Khoảng cách không đến 100m, Biên Dĩ Thu đi mấy chục bước có thể đến. Nếu còn trẻ một chút, trong vòng 20s cũng có thể nhanh chóng chạy qua.
Nhưng mà bây giờ, y cũng chỉ có thể cách cửa sổ ô tô màu xám đen, im lặng nhìn về phía bên kia.
Bề ngoài căn biệt thự kia, trên dưới hai tầng. Cây xanh thấp thoảng, thảm thực vật được tu dưỡng rất cẩn thận. Vệ sĩ được đặt ở những điểm chuyên nghiệp nhất, Biên Dĩ Thu suy nghĩ vài loại phương án, cũng không có phương án nào có thể đột phá được phòng tuyến vô hình này.
Y nhìn chằm chằm nơi đó, luyến tiếc trong nháy mắt, hô hấp cũng từ tốn. Mang theo vẻ tiều tụy im lặng, đợi chờ thân ảnh của Kha Minh Hiên.
Có lẽ có thể nhìn thấy, cũng có lẽ không thể nhìn thấy.
Mười phút sau, cổng lớn biệt thự được người bên trong mở ra. Gương mặt quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của y, ánh mắt Biên Dĩ Thu bởi vì dùng sức quá mức để nhìn chằm chằm mà có chút co lại.
Y theo bản năng cầm lấy tay nắm cửa, thân thể làm ra một động tác muốn xuống xe, nhưng bị Tả thành trực tiếp túm tại kéo lại.
Kỳ thật vì để đảm bảo, lúc Lương Tử Nhạc xuống xe đã khóa cửa lại. Nhưng Tả Thành cảm thấy nếu không túm lão đại nhà mình lại, có lẽ kính của chiếc xe này sẽ không giữ được.
Mỗi buổi sáng, Kha Minh Hiên sẽ cùng vệ sĩ đi xuống sân phơi nắng một lát. Đây là do bác sĩ căn dặn, đương nhiên chính hắn cũng cần ra ngoài đi qua đi lại, có thể giúp thân thể hắn mau chóng hồi phục.
Biệt thự dùng để an dưỡng cũng không lớn, nhưng hoàn cảnh tương đối tốt. Bây giờ là tháng năm, cuối mùa xuân đầu mùa hè, mặt trời ấm áp, gió nhẹ hiu hiu, những mảng lớn hoa tử đằng nở phi thường rực rỡ.
Kha Minh Hiên hoàn toàn không chú ý đến chiếc xe đang đỗ ngoài sân, hắn như thường lệ tới lui, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi đi trong sân, dưới giàn hoa tử đằng tim tím, hơi ngẩng đầu lên, híp mắt chán nản nhìn chùm hoa tím lộng lẫy.
Ánh nắng loang lổ xuyên qua giàn hoa tử đằng um tùm rũ xuống, ánh sáng, bóng đổ trên khuôn mặt hắn, đường cong từ trán đến sống mũi và từ sống mũi đến cằm tương đối 3D, đẹp như một bức tranh.
Giờ khắc này, Biên lão đại không có tâm tình thưởng thức, nhưng vẫn bị hình ảnh này làm rung động.
Tay của y vẫn còn nằm trong tay Tả Thành, tầm mắt cũng dừng lại trên người Kha Minh Hiên.
Hắn có thể đi lại? Thân thể không sao? Miệng vết thương bị cây sắt đâm qua có thể hồi phục đến trình độ này? Có ảnh hưởng đến gân cốt hay không, có ảnh hưởng đến nội tạng hay không, có để lại di chứng gì hay không? Thoạt nhìn hình như gầy đi, đường cong cơ thể cũng không còn rõ ràng nữa….
Hộ sĩ từ trong biệt thự bưng một cái mâm đi ra, để trên bàn thuốc, cùng với một ly nước.
Kha Minh Hiên theo thói quen muốn vươn tay phải, nâng lên hai tất rồi buông xuống, đổi thành tay trái, hơi mất tự nhiên đem thuốc bỏ vào miệng, bưng ly nước ngửa đầu uống một ngụm, nuốt xuống hoàn toàn.
Tim Biên Dĩ Thu như thể bị ai đó nắm trong tay mà hung hăng bóp một cái, hô hấp cũng không thông.
Hai người cùng một chỗ lâu như vậy, y biết Kha Minh Hiên lấy đồ hay uống nước đều quen dùng tay phải, nhưng động tác mới vừa rồi của hắn, tay phải rõ ràng không quá linh hoạt. Đây là có chuyện gì? Tay hắn bị thương sao?
Đồng tử Biên Dĩ Thu hơi co lại, tay cầm tay nắm cửa muốn bóp nát.
“Lão đại, bình tĩnh, bình tĩnh!” Nội tâm Tả Thành hỏng mất, này mẹ nó là xe của người ta!
Biên Dĩ Thu hai mắt đỏ bừng, nôn nóng: “Cậu có thấy không? Có phải tôi nhìn lầm hay không? Tay ảnh bị sao vậy?”
Tả Thành đương nhiên cũng thấy được, nhưng cậu không thể nói.
“Không, làm sao thế, tôi thấy bình thường….”
“Tôi phải xuống xe.” Biên Dĩ Thu căn bản không định nghe câu trả lời của cậu, tầm mắt của y gắt gao đặt trên người Kha Minh Hiên, một lát cũng không thu hồi.
“Lương tiên sinh nói không thể xuống.”
“Cậu là thủ hạ của ai!”
“Thủ hạ của anh.” Tả Thành thành thành thật thật trả lời, “Nhưng chìa khóa trong tay Lương tiên sinh rồi.”
“….Có mang súng không?”
“Không có.” Đùa kiểu gì chứ, cho dù có mang cũng nói không mang. Dưới mắt nhiều cảnh sát vũ trang như thế mà nổ súng, cậu nhất định là điên rồi!
Kha Minh Hiên như thể cảm ứng được cái gì đó, nhìn về phía bên này.
Một cái liếc mắt như thế, Biên Dĩ Thu liền yên tĩnh.
—- Rõ ràng biết từ bên ngoài cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng y cố ý cảm nhận được một cái liếc mắt của Kha Minh Hiên xuyên qua tấm cửa kính xe tối đen, chuẩn xác không lầm dừng trên người mình.
Tầm mắt hai người trong không gian vô hình chạm vào nhau, khoảng cách cùng cách trở trước mắt nháy mắt đều biến thành hư ảnh, biến mất không tung tích. Trời đất to như thế, hình như cũng chỉ còn lẫn nhau, nhìn nhau như ở hai đầu thế giới. Trông gần như thế, lai xa như thế.
Kha Minh Hiên đi từng bước về phía trước, tim Biên Dĩ Thu cũng theo đó mà run lên từng hồi.
Sau đó, y thấy Kha Minh Hiên dừng bước, đứng tại chỗ, chậm rãi câu khóa môi, lộ ra một nụ cười mình vô cùng quen thuộc, mang theo sức mạnh trấn định quái lạ dần dần xoa nhẹ trái tim nôn nóng, bất an của y.
Kha Minh Hiên, anh có khỏe không?
Em tới rồi, anh khỏe lắm.
Kha Minh Hiên, em rất nhớ anh.
Anh cũng rất nhớ em.
Kha Minh Hiên, mọi lời anh nói đều có nghĩa sao?
Ngu ngốc, em nói chỉ có một câu à?
Tất cả.
Đơn nhiên.
Gió nhẹ thổi, hoa tử đằng yên lặng đong đưa. Thời tiết ôn hòa, Kha Minh Hiên đắm chìm dưới ánh mặt trời, nhìn về hướng Biên Dĩ Thu mỉm cười.
Hắn đứng rất thẳng, cơ hồ không nhìn ra một tháng trước bị thương “một tiễn xuyên tim”.
Biên Dĩ Thu yên lặng nhìn thật lâu, bất tri bất giác nâng một tay lên, đặt trên cửa kính xe, như thế vuốt ve mặt Kha Minh Hiên.
Những cây thu hải đường cao bằng nửa người được kết nối với một hàng rào dày đặc xung quanh sân nhỏ, đem Kha Minh Hiên giam cầm trong một tấc vuông đó. Phía sau hắn ba bước một phòng, năm bước một trạm canh gác, chỉ có ánh mắt là tự do, biểu cảm là tự do, trái tim là tự do.
Hắn hướng về phía bóng đen nhợt nhạt mơ hồ không rõ trên cửa kính xe.
Biên Dĩ Thu nghiến răng, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, gắt gao nắm chặt, chậm rãi mà chặt thành nắm đấm.
Hướng người kia, Lương Tử Nhạc vạt áo sinh phong từ trong biệt thự đi ra, như thể không phát hiện Kha Minh Hiên phía bên kia, trực tiếp khởi động xe, nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Biên Dĩ Thu cố gắng ngoáy cổ nhìn về phía sau. Thân ảnh Kha Minh Hiên trong tầm mắt càng ngày càng xa, xe đánh vào một khúc cua, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.
“Lương Tử Nhạc, cậu ra nhanh quá đó.”
“Các cậu nhìn nữa, vệ sĩ sẽ nghi ngờ.”
“Vết thương của anh ấy…”
“Không nghiêm trọng như cậu nghĩ. Bây giờ mấu chốt vấn đề không nằm ở vết thương của cậu ta, mà là Kha gia không có khả năng chấp nhận quan hệ của hai người.”
“Tôi biết.”
Lương Tử Nhạc thở dài: “Kha tư lệnh hẳn là rất nhanh sẽ ra tay, cậu phải cẩn thận.”
“Sẽ có cách đối phó*.” Biên Dĩ Thu đối với ánh mắt an ủi từ kính chiếu hậu cười cười: “Không cần lo lắng.”
*Bản gốc là Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡,水来土掩 – quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.
Tuy nói như thế, nhưng kỳ thật một chút Biên Dĩ Thu cũng không để trong lòng. Y không biết ba của Kha Minh Hiên, không biết nước cờ gì, càng không biết thái độ của gã đối với đứa con Kha Minh Hiên này là gì, có thể đàm phán hay không. Điều duy nhất y biết chính là, nếu Kha tư lệnh thật sự ra tay với y, nhất định không đơn giản như lúc trước Kha Minh Hiên từng trêu đùa y.
Sự thật cũng chính xác như thế, ngày thứ ba khi Biên Dĩ Thu đến viện điều dưỡng để gặp Kha Minh Hiên, công ty con cửa Cửu An là tài chính Nhuệ Danh bị điều tra, người phụ trách Vu Bôn bị bắt với tội “gian lận tài chính”, đồng thời bị mang đi còn có quản lý cấp cao của Nhuệ Danh, công ty bị lệnh cường chế tạm thời ngừng kinh doanh; hai ngày sau, xuất nhập khẩu Hoằng Nguyên bị cảnh sát bắt vì tình nghi buôn lậu, hải Hải quan cùng Hội liên hiệp công thương nghiệp chấp pháp tra xét, tổng giám đốc Mạnh Kiến Tự, hai phó chủ tịch và một kiểm soát viên tài chính đã bị bắt giam.
Hà Tự chạy vô số đồn cảnh sát của Sở côn an, với mồm mép của kim bài luật sự, vậy mà một người cũng chưa thể ra khỏi tù. Ngay cả Sở Dịch, Phương Duệ, Lương Tử Nhạc ra mặt can thiệp, người ta cũng chỉ khách khách khí khí nói một câu “Việc này do cấp trên can thiệp, chúng tôi cũng không thể làm được gì.”
Biên Dĩ Thu đương nhiên biết là ai ra lệnh, Kha tư lệnh ra tay quả nhiên không giống bình thường, khí thế náo nhiệt khí quán trường hồng, hoàn toàn không phải đập bể nhất bang như Kha Minh Hiên trước kia từng đối phó với y, hoặc là nháo nháo để bên hải quan vài ngày không cho thuyền hàng nhập cảng. Vừa đến liền trực tiếp lập án bắt người, hai đại sản nghiệp công ty con của Cửu An liên tiếp gặp đòn nghiêm trọng, dư luận gió lớn thiên về một bên, giá cổ phiếu giảm xuống dưới 38,75% trong vòng một tuần và giá trị thị trường bốc hơi hàng tỷ USD.
Tất cả cổ đông đều chĩa mũi dùi về phía Biên Dĩ Thu, tinh thần quần chúng hăm hở nói lời kịch liệt.
Khi nói đến việc vốn tự có trong túi của họ có trở thành giấy vụn hay không, dù Tả Thành có dí súng vào đầu họ cũng không ai mua lại.
Biên Dĩ Thu ngồi ở ghế nhìn các cổ đông ồn ào trong phòng họp mà không nói một lời.
Diệp Trăn, Hà Tự ngồi ở vị trí thứ nhất người trái người phải, Tả Thành không thuộc quản lý cấp cao của công ty, canh giữ bên ngoài không được tham dự, lão Mạnh bị nhốt trong trại tạm giam. Tứ giác thiếu mất một sừng.
Và sáng nay, Diệp Trăn nhận được công văn của Cục thuế đề nghị xem xét nội dung kê khai thuế của tập đoàn Cửu An mười năm qua.
Mười năm…. Cửu An hoàn toàn tẩy trắng cũng không tới mười năm, mà ở Trung Quốc, không có công ty nào có thể chịu được một cuộc “kiểm tra” thực sự về mặt tài chính, chứ chưa nói đến một công ty có lý lịch phức tạp như Cửu An.
Biên Dĩ Thu thật lòng cảm thấy sức khỏe mình có vấn đề, tiếp nhận Cửu An không đến hai năm, đầu tiên, người anh em được y ủy nhiệm trọng trách quan trọng bị người khác lợi dụng, gần một nửa Hoằng Nguyên đã bị đào rỗng, sau đó bởi vì chọc tới Kha thiếu gia bị các cơ quan hành chính thay nhau gây khó xử, sau đó lại bị Nguyễn Thành Kiệt biến thái chỉnh một vòng, mới thở dốc một hơi, Kha gia lại bắt đầu ra đại chiêu….Không phải, là sát chiêu. Mỗi một chiều đều là trí mạng tuyệt đối, lại nhanh lại tàn nhẫn, ra mòi không chỉnh Cửu An phá sản chỉ sợ sẽ không bỏ qua.
Nhưng nói đến đó, Kha gia đối phó không phải Cửu An, mà là Biên Dĩ Thu. Mặc dù những cổ đông này làm y đau đầu, nhưng họ nói đúng một câu, nhưng y lại trêu vào người không nên dây vào, dựa vào cái gì phải kéo Cửu An chôn cùng?
Cửu An là tâm huyết của Cửu gia, là hy vọng của tất cả anh em, bọn họ vừa mới qua khỏi vài năm an bình, không thể bởi vì một người mà hủy cả công ty.
Biên Dĩ Thu đứng lên, làm cho đám cổ đông đều nhìn chằm chằm về phía y.
Đang lúc tất cả mọi người cho rằng mình sẽ bị cường quyền áp chế như vô số lần trước, Biên Dĩ Thu nói thẳng ra ba chữ: “Tôi từ chức.”
Cả phòng họp yên lặng đến độ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Hà Tự dẫn đầu phản ứng lại: “Anh điên rồi!”
Biên Dĩ thu nâng tay kêu hắn an tâm đừng nháo, nói tiếp: “Chuyện này quả thật do một mình tôi dựng lên, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không có phương pháp giải quyết hữu hiệu, chỉ có tôi nhận lỗi từ chức, hoàn toàn rời khỏi Cửu An, mới có thể vãn hồi tình thế nguy hiểm.”
Một hòn đá khuấy động cơn sóng, phòng họp lại trở nên ồn ào. Lực chú ý của tất cả cổ đông đều đặt ở sáu chữ “hoàn toàn rời khỏi Cửu An”, chuyện này thuyết minh Biên Dĩ Thu không chỉ từ chức tổng tài tập đoàn, cổ phần trong tay cũng muốn chuyển nhượng toàn bộ, như vậy cổ phần trong tay y sẽ rơi vào tay ai? Phải biết rằng, với tư cách là cổ đông kiểm soát của Cửu An, y nắm trong tay 35% vốn cổ phần. Ai có thể
có được số cổ phần công ty, ai sẽ thay thế vị trí của y, có được quyền phát biểu tuyệt đối ở Cửu An.
Hà Tự nhìn đám cổ đông này như hổ rình mồi, tiến đến trước mặt y hạ giọng quát: “Biên Dĩ Thu, anh phải hiểu rõ, chuyện này không phải chuyện đùa. Từ chức thì dễ nhưng nếu anh muốn chuyển lại vốn chủ sở hữu thì không dễ dàng như vậy!”
Biên Dĩ Thu lơ đểnh: “Tôi không định quay lại. Trọng trách trên người quá nặng, cho tôi nghỉ ngơi một chút.”
“Mới 32 tuổi đã nghỉ hưu, cửa cũng không có!” Diệp Trăn cũng không đồng ý, “Chuyện này một mình anh nói không tính, nhóm cổ đông nói ở đây cũng không tính. Anh đừng quên dì Mai cùng chú Thời cũng là cổ đông, nghị quyết nếu bọn họ không ký tên, lại càng không thể có hiệu lực!”
“Tuy rằng tôi đọc không nhiều sách, nhưng cô cũng không lừa được tôi, 2/3 cổ đông biểu quyết đồng ý là có thể. Cô đếm xem ở đây có bao nhiêu người, tính lại một chút cổ phần của chúng ta.”
“Anh….”
“Được rồi, chuyện này cứ chốt vậy đi.”
Biên Dĩ Thu nói xong xoay người ra khỏi phòng họp, đem tất cả phỏng đoán ồn áo của cổ đông toàn bộ bỏ sau đầu.
Ba ngày sau, thông báo của tập đoàn Cửu An: Biên Dĩ Thu, cổ đông lớn nhất đã chính thức từ chức tổng tài tập đoàn Cửu An, không hề đảm nhiệm bất kỳ vị trí nào trong công ty, cũng đem 35% cổ phần do mình nắm giữ chuyển nhượng cho cổ đông Mai Tiểu Nhiên, Thời An Tri. Mai Tiểu Nhiên hiện nắm giữ 30% tổng vốn cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất của Cửu An, cũng nhậm chức tổng tài tập đoàn Cửu An, chịu trách nhiệm về mọi công việc của tập đoàn. Chức vụ đổng sự của Thời An Tri vẫn không thay đổi. Cổ đông công ty cho tới vị trí tổng tài thay đổi cũng không ảnh hướng đến hoạt động kinh doanh bình thường của công ty.
Một tuần sau thông báo, những người phụ trách các công ty con bị bắt giam lần lượt được thả ra. Cục thuế cử hai người tượng trưng đến để xem xét thẩm kế tài vụ của tập đoàn trong hai năm qua, cuối cùng cũng kết thúc.
Đang lúc Biên lão đại nhẹ nhàng thở phào, cảm thấy bước đi lần này đi đúng rồi, Hà Tự gọi điện thoại đến, ngữ khí tương đối cấp bách.
“Lão đại, bây giờ, lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi thành phố Z!”
Từ lúc từ chức không có chuyện gì làm, Biên tổng nhàm chán ở nhà thu dọn thư phòng của Kha đại thiếu gia: “Lại làm sao?”
“Tôi nhận được tin, có người sẽ đối phó anh.”
“Tôi cũng đã từ chức rồi, chẳng lẽ ba Kha Minh Hiên muốn bắt cóc tôi à?”
Hà Tự nghe y bộ dáng chẳng thèm để ý, hận không thể bay đến Quân Lâm Thiên Hạ đem y trực tiếp đóng gói khiêng đến sân bay: “So với chuyện đó càng nghiêm trọng hơn!”
Biên Dĩ Thu không nói gì.
“Anh nghe tôi, bây giờ nhanh chóng thu dọn đồ đạc…..Quên đi, đừng thu dọn đồ đạc nữa, mang theo hộ chiếu với tiền là được, bây giờ lập tức đi, kêu Tả Thành chờ anh đến sân bay, một khắc cũng không thể chậm trễ.”
“Tôi không đi.”
“Tôi bây giờ từ Long Khẩu qua, hẳn sẽ tới trước hai người….” Hà Tự nói một nửa thì dừng lại, “Anh nói gì?”
Biên Dĩ Thu ngồi vào ghế trong thư phòng, nhìn khung ảnh thẳng đứng trên bàn làm việc, ngữ khí kiên định lặp lại lần nữa: “Tôi nói tôi không đi.”
Trong khung ảnh là bức ảnh Kha Minh Hiên khi mới tốt nghiệp Đại học, mặc đồng phục cử nhân, đứng dưới tán cây đón ánh mặt trời cười đến xán lạn đường hoàng. Ở góc dưới bên phải của khung ảnh, có một cái card, chính là lần đầu tiên mình tặng hoa cho hắn, tự tay viết chiếc card kia. Phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hàng chữ chữ cẩu thả: Em ở dưới lầu chờ anh.
Y nhìn thấy cái card kia nhẹ nhàng cười rộ lên, nghĩ thầm tôi có thể đi đâu được chứ? Kha Minh Hiên ở chỗ này, tôi làm sao cũng sẽ không đi. Anh ấy còn chờ tôi…đánh thắng ảnh kia mà.