Kha Minh Hiên quả thật không ngờ Lý Trạch lại nói hai chữ “cầu xin” này với mình, hai người quen biết nhiều năm như vậy, mặc kệ là trong cuộc sống, hay là làm ăn, Lý Trạch luôn làm cho người ta cảm giác thành thục ổn trọng lại khéo léo, vô luận cùng hắn nói chuyện hay hợp tác, đều là chuyện rất khoái trá. Tuy hắn biết quan hệ giữa Lý Trạch với Nguyễn Thành Kiệt rất tốt, nhưng trong lòng người nọ luôn có một cán cân, trắng đen thị phi phân rất rõ ràng, nếu không lúc trước cũng sẽ không quyết đoán đứng bên phía bọn họ.
Nhưng hắn hiển nhiên đối với Nguyễn Thành Kiệt còn chưa đủ hiểu biết. Hoặc là nói, Nguyễn Thành Kiệt ở trước mặt hắn ngụy trang rất giỏi. Mà hắn đối với Nguyễn Thành Kiệt có cái loại tình cảm người anh bao che cho em trai của mình, che mờ mắt hắn, làm cho hắn xem chuyện Nguyễn Thành Kiệt bên ngoài ôn nhu, tao nhã, khôn khéo cơ trí toàn bộ tin tưởng, đã đã hữu ý vô tình mà xem nhẹ một mặt có tính cách thối nát của người nọ. Về điểm này, khi Kha Minh Hiên nhìn thấy phản ứng của Lý Trạch khi gọi điện nhờ hắn hỗ trợ chú ý Hoa Thụy hồi Tết âm lịch mà nhận ra.
Nguyên văn lúc đó hắn nói là “Nguyễn Thành Kiệt không phải tên ngốc, cậu ta biết bên nào trọng bên nào khinh.” Nhưng thật đáng tiếc, Nguyễn Thành Kiệt phụ sự chắc chắn cùng lòng tin của hắn, làm một số chuyện liên tục đánh bốp bốp vào mặt hắn.
Kha Minh Hiên thấy Lý Trạch không đáng phải làm như thế, cảm thấy cái tên ngụy quân tử thực chất là một tên biến thái Nguyễn Thành Kiệt không xứng được Lý Trạch coi trọng, bảo vệ như thế. Nhưng hết lần này tới lần khac, bây giờ Nguyễn Thành Kiệt đi đến bước đường này, Lý Trạch chơi với hắn từ nhỏ đến lớn che chở, dung túng tách không ra. Cho nên có đáng hay không, chỉ sợ có thể “Như người uống nước, nóng lạnh tự hay.”
Hắn không lý giải được loại tình cảm cùng bảo hộ mà Lý Trạch dành cho Nguyễn Thành Kiệt, Lý Trạch cũng không thể hiểu được khi Biên Dĩ Thu nằm trong ICU, một ngay ba lần phải ký giấy xác nhận nguy kịch, trong lòng hắn cũng vô cùng sợ hãi. Hắn không có cách nào buông tha Nguyễn Thành Kiệt, hắn không tự mình động thủ giết chết hắn ta, đơn giản vì không muốn làm ô uế tay mình. Về phần Nguyễn Thành Phong đối xử với hắn ta ra sao, hắn ta thân bại danh liệt, sống không bằng chết, thì có liên quan gì tới hắn?
Mỗi người đều phải có trách nhiệm với lời mình từng nói, việc mình từng làm, đã làm sai chuyện gì nên phải trả cái giá tương ứng, kể cả Lý Trạch. Nguyễn Thành Kiệt có ngày hôm nay quả thật là trách nhiệm của hắn, cho nên Nguyễn Thành Kiệt có kết cục như thế nào, hắn phải cùng hắn ta chấp nhận. Bao dung của Kha Minh Hiên cũng không lớn như thế, cũng không thiện lương như vậy, nếu hắn buông tha cho Nguyễn Thành Kiệt, thì thật có lỗi với Biên Dĩ Thu ở bên kia đại dương vào giờ phút này chờ làm phẫu thuật não. Chuyện làm ăn này nhìn thế nào cũng không có lời. Mà chuyện làm ăn không có lời, Kha đại thiếu gia chưa bao giờ làm.
Thái độ cứng rắn của Kha Minh hiên, Lý Trạch cũng biết mình không có cách nào nói động đến hắn, chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Hắn đã sớm dự định được kết quả như vậy. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu hắn là Kha Minh Hiên, hắn cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu này. Nhưng mà không thử đến một lần, sao có thể cam tâm? Chẳng sợ hy vọng xa vời, hắn cũng không thể cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn Nguyễn Thành Kiệt đi vào chỗ chết.
Lý Trạch ra khỏi cao ốc Hòa Thịnh, ánh nắng sáng rực giữa hè làm hắn có chút hoa mắt. Hắn trầm mặt ngồi bên ngoài chờ xe, tài xế hỏi hắn có phải đi về hay không.
Lý Trạch sửng sốt nửa ngày mới nói: “Về đi.”
Kha Minh Hiên nói đúng, Nguyễn Thành Kiệt vì những chuyện mình đã làm phải trả cái giá thật lớn, mà chính mình bảo vệ hắn ta nhiều năm như vậy cũng phải trả cái giá thật lớn. Nguyễn Thành Kiệt ngồi tù, hắn đưa cơm cho người nọ; Nguyễn Thành Kiệt chết, hắn nhặt xác thay người nọ. Chuyện hắn có thể làm, đơn giản cũng chỉ có như thế.
Buổi tối, nói chuyện video call với Biên Dĩ Thu, Kha Minh Hiên đem chuyện hôm nay Lý Trạch đến tìm mình nói chuyện kể với y.
Biên lão đại ngồi trong phòng bệnh cao cấp ở Mĩ cắn táo răng rắc, một bên mơ hồ không rõ hỏi: “Anh trả lời người ta thế nào?”
Kha Minh Hiên nói: “Anh từ chối.”
Biên Dĩ Thu nói: “Làm tốt lắm. Đến đây, Biên đại gia thưởng cho anh.”
Nói xong câu này, Biên lão đại thập phần không biết xấu hổ mà làm trò trước mặt Tả Thành, Hà Tự, kê vào microphone dùng sức hôn một cái. Không những thế còn cố ý tăng âm cuối, mạnh mẽ đút một miệng cẩu lương cho hai thủ hạ.
Kha Minh Hiên nhận được phần thưởng này vô cùng vui vẻ, dựa vào đầu giường nói: “Nếu anh đáp ứng cậu ta thì sao?”
Biên lão đại trả lời không chút do dự: “Em đây chỉ có thể để anh cút đi, tự mình trở về giải quyết.”
Hậu quả này thật sự rất nghiêm trọng. Kha Minh Hiên nghĩ thầm may mà mình không đáp ứng.
Muốn Biên Dĩ Thu lấy ơn báo oán, quả thật là chuyện không có khả năng. Từ nhỏ cách đối nhân xử thế của y luôn là anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng, chưa từng có ai có thể chọc vào đạo lý này của y. Tên buôn ma túy kia chính là ví dụ tốt nhất —- nghe pháp y nói, tên đó chết tương đối thê thảm. Gãy ba cái xương sườn, nội tạng bị đáp đến chảy rất nhiều máu, gãy xương ống tay, ống chân, cổ thì bị Biên Dĩ Thu vặn một vòng, tắt thở chết ngay tại chỗ.
Cho nên giao Nguyễn Thành Kiệt cho em của hắn, đã tính là tương đối nhân từ với hắn ta. Lý Trạch hẳn nên cảm ơn y.
Kha Minh Hiên hỏi y bệnh viện ở Mỹ thế nào, Biên Dĩ Thu nói rất tốt, mỗi ngày tên hộ sĩ nam tóc vàng mắt xanh nhìn y đều sáng cả mắt, eo thon mông nhỏ vừa nhìn đã biết ở trên giường hăng hái bao nhiêu.
Tả Thành, Hà Tự vẻ mặt mộng bức, yên lặng nhìn nhau, đáy mắt đều lóe lên nghi vấn: hộ sĩ mỗi ngày đến tiêm cho lão đại không phải là một cô gái xinh đẹp, đầy đặn mượt mà sao? Từ khi nào lại biến thành đàn ông rồi?”
Kha Minh Hiên nghe y miêu tả, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười vô cùng phối hợp mà xụ xuống: “Biên Dĩ Thu, mẹ nó em thành thật cho anh.”
Biên lão đại giả khuôn giả mẫu cười haha, tay phải nâng lên, đem cùi táo vừa ăn xong chuẩn xác ném vào thùng rác đối diện giường bệnh.
“Aiya, tiểu soái ca đến tiêm rồi, em tắt trước nha.”
Kha Minh Hiên nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, cười một tiếng.
Kỳ thật, ngày đầu tiên Biên Dĩ Thu nhập viện, tất cả tư liệu của bác sĩ cùng điều dưỡng đều gửi vào mail của hắn, tuổi tác, giới tính, tư lịch, ảnh chụp cùng thời hạn công tác, rành mạch một chút cũng không thiếu. Đương nhiên, nguyên bản mục đích của hắn là muốn xác định tư chất của bác sĩ cùng điều dưỡng, cảm đoan xác xuất phẫu thuật thành công, không nghĩ tới tên ngốc này lại đáng yêu như thế, quả thật làm hắn tim ngứa khó nhịn, hận không thể bay qua ngay bây giờ đặt y trên giường bệnh, hỏi y một chút, tiểu soái ca tóc vàng mắt xanh ở chỗ nào?
Cuối tuần, Trần Phỉ từ thủ đô quay về thành phố Z, Kha Minh Hiên tự mình lái xe đến sân bay đón cô. Trần Phỉ ăn mặc chỉnh tề kéo vali, đeo kính râm, mười phần khí tràng từ bước ra khỏi đó, liếc mặt một cái đã nhìn thấy Kha thiếu gia đứng trong đám người chờ mình.
Hai người hữu nghị ôm nhau một cái, Kha Minh Hiên nhận lấy hành lý trong tay cô, dẫn cô đi về bãi đỗ xe.
Lên xe, Trần Phỉ tháo kính râm xuống, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Chừng nào anh đi Mĩ?”
Kha Minh Hiên khởi động xe chậm rãi chạy ra ngoài, không nhanh không chậm nói: “Không phải tôi đang chờ cô trở về à?”
Trần Phỉ có lỗi mà cười cười: “Lần này ở thủ đô quả thật hơi lâu, thị trường phía bắc của Oz vừa khai trương, thật sự không thể phân thân. Hơn nữa anh có biết, ba mẹ tôi bên kia cũng rất phiền toái.”
“Tôi biết, cô không cần giải thích. Chuyện lần này, toàn bộ dựa vào người bên cạnh hòa giải. Bằng không cho dù mặt mũi của ba tôi có lớn cỡ nào, bộ trưởng Trần bên kia cũng không nhả ra nhanh như vậy.” Kha Minh Hiên vừa nói vừa quay đầu nhìn cô, thật tâm thật ý nói “Cảm ơn”.
“Anh không cần khách khí với tôi như vậy, lúc trước đáp ứng hợp tác với anh, thứ nhất bởi vì tôi cũng có áp lực kết hôn, cảm thấy anh cũng là một đối tượng không tồi; thứ hai, cũng bởi vì điều kiện của anh tương đối hậu hĩnh. Cho nên giữa chúng ta không cần phải cảm ơn.”
“Cái này là cảm ơn bạn bè.”
“Giữa bạn bè với nhau lại càng không cần. Huống chi, cho dù anh nói cảm ơn tôi, kế hoạch thất bại—– tôi cũng không khách khí với anh như thế, các điều kiện ban đầu anh đưa ra cũng phải nhân đôi, bằng không tôi cũng sẽ không nương tay.”
“Chuyện này cô có thể an tâm, văn kiện đều được chuẩn bị xong, chờ cô ký xong lập tức có hiệu lực.”
Lúc trước tìm Trần Phỉ giúp đỡ, trong lòng Kha Minh Hiên kỳ thật không để ý nhiều. Trước đó, hắn cùng Trần Phỉ gặp nhau một lần vào tết âm lịch, sau đó mời cô ăn cơm. Tuy rằng Trần Phỉ tỏ ra hảo cảm với hắn, nhưng bởi vì trong lòng đã có Biên Dĩ Thu, hắn cũng không cho đối phương cơ hội tiến thêm một bước, cho nhau số điện thoại, nhưng cũng không liên hệ.
Cha mẹ hai nhà hy vọng bon họ kết thành thông gia, ngoại trừ nhân tố trên chính trị, tự nhiên cũng là bởi vì mặc kệ ở phương diện nào hai người cũng trai tài gái sắc ngang nhau. Nếu bỏ qua nhân tố tình cảm qua một bên, chỉ nói đến hôn nhân, Kha Minh Hiên cũng thấy Trần Phỉ là đối tượng thích hợp để hắn chọn làm vợ.
Trần Phỉ thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, làm ăn lợi thế có thừa, làm cho rất nhiều đàn ông đuổi theo không kịp. 28 tuổi, có thể làm người phụ trách khu vực Trung Quốc của một tập đoàn quốc tế lớn, nhìn xa trông rộng cũng có thể thấy phụ nữ bình thường khó có thể sánh bằng.
Nguyên bản ban đầu cô đối với chuyện kết hôn này cũng ôm tâm lý mâu thuẫn, nhưng sau khi gặp Kha Minh Hiên, Trần Phỉ lại cảm thấy kết hôn tựa hồ cũng không phải là một lựa chọn tồi. Dù sao mặc kệ ngoại hình hay năng lực, Kha Minh Hiên cũng là một trong những người đàn ông có mị lực nhất mà cô từng gặp.
Bất quá làm một người phụ nữa có sự chuyên nghiệp sâu sắc, Trần Phỉ rất nhanh nhìn ra Kha Minh Hiên không có hứng thú với mình, vả lại nhất định có người trong lòng, điều này làm cô có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn chính là tò mò, có lẽ một chút để ý như vậy —– cô thật sự rất muốn biết, rốt cuộc dạng con gái như thế nào có thể làm cho một người đàn ông như Kha Minh Hiên động tâm lại còn tận tâm như thế.
Bởi vì hai bên đều bận, Trần Phỉ biết Kha Minh Hiên không có ý kia với mình, tự nhiên cũng không ôm hy vọng, cũng không có nhiều thời gian cùng tinh lực đặt sự chú ý trên người Kha Minh Hiên nữa. Đối với cô mà nói, chinh phục một người đàn ông không có lực hấp dẫn bằng việc chinh phục thế giới. Hôn nhân đối với cô mà nói là thứ không thể thiếu, nhưng làm ăn để tất cả đàn ông cúi đầu xưng thần mới là mục tiêu mà cô theo đuổi.
Kha Minh Hiên vô cùng yêu thích điểm này của cô, cuối cùng dưới tình huống kết hôn không thể tránh được, chủ động gọi cho cô, trực tiếp giải thích nói cần sự trợ giúp của cô.
Mà lúc hai người hẹn gặp, khi Trần Phỉ biết người mà Kha Minh Hiên yêu là một người đàn ông, chỉ nói hai chữ: “Quả nhiên.”
Kha Minh Hiên nhướn mi nhìn cô: “Cô biết tôi thích đàn ông?”
Trần Phỉ hiếm khi giảo hoạt mà mỉm cười: “Không, tôi không biết. Nhưng đàn ông không bị tôi hấp dẫn, 90% là gay.”
Kha Minh Hiên dở khóc dở cười, nói: “Một khi đã như thế, chúng ta nói đến chuyện hợp tác đi.”
Kỳ thật cái gọi là hợp tác giữa hai người phi thường đơn giản, đều là làm ăn đánh đâu thắng đó; không có gì cản nổi cao thủ đàm phán, nếu song phương đều có áp lực kết hôn, vả lại không thể nói để gia tộc buông tha cho mình, chuyện hợp tác cũng như vậy mà thuận lý thành chương. Hôn nhân đối với một người phụ nữa không phải trò đùa, Kha Minh Hiên cũng biết điểm này, cho nên nguyện ý bồi thường ở phương diện khác.
Kha Minh Hiên đưa ra điều kiện là chiến lược hợp tác ba năm giữa truyền thông Hòa Thịnh với Tập đoàn tài chính Oz, cũng tặng riêng Trần Phỉ 5% cổ phần công ty Hòa Thịnh.
Trần Phỉ biết rõ sức ảnh hưởng của truyền thông Hòa Thịnh đối với ngành truyền thông trong nước, chiếc lược hợp tác phát triển năm ở Trung Quốc có sức hấp dẫn tương đối lớn, mà 5% cổ phần công ty Hòa Thịnh có thể nói là thù lao vô cùng hậu hĩnh. Chuyện này còn thấy được ích lợi, sau khi hợp tác với Hòa Thịnh, còn có những lợi ích nối gót nhau kéo đến. Tỷ như bạn bè cùng tài nguyên của Kha Minh Hiên, danh tiếng cùng thương hiệu của Hòa Thịnh, kể cả tập đoàn Cửu An, trong khi làm ăn có thể giúp cô rất nhiều.
Một người chồng không có cô trong lòng, cùng với một người đồng minh trong chuyện làm ăn, Trần Phỉ là một nữ cường nhân chuyên nghiệp như vậy, đương nhiên không chút do dự mà chọn vế sau. Nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện, nếu kế hoạch thất bại, các điều kiện này được nhân đôi trên cơ sở lúc đầu.
Kha Minh Hiên lo kế hoạch thất bại sẽ tạo thành ảnh hưởng đến với Trần Phỉ cũng như Trần gia, cho rằng bồi thương gấp đôi là chuyện mình phải làm, vì thế hai người rất nhanh đặt chung nhận thức, nên mới có một màn hôn lễ cùng với chuỗi kế hoạch sau đó.
Trần Phỉ ở Mĩ gần mười năm, bạn bè rất nhiều, căn bản tiếp ứng cùng sắp xếp bên kia đã cho người chuẩn bị thỏa đáng, nhưng ai cũng không ngờ, chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Biên Dĩ Thu ở ngục giam.
Đối với chuyện chú rễ chạy trốn khỏi hôn lễ này, Trần Phỉ cũng hiểu được thật sự quá mức kịch tích, ba mẹ cô đương nhiên tức giận không nhẹ. Kết hôn gia tộc thất bại, tương đương với liên minh chính trị thất bại, bao nhiêu đối thủ đối chọi gay gắt với bọn họ đều đang chờ được xem truyện cười hai nhà Kha Trần.
Bộ trưởng Trần thấy mặt mũi mất hết, mẹ Trần tức giận đến nhập viện, hai tháng nay Trần Phỉ lấy cớ mở rộng thị trường ở phía Bắc, vẫn luôn ở thủ đô với mẹ. Hôn lễ nháo thành như vậy, tự nhiên Kha gia cũng đuối lý, Kha tư lệnh đích thân đến Bắc Kinh nhiều lần, bộ trưởng Trần đều tránh không muốn gặp. Cũng mai có Trần Phỉ thỉnh thoảng ở trước mặt ba khuyên bảo, bộ trưởng Trần cuối cùng cũng ngồi xuống nói chuyện với Kha tư lệnh.
Đối với chuyện này, Kha Minh Hiên vô cùng cảm kích. Cho nên đừng nói là gấp đôi, cho dù Trần Phỉ đưa ra nhiều yêu cầu hơn, hắn cũng không có ý kiến gì.