Tiễn Thắng quay lại phòng nghỉ tạm thời ở kho hàng, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất. Sau đó là tiếng hét của Lâm Gia Ngạn: “Cút đi.”
Hắn yên lặng thở dài, cảm thấy vị tiểu thiếu gia này so với Biên Dĩ Thu còn khó giải quyết hơn.
Thủ hạ phụ trách chăm sóc Lâm Gia Ngạn mặt mày xanh xao mở cửa ra, nhìn thấy hắn đứng ngay cửa, trước mắt sáng ngời như gặp được đấng cứu thế.
Tiễn Thắng phất tay kêu hắn đứng sang bên cạnh, chính mình nhấc chân đi vào phòng. Mới bước đi hai bước, chợt nghe thấy một tiếng răng rắc, lòng bản chân đạp vỡ một món đồ gì đó.
Hắn nhìn xuống thì thấy phòng chờ vốn dĩ được dựng lên để tiện đi lại là một mớ hỗn độn, những thứ có thể đập phá đều bị Lâm thiếu gia đập sạch, lúc này y vẫn đang cầm một con dao găm quân dụng để tiêu khiển. Nếu hắn không quay lại, phỏng chừng y dã giết người.
Lâm Gia Ngạn nghe tiếng, từ sô pha ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn: “Anh giam lỏng tôi?”
Tiễn Thắng đi đến trước mặt y, đưa tay muốn sờ mặt y, bị y nghiêng đầu né tránh. Tiễn thiếu gia cũng không để ý, khóe môi cong lên, ngữ khí nói ra vẫn ôn nhu như cũ: “Anh sao lại giam lỏng em được, anh đây là đang bảo vệ em. Nơi này mỗi một phòng đều rất nguy hiểm, em đợi ở chỗ này an toàn hơn.”
Lâm Gia Ngạn cười lạnh: “Bởi vì mỗi một căn phòng đều lắp đặt súng ống sao?”
Bí mật bị nhìn thấu, Tiễn Thắng cũng không có nửa điểm muốn phủ nhận. Dẫn y đến đây, vốn đã chuẩn bị công tác ngả bài thật tốt.
“Thế nào, em sẽ báo cảnh sát sao?”
“Nếu tôi nói là đúng thì sao?” Lâm Gia Ngạn nhìn hắn.
“Vậy thì em báo cảnh sát đi.” Tiễn Thắng cúi người, gần gũi mà nhìn thẳng vào mắt y, “Chết trong tay em, anh nguyện ý.”
Lúc này Lâm Gia Ngạn không hề né tránh, mà là nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng ken két, dao găm trong tay hận không thể trực tiếp đâm vào tim hắn.
Y muốn hỏi một câu vì sao, vì cái gì lại gạt y, vì sao lại trêu chọc y, vì sao lại cố tình làm ăn đầu cơ trục lợi, buôn bán súng ống nguy hiểm này? Có phải chưa từng để ý đến y, chừng từng đặt y trong lòng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ chân chính cùng y quen nhau, cho nên mới không kiêng nể, không sợ hãi như thế?
Y thậm chí hoài nghi hắn đã sớm biết bối cảnh của Lâm gia, ngay từ đầu trăm phương ngàn kế mà tiếp cận y, mỗi một câu nói, mỗi một hành động đều để làm cho y hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế, làm cho Lâm gia trở thành ô dù cho hắn!
Mà cái câu nguyện ý chết trong tay y, bất quá là lời ngon tiếng ngọt thăng cấp. Y sẽ không nói nữa, lời hắn nói một chữ y cũng sẽ không tin nữa!
“Được, tôi lập tức báo cảnh sát.” Lâm Gia Ngạn đẩy hắn ra, từ sô pha đứng lên, cố gắng hết sức làm như chính mình không hề để ý chuyện này, sau đó vô cùng tự nhiên đổi đề tài, “Tôi muốn gặp Biên Dĩ Thu.”
Tiễn Thắng không nghĩ tới y lại đưa ra yêu cầu này: “Em gặp anh ta để làm gì?”
“Nếu không phải anh bắt anh ta trước mặt tôi, tôi đời này cũng không muốn gặp anh ta.” Lâm Gia Ngạn nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt hiện rõ hận thù, “Bất quá nếu anh ta đã nằm trong tay anh, tôi đương nhiên có oán báo oán, có thù báo thù.”
“Hắc, em với Biên Dĩ Thu cũng có thù?” Tiễn Thắng nghiền ngẫm mà nhìn y, nửa nói đùa: “Hai người có thể có thù gì? Chẳng lẽ anh ta đoạt anh Minh Hiên của em à?”
Vừa dứt lời liền nhìn thấy Lâm Gia Ngạn thay đổi sắc mặt. Tiễn thiếu gia ở trong lòng mắng câu đm, không phải là thật chứ?
“Cho nên bây giờ tôi muốn đâm anh ta hai dao hả giận, anh có muốn đi cùng không?”
Lâm Gia Ngạn nói xong xoay người bước đi, bị Tiễn Thắng tay mắt lanh lẹ túm lại: “Bảo bối, bây giờ thì không thể được…..”
Đang nói, một thủ hạ ngoài cửa chạy vào: “Thắng ca, ra…….”
Tiễn Thắng tức giận mà liếc nhìn người nọ một cái: “Làm sao?”
Người nọ nhìn Lâm Gia Ngạn, không lên tiếng.
Lâm Gia Ngạn nhân cơ hội này vùng vẫy khỏi hắn chạy ra ngoài: “Hai người tán gẫu đi.”
Tiễn Thắng cũng biết có rất nhiều chuyện có Lâm Gia Ngạn ở đây nói cũng không tiện, vì thế không ngăn lại nữa, chỉ dùng ánh mắt bảo thủ hạ ở cửa đi theo y, sau đó nhìn về thủ hạ đứng trước mặt mình: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nhà lớn bị cảnh sát bao vây.”
“Cái gì?” Tiễn Thắng quả thật không thể tin vào tai mình, “Cảnh sát sao lại đột nhiên động thủ đến Tiễn gia?”
“Em cũng không rõ, vừa mới nhận được điện thoại của chú Tôn, hình như có người báo lão gia đầu cơ trục lợi súng ống….”
“Cái rắm!” Tiễn Thắng thô lỗ cắt ngang lời thủ hạ, “Nếu lão gia muốn đầu cơ trục lợi súng ống thì mấy năm nay Long Hưng đã vượt mặt Cửu An rồi. Ai mẹ nó làm súng ống mày còn không biết sao? Người này rõ ràng là nhắm tới tao.”
“Chuyện đó…..Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ? Không tài nào lo liệu được. Cảnh sát không có chứng cớ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lão gia đi đường nhiều năm như vậy, vẫn là có chút quan hệ, để tao hỏi trước tình huống.
Tiễn Thắng vừa nói vừa lấy điện thoại ấn một dãy số, người nhận điện thoại là cục trưởng cục cảnh sát phân cục Đông Hải, La Trung Đình, nhưng ngoài ý muốn chính là, ngay cả ông ta cũng chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Nghe nói thị cục trực tiếp hạ lệnh điều động một số đội cảnh sát mạnh nhất Đông khu, thậm chí có cả quân chống bạo động cũng dùng tới, xem ra không phải là đùa giỡn.
La Trung Đình nói chưa được vài câu liền tắt máy, sợ sẽ dính líu đến Tiễn gia vào lúc này.
“Mẹ nó!”
Tiễn Thắng lại gọi điện tìm người của thị cục, tin tức quả thật là có người báo, nhưng cũng không như lưu trình bình thường, Phùng cục trực tiếp cho đội trưởng tổ chống tội phạm họ Cố dẫn đội trực tiếp nhận nhiệm vụ này.
Cục trưởng thị cục Phùng Kính Đường chính là người mà Tiễn gia vẫn muốn tạo quan hệ những thủy chung không được, nghe nói hậu đài rất mạnh, tuy rằng là cục trưởng cục cảnh sát, lời nói còn có tác dụng hơn cả thị trưởng. Về phần tên họ Cố đội trưởng tổ chống tội phạm kia, cũng rất cứng rắn, ngay cả muối chui không lọt.
Tiễn Thắng xoa xoa mi tâm, cảm thấy chuyện này thật sự có điểm kỳ hoặc. Tiễn gia bên ngoài giống như Cửu An, là làm ăn đứng đắn, những giao dịch đen sau lưng là vì những mối quan hệ nhất định được duy trì trong nhiều năm, cảnh sát luôn nhắm một mắt mở một mắt, ngay cả khi gặp phải các cuộc thanh tra tạm thời hoặc bị đàn áp nghiêm trọng, họ sẽ được thông báo trước.
Nhưng lần này thị cục hành động nhanh chóng, quy mô khổng lồ, không chỉ khéo léo tránh né mạng lưới quan hệ của hắn, mà còn lựa chọn thời điểm hôm nay, nếu không phải chống lại hắn, chính hắn cũng không tin.
Hắn đầu tiên nghĩ đến Nguyễn Thành Kiệt bán đứng mình, nhưng lại lập tức phủ định suy đoán của mình. Cho dù Nguyễn Thành Kiệt muốn bán đứng hắn, cũng có thể đợi sau khi xử lý Biên Dĩ Thu xong. Nếu không hắn ta tìm mình hợp tác còn ý nghĩa gì nữa?
Ngoại trừ Nguyễn Thành Kiệt, còn ai biết chuyện hôm nay?
Thủ hạ của Biên Dĩ Thu? Nghe nói Hà Tự quan hệ rất rộng, là cố vấn pháp lý riêng của nhiều nhân vật nổi tiếng về chính trị và kinh doanh, nhưng hẳn cũng không có bổn sự có thể làm cho Phùng Kính Đường điều động nhiều cảnh lực tới cứu một lão đại hắc bang như thế.
Như vậy, là Lâm Gia Ngạn sao? Trước khi mình bước vào, em ấy đã báo cảnh sát?
Nghĩ đến khả năng này, Tiễn Thắng cơ hồ muốn bóp nát nắm đấm của mình, nhưng lập tức cảm thấy chuyện này không hợp với lẽ thường. Nếu do y báo cảnh sát, cảnh sát hẳn là trực tiếp dựa vào định vị trên điện thoại y rồi bao vây phiến núi này mới đúng, sao lại chạy đến nhà lớn Tiễn gia được?
Nói cách khác, đám cảnh sát kia hoặc là căn bản không biết chuyện hắn bắt cóc Biên Dĩ Thu, bao vây nhà lớn chỉ là trùng hợp; hoặc là biết hắn bắt cóc Biên Dĩ Thu, nhưng không thể xác định hắn ở chỗ nào, cho nên dùng hết thủ lĩnh để bức hắn hiện thân.
Nếu là trước kia, hắn có thể cái gì cũng không quản, lão gia bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, cảnh cục cũng đã nhiều hơn một lần, và ông ấy có một số cách để thoát ra; nhưng nếu là vế sau thì thập phần có ý tứ. Sao hắn không biết Biên Dĩ Thu từ khi nào có quan hệ tốt với cảnh sát như thế, chỉ là mấy tiếng không thấy người, có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Đương nhiên, có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy không phải là Biên Dĩ Thu bị hắn trói trong kho hàng, mà là Kha thiếu gia tìm không được Biên Dĩ Thu lòng nóng như lửa đốt, hận không thể san bằng cả nhà lớn Tiễn gia.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Kha Minh Hiên tuyệt tốt không muốn kinh động cục trưởng Phùng. Bởi vì kinh động cục trưởng Phùng, chẳng khác nào kinh động đến Kha tư lệnh, đến lúc đó mặc kệ chuyện này xong xuoi, quan hệ của hắn cùng Biên Dĩ Thu đều trở nên phi thường bị động trước mặt gia tộc —– đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Biên Dĩ Thu có thể sống sót mà trở về. Cho nên hắn căn bản không quản được nhiều như vậy.
Cố Lăng nói: “Kha thiếu gia có tính là giận đến xanh mặt không?”
Kha Minh Hiên nói: “Câm miệng.”
Đang nói, hai người đi tham quan đình viện Trung quốc có kết cấu phức tạp của nhà lớn Tiễn gia, bước vào biệt thự được trang hoàng hoa lệ. Mà Tiễn lão tam đang mặc áo ngủ, tay bị còng, bị cảnh sát súng đang lên nòng khống chế trên ghế sofa trong phòng khách.
Lúc này Biên Dĩ Thu đối với chuyện xảy ra ở nhà lớn Tiễn gia không chút nào cảm kích, điều duy nhất hiện tại y để ý chính là, khi nào thì thể lực của mình có thể khôi phục.
Khi kim tiêm đâm vào thân thể y, y cố ý giãy dụa thật mạnh làm cho cơ thể kéo căng, thuốc mê cũng không thể hoàn toàn tiến vào hết. Nhưng không biết có phải Tiễn Thắng quá mức kiêng kị với y hay không, thuốc mê nồng độ tương đối cao, cho dù đã qua 4 5 tiếng, y vẫn như cũ không thể không chế thân thể của mình, nhiều nhất có thể làm chính là cử động nhẹ hai chân đang bị trói, cùng với cong cong một ngón tay. Mà mấy động tác đơn giản như thế lại làm cho đầu y đổ đầy mồ hôi.
Biên lão đại cực kỳ không thích cảm giác vận mệnh của mình bị người khác nắm trong tay, nhưng thực rõ ràng hiện tại chỉ có thể mặc người xâm phạm. Y cảm thấy lúc Nguyễn Thành Kiệt biến thái kia nói chuyện hợp tác với Tiễn Thắng, nhất định nói đến sự tích vinh quang của mình, dính thuốc mê nhưng vẫn đủ lực để đánh úp lại hắn, bằng không họ Tiễn sao lại đánh thuốc mê với y mà còn đem y buộc thành cái bánh chưng? Này con mẹ nó hoàn toàn là uổng công vô ích.
Chắng lẽ hôm nay Biên Dĩ Thu y phải chết ở chỗ này? Nếu không trước tiên đáp ứng hợp tác với tên họ Tiễn kia, sau khi ra ngoài còn có cách giết chết cậu ta? Nhưng chú Thời còn ở trong tay cậu ta, Tiễn Thắng vì khống chế y, nhất định sẽ không dễ dàng thả người.
Con mẹ nó lại xem thường thằng nhóc họ Tiễn rồi, sớm biết rằng sẽ có hôm nay, lúc trước phá thuyền của y, nên đem tên vương bát đản này trực tiếp thả xuống biển cho cá ăn.
Lần đầu cùng đi xem phim của y cùng Kha thiếu gia, liền bị hủy như thế….Kha Minh Hiên, nếu em còn có thể sống mà trở về, anh nhất định phải nghe em giải thích, em cũng không phải cố ý cho anh leo cây đâu.
Nghĩ đến Kha đại thiếu gia, Biên Dĩ Thu vẫn còn tươi cười, như thể tình trạng của bản thân hiện tại cũng không có gì quan trọng.
Khóe miệng trũng xuống còn chưa kịp thu hồi, lại thấy cửa sắt lại một lần nữa bị người khác mở ra.
Y ngẩng đầu, nhìn thấy một người hoàn toàn ngoài ý muốn.
Lâm Gia Ngạn đứng ở cửa, đối với nụ cười trên mặt y khó có thể lý giải: “Biên lão đại, sao tôi lại thấy anh còn rất vui vẻ vậy.”
Biên Dĩ Thu nghĩ thầm mục đích mấy tên này bắt y chẳng lẽ là ba thiếu một? Kẻ thù tụ lại một nơi, có thể bắt đầu chơi mạc chược.
“Vui vẻ đơn nhiên là nghĩ tới người có thể làm tôi vui vẻ.”
“Tỷ như?”
“Tỷ như anh Minh Hiên của cậu.”
Phỏng theo bình thường, Lâm Gia Ngạn nghe y nói như thế phỏng chừng đã sớm nổi trận lôi đình. Cũng không biết vì cái gì, nhìn Biên Dĩ Thu trước mặt hoàn toàn yếu thế mà vẫn còn nghênh ngang, Lâm Gia Ngạn không chút nào phát hỏa.
“Họ Biên anh, lúc này chọc giận tôi là không có lợi cho anh đâu.”
“Nói như thể nếu tôi không chọc giận cậu, cậu sẽ thả tôi không bằng.” Biên Dĩ Thu đối với phẩm hạnh của vị tiểu thiếu gia này thật sự không chút tin tưởng.
“Nói không chừng thật đúng là có thể đấy.” Lâm Gia Ngạn đi đến trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống chỗ y, “Chỉ cần anh đáp ứng sẽ rời khỏi Kha Minh Hiên.”
Biên Dĩ Thu sảng khoái nói: “Được, tôi đáp ứng cậu, cậu mau thả tôi đi.”
Lâm Gia Ngạn thấy y trả lời mà ngẩn người, lập tức nổi giận: “Biên Dĩ Thu, có phải vì mạng sống, anh cái gì cũng có thể đáp ứng không hả!”
Vẻ mặt Biên Dĩ Thu chẳng hề để ý: “Không phải, tỳ như Tiễn Thắng kêu tôi hợp tác đầu cơ trục lợi súng ống, tôi sẽ không đáp ứng?”
Lâm Gia Ngạn lại tức giận: “Cho nên anh Minh Hiên ở trong lòng anh một chút cũng không quan trọng đúng không?”
Biên Dĩ Thu đột nhiên cười thành tiếng, nghe còn tương đối sung sướng: “Lâm thiếu gia, cậu rốt cuộc muốn tôi vì mạng sống mà rời khỏi Kha Minh Hiên, hay là muốn tôi cảm thấy anh ta rất quan trọng đến chết cũng không muốn rời khỏi?”
“Tôi….” Lâm Gia Ngạn nhìn y tươi cười, đột nhiên phản ứng lại, “Anh đùa giỡn tôi!”
“Là cậu đùa với tôi trước. Mục tiêu của Tiễn Thắng còn chưa đạt được, làm sao cậu ta có thể cho phép cậu vì lý do như thế mà thả tôi đi?”
“Anh ta không đồng ý tôi cũng có thể thả anh đi, bất quá tôi nhiều lắm cũng chỉ có thể tháo dây thừng trên người anh, người đứng ngoài cửa anh phải tự mình giải quyết.” Lâm Gia Ngạn vừa nói vừa đi đến phía sau y, lấy dao găm trên tay cắt sợi dây thừng đang trói lấy y.
Chuyện này quả thật làm Biên Dĩ Thu chấn kinh, y không nghĩ tới tiểu thiếu gia này quả thật đúng là tới cứu, vả lại nhìn y như thế này, không biết cho dù dây thừng được tháo bỏ thì căn bản y cũng không đi được.
Dây thừng rất to, nhưng dao găm này lại rất nhỏ, Lâm Gia Ngạn cắt nửa ngày cũng chưa đứt.
Biên Dĩ Thu nói: “Tôi nghĩ cậu hận tôi không thể chết ấy chứ.”
“Tôi hận không thể để anh chết, nhưng nếu anh chết thì anh Minh Hiên sẽ nhớ anh cả đời, anh còn sống, nói không chừng anh ấy rất nhanh sẽ chán anh. Tôi chờ xem ngày đó đến, anh sẽ chật vật bao nhiêu.” Lâm Gia Ngạn nói đến nghiến răng nghiến lợi, làm cho Biên Dĩ Thu chân chân thật thật cảm nhận được mình hận y bao nhiêu.
Biên Dĩ Thu phá lệ không trả lời, chỉ yên lặng cười cười. Bởi vì y đột nhiên ý thức được Lâm Gia Ngạn phía sau một bên cố gắng cắt dây để cứu y, một bên kiêu ngạo nói những lời tàn nhẫn, kỳ thật chỉ là một đứa nhỏ bốc đồng mà thôi.