Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 33: Chương 33: Chương 32




Kha Minh Hiên kinh ngạc vì y đi mà quay lại, càng khiếp sợ vì lời đề nghị này của y. Sau một lúc giật mình sửng sốt, chậm rãi câu khóe môi, đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Đem áo khoác ném vào sô pha, hắn đứng dậy khởi động các đốt ngón tay một chút, xoay cổ trái phải hai vòng, khớp xương vang lên vài tiếng răng rắc, sau đó dùng ngón tay ngoắc Biên lão đại phía đối diện, ý tứ mang theo mười phần khiêu khích.

“Đến đây, đánh thắng tôi, tôi cho em thao.”

Máu huyết dâng trào nháy mắt bị những lời này kích thích, Biên Dĩ Thu dùng hết sức lao về phía hắn, đập một cái thật sắc còn mang theo tiếng gió về phía mặt hắn.

“Anh cũng đừng nhường tôi*!”

*Bản gốc là 放水-Phóng thủy: Ở cuộc thi hoặc trận đấu, giữ lại thực lực hoặc trái với quy tắc, để cho đối phương dễ qua ải.

“Ai nhường là tôn tử!” Kha Minh Hiên nhanh nhẹn tránh né, đánh trả rất mạnh.

Trận đánh này dị thường trầm mặc, kéo dài dị thường, nắm đấm của Biên Dĩ Thu mang theo lửa, mỗi khi đến bên người Kha Minh Hiên, cơ hồ làm da hắn nóng đến phát đau. Mỗi một nắm đấm, mỗi một phân lực, mỗi một chiêu đều tập kích vào điểm yếu, cho thấy giờ phút này y phẫn nộ đến mức nào.

Biên lão đại bị lửa giận kích thích, lý trí hoàn toàn biến mất phát huy hết tất cả tiềm năng, so với trước đây mỗi một cú đều rất khó nhằn. Nắm cổ tay, quét khuỷu tay, kéo cổ đẩy gối, khom lưng siết cổ họng, ôm chân đá đũng quần, miễn làm thế nào hữu dụng là được, toàn bộ không có kết cấu gì, dùng hết toàn lực, thậm chí một ít chiêu thức trước đây Kha Minh Hiên đối phó y cũng bị y mượn lại, dùng hết cho lần đánh nhau này.

Không phải vì thắng, cũng không phải muốn thao, chỉ là trong lòng nghẹn một hơi, cần dùng loại bạo lực thẳng thắn này làm phương thức phát tiết.

Bị Nguyễn Thành Kiệt đùa bỡn sỉ nhục, bị Kha Minh Hiên lừa gạt phẫn hận, cùng với chuyện sau đó công ty gặp chuyện không may nên áy náy trong lòng cùng với trách nhiệm trên vai…….Y sứt đầu mẻ trán tìm nhiều cách để hòa giải, tiêu tiền, tặng quà, tìm quan hệ, lại để tên phú nhị đại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu giúp đỡ.

Lão đại hắc bang? Tổng tài Cửu An? Nói đến thì bất quá giống ếch ngồi đáy giếng hơn, cứ luẩn quẩn trong vòng tròn vênh váo tự đắc, tự cho mình là đúng, không ai bì nổi, lại không biết chỉ cần một tảng đá, có thể chắn cả ánh sáng bầu trời trên đỉnh đầu.

Công bằng sao? Không công bằng. Thế giới này vốn chính là cái dạng đó, mạnh hiếp yếu, bạn có thể thắng, nhưng bạn không có bản lĩnh đứng đầu chuỗi thức ăn, cũng chỉ có thể bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Cho nên y cố gắng khi còn sống, cố gắng mà leo lên trên. Mạng sống của người khác y cũng không để trong mắt, con số trong chi phiếu y cũng không để vào mắt, nghe lời thì dùng tiền mua, không nghe lời thì dùng súng dọa sợ, vì anh em có thể giúp đến không tiếc cả mạng sống, đối với người phản bội cũng tuyệt đối không nhân từ, nương tay. Ít nhất ở trong vương quốc của y, người khác phải nghe theo quy tắc của Biên Dĩ Thu y.

Nhưng trong mắt những người như Kha Minh Hiên, bất quá bản thân mình giống như chẳng có gì ngoài sức sống ngoan cường, có thể là một con chuột tạo điều kiện cho hắn tùy thời tiêu khiển, Kha đại thiếu gia hắn chơi đùa, còn có thể tặng cho người khác chơi đùa, này có lẽ chính là nguyên nhân bức ảnh chụp của mình lại rơi vào tay Nguyễn Thành Kiệt.

Tim Biên Dĩ Thu co rút thật mạnh, phân tâm một chút, Kha Minh Hiên một kích rút khuỷu tay ra, vừa lúc đánh vào ngực y.

Đau quá.

Y gắng gượng cắn chặt khớp hàm, áp chế mùi máu tươi vọt lên từ cổ họng, quét tay trái về phía đầu Kha Minh Hiên, lúc hắn nâng tay lên thủ, hư hoảng mà nhanh chóng thu tay lại, đồng thời khép chặt năm ngón tay lại, dùng lực tụ từ đầu ngón tay tập kích cổ họng hắn.

Kha Minh Hiên không nghĩ đến y vậy mà lại đánh thật, cổ họng bại lộ trước mặt người nọ, nhưng cũng không vội vã lui về sau, mà là đột nhiên nghiêng người, làm cho đầu ngón tay của Biên Dĩ Thu khó lắm mới đụng được cổ hắn mà trượt qua, nhanh chóng bắt lấy cổ tay y kéo ra ngoài, thân thể ngã về sau, vặn người lại, hai khuỷu tay nguyên bản đặt trên gáy hắn không dùng được sức, mà y bị Kha Minh Hiên vặn người, kìm hãm cánh tay, trực tiếp đem người đặt trên thảm, hai chân nhanh chóng khóa trụ chân Biên Dĩ Thu, làm cho y không thể nhúc nhích.

Hơi thở hòa vào nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, ngay cả độ cong lông mi của nhau đều có thể thấy rất rõ ràng. Bởi vì vận động quá độ mà tiếng thở dốc ồ ồ phóng đại trong bầu không khí yên tĩnh phá lệ rõ ràng, trái tim kịch liệt nảy lên cùng với ngực phâp phồng cấp tốc, chứng tỏ vừa rồi hai người dùng bao nhiêu khí lực để đả đảo đối phương.

Mà người cuối cùng chấm dứt trận đánh này, vẫn như cũ là Kha Minh Hiên.

Biên Dĩ Thu nằm trên đất, hung tợn mà quan sát hắn, không nói gì cũng không có động tác gì.

Kha Minh Hiên phủ trên người y, mồ hôi đẫm ướt mái tóc, từ thái dương dọc theo hình dáng cằm rõ ràng mà chảy xuống dưới, nhỏ xuống mặt y.

Tách——–

Sự bình tĩnh giống như bị tiếng vang rất nhỏ nhưng lại rất lớn này phá vỡ. Biên Dĩ Thu nghĩ, kết thúc rồi.

Y nâng tay muốn xốc Kha Minh Hiên dậy, cổ tay lại nằm trong tay đối phương, cũng nhanh chóng bị giam ở hai bên đầu.

Sau đó, một nụ hôn cực kỳ bá đạo lại cực kỳ triền miên rơi xuống, chiếm đoạt tất cả hơi thở, cũng như tất cả suy nghĩ hỗn loạn của y, y phải điều động tự chủ toàn thân mới có thể nhẫn nhịn mà không đáp lại.

Mà Kha Minh Hiên đối với sự trầm mặc, cự tuyệt của y cũng không thèm để ý, hắn chỉ lâu dài, không mang theo chút tình dục nào, ôn nhu mà hôn y. Nếu không biết những việc hắn đã làm, nhất định Biên Dĩ Thu sẽ hiểu lầm người này đối với mình tình sâu như biển.

Cuối cùng Kha Minh Hiên dán vào mặt y, có chút bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng: “Em—–nghe lời một chút.”

Nghe lời một chút, để cho tôi giúp em, nghe lời một chút, để tôi bù lại những thương tổn cùng tổn thất tạo thành, nghe lời một chút, để cho tôi….chấm dứt quan hệ bạn giường của chúng ta.

Biên Dĩ Thu mở to mắt, mắt sáng như nước, đáy mắt lại rét lạnh. Y lạnh lùng nhìn Kha Minh Hiên, lộ vẻ mặt trào phúng: “Giống như anh nuôi tiểu tình nhân sao?”

Kha Minh Hiên ngẩn người, trong lòng bắt đầu khởi động những câu nói, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng, Biên Dĩ Thu một tay kéo hắn trên người mình xuống, đứng lên phủi phủi quần áo, từ trên cao nhìn xuống hắn.

“Kha Minh Hiên, cái tính khí kia của anh dùng rất tốt, bất quá Biên đại gia anh dùng chán rồi. Sau này, chúng ta đường ai nấy đi.”

Biên Dĩ Thu nói xong xoay người rời đi, lần cước bộ này không có nửa điểm chần chừ.

Lưu luyến nhu tình trên mặt hiếm khi có được trên mặt Kha Minh Hiên đột nhiên biến mất, lại thay thế bằng một sự hoảng loạn không kịp đề phòng, cơn tức giận ập đến: “Em đứng lại đó cho tôi!”

Biên Dĩ Thu không chỉ không dừng lại, ngược lại còn bước nhanh ra cửa.

“Biên Dĩ Thu, em mẹ nó dám đi, tôi liền đánh gãy chân của em!”

Khi hạ giọng xuống, cùm cụp một tiếng, cửa mở ra. Sở dịch đi ngang qua thuận tiện ghé ngang thử đang đứng bên ngoài muốn nhập mật mã mở cửa, không nghĩ tới lại nhìn thấy Biên lão đại ở chỗ này, trông chốc lát hai người đối mặt, Sở Dịch còn chưa sắp xếp biểu cảm trên khuôn mặt, Biên Dĩ Thu lại liếc hắn một cái, lập tức nâng chân lên đi về phía thang máy, cũng không quay đầu lại.

Sau đó, Kha Minh Hiên quần áo không chỉnh tề từ phòng khách đuổi theo, thấy Sở Dịch thì giảm cước bộ một chút.

Sở Dịch vô cùng tự giác đứng qua một bên: “Nếu cậu không đuổi theo, vậy tôi tự đuổi nhé?”

“Đuổi cái rắm.” Kha Minh Hiên tức giận mà vung nắm tay, một chiếc bình cổ có giá trị nào đó đã bị hắn quét xuống đất, vỡ tan tành chia năm xẻ bảy.

Sở Dịch nhìn bình hoa kia, tiếc hận mà lắc đầu. Bất quá, khi hắn đi vào phòng khách, nhìn khắp phòng thất loạn bát tao như cảnh tượng của một hiện trường tai nạn, mới cảm thấy kết cục của bình hoa kia cũng coi như là kết cục tốt.

Biên Dĩ Thu xuống lầu lên xe, cả người đều gắn theo một cỗ lạnh nhạt, áp lực thấp mang theo khí lạnh, làm cho Mạnh Kiến Tự ngồi bên cạnh nhịn không được muốn chuyển sang ghế phó lái.

Nhưng mà người có nhãn lực đều nhìn ra bây giờ tâm tình của lão đại tương đối không tốt, lão Mạnh đương nhiên không dám làm liều.

Tả Thành không sợ chết hỏi câu “Bây giờ đi chỗ nào”, nhận được hai chữ lạnh như băng: “Tùy cậu”. Vì thế vệ sĩ Tả đầu óc đơn giản chạy xe đến câu lạc bộ danh nhân.

Mấy tiếng sau, nhìn thấy Biên lão đại say đến rối tung rối mù, Tả Thành hối hận đến ruột cũng muốn chuyển thành màu xanh.

Lúc này so với hôm kỷ niệm thành lập công ty say còn muốn lợi hại hơn, lần trước có ai đỡ còn có thể đi được hai bước, lần này trực tiếp co quắp như một cái bánh. Vì thế, vào lúc đêm, tất cả nhân viên trong câu lạc bộ danh nhân chính mắt nhìn thấy Biên lão đại anh minh thần võ bị vệ sĩ Tả hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà khiêng vào phòng trên lầu.

Tắm không có cách nào tắm sạch, Tả Thành chỉ có thể tận chức tận trách giúp y cởi quần áo, áo khoác ra, xoay người đi vào phòng tắm mở nước ấm, vắt khăn mặt. Chờ tới khi cậu quay lại bên giường, Biên Dĩ Thu nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên mê man nói thầm một câu: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh……”

Tả Thành theo phản xạ trả lời: “Tôi không ép anh nghe lời tôi.”

Biên Dĩ Thu: “Vương bát đản……”

Tả Thành: “…….”

Không biết do Kha Minh Hiên nhúng tay vào làm Nguyễn Thành Kiệt đáp ứng không xuể, hay là Nguyễn tổng không định hại chết Biên Dĩ Thu, tóm lại tạm thời Cửu An không xuất hiện nguy cơ mới.

Đầu tư Hạo Thiên cầm 19% cổ phần công ty Cửu An, cho dù Hoa Thụy mua tất cả cổ phiếu đang lưu hành trên thị trường, cũng vô pháp vượt qua được cổ phần của Biên Dĩ Thu cùng đầu tư Hạo Thiên, đối với việc kinh doanh của tập đoàn của Cửu An không bao giờ…..tạo thành uy hiếp.

Tất cả những bình luận bất lợi trên mạng đều dần biến mất với vô số tin tức hàng ngày, giá cổ phiếu cũng dần trở lại mức bình thường.

Tết Âm lịch đến gần, luồng khí lạnh thổi xuống phía nam, gió vờn bay quanh thành phố mang theo những bông tuyết rơi, trên kính thủy tinh ngưng tụ thành một tầng sương mù, từng nhà đều bắt đầu dán lời chúc phúc, câu đối xuân, hạnh phúc cát tường, mặc áo bành tô quấn khăn quàng cổ đi trên đường, ngẫu nhiên có thể nghe được thưa thớt một hai tiếng pháo vang lên.

Tả Thành lái xe tới nhà Hà Tự, nửa đường đột nhiên nhận được điện thoại kêu cậu mua một bình nước tương để hấp cá. Vừa lúc đối diện có siêu thị, vì thế cậu trực tiếp đậu xe bên đường, quay đầu lại nói với Biên Dĩ Thu “lão đại anh chờ tôi một chút” rồi mở cửa leo xuống.

Công ty cho nghỉ trước vài ngày, Hà đại luật sư tâm huyết dâng trào muốn biểu diễn tài nghệ nấu nướng của mình. Biên Dĩ Thu nguyên bản không định tham gia lần náo nhiệt này, nhưng chịu không được khi Tả Thành mở to mắt mà thập phần chờ mong cúi xuống nhìn y —- làm vệ sĩ của y, nếu y không đi, Tả Thành cũng không được đi. Không nói gì, đấu tranh gần mười phút, Biên Dĩ Thu không thể không gật đầu đồng ý.

Thời tiết đột nhiên trở lạnh, người đi đường rất thưa tớt, gió tuyết rít gào, trong tầm mắt một mảnh mê mang.

Biên Dĩ Thu nghiêng đầu nhín thoáng qua, nhìn thấy một ông lão đứng không xa bán mứt quả, mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng bông căn bản không giữ ấm được, cúi người tựa vào góc tường tránh gió.

Y nhìn thấy một xâu quả táo gai ngâm nước đường đón gió tuyết, hồi tưởng hương vị chua ngọt một lần duy nhất trong trí nhớ, không tự chủ được mà xuống xe.

Mứt quả tròn vo, đỏ au có sức hút khó tả đối với y, y lấy ví ra và đếm một vài tờ tiền màu hồng mới tinh, vô cùng cường hào mà nói: “Cháu lấy hết ạ.”

Ông lão vừa mừng vừa sợ, còn mang theo chút thấp thỏm, không dám tin.

“Này…….Ăn không hết nhớ bỏ vào tủ lạnh, có thể ăn nhiều ngày.”

“Được.” Biên Dĩ Thu gật đầu, “Trời lạnh, chú về nhà sớm một chút đi.”

Ông lão run rẩy cầm tiền rồi nói lời cảm ơn, Biên Dĩ Thu ôm mấy chục xâu mứt quả, buồn cười mà đứng giữa cơn gió heo may nơi ngã tư.

Hai đứa bé sáu bảy tuổi từ một đầu khác ở ngã tư chạy đến, nhìn thấy mứt quả trong tay y, hỏi: “Bao nhiêu tiền một xâu ạ?”

Biên Dĩ Thu nói: “Năm khối.”

Đứa nhỏ nói: “Đắt quá.”

Biên Dĩ Thu nói: “Vậy mấy khối mới không đắt?”

Đứa nhỏ nói: “Trường học tụi con đều bán hai khối một cây ạ.”

Biên Dĩ Thu nói: “Hai khối thì không bán.”

Đứa nhỏ làm mặt quỷ với y, xoay người định đi, thì có người túm cánh tay bé: “Năm khối thì năm khối, tớ có tiền.”

Đứa nhỏ bị túm cánh tay nói: “Có phải cậu ngốc không hả? Có tiền cũng không thể mắc mưu.”

“Không phải cậu thích ăn sao?”

“Bây giờ tớ không thích nữa.”

“…….Nếu cậu không la hét đòi ăn mứt quả, trời lạnh như thế ai muốn ra ngoài với cậu.”

“Nhưng bây giờ tớ không thích nữa, thế nào!”

“Tớ mua tự mình ăn.” Đứa nhỏ kia vừa nói vừa lấy mười đồng tiền trong túi ra, “Hai xâu ạ.”

Biên Dĩ Thu nhịn cười: “Không phải nói tự mình ăn à? Tự mình có thể ăn hai xâu sao?”

Tiểu thổ hào đặc biệt ngạo kiều nói: “Ăn không hết thì cất ngày mai ăn ạ.”

Đứa nhỏ phía trước nói: “Không được bán cho cậu ta, đang thay răng.”

“Cũng không phải tiền của cậu, cậu quản nhiều vậy.”

“Tớ muốn nhúng tay vào, cậu có nghe lời tớ không?”

“Dựa vào cái gì tớ phải nghe lời cậu nói.”

“Dựa vào cậu thích tớ.”

Nguyên bản đang xem hai đứa nhỏ đấu võ mồm vô cùng vui, Biên Dĩ Thu đột nhiên biến sắc, xoay người bước đi.

“Ai thích cậu—–hứ, chú bán mứt quả, chú chạy cái gì, chú quay lại cho tôi.”

Biên Dĩ Thu nghe nói như thế, thật đúng là quay lại.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy dáng vẻ y cao to, bước đi uy vũ sinh phong, giật nảy mình, đứa nhỏ không cho phép mua mứt quả đi từng bước về phía trước, đặc biệt bảo vệ tên tiểu thổ hào có tiền phía sau: “Cậu muốn thì làm thôi!”

Biên Dĩ Thu chưa nói hai lời, đưa mỗi người một xâu mứt quả, xoay người rời đi.

Tiểu thổ hào nhìn bóng dáng của y mà hét to lên: “Chú còn chưa lấy tiền nè!”

Biên Dĩ Thu đưa lưng phất phất tay với hai tiểu tử kia, cũng không trả lời, bóng dáng cao ngất rất nhanh liền chui vào trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.