành tích của y đủ để ghi danh những trường đại học cực kỳ tốt.
Khi y mang theo hành lý, được ba hộ tống đến nơi, bước vào trường đại học kia, nhìn thấy Kha Minh Hiên đang đi tới chỗ mình, cả người y đều cao hứng đến độ muốn bay lên mây.
Nhưng không nghĩ tới câu đầu tiên Kha Minh Hiên nói với cậu là: “Tiểu Gia Ngạn, em đến rồi à? Anh sắp tốt nghiệp rồi.”
Y ngốc lăng hỏi: “Không phải anh dự định tiếp tục học ở đây sao?”
“Nguyên bản tính là vậy, nhưng bây giờ anh không nghĩ vậy nữa.”
Trong nháy mắt kia, Lâm Gia Ngạn cảm thấy trời trên đỉnh đầu mình đều đang sập xuống, trực tiếp suy sụp mà hét một câu: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy hả?!”
Cũng tại thời điểm này, Kha Minh Hiên mới biết được, cảm tình mà Lâm Gia Ngạn tâm tâm niệm niệm với hắn nhiều năm nay đã sớm thay đổi rồi. Nhưng thật đáng tiếc, Kha đại thiếu gia cùng với hoa khôi trường học quen nhau, căn bản không nghĩ tới chuyện muốn làm đàn ông. Cho dù sau lại bắt đầu lập ra truyền thông Hòa Thịnh, trong vòng luẩn quẩn nam sinh trẻ tuổi muôn hình muôn vẻ xinh đẹp, mềm mại chủ động muốn leo lên giường hắn, hắn cũng không cự tuyệt mà chọn những cậu chàng trẻ tuổi mĩ mạo mà xuống tay, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ động vào Lâm Gia Ngạn.
Hắn rất rõ thân phận cùng bối cảnh của mình, mặc kệ bên ngoài ăn chơi thế nào, cuối cùng nhất định phải kết hôn sinh con, dù sao hắn vốn chính là người không tiết tháo, nam nữ đều ăn, chay mặn không kị, đối với phụ nữ cũng không phải không cứng được. Với cái loại tiền đề này, với ai cũng có thể chơi, nhưng chưa bao giờ rung động.
Nhưng hắn ai cũng có thể chơi, nhưng không thể chơi Lâm Gia Ngạn.
Đầu tiên là quan hệ hai nhà Kha Lâm rất tốt, không muốn nháo đến độ gièm pha nhục nhã; thứ hai hắn vẫn xem Lâm Gia Ngạn là em trai, hắn có thể đau lòng y, che chở y, nhưng không nghĩ tới sẽ thao y; thứ ba, tình cảm Lâm Gia Ngạn dành cho hắn là thật, bởi vì biết là sự thật, cho nên hắn mới không thể xuống tay, không chỉ không thể xuống tay, còn phải làm cho y chết tâm.
Hắn chưa bao giờ kiêng dè làm cho Lâm Gia Ngạn nhìn thấy mình tìm tiểu tình nhân, bạn giường, Lâm Gia Ngạn ban đầu mắc chứng cuồng loạn, sau đó lại trốn tránh, tiếp đó lại có thể tùy ý trêu chọc, cùng dần dần tiếp nhận chuyện hai người không có khả năng cùng một chỗ.
Trên lưng Kha Minh Hiên mang theo bối cảnh thân phận cùng bộ mặt gia tộc, Lâm Gia Ngạn cũng như thế. Kha Minh Hiên chơi thế nào thì chơi, nhưng tuyệt đối sẽ không hạ thấp gia tộc, Lâm Gia Ngạn tự nhiên cũng không dám dễ dàng hạ thấp. Cho nên sau này y cũng bình thường trở lại, dù sao cho dù anh không là của em, cũng không thể của người đàn ông khác, vậy anh chơi với bao nhiêu người, có quan hệ gì chứ?
Nhưng trăm triệu lần y không nghĩ tới, lại bất ngờ xuất hiện một Biên Dĩ Thu không kịp đề phòng.
“Có phải vừa rồi anh nhắn tin với Biên Dĩ Thu không?”
Kha Minh Hiên lái xe được một đoạn, Lâm Gia Ngạn vẫn ngồi tựa vào ghế, mặt hướng ra ngoài không nói gì, hắn còn tưởng y đang ngủ, chợt nghe thấy câu hỏi này, thiếu chút nữa không kịp phản ứng.
“Phải.” Kha Minh Hiên không muốn lừa y, cũng lười đôi co, đơn giản thừa nhận.
“Anh không phải về nhà, anh muốn đi gặp anh ta.” Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.
Kha Minh Hiên không trả lời, nhưng Lâm Gia Ngạn biết hắn ngầm thừa nhận, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười chua xót: “Tại sao lại là anh ta?”
Kha Minh Hiên mắt nhìn phía trước, vững vàng nắm tay lái, ngay cả một biểu tình dư thừa cũng không có.
“Bên người anh nhiều bạn giường như vậy, tại sao em cứ nắm chặt lấy Biên Dĩ Thu không buông?”
“Anh ta mà giống những người khác sao?” Lâm Gia Ngạn quay đầu nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại lần nữa, “Giống nhau không!”
Kha Minh Hiên muốn nói “có cái gì không giống chứ”, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, bởi vì Biên Dĩ Thu thật đúng là con mẹ nó không giống với mấy tiểu thịt tươi kia.
Thứ nhất, tuổi còn kém một khoảng lớn, nếu hắn muốn làm một tiểu thịt tươi, sẽ không quá 23 tuổi, nhưng Biên Dĩ Thu đều mẹ nó 32. Nói đến diện mạo, trước kia mấy đứa nhỏ có người nào không phải mắt ngọc mày ngài, thân kiều thể nhuyễn, ở trên giường mặc hắn xoa nắn,vân vê, nhưng Biên Dĩ Thu so với hắn còn đàn ông nữa, cả người bắp thịt cứng rắn, thắt lưng rộng hẹp, mông vểnh chân dài, cơ ngực cơ bụng một khối không nhỏ, nắm tay hữu lực, có thể đục được một cái lỗ trên sàn nhà. Ngũ quan thâm thúy, mày kiếm mắt sáng, mũi cằm góc cạnh sắc bén, có hình có kiểu, thân thể cường tráng anh tuấn như một tượng điêu khắc Hy Lạp được trưng bày triển lãm, đưa đến chỗ nào cũng làm cho phụ nữ hét chói tai, đàn ông ghen tị.
Nhưng một người đàn ông mười phần xán lạn, mười phần nam tính như thế, nhưng lên trên giường liền dứt khoát, vô tư, nóng bỏng gợi cảm làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Tuyệt không nhăn nhó, tuyệt không bướng bỉnh, co được dãn được, năng lực đủ để đánh chết một tên đàn ông thực thụ, mặc kệ trên giường hay dưới giường, đều làm cho Kha Minh Hiên cảm thấy kỳ phùng địch thủ, thế lực ngang nhau. Mỗi lần đánh nhau, đều phải xốc lại tinh thần mới hoàn toàn sẵn sàng nghênh đón quân địch, mới có thể dương trang thoải mái mà đặt y dưới thân, vênh váo tự đắc mà nói một câu “Em thua rồi.”
Cũng không phải hắn không muốn cho y thao, mà hắn càng hưởng thụ cảm giác làm đối thủ bướng bỉnh như vậy, ngoan cường như vậy, thế lực lại ngang hàng với mình thao đến cao trào, thao đến rên rỉ, theo đến cả người nhũn ra, ánh mắt mê ly tràn đầy vui sướng.
Vì thế đương nhiên Biên Dĩ Thu không giống những người khác. Hắn chỉ cần nghĩ đến gương mặt kia, thân thể kia, biểu tình khi cao trào, y không hề ngụy trang chút nào để che giấu mà rên rỉ thống khoái, có thể làm người ta vừa cứng vừa nóng như một cái bàn ủi.
Trong khoảng thời gian này không đến chỗ cũ, Kha Minh Hiên đã từng làm cùng mấy đứa nhỏ dáng người, dung mạo xinh đẹp, trên giường đủ tao đủ lãng, thế nào cũng chơi được, nhưng bây giờ Kha đại thiếu gia lại cảm thấy vô cùng mất hứng, kiểu như đang ăn sơn hào hải vị, đột nhiên đổi nước luộc cải trắng, đã nuôi ra thói kén ăn, ăn thế nào cũng cảm thấy không có khẩu vị.
Lâm Gia Ngạn cũng biết Biên Dĩ Thu không giống, từ lần đi Phong Lĩnh việt dã, lần đầu tiên thấy ánh mắt của Biên lão đại, y còn có một chút trực giác quỷ dị.
Kha Minh Hiên chưa bao giờ dẫn mấy tiểu tình nhân không danh không phận đi dự hoạt động cá nhân của bọn họ, nhưng lại dẫn Biên Dĩ Thu theo; tiểu tình nhân cũng tuyệt đối không dám ỷ vào Kha đại thiếu gia sủng ái liền nhăn mặt với bạn bè của kim chủ, nhưng Biên Dĩ Thu lại dám bạo dạn ở trước mặt mọi người mà khiêu khích cùng y.
Kha Minh Hiên giải thích với y, nói Biên Dĩ Thu cùng với các bạn giường khác không có gì khác nhau, y cảm thấy người đàn ông này thao đến hăng hái, là đồ mới mẻ, ăn vài lần cũng ngán. Vào đêm đó, lại nói cho Lâm Gia Ngạn biết hắn ngay cả túi ngủ cũng mang túi ngủ đôi, thậm chí sau này lại vì Biên Dĩ Thu mà không để ý đến giao tình từ nhỏ đến lớn của họ, thiếu chút nữa cũng y trở mặt tuyệt giao. Một người như vậy, làm sao y có thể tin được địa vị của người ta giống với những người bạn giường khác?
Lâm Gia Ngạn cơ hồ tuyệt vọng hỏi: “Anh không trả lời, chính là thừa nhận anh ta ở trong lòng anh không giống vậy, đúng không?”
Kha Minh Hiên tránh nặng tìm nhẹ: “Em cũng không giống với những người kia.”
Lâm Gia Ngạn nói: “Nhưng nhất định không phải vị trí mà em nghĩ.”
“Lâm Tiểu Ngạn.” Kha Minh Hiên thở dài, “Em nói tại sao em lại coi trọng anh như thế chứ?”
Lâm Gia Ngạn bi thảm mà cười hề hề: “Anh nói tại sao anh lại chướng mắt em như thế?”Tác giả có lời muốn nói:
Tuy rằng chương này không có bẻ lái, nhưng tui nghĩ cốt truyện của chương này phải là thứ bạn muốn nhìn thấy, nếu mọi người cũng giống tui yêu Kha Kha cùng Biên Biên. Từ góc nhìn của Kha Kha, viết những cảm nhận khác nhau của hắn về Biên Biên, cũng làm cho vai diễn của Lâm Gia Ngạn ở chương này phong phú một chút, cậu ta đối với mọi người hẳn là rất chán ghét, nhưng sự tồn tại của cậu ta quả thật tạo thành những sự kiện phát sinh ở những chương sau đó….