Khi Biên Dĩ Thu đến văn phòng đã là 11 giờ 35, người gọi điện thoại cho y đã đợi y gần hai tiếng đồng hồ.
Nghe động tĩnh ở cửa, người đàn ông nguyên bản đang đứng trước cửa sổ sát đất đưa lưng về phía y xoay người lại, khuôn mặt tươi cười không có nửa điểm kiên nhẫn: “Biên tổng, văn phòng này của anh thực có phong thái đó.”
“Tiễn thiếu gia, đợi lâu rồi.” Biên Dĩ Thu nhìn lướt qua hai tên vệ sĩ cao lớn mặc tây trang mang giày da người nước ngoài của hắn, nói khách khí nhưng thật ra sau khi tắt điện thoại y lại ngủ thêm nửa tiếng, sau đó tắm rửa, lại chậm chạp ăn bữa sáng mới chậm rãi đến nơi.”
“Không sao đâu, có mỹ nữ như Diệp tổng giám tiếp khách, tôi thấy đợi thêm 2 tiếng nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề.” Tiễn Thắng vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Trăn, ánh mắt tán thưởng tương đối thành tâm thành ý.
Diệp Trăn giỏi giang duy trì nụ cười khéo léo nhưng trong lòng điên cuồng chửi mắng: họ Tiễn anh đúng là tự thếp vàng trên mặt ha gì, con mắt nào của anh thấy lão nương đến đây để tiếp anh? Làm đối thủ một mất một còn của Cửu An, ai an tâm để cho anh một mình ở trong văn phòng lão đại chứ!
Nhưng Biên Dĩ Thu đối với thái độ này của Tiễn Thắng có chút ngoài ý muốn, vô duyên vô cớ để cho hắn đợi hai tiếng, vị Tiễn thiếu gia xưa nay tùy tiện này thế mà lại không có chút bất mãn. Xem ra chuyện hôm nay muốn nói, có liên quan đến Long Hưng, hoặc là tương đối quan trọng đối với hắn.
Ở trong đầu Biên Dĩ Thu nhanh chóng đem nghiệp vụ trước mắt của Cửu An cùng Long Hưng điểm qua một lần, không phát hiện có chỗ nào trùng hợp, cũng không tồn tại quan hệ cạnh tranh. Về phần hắc đạo thành phố Z, Biên Dĩ Thu tự nhận bây giờ mình là một người làm ăn đứng đắn, Tiễn lão tam cùng Cửu gia tuy rằng kết thù kết oán đã lâu, nhưng nói đến ngọn ngành câu chuyện, Cửu gia cũng đã qua đời, y làm vãn bối cũng chừa mặt mũi cho Tiễn lão tam, chỉ cần hắn không mờ mắt, sẽ không bỏ mặc Tiễn Thắng đối nghịch với Cửu An. Chuyện này đối với danh vọng của hắn cùng với ổn định của Long Hưng cũng không có ích gì.
Nói đến đây, vậy Tiễn Thắng đến tìm y rốt cuộc vì cái gì?
“Lô đất 7-15.”
“Cái gì?” Biên Dĩ Thu tưởng mình nghe lầm.
“Tôi nói, tôi muốn mua lô đất kia.” Tiễn Thắng vừa nói vừa đưa tay về phía sau, tên vệ sĩ kia lập tức hiểu ý, cầm một túi giấy đưa tới, đợi Tiễn Thắng nhận lấy, lại quy củ mà lui trở về chỗ cũ.
Tiễn Thắng mở túi giấy kia ra lấy một phần văn kiện đã được đóng dấu đưa tới trước mặt Biên Dĩ Thu: “Đây là hợp đồng, anh xem trước đi.”
Biên Dĩ Thu liếc mắt nhìn cái được gọi là hợp đồng kia, cũng không đưa tay nhận lấy, mà tựa tiếu phi tiếu nhìn người đàn ông vô cùng tự tin đối diện: “Tiễn thiếu gia làm việc đúng là mạnh mẽ vang dội, tôi còn chưa nói sẽ bán, cậu ngay cả hợp đồng cũng đã đánh xong rồi.”
“Biên tổng xem xong hợp đồng rồi chúng ta hẳn tán gẫu?”
“Không cần xem. Lô đất kia tôi không định bán ——- Tiễn thiếu gia nếu muốn tham gia vào lĩnh vực bất động sản hoặc khách sạn, chúng ta có thể nói chuyện hợp tác khác?”
“Tôi không nghĩ tới sẽ làm bất động sản, cũng không nghĩ tới sẽ mở khách sạn. Tôi chỉ là đơn thuần muốn lô đất kia thôi.” Tiễn Thắng đưa phần hợp đồng kia đẩy về phía Biên Dĩ Thu, đầu ngón tay điểm điểm vào đó, tầm mắt không hề chớp mà dừng trên mặt Biên Dĩ Thu. “Sáu triệu, anh không hề lỗ.”
Biên Dĩ Thu cơ hồ cười thành tiếng: “Tiễn thiếu gia, cho phép tôi nhắc nhở cậu một câu, lúc trước Cửu An giành lô đất này 6,4 triệu, điều này không bao gồm chi phí quan hệ công chúng trước và sau khi đấu thầu. Hiện tại hạng mục khách sạn bán đảo đã bắt đầu khởi công, giá trị đã không đếm xuể. Cậu cho tôi sáu triệu, còn nói tôi không lỗ?”
“Biên tổng, cho phép tôi cũng nhắc nhở anh một câu, chuyện khách sạn sập tường chịu lực làm công nhân chết, bây giờ còn chưa dừng đâu. Cho dù một lần nữa thi công xây dựng khách sạn, một cái khách sạn có người chết, anh cho rằng còn có nhiều người đến ở sao?”
“Ồ.” Nụ cười trên mặt Biên Dĩ Thu không thay đổi, lời nói gọn gàng, dứt khoát làm Tiễn Thắng trở tay không kịp, “Tiễn thiếu gia đây là đục nước béo cò à?”
Nếu đã bị nhìn ra, Tiễn Thắng cũng không tiếp tục che giấu mục đích của mình: “Anh cho rằng như vậy cũng không phải không thể. Bây giờ tôi còn nguyện ý bỏ ra 6 triệu, nói không chừng qua một thời gian nữa, nó cũng không đạt tới giá trị này.”
Những lời cuối cùng này, nói rõ chính là uy hiếp. Ngụ ý, nếu Biên Dĩ Thu không đồng ý bán lô đất này, Tiễn Thắng nhất định sẽ nghĩ cách làm cho hạng mục này không thể tiến hành đúng hạn. Nếu tiến độ công trình kéo dài một ngày thì chính là đốt tiền một ngày, nếu lại xảy ra một sự cố rồi chết thêm vài người, lô đất này thật sự phải bỏ phế.
Cửu An tẩy trắng rồi, nhưng Tiễn gia vẫn còn trên con đường hắc bang, mặc dù thủ đoản này hơi quá, nhưng không thể phủ nhận, nó vẫn dùng được, hơn nữa làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nếu đổi lại người khác, phỏng chừng cũng bị hắn dọa. Nhưng Biên Dĩ Thu là ai? Chuyện mà đời này y trải qua nhiều nhất chính là uy hiếp người khác, mà điều y không sợ nhất, chính là bị người khác uy hiếp. Tiễn Thắng muốn dùng loại thủ đoạn có ảnh hưởng này để buộc y nhượng lại lô 7-15 với giá thấp, thật sự có chút kỳ lạ.
“Tiễn thiếu gia cũng biết nói giỡn đó. Lô đất này ở trong tay ai tôi không biết, nhưng nó ở trong tay tôi, cũng chỉ tăng, chứ không giảm.”
“Biên tổng có lòng tin như vậy?”
“Nếu không phải xem trọng triển vọng cùng giá trị của lô đất kia, tôi cũng không dùng nhiều tiền để giành nó về tay.” Biên Dĩ Thu tỏ vẻ nghi hoặc, “Tiễn thiếu gia muốn lô đất kia, chẳng lẽ không xem trọng vị trí địa lý cùng tỉ giá không gian của nó?”
Tiễn Thắng nhất thời không có từ ngữ nào để chống đỡ. Nếu nói xem trọng, sao lại một mực ép giá với người khác; nếu nói không xem trọng……Đệt, không xem trọng thì muốn lô đất này để làm gì?
Biên Dĩ Thu không thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, cố ý đổi đề tài: “Tiễn thiếu gia vừa nói không định làm bất động sản, cũng không định mở khách sạn, giành lô đất này, là định làm hạng mục gì? Nói ra đi tôi phân tích giúp cậu, nhìn xem 6 triệu có đáng giá hay không.”
Sắc mặt Tiễn Thắng không thể nào đẹp được: “Chuyện này không nhọc Biên tổng lo lắng, hạng mục mới cả Long Hưng, bây giờ còn cần giữ bí mật.”
Biên Dĩ Thu không chút lưu tâm mà cười cười: “Nếu là bí mật thương nghiệp, tôi cũng không hỏi nhiều. Bất quá lô đất 7-15 vùng Vịnh, ngoại trừ phong cảnh nổi bật vẫn chưa được khai phá, bây giờ một người cũng không có. Thích hợp nhất chính là dựa vào phong cảnh tự nhiên, xây dựng khu nghỉ mát hoặc là khu biệt thự, nếu Long Hưng không định bước chân vào bất động sản cùng với khách sạn, vẫn là không cần nhằm vào lô đất này thì tốt hơn.”
Tiễn Thắng cười lạnh một tiếng: “Biên tổng, bây giờ tôi muốn mua lô đấy này. Về phần tôi mua về làm gì, hình như không cần anh quản nhỉ?”
“Chuyện này cũng đúng.” Biên Dĩ Thu cười đển vẻ mặt vô hại, “Nhưng bây giờ lô đất này trong tay tôi, tôi cũng không nói sẽ bán cho cậu.”
“Biên tổng không suy xét mà đưa ra quyết định luôn à?”
Biên Dĩ Thu vô cùng chân thành đề nghị: “Tôi cảm thấy người nên suy nghĩ là cậu, lô đất này thật sự không thích hợp làm hạng mục khác.”
“Rất cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi về hẳn sẽ “cố gắng” suy xét một chút.” Tiễn Thắng nghiêng người lấy phần hơp đồng kia, gần gũi mà đối mặt với Biên Dĩ Thu, là một tư thế kiêu ngạo, thập phần có tính công kích, “Bất quá, tôi vẫn chờ mong Biên tổng thay đổi chủ ý hơn.”
Biên Dĩ Thu cười đến vân đạm phong khinh: “Vậy có thể phải làm cậu thất vọng rồi.”
Tiễn Thắng không nói thêm gì nữa, thu hợp đồng xoay người rời đi. Trong lúc thân ảnh hắn biến mất khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt Biên Dĩ Thu cũng biến mất, được thay thế bằng cái nhíu mày ngay tức thời.
Thật sự y không sợ lời uy hiếp của Tiễn Thắng, chỉ là y nghĩ không rõ, tên họ Tiễn này đột nhiên muốn lô đất đó để làm gì? Trước khi lô đất 7-15 được công khai đấu thầu, hẳn là Tiễn lão tam cũng biết, nhưng lúc đó cũng không ra tay, bây giờ lại muốn mua lô đất trong tay y, xem thế nào cũng không hợp lẽ thường.
Hoặc là, cần lô đất này không phải Long Hưng, mà là Tiễn Thắng? Dù sao năm trước lúc đấu thầu, tiểu tử này cũng chưa từng nước ngoài trở về. Nếu hắn muốn lô đất này, rất hợp logic. Nhưng mà không làm bất động sản, cũng không mở khách sạn, hắn cầm lô đất này có thể làm gì?
Tả Thành vẫn đứng làm cảnh sau lưng y yên lặng đóng cửa lại. Biên Dĩ Thu nghe tiếng quay đầu liếc cậu một cái, hỏi: “Cậu có nghe thấy vấn đề gì không?”
“Nghe được.” Tả Thành nói.
Biên Dĩ Thu nhướng mi: “Nghe được cái gì?”
Tả Thành hoạt động các đốt ngón tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử Tiễn Thắng này thiếu đánh.”
“…….” Biên Dĩ Thu ở trong lòng xem thường, “Không phải lúc nào cũng nghĩ tới đánh đấm, dùng đầu óc đi.”
“Ồ.” Tả Thành ngoan ngoãn buông tay, nhỏ giọng nói thầm, “Không phải anh nói gặp được loại người thiếu đánh này trước tiên dùng nắm đấm giáo huấn một chút, đánh người ta tới phục mới thôi sao.”
Biên Dĩ Thu lấy điện thoại ra gọi, thuận tiện liếc mắt nhìn cậu một cái: “Nói thầm cái gì đó?”
Tả Thành phản ứng nhanh nhẹn mà trả lời: “Đã mười hai giờ rưỡi rồi, có muốn đi ăn cơm không?”
Biên Dĩ Thu nâng đồng hồ nhìn giờ: “Tôi cùng Hà Tự tán gẫu vài câu, cậu xuống trước gọi cơm đi.”
Vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Hà Tự: “Ông chủ Biên, sao mà giữa trưa lại gọi điện cho tôi thế?”
“Mời cậu ăn cơm, có tới hay không?”
“Tôi mới ra khỏi tòa án, chiều còn có phiên tòa. Anh có thể đợi đến chiều không?”
“Không được, ông chủ Biên mời khách chỉ là cơ hội thoáng qua.”
“Được, anh vẫn nên nói chính sự đi.” Hắn nghĩ Biên lão đại gọi điện mời hắn ăn cơm là thật.
Biên Dĩ Thu đem chuyện vừa rồi đơn giản nói ra, sau đó kêu hắn điều tra hành tung cùng động thái gần đây của Tiễn Thắng.
“Điều tra kỹ một chút, coi cậu ta đến chỗ nào, trải qua chuyện gì, tiếp xúc người nào, tôi đều phải biết.”
Hà Tự linh tinh lang tang nói: “Một đêm cậu ta làm mấy người anh cũng muốn biết?”
“Nếu cậu có bản lĩnh tra được, tôi cũng không ngại.”
“Được, chờ tin của tôi.”
Tắt điện thoại, Biên Dĩ Thu xoay người ra cửa. Mới đi đến cửa, điện thoại lại reo lên.
Y nhìn tên người gọi tới, đáy mắt nhanh chóng xuất hiện một nụ cười hoàn toàn bất đồng với nụ cười vừa rồi, ngay cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng nhiễm một chút ý cười.
“Kha thiếu gia, cơm trưa hôm nay có hợp khẩu vị không?”
Kha Minh Hiên hình như đã ra ngoài: “Không biết, bây giờ phải đi tiếp khách hàng quan trọng, anh cho Tiểu Từ rồi.”
“Tiểu tử kia có hời rồi, hôm nay chính là món ăn đặc trưng của đầu bếp Duyệt Lan Hiên ở khách sạn Tứ Quý.”
Kha Minh Hiên cười cười: “Tiểu Từ mỗi ngày giúp anh nhận cơm trưa cũng không dễ dàng. Gần đây công việc của anh hơi bận, không nhất định sẽ ở văn phòng, em không cần đặt cơm nữa.”
“Biết rồi. Anh gọi điện thoại để nói chuyện này à?” Biên Dĩ Thu ra khỏi văn phòng, ấn nút xuống thang máy.
“Còn có một chuyện……..” Kha Minh Hiên nói một nửa, người đã đến đại sảnh khách sạn, vì thế quay đầu nói với Bùi Tư Viễn đi cùng một câu “Cậu vào trước đi”, sau đó mới tiếp tục nói “Đầu tư Hạo Thiên trước tháng 4 phải thẩm kế, thu mua 19% cổ phần của Cửu An là một hạng mục công việc trọng đại, hai công ty đều phải thông cáo, điều này có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với Cửu An. Ý của anh là chuyển thẳng lại cho em, giá sẽ tính theo giá mua lúc đó, em có ý kiến gì không? ”
Thang máy “Ting” một tiếng mở ra trước mặt, Biên Dĩ Thu nhấc chân đi vào: “Dựa theo giá thu mua lúc đó? Vậy anh lỗ lớn rồi. Các cổ đông của Hạo Thiên sẽ đồng ý sao?”
“Chỉ là không lời thôi, không tính là lỗ.”
“Công việc làm ăn, không lời chính là lỗ. Lúc trước giá thu mua là 18.5, giá cố phiếu của Cửu An sáng nay là 43.7, đến chiều có thể tăng lên nữa. 19% cổ phần, anh có biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu không?”
Kha Minh Hiên cười đến thập phần sung sướng: “Không sao cả, làm sính lễ.”
“Kha tổng quả nhiên là một danh tác mà.” Biên Dĩ Thu nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng, “Đệt, sao không phải là của hồi môn của anh?”
“Của hồi môn của anh phải nhiều hơn thế chứ. Được rồi, đừng vô nghĩa nữa, dựa theo lời anh nói mà làm. Em mau chóng sắp xếp người bàn bạc cùng Hạo Thiên, xử lý cho xong chuyện chuyển nhượng cổ phần.”
“Kha Minh Hiên.” Biên Dĩ Thu đột nhiên mở miệng gọi hắn.
“Hửm?”
“Hay là, nếu không… đừng chuyển nhượng lại nữa.”
Kha Minh Hiên phía bên kia an tĩnh lại.
Biên Dĩ Thu nhìn những con số hiển thị từng tầng từng tầng nhảy xuống, thế nhưng có chút khẩn trương. Y ở trong lòng yên lặng nói, nếu thang máy tới lầu một mà họ Kha còn chưa trả lời, y sẽ tắt điện thoại.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3,…..
“Em có biết nghĩa là gì không?” Trước khi thang máy đến lầu một, Kha Minh Hiên rốt cục cũng mở miệng.
“Em biết….”
Kha Minh Hiên cắt ngang lời y: “Nghĩa là, Hạo Thiên trở thành cổ đông lớn thứ hai của Cửu An, sẽ có quyền biểu quyết cùng tiếng nói đối với quyết sách kinh doanh của Cửu An, nếu Hạo Thiên lại thu mua thêm 1% cổ phần công ty, còn có quyền yêu cầu bọn em tuyên bố xác nhập, mọi bí mật thương nghiệp của Cửu An đều sẽ công khai trước mắt anh. Em không sợ anh sau lưng lén lút thủ đoạn, trực tiếp nuốt chửng Cửu An sao?”
1……..
“Cửu An không dễ nuốt như anh nghĩ.” Cửa thang máy mở ra, Biên Dĩ Thu sải bước ra ngoài, “Anh đừng quên rằng em có thể làm loãng vốn cổ phần của anh bằng cách tăng cổ phiếu bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, nếu anh yêu cầu tuyên bố xác nhập, em phải đồng ý à? Cổ đông lớn nhất vẫn là em, em mới có quyền khống chế tuyệt đối Cửu An.”
“Nếu anh thu mua dưới tên cổ đông khác, cổ phần công ty vượt mặt em thì sao?”
“Kha Minh Hiên.” Biên Dĩ Thu kéo cà vạt, trong lòng có chút ẩn ẩn muốn bốc hỏa, “Anh cứ muốn phân cao thấp với em sao? Anh muốn tính kế trên thương trường này đối phó với em?”
“Anh đương nhiên sẽ không đối phó em.” Kha Minh Hiên thở dài, “Chỉ là anh cảm thấy, làm vậy không công bằng với em. Nếu em thật sự không muốn thu hồi 19% cổ phần này, chúng ta cổ hỗ trì* đi.”
*trao đổi cổ phần và thay nhau nắm giữ
Biên Dĩ Thu dừng cước bộ, phía sau có một cô gái không nghĩ tới y đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa đã đâm vào.
“Thật ngại quá, ngại quá.” Biên Dĩ Thu liên tục xin lỗi người ta, Kha Minh Hiên bên đầu kia điện thoại cười vui vẻ. Y cầm điện thoại đứng qua bên cạnh, không qua xác định mà hỏi lại: “Kha Minh Hiên, anh vừa nói cái gì?”
“Khụ.” Kha Minh Hiên để nắm tay bên môi ho nhẹ một tiếng ngừng cười, “Anh nói, chúng ta cổ hỗ trì đi. 19% Cửu An, đổi 19% Hòa Thịnh, như vậy lợi ích hai bên chúng ta đều trói buộc vào nhau, muốn tách cũng tách không được. Thế nào, Biên tổng, suy nghĩ một chút không?”
“Kha Minh Hiên, anh con mẹ nó….con mẹ nó….” Biên Dĩ Thu suy nghĩ nửa ngày, cũng không tìm được một từ để hình dung nội tâm mình như thể có mười con thảo nê mã đang chạy qua, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu, “Anh con mẹ nó có phải có bệnh hay không!”Tác giả có lời muốn nói:
Sợ một số người đối với thuật ngữ chuyên nghiệp đọc không hiểu, tui đơn giản giải thích một chút.
1.Về báo cáo thẩm kế, hầu hết các công ty sẽ hoàn thành thẩm kế/ kiểm toán báo cáo tài chính năm trước trước ngày 30 tháng 4 hàng năm;
2. Phải công bố báo cáo tài chính của công ty niêm yết, thay đổi vốn chủ sở hữu, thay đổi cổ đông và các vấn đề quan trọng khác;
3. Đối với các công ty niêm yết, những người có trên 10% vốn chủ sở hữu được coi là cổ đông lớn, tất nhiên, tình hình của mỗi công ty có thể khác nhau. Trong câu chuyện này giả định rằng tỷ lệ sở hữu của Biên Dĩ Thu ở Cửu An chỉ là hơn 30% ( Sau này sẽ có những chap liên quan, đây là báo trước cho mọi người), nên việc Hạo Thiên nắm giữ 19% cổ phần chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ cấu đại hội cổ đông của Cửu An;
4. Việc Kha tổng kêu cổ hỗ trì chính là ý trên mặt chữ. Hai công ty niêm yết nắm giữ cổ phần của nhau là để lợi ích của cả hai bên được gắn kết chặt chẽ với nhau. Điều này thường áp dụng cho các công ty có hợp tác chiến lược. Đương nhiên Kha tổng đưa ra ý này cũng có nguyên nhân riêng của hắn (mấy chap sau sẽ được viết);
5. Biên lão đại luôn nói Kha tổng bị bệnh, vì giá trị thị trường của Hòa Thinh cao hơn Cửu An rất nhiều (trước đây tôi đã nhắc đến chuyện này một cách mơ hồ, chỉ là không là viết chi tiết ra), tỷ trọng cổ phần, giá trị thị trường đại biểu là hoàn toàn không bình đẳng.
6. Cuối cùng nói rõ một chút, tui sẽ không viết về thương chiến, tôi thực sự không muốn viết về thương chiến … Tuy nhiên, cốt truyện sau đây sẽ bao gồm một lượng nhỏ nội dung liên quan. Nếu mọi người có gì không rõ có thể hỏi lại tui, tui thực sự muốn tận lực viết sao cho phi thường phi thường đơn giản, dễ hiểu rồi.