Mập mạp nhanh chóng nói bọn họ đã đến Long Tu Trấn rồi, chờ bọn hắn đến một quán ăn cũ ở chỗ này ăn cơm, rồi cùng bàn về lộ trình chi tiết.
Ba chiếc xe đã ra khỏi đường cao tốc, tiến vào cửa Lão Sơn. Đường nông thôn tương đối hẹp, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bò, cừu, gà, vịt,… chạy lung tung trên đường, tốc độ xe phải chậm lại, đợi đến nơi đã hơn một giờ chiều.
Cả đường Biên Dĩ Thu đều ngủ, xóc nảy cũng không đánh thức được y, đương nhiên, cũng có thể là đã thức giấc nhưng lười mở mắt.
Ở trên xe vừa uống cà phê lại uống sữa đậu này, lúc này áp lực ở bàng quang có chút lớn, vừa xuống xe liền hỏi toilet nằm ở đâu, muốn đi xả nước.
Giải quyết xong vấn đề cá nhân, thoải mái cài thắt lưng lại rồi ra cửa, Phương Duê với Lí Trạch đang ở ngoài rửa tay, thấy y ra ngoài liền khách khí mà chào hỏi.
Phương Duệ người này ngoài mặt ôn hòa, nhưng nội tậm thật sự cao lãnh, cùng người không quen biết sẽ không nói một lời, chào hỏi xong liền dẫn đầu mà đi ra ngoài. Nhưng Lí Trạch từ trước đến nay có những kỹ năng đã rất quen thuộc, từ toilet đi ra đã hỏi Biên Dĩ Thu ở việc kinh doanh chủ yếu ở Cửu An là gì.
Biên Dĩ Thu thiếu chút nữa đã thốt ra “Hắc bang hỗn tạp”, nhưng nghĩ nghĩ một lát vẫn nên trả lời đứng đắn một chút: “Làm xuất nhập khẩu.”
“Xuất nhập khẩu không tồi, tôi cũng có thành lập một công ty ngoại thương vì niềm vui. Nếu có thời gian, hãy xem thử liệu chúng ta có cơ hội hợp tác hay không.”
“Được.” Biên Dĩ Thu sảng khoái mà gật đầu, qua thật lâu mới biết được công ty ngoại thương “làm vì niềm vui” của người ta là một tập đoàn mậu dịch có STO hằng năm cao tới hàng trăm triệu, mà ba Lý lại an ổn ngồi ở vị trí lãnh đạo hải quan cao nhất thành phố Z, lần trước thuyền hàng của Hoằng Nguyên bị người ta giấu ma túy hãm hại cũng là Kha Minh Hiên đến tìm Lý gia hỗ trợ xử lý.
“Bất quá Cửu An kinh doanh chủ yếu là xuất nhập khẩu, tại sao lại cùng Hoa Thụy giành mảnh đất kia? Đây là muốn tham gia vào bất động sản à?” Lý Trạch tiếp tục hỏi.
“Cũng không phải, nhìn trúng mảnh đất kia, muốn dùng để xây một cái khách sạn mà thôi.” Biên Dĩ Thu nói xong lời này, khóe mắt dư quang liếc đến Kha Minh Hiên cùng Lâm Gia Ngạn đang đứng ở sân bên cạnh nói chuyện, cũng không biết Kha Minh hiên dỗ như thế nào, tóm lại hẳn là đã dỗ giỏi lắm, vẻ mặt Lâm Gia Ngạn như thể qua cơn mưa, thoạt nhìn tương đối vui vẻ.
Quán cơm cũ này nằm ngay bên cạnh đường cái, vào cửa là một trang trại nhỏ, phối bên cạnh là một giàn nho, bất quá mùa đông lá cây rung hết, chỉ còn lại những dây leo màu nâu quấn rối rằm trên giàn, một chút sinh khí cũng không có, thật sự không có phong cảnh gì để nhìn.
Biên Dĩ Thu thu lại ánh mắt rồi đi vào phòng, Lý Trạch đi bên cạnh y, thuận miệng nói: “Cậu vẫn là người đầu tiên dám thách thức với Lâm Gia Ngạn đó.”
“Tôi có thách thức cậu ta à?” Biên Dĩ Thu giả ngu, “Tôi cái gì cũng không làm.”
Lý Trạch cười cười: “Dù sao Lâm Gia Ngạn người này, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội.”
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, chiều nay đem Hummer nhượng lại cho cậu ta.” Biên Dĩ Thu nửa thật nửa giả nói xong, nhấc chân định bước vào bậc cửa, đúng lúc mập mạp ngoắc tay kêu bọn họ đi qua, Lý Trạch cũng không nói nữa.
Bà chủ lục tục bắt đầu dọn đồ ăn lên, đều là nguyên liệu tự nhiên trong trang trại, rau dưa cùng gà, vịt, cá được mần tại chỗ, hương vị tuy rằng so ra kém xa khách sạn cao cấp, nhưng hơn ở chỗ nguyên liệu tươi mới, hương vị rất khác biệt.
Chỉ lát sau thì Kha Minh Hiên với Lâm Gia Ngạn cũng bước vào, hai người lần lượt ngồi vào chỗ trống, Kha Minh Hiên cùng Biên Dĩ Thu cách Lý Trạch, ăn một hồi thế nhưng một câu cũng chưa nói, chỉ nghe Lý Trạch cùng Nguyễn Thành Kiệt đấu võ mồm.
Ăn uống no đủ tiếp tục xuất phát, Biên Dĩ Thu nói hai câu cùng mập mạp: “Xe cậu không tồi, cho tôi ngồi thử đi.”
Mập mạp nói: “Anh đã bao giờ đi chơi việt dã thử chưa? Buổi chiều mới là điểm nổi bật đó, con đường trên núi đi cũng không dễ.”
“Đảo một vòng là biết rồi.” Biên Dĩ Thu nói xong cũng không quản người ta có đáp ứng hay không, liền hướng tới chiếc Jeep mà đi qua.
“Đệt mợ, đây là muốn dùng xe của tôi luyện tập à?” Mập mạp quay đầu nhìn Kha Minh Hiên, người ngồi ghế sau ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút.
Nguyễn Thành Kiệt đã có kinh nghiệm việt dã phong phú, y cùng Lý Trạch đi đầu, luôn dẫn phía trước, Hummer của Kha Minh Hiên vẫn dẫn vị trí cuối cùng.
Đoạn đường từ Phong Lĩnh đến sườn núi Lộc Vĩ vô cùng nổi danh trong giới việt dã, toàn bộ vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết chưa được khai phá đối với nam nữ trường kì sinh hoạt trong đô thị rừng rậm bằng xi măng kia mà nói cơ hồ rất xa xỉ, nước từ trên núi chảy xuống xuôi theo dòng sông Nguyệt Cô nhẹ nhàng uyển chuyển, nước sông không sâu, trong suốt thấy đáy, vừa vặn có thể lái một chiếc xe bốn bánh “vượt qua nhanh”, lái xe dọc bờ sông ngược dòng nước chảy, mang đến một tư vị rất khác, ngay cả Biên Dĩ Thu đối với việt dã căn bản không có nhiều hứng thú cũng bị trải nghiệm chưa từng có này kích thích đến hưng phấn.
Xuôi theo một đoạn bờ sông lộ ra một đám đá cuội, tiến vào lâm trường nguyên sơ, phong cảnh trước mắt giống như một bức họa hấp dẫn, tầng tầng lớp lớp mở ra, rộng đến mức khiến người ta phải sợ hãi, đẹp đến nỗi rung động lòng người. Đường lộ nhựa dài đến 100km, bao quanh lâm trường là hàng cây cổ thụ tươi tốt dọc hai bên đường mà rít gào, không khí trong lành mát mẻ từ bốn phương tám hướng điên cuồng vọt tới, thấm nhập vào mỗi lỗ chân lông trong cơ thể, dưỡng khí tràn đầy khắp cơ thể, nhẹ nhàng như muốn lên tiên, so với cao trào khi làm tình còn mẹ nó thoải mái hơn.
Xuyên qua lâm trường chính là đồi núi, đường xá gồ ghề do mấy vết bánh xe của xe địa hình tới đây hàng năm, bên trái là đường dốc, bên phải là vách đá, dưới đường dốc là một thung lũng trồng trà, trà bốn mùa đều xanh nhưng tới mùa đông đều là lá già, trước mắt hiện ra trời cao vô cùng mênh mông bát ngát với những đám mây xanh hờ hững phiêu dạt.
Trong bộ đàm truyền đến tiếng của Nguyễn Thành Kiệt, dặn dò mọi người đem hộp chuyển chỉnh đến 4L, lo lắng thả chậm tốc độ xe, cẩn thận đi chậm. Trừ bỏ phải chú ý mấy cái hố trên đường, còn phải chú ý đến đá vụn trên đầu bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Còn chưa nói xong, Biên Dĩ Thu liền cảm giác có cái gì đó bùm bụp rơi xuống đầu xe, không khỏi mắng “Đệt”
Kha Minh Hiên thông qua bộ đàm hỏi: “Sao vậy?”
Mập mạp gào lên: “Nguyễn Thành Kiệt cái miệng quạ đen của cậu, đầu xe của tôi bị thủng hai lỗ rồi!”
“Cậu vận khí không tốt, chúng ta vừa qua cũng chưa hết đâu. Xe sau cẩn thận.” Nguyễn Thành Kiệt không rảnh cùng gã đấu võ mồm, đánh tay lái cẩn thận chạy về phía trước.
Còn chưa tới năm phút đồng hồ, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng ầm ầm, sau đó mập mạp cùng Biên Dĩ Thu trực tiếp nhìn thấy chiếc Land Rover của Nguyễn Thành Kiệt nghiêng sang phải rồi bất động.
“Nổ lốp rồi.” Biên Dĩ Thu vừa dứt lời, trong bộ đàm liền truyền đến tiếng mắng nóng nảy của Nguyễn Thành Kiệt.
“Đ*t con mẹ nó!” Sau đó là tiếng đóng cửa xe một cái “ầm”.
Mập mạp dừng xe lại, Biên Dĩ Thu mở cửa xe xuống hỗ trợ, Kha Minh Hiên nhắc nhở mập mạp: “Cho Thu ca của cậu đội nón bảo hộ vào, cẩn thận đá trên đầu đấy.”
Mập mạp từ ghế sau lấy ra hai chiếc nón bảo hộ, tự mình đeo một cái, cái còn lại thì đội lên đầu Biên Dĩ Thu.
Đủ nhân lực, không ai trong hai chiếc xe phía sau đi xuống cả.
Bị nổ lốp chính là lốp xe phía trước bên phải, Nguyễn Thành Kiệt tìm tảng đá lớn kê ở bánh xe bên trái để phòng nó bị trượt xuống, Lý Trạch mở cốp sau lấy đinh ốc, tua vít để tháo nó ra. Biên Dĩ Thu nhận lấy đồ nghề trong tay Lý Trạch, ngồi xổm xuống nới lỏng ốc ra, đặt kích dưới bánh xe, rất nhanh đã tháo được chiếc lốp xe bị bể ra ngoài.
Nguyễn Thành Kiệt đưa bánh dự phòng cho y: “Động tác còn lưu loát hơn tôi, thường tự đổi hả?”
“Tài xế của tôi thay.” Biên Dĩ Thu nhận bánh xe dự phòng, thuần thục đổi xong, lắp trục và siết chặt trục bảo vệ.
Nguyễn Thành Kiệt bỏ cái kích xuống: “Thì ra cậu không chơi đua xe địa hình.”
“Ngẫu nhiên mà chơi thôi.” Biên Dĩ Thu vặn ốc vít thật chặt, vỗ vỗ tay đứng lên, “Được rồi.”
“Tìm thời gian cùng đi núi Ngô Diệp luyện đi, trận trước vừa mới mua một chiếc xe thể thao còn chưa có cơ hội dùng.”
“Được, có gì nói sau đi.”
Thay lốp xe xong thì tiếp tục đi về phía trước, dọc đường đi vô cùng bình thường không xảy ra vấn đề gì, đến sườn núi Lộc Vĩ vừa vặn sập tối, rất khó bắt gặp được cảnh mặt trời vào mùa đông đang lặn dần, đem một dãy núi liên tục nhấp nhô phía xa xa kia nhiễm một màu đỏ rực.
Một đám người cũng không ngại mệt, nhân dịp trời còn chưa tối hẳn, ở một bên luyện xe, Biên Dĩ Thu cũng thử hai dạo, lúc từ dốc cao lao xuống dưới thiếu chút nữa phổi muốn tọt ra ngoài.
Lương Tử Nhạc cưới vợ liền biến thành một người đàn ông tốt, tìm một chỗ tránh gió để làm bếp núc, từ cốp sau lấy ra nồi, chén, muỗng, thau cùng nguyên liệu nấu ăn đơn giản để bắt đầu nấu cơm, Phương Duệ đứng cách đó không xa gọi điện thoại.
Biên Dĩ Thu từ trên xe bước xuống, mập mạp hỏi y còn muốn chơi không, y khoát tay: “Tôi thấy mình cũng khá thích hợp để theo đuổi tốc độ đó.”
Vì thế mập mạp tự mình đi chơi.
Biên Dĩ Thu đi đến bên người Lương Tử Nhạc, hỏi hắn có cần giúp đỡ gì hay không.
Lương Tử Nhạc đang nhóm lửa, còn chưa kịp trả lời, giọng Kha Minh Hiên từ phía sau lưng hắn vang lên trước
“Em biết nấu cơm?”
Biên Dĩ Thu quay đầu lại liếc hắn một cái, không đáp mà hỏi lại: “Sao anh không cùng Lâm muội muội chơi xe đi?”
Lương Tử Nhạc vừa nghe 3 chữ Lâm muội muội, tay run lên, thiếu chút nữa đem nguyên liệu vừa mới bỏ vào nồi đổ ra ngoài.
Khóe miệng Kha Minh Hiên cũng giật giật, quay đầu lại nhìn Lâm Gia Ngạn đang đấu đá lung tung với chiếc Hummer đằng kia: “Em từng gặp một Lâm muội muội mạnh mẽ vậy à?”
“Bất quá là một kiến thức mới mẻ thôi.”
“Biên Dĩ Thu.” Kha Minh Hiên đột nhiên gọi tên của y.
Biên Dĩ Thu híp mắt nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Kha Minh Hiên tiến đến nhẹ nhàng nói bên tai y: “Em cứ như bây giờ, tôi sẽ nghĩ em đang ghen đấy.”
Nguyên bản hắn nói lời này là vì nhìn thấy Biên lão đại tạc mao, nhưng Biên Dĩ Thu liền cố ý không làm cho hắn toại nguyện, còn thật sự nghiêm túc lộ ra một biểu tình suy xét: “Tôi cũng biết được là mình đang ghen.”
Cái này đổi lại làm Kha Minh Hiên ngây ngẩn cả người, vì thế Biên Dĩ Thu học theo bộ dáng vừa rồi của hắn mà tiến đến bên tai, cũng nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi cảm thấy câu nói lần này anh nói so với câu tôi hỏi có phải anh yêu tôi hay không còn buồn cười hơn đó.”
Biên lão đại nói xong lảo đảo trước mặt y, rồi đặc biệt tiêu sái mà rời đi, Kha Minh Hiên nhìn y ra ngoài đã cách xa mười bước, mới phản ứng được mình vừa rồi có thể bị người này đùa giỡn.
Lần trước trong điện thoại cười nhạo y nửa ngày, cái này đúng là báo ứng không sai. Nghẹn một tuần, chờ hắn ở đây.
Bởi vì sườn núi Lộc Vĩ cách xa thành thị, giao thông không tiện, cũng không phải địa điểm du lịch hàng đầu trừ bỏ những người đam mê việt dã và không có chuyện gì để làm mới tới chỗ này, không có khách du lịch sẽ đến, nhưng mà ngược lại lại lưu lại phong cảnh tự nhiên nguyên thủy.
Phía nam thành phố mùa đông nhiệt độ không phải rất thấp, nhưng mặt đất rất ẩm ướt, cái loại hàn khí mang theo chút ẩm ướt như dính keo từ dưới lòng đất thổi lên, dán vào da thịt một cách rõ ràng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm vào trong xương cốt, đem máu khắp cơ thể đều đóng băng như một cục nước đá, bịt kín đến mức nào đều không ấm nổi.
Y chà chà hai chân sắp đông cứng, ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời nhà Kha Minh Hiên mắng một lần, vẫn không giảm được buồn bực trong lòng. Bởi vì, y không đem lều trại, cũng không đem túi ngủ.
Không biết là quên thật hay là cố ý, tóm lại Kha Minh Hiên từ đầu đến cuối không hề nhắc y chuyện này. Đương nhiên, đối với Biên lão đại hoàn toàn không có kinh nghiệm việt dã, không có khả năng nghĩ đến đem theo đồ trang bị.
Mà với cái nhiệt độ hiện tại, phải ngủ trong xe căn bản —- không có điều hòa khẳng định sẽ bị đông chết, mở điều hòa sẽ bị ngộ độc CO. Biên Dĩ Thu y tốt xấu gì cũng có tiếng là một lão đại hắc bang, hai loại chết này đều mẹ nó rất dọa người.
Có thể lái xe đến trấn tìm chỗ ngủ không nhỉ? Cũng không phải không thể, bất quá với tình hình giao thông kia, đi đêm kết quả té xuống vách núi mà chết là rất cao.
Biên lão đại cực kỳ thất vọng, phiền muộn đến mức muốn đem Kha Minh Hiên một cước đá xuống chân núi cho chó hoang, nhưng ý tưởng này phải thay đổi thôi vì hành động rất khó. Trước không nói nơi này đều là bạn của Kha Minh Hiên, muốn đánh thắng hắn, sẽ không dễ dàng gì. Bất quá, có thể mời hắn hút một điếu thuốc, sau đó thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà đẩy một phen….
“Nghĩ gì đó?”
Giọng nói thình lình xuất hiện dọa Biên Dĩ Thu nhảy dựng, vừa mới xoay qua… điếu thuốc trong miệng đã bị người nọ lấy bỏ vào miệng.
Kha Minh Hiên hít thật sâu một ngụm nửa điếu thuốc còn lại, sau một hồi mới chậm rãi nhả ra.
Trời vốn đã tối, Biên Dĩ Thu cách một tầng khói, gần trong gang tấc nhưng có chút không thấy rõ mặt của hắn.
“Suy nghĩ làm sao để giết chết anh.”
“Ha ha.” Kha Minh Hiên ngắn ngủi cười một tiếng, Biên Dĩ Thu nghĩ hắn muốn nói gì đó, nhưng đợi nửa ngày chỉ thấy hắn hút thuốc, không nói lời nào.
Vì thế Biên Dĩ Thu hỏi: “Tối nay tôi ngủ chỗ nào?”
Y luôn à một người trực tiếp chứ không thích quanh co lòng vòng, có cái gì nói cái đó, tuyệt không dài dòng.
Kha Minh Hiên có chút kỳ quái mà nhìn y một cái: “Đương nhiên là ngủ với tôi.”
“Cái gì?” Biên Dĩ Thu đối với đáp án này nhất thời có điểm không thể tiêu hóa.
Kha Minh Hiên nheo mắt: “Không phải em vì hôm nay không có chỗ ngủ, cho nên mới muốn giết tôi à?”