Biên Dĩ Thu cảm thấy bàn tay vừa mới đấm vào tường kia rất đau, da trên mu bàn tay bị cọ trầy một mảng lớn, máu tươi nhễ nhại, nhìn tương đối dọa người. Các ngon tay hẳn là trật khớp, nắm tay nắm chặt thậm chí không thể mở ra, động một chút có thể làm cho gân cốt cùng tim y đau đến thắt lại.
Đại khái trong truyền thuyết có câu thập chỉ liên tâm, chính là có chuyện như vậy.
Trở lại phòng giam, tàn bạo cả người còn chưa kịp thu liễm, vào trước cửa lại thấy một người tuyệt đối ngoài ý muốn — tên buôn ma túy kia.
Đại khái cả người người nọ tỏa ra khí tràng âm u quá mức dọa người, những người khác trong phòng giam cũng đứng một bên không dám tiến lên phía trước nói chuyện với gã, nhất thời như tìm thấy người đáng tin cậu, nghiêng về phía y.
Tên buôn ma túy ngồi ở tầng dưới của chiếc giường đầu tiên bên trái, đối diện giường của Biên Dĩ Thu, nguyên bản vị trí kia là của lão Tưởng tham ô công quỹ kia.
Biên Dĩ Thu liếc mắt nhìn lão Tưởng một cái, lão Tương khúm núm giải thích: “Quản giáo nói nhà vệ sinh ở phòng 18 bị nghẹt, nước chảy khắp phòng, mấy ngay này không thể có người ở, cho nên đưa phạm nhân chia đều đến các phòng giam còn giường khác.”
“Ừ.” Biên Dĩ Thu căn bản là muốn hỏi hắn vì sao tên buôn ma túy kia lại ngồi trên giường hắn, phòng giam của bọn họ quả thật còn dư một giường, nhưng cái cuối cùng bên cạnh nhà vệ sinh. Bất quá thấy lão Tưởng như vậy, tám phần là bị người nọ đoạt giường ngủ, đẩy ra phía sau.
Việc này nếu như bình thường, y quả thật sẽ ra mặt giúp lão Tưởng, nhưng hôm nay y không có tâm tình, lên tiếng tỏ vẻ đã biết, lập tức đi đến chỗ giường ngủ của mình ngồi xuống, là một tư thế đối mặt với tên buôn ma túy kia.
Buôn bán ma túy là trọng tội, đại khái lo lắng đến tính nguy hiểm của gã, thậm chí còng tay cũng chưa được cởi.
Biên Dĩ Thu không muốn gây chuyện, cũng không có tinh lực suy ngẫm xem tại sao cố tình phân tên buôn ma túy này đến phòng giam của y. Đánh bóng, lại đánh nhau một trận, dây thần kinh buộc chặt chợt thả lỏng, thân thể mệt mỏi, đau đớn liền tranh nhau tìm đến cửa. Y cảm thấy mình vừa mệt vừa đau, lại không phân biệt được cơn đau kia rốt cuộc từ đâu truyền tới, như thể tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng, mỗi một khớp xương, mỗi một tế bào từ trong ra ngoài đều đau đến lợi hại, mỗi lần hít thở như thể có một cây kim đâm vào lồng ngực, Cơn đau buốt, rõ rệt chồng chất lên hô hấp của y, làm cho y gần như không thể chịu đựng nổi.
Y ngay cả khí lực đi tắm cũng không có, y nghĩ cứ để vậy mà ngủ. Có lẽ đi ngủ, sẽ không đau nữa.
Mắt cá chân sưng đến lợi hại, thậm chí lan tràn đến cẳng chân cùng bàn chân, giày vải đế bệt làm cho vết bầm tím trên bàn chân sưng tấy, mất nửa ngày vẫn không cởi ra được.
Một tên côn đồ lấy lòng quỳ xuống đất giúp y, Biên Dĩ Thu cởi giày ra đồng thời giương mắt lên đối diện với tầm mắt của tên buôn ma túy kia. Không biết tại sao, ánh mắt của người này làm cho y có cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm, lạnh lùng, nhớp nháp lại hung ác. Cảm giác không thoải mái trên sân bóng kia lại xông ra, hơn nữa lại càng thêm mãnh liệt.
Tên buôn ma túy kia cứ như vậy mà quan sát y không nói lời nào, Biên Dĩ Thu cũng không có tâm tình chào hỏi gã, gã ta chỉ ở chỗ này hai đêm, cũng không muốn nghĩ nhiều, ngã xuống giường liền ngủ.
Giường ở trại tạm giam rất nhỏ, hơn nữa còn cứng, Biên Dĩ Thu dáng người hơn 1m8 ngủ trên đó quả thật có chút miễn cưỡng. Y nghiêng người vào tường, nhắm mắt lại ép mình mau chóng đi ngủ. Nhưng trong đầu tới tới lui lui đều là bài báo kia, cùng với ảnh chụp Kha Minh Hiên cùng cô gái kia ôm nhau thân mật. Y càng muốn không để ý, hình ảnh lại càng rõ ràng. Thậm chí Kha Minh Hiên mặc âu phục kiểu dáng gì, đeo đồng hồ hiệu gì, khuy măng sét chất liệu gì, cà vạt là hoa văn gì, khăn trong túi là hình dạng gì, độ cong của sườn mặt cùng với biểu tình mỉm cười ôn nhu, đều hiện ra rành mạch trước mặt y như đèn kéo quân, một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu y, đuổi cũng không đi.
Y nhớ khuôn mặt kia, nhớ ánh mắt của hắn, giọng nói của hắn, nụ cười của hắn, cường độ mỗi lần hắn ôm hôn mình….Nhưng mà, hắn phải kết hôn rồi. Từ nay về sau, hết thảy tất cả những chuyện này, không bao giờ….có quan hệ gì với y nữa.—— y đương nhiên biết Kha Minh Hiên tại sao phải đột ngột kết hôn. Đúng là bởi vì biết, cho nên mới càng thống khổ.
Nếu chỉ vì tự do của y mà Kha Minh Hiên phải dùng hôn nhân của mình để đổi lấy, y tình nguyện không cần. Y không sợ chết, cũng không sợ ngồi tù, nhưng mà y sợ sau khi ra ngoài, trời đất bao la như thế, vài tỷ người lui tới, y lại không tìm được một người có thể cùng mình sóng vai, vậy có bao nhiêu cô độc đây?
Kha Minh Hiên….
Một tay không bị thương của Biên Dĩ Thu nhanh chóng ấn vào ngực mình, lẩm bẩm nhớ kỹ cái tên này.
Đau quá, rất đau. Sao lại đau như vậy chứ?
Kha Minh Hiên, tại sao phải nhận thua, tại sao phải thỏa hiệp? Anh hẳn nên biết, em cho dù cả đời này phải ở trong tù, cũng không đoán được sau khi tự do, nhưng bên cạnh lại không còn anh nữa….
Biên Dĩ Thu không biết mình ngủ lúc nào, cũng không biết mình ngủ như thế nào. Y ngủ cũng không an ổn, cả đêm đều quanh quẩn với cảnh tượng ngổn ngang trong mơ, lại không nhớ rõ tình tiết, hình ảnh duy nhất có ấn tượng, là bản thân mình đứng một mình trên đại lộ trống vắng không người, trước sau như vô tận, chìm dần dưới chân trời. Y từ từ nhìn đại lộ vô tận kia, không có bất kỳ sinh vật sống nào, cũng không có thanh âm gì, ngay cả một chút gió cũng không cảm nhận được, im lặng như chỗ chết. Nỗi sợ hãi cùng cô đơn ngày càng lớn kéo dài như những xúc tu từ đáy lòng lạnh như băng, gắt gao quấn quanh y, giãy dụa cũng không ra. Y liều mạng kêu một cái tên, nhưng hé miệng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Tiếng chuông quản giáo gọi rời giường cứu vớt y, y thở hỗn hển, mở to mắt thoát ra khỏi nỗi cô đơn cùng tuyệt vọng đang nghiền nát mình, nhìn thấy trước mặt là vách tường xám trắng —– y thế mà duy trì một tư thế ngủ nguyên đêm, không hề trở mình.
Cánh tay bên trái đã bị đè tê rần, đầu hỗn loạn, dây thần kinh phía trên thái dương vừa căng vừa giật.
Y nặng nề thở một hơi, gian nan xoay người xuống giường, chân vừa chạm đất liền truyền đến một trận đau đớn bứt rứt. Mắt cá chân bị thương bởi vì không được xử lý đúng lúc, đã hoàn toàn không thể gắng sức, mắt thấy sắp ngã xuống phía bên cạnh, y theo phản xạ nâng tay chống đầu giường, ngay sau đó lại đau đến nghiến răng nghiến lợi mắng “Đm”, các ngón tay trật khớp còn chưa hồi phục như cũ, chọc vào ván giường cứng ngắc, đau đến rớt hai hàng nước mắt.
Y cảm thấy hơn ba mươi năm qua, cũng chưa chật vật như bây giờ, cho dù khi còn thiếu niên bị một đám côn đồ đánh đập, mất nửa cái mạng, y cũng có thể dùng một hơi thở cuối cùng kéo đối phương về phía sau, thay vì bị giam trong ngục như bây giờ, nghẹn khuất uất ức cái gì cũng không làm được.
Quản giáo trên hành lang đập cửa cạch cạch cạch, lớn giọng từ xa đến gần: “Ba phút nữa không đến sân tập thể dục thì điểm tâm hôm nay không cần ăn nữa!”
Những người khác từ trên giường nhanh chóng lao ra, ngay cả tên buôn ma túy ngủ giường đối diện Biên Dĩ Thu trước khi quản giáo đến đây cũng thành thật đi ra khỏi phòng. Nhưng Biên Dĩ Thu không muốn động, y ngồi trên giường thế này, cùng quản giáo đứng ngay cửa trừng mắt to mắt nhỏ.
Cuối cùng quản giáo đành phải chịu thua, đặc biệt cho phép y hôm nay có thể không cần luyện tập.
Trên hành lang nhanh chóng trở nên im lặng, Biên Dĩ Thu tựa vào tường, tự ngược đem ngón tay trật khớp cố gắng kéo về chỗ cũ. Đợi cơn đau lạnh thấu xương kia qua đi, mới chậm rãi thở ra, ngã đầu vào gối nhắm mắt lại.
Y không biết chính là, Tả Thành Hà Tự đã chuẩn bị xong tất cả hành lý cùng hộ chiếu, ba tiếng sau, từ trại tạm giam đón y trực tiếp đến sân bay, lên máy bay đi Mỹ.
Y càng không biết chính là, Kha Minh Hiên ngay sau hôn lễ, cùng Trần Phỉ đến Hawaii hưởng tuần trăng mật, bọn họ sẽ ở bên kia đại dương, sau đó chuyển đến New York. Trần Phỉ đã tìm người ở chỗ nào đó giúp bọn hắn chuẩn bị một tràng nghi thức kết hôn đơn giản, cùng với một người mang thai hộ.
Nếu kế hoạch thành công, mười tháng sau đứa nhỏ được sinh ra, cuộc họp nào đó trong nước cũng đã chấm dứt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kha tư lệnh cùng bộ trưởng Trần đều có thể trợ lực lẫn nhau, thuận lợi leo lên vị trí mà mình mong muốn. Tất cả moi chuyện đều trở thành kết cục đã định, hắn cùng Trần Phỉ “ly hôn”, dẫn theo đứa nhỏ cùng Biên Dĩ Thu về nước. Hắn tin tưởng vào thời điểm đó,vì lợi ích cháu trai của mình, Kha tư lệnh sẽ không gây rắc rối với họ nữa, Trần Phỉ sẽ nhận được những gì cô ấy xứng đáng có được.
Bởi vì sợ nhiều người biết sẽ lộ sơ hở, ngay cả Hà Tự cũng là đêm qua mới nhận được điện thoại, sau đó liền mẹ nó cả đêm hưng phấn quá độ không ngủ được, trời còn chưa sáng đã túm Tả Thành dậy, kêu cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc này nọ.
Kha Minh Hiên cũng dậy thật sớm, vì theo thủ tục, hắn phải đưa dàn phù rể đến khách sạn để đón dâu.
Tuy rằng trước đó nói hôn lễ các anh em có thể không cần tham gia, nhưng tới hôm nay, cũng không có một người vắng mặt —– nếu gia tộc quan hệ gần gũi mà không có người tới, không phải rất kỳ quái sao? Ngay cả Lục Tiêu từng khuyên bảo Sở Dịch, cũng đã cùng hắn đến đây. Bất quá nhìn thấy Kha Minh Hiên, sắc mặt không chút hay ho.
Kha Minh Hiên cũng không cùng cậu so đo, một lòng một dạ đặt trên người Biên Dĩ Thu, mãi đến khi Kha tư lệnh rõ ràng nói với hắn, văn kiện tòa án đã được đưa đến trại tạm giam, hắn mới dưới sự thúc giục của mẹ mà ra cửa.
Mà sở trưởng Dư đang ở nhà ăn sáng, còn chưa đi làm, đột nhiên nhận được điện thoại trong cục, mới vừa uống một muỗng cháo xém chút phun lên bàn.
Ông vội vàng buông bát cháo, mặc cảnh phục nhanh chóng ra ngoài.
Buổi sáng tám giờ, giờ cao điểm nhiều người đi làm, mặc kệ bắt đầu từ con đường nào, có thể làm người ta nóng nảy oán trời dỗi đất. Hàng dài ô tô đang hối hả vì ai đó chuyển làn, các hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, dòng xe cộ nguyên bản chật như nêm cối lại càng ngày nặng nề hơn, tiếng còi ô tô kêu inh ỏi.
Tả Thành lái chiếc Maybach cực ngầu, bị kẹt giữa một chiếc Alto nhỏ và một chiếc xe tải bị hỏng, cậu cáu kỉnh đến mức suýt bẻ lái. Hà Tự coi như bình tĩnh hơn, nhìn đồng hồ nói còn sớm, dựa theo kinh nghiệm thường xuyên đến trại tạm giam đón đương sự, lúc này còn chưa bắt đầu thả người.
Xe của sở trưởng Dư cũng đỗ trên đường, ông ở trong lòng đem tòa án giúp tên vương bát đản kia mắng đến máu chó đầy đầu, ngửa đầu nhìn dòng xe cộ vô vọng phía trước, mí mắt giật giật, cảm thấy hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì.
Con đường đón dâu của Kha Minh Hiên bởi vì cố gắng tránh được đoạn đường nhiều xe, coi như thông thuận, nhưng khi xếp hàng qua đèn giao thông, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe trước mặt. Cũng may kỹ thuật lái xe vững vàng, đúng lúc phanh lại, không có gây ra tai nạn, nhưng Kha Minh Hiên lại không biết tại sao, trong lòng ẩn ẩn nổi lên một tầng bất an.
Hắn đem kế hoạch của mình lọc lại từ đầu đến đuôi bảy lần, xác định không có sơ hở gì, sau đó nâng cổ tay lên xem giờ.
Hôn lễ hai tiếng nữa cử hành, mà Biên Dĩ Thu hai tiếng sau sẽ vô tội phóng thích.
Chì cần Hà Tự, Tả Thành có thể thuận lợi đón được người, chỉ cần Biên Dĩ Thu ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của hắn mà lên máy bay….Bọn họ rất nhanh có thể gặp mặt ở Mĩ, mà tay của Kha tư lệnh cũng không vươn xa được như vậy.
Kế hoạch của hắn có thể nói là hoàn mỹ không thiếu sót, càng ít người biết càng tốt, hắn đã cố gắng tránh hết tất cả bất ngờ có thể phát sinh. Nhưng chưa tới giây phút cuối cùng, ai cũng không dám cam đoan sẽ thành công trăm phần trăm. Mà bất ngờ sở dĩ được gọi là bất ngờ, chính là bởi vì nó luôn tới làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.