Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 76: Chương 76




Thù Đồ [76]

*****

Cổ phần Trầm thị trên thị trường chứng khoáng nhanh chóng từ 80 nhân dân tệ tuột xuống 60 nhân dân tệ, hơn nữa vẫn còn xu thế giảm xuống.

Nhìn đường cong biểu đồ biểu thị giá cổ phần Trầm thị, ánh mắt Cao Thu Lâm lộ ra vẻ lo lắng, sắc mặt trắng bệch hệt như người bị bệnh nặng.

“Thế nào? Suy nghĩ xong chưa?” Vương Trường Lâm nhàn nhã hỏi.

Cao Thu Lâm nhìn chằm chằm Vương Trường Lâm: “Để tôi xem thêm chút đã.”

Vương Trường Lâm cười khẽ một tiếng, giọng điệu vẫn nhàn nhã như cũ: “Lần trước Trầm thị rớt xuống 80 nhân dân tệ, tôi muốn mua ông cũng bảo để từ từ. Giờ đã rớt tới 60 nhân dân tệ, ông còn muốn xem nữa, không không sợ nó lại rớt xuống 50 nhân dân tệ sao? Nếu thật là vậy thì ông lỗ nặng.”

Cao Thu Lâm ngẩng mạnh đầu: “Ông hi vọng Trầm thị tiếp tục rớt giá sao?”

Trên mặt Vương Trường Lâm lộ ra nụ cười cổ quái: “Sao có thể chứ?”

Cao Thu Lâm nghi ngờ nhìn chằm chằm Vương Trường Lâm, nửa ngày sau mới hừ lạnh một tiếng: “Trước trưa nay tôi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục, mặc kệ ông muốn làm gì, đừng có liên lụy tới tôi.”

Vương Trường Lâm hài lòng cười cười: “Ông lo gì chứ? Tôi nhớ rõ trước đó chúng ta vẫn hợp tác rất vui vẻ, ông xác định lần này không muốn liên thủ với tôi sao?”

Trong mắt Cao Thu Lâm hiện lên một tia cảnh giác: “Ông định làm gì?”

Vương Trường Lâm cười nói: “Ông nghĩ tôi sẽ làm gì? Tôi cảm thấy biểu hiện của mình đã quá rõ ràng, tôi bất quá chỉ làm chuyện mà ông vẫn muốn làm, dùng tiền của Trầm thị để mua Trầm thị.”

Cao Thu Lâm hừ nhẹ một tiếng, nhìn bảng cổ phiếu không ngừng rớt giá, dứt khoát nói: “Ông tự chơi một mình đi, tôi từ bỏ.”

“Nói vậy là ông đồng ý chuyển cổ phần công ty cho tôi?”

Cao Thu Lâm nhăn mặt nhíu mày: “Ông vội gì chứ? Không phải tôi nói trước trưa nay sẽ cho ông câu trả lời thuyết phục sao?”

Vương Trường Lâm sâu sa nhìn Cao Thu Lâm, nghĩ tới người hợp tác bí ẩn mà ông ta từng nói, ánh mắt thoáng xẹt qua một tia sáng.

Lão K rất nhanh báo tin Cao Thu Lâm muốn chuyển nhượng cổ phần công ty cho Trầm Hi biết, Trầm Hi nhìn lướt qua giá cổ phiếu Trầm thị đang tiếp tục hạ xuống, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Cao Thu Lâm. Trong tay Cao Thu Lâm nắm chỉ hơn 10% cổ phần, so với Trầm phụ nắm đại đa số cổ phần trong công ty, cho dù cậu mua cũng không làm nên chuyện gì. Huống chi Trầm thị rất nhanh sẽ phá sản, cậu cầm cổ phần của một công ty phá sản thì có lợi ích gì chứ? Đối với việc giải quyết cục diện rối rắm này cậu hoàn toàn không có chút hứng thú nào, ngược lại chỉ ước sao Trầm thị sớm sụp đổ một chút.

Cao Thu Lâm cảm thấy rất đáng tiếc khi Trầm Hi không chịu tiếp nhận số cổ phần trong tay mình, nếu có thể, ông thật sự không muốn dính dáng gì với Vương Trường Lâm. Mấy năm nay ông cùng Vương Trường Lâm hợp tác khá nhiều lần, hai người liên thủ moi được không ít tiền của Trầm thị. Trong mắt ông, Vương Trường Lâm chính là một con rắn độc, Trầm Đức Hàn tín nhiệm Vương Trường Lâm như vậy, nhưng Vương Trường Lâm lại ở sau lưng đâm Trầm Đức Hàn mấy dao, hiện giờ Trầm thị bấp bênh, Vương Trường Lâm lại nhân lúc nhà cháy chạy đi hôi của. Này cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là ông vẫn không xem rõ ý đồ của Vương Trường Lâm, ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

Cao Thu Lâm do dự nhìn con số trên màn hình không ngừng tuột xuống, trái tim ông cũng theo đó mà kinh hoảng không thôi, nửa ngày sau, ông cắn môi gọi điện cho Vương Trường Lâm. Dù sao Trầm thị từ này về sau không còn liên quan gì tới ông, ông mặc kệ Vương Trường Lâm muốn làm gì.

Cổ phần trong tay Cao Thu Lâm yên lặng không một tiếng động chuyển vào tay Vương Trường Lâm, bởi vì rất tin tưởng Vương Trường Lâm nên Trầm phụ đang nằm trong bệnh viện cũng không hề nhận được tin về cuộc giao dịch này, lúc này sự chú ý của Trầm phụ đang đặt vào vụ việc Trầm Thừa dùng Trầm Dung dính líu tới ma túy.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Trầm Kế không chút biến sắc đứng đối diện Trầm phụ, trầm mặt nhìn dưới chân, giữa hai người ẩn ẩn có dấu hiệu giằng co.

Trầm phụ nghiêm mặt hừ nhẹ: “Còn muốn tôi lặp lại lần nữa sao?”

Trầm Kế không hề có chút phản ứng nào, vẫn như cũ duy trì tư thế cụp mi mắt, dùng thái độ im lặng phản kháng yêu cầu của Trầm phụ.

Trên mặt Trầm phụ lộ ra tức giận, loại im lặng phản kháng của Trầm Kế làm ông vô cùng bất mãn, dùng sức vỗ xe lăng bên người, phẫn nộ nói: “A Kế!”

Trầm Phụ đột nhiên gọi to là Trầm Kế chú ý, anh giương mắt nhìn về phía Trầm phụ: “Phụ thân, con sẽ không đi nộp tiền bảo lãnh Trầm Dung.”

Trầm Kế dứt khoát cự tuyệt làm Trầm phụ giận không nguôi, liên tục dùng sức đập lên xe lăng: “Đồ bất hiếu, anh muốn Trầm gia trở thành trò cười ở Trung Kinh hay sao?”

Trong mắt Trầm Kế hiện lên một tia tự giễu, thấp giọng nói: “Phụ thân, chẳng lẽ người cho rằng Trầm gia hiện giờ không phải trò cười sao?”

“Anh!” Trầm phụ bị những lời này của Trầm Kế làm nghẹn lời, lớn tiếng quát: “Tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào, mau chóng tìm cách mang Trầm Dung ra, Trầm gia tuyệt đối không thể có loại gièm pha này.”

“Gièm pha?” Trầm Kế cười lạnh: “Trầm Dung ngồi tù vì buôn lậu thuốc phiện không phải gièm pha, nó dụ dỗ A Thừa hít ma túy mới là gièm pha.”

Cơn giận của Trầm phụ đều bị những lời này của Trầm Kế nghẹn lại ở ngực, nhất thời nhịn không được bắt đầu ho khan. Trầm Kế giương mắt liếc nhìn Trầm phụ, vẻ mặt thản nhiên không hề có ý tiến tới. Sắc mặt Trầm phụ vì ho khan mà trở nên suy yếu, tinh thần cũng từng chút suy sụp. Cứ việc Trầm Kế nói ông đã sớm biết, nhưng mỗi lần nghe lại đều cảm thấy bị kích thích. Mặc kệ là Trầm Thừa hít ma túy hay Trầm Dung dụ dỗ Trầm Thừa hít ma túy, đối với ông đều là đả kích không thể tiếp nhận nổi. Hai đứa nó đều là con của ông, ông làm thế nào cũng không tin Trầm Dung lại làm ra chuyện như vậy.

Cơn ho khan của Trầm phụ dần dần ngừng lại, thái độ vẫn cứng rắn như cũ: “A Kế, cho dù anh không thừa nhận, nhưng mọi người đều biết Trầm Dung là con riêng của Trầm gia, là em trai anh, nếu nó gặp chuyện thì sẽ liên lụy tới Trầm gia, Trầm gia tuyệt đối không thể có con cháu bị gièm pha ngồi tù được.”

Hai chữ ’em trai’ làm Trầm Kế ngẩng đầu nhìn về phía Trầm phụ, ánh mắt mờ mịt. Trầm phụ cứng cắn nhìn trở lại, Trầm Kế hơi lùi về phía sau từng bước, mờ mịt trong mắt chuyển thành đùa cợt: “Con chỉ có hai đứa em trai, nếu phụ thân lo lắng con vì Trầm Dung mà bị mất mặt thì phụ thân lo nhiều rồi, đối với con mà nói, nó bất quá chỉ là một kẻ xa lạ không liên quan gì tới Trầm gia cả. Nếu phụ thân không còn chuyện gì, con đi trước, A Thừa đang đợi con.”

Trầm Kế nói xong, không hề nhìn tới biểu tình Trầm phụ trực tiếp xoay người rời đi, Trầm phụ cố sức nắm lấy tay cầm xe lăn, ý đồ ngăn cản Trầm Kế: “A Kế!”

Trầm Kế đã đi tới cửa, nghe tiếng Trầm phụ gọi thì thoáng dừng bước, nhưng lập tức gương mặt hiện lên sự kiên quyết, đẩy mạnh cửa đi ra ngoài. Bên ngoài hành lang, Sở Thiến Thiến cẩn thận canh giữ ở đó, lúc Trầm Kế bước ra thì vội vàng lùi ra sau từng bước, cố gắng làm ra bộ dáng tự nhiên nhìn về phía anh. Trầm Kế hoàn toàn không có tâm tư phản ứng tới Sở Thiến Thiến, Sở Thiến Thiến ở ngoài cửa nghe thấy những gì anh cũng không hề để tâm. Láu xe thoát khỏi tầng tầng lớp lớp phóng viên, Trầm Kế một đường chạy thẳng ra ngoại thành, thẳng tới khi bên cạnh không còn ai, cơn phẫn nộ tích tụ trong bệnh viện mới có thể phát tiết, hung hăng đầm một cú lên tay lái.

Thật buồn cười! Đã tới tình trạng này, phụ thân cư nhiên còn muốn lừa mình dối người, nói cái gì mà giữ gìn danh dự Trầm gia, Trầm gia hiện giờ còn danh dự gì mà nói chứ! Gương mặt Trầm Kế tràn đầy mỉa mai, phụ thân muốn cho Trầm Dung ra cũng phải xem xem anh có đồng ý hay không.

Trầm Kế không nghe lời làm Trầm phụ buồn bực thật lâu, nghĩ nghĩ một hồi, Trầm phụ gọi điện cho Vương Trường Lâm, căn dặn Vương Trường Lâm tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh Trầm Dung. Nhận được điện thoại của Trầm phụ, Vương Trường Lâm hơi sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại. Trầm phụ không hẳn đã có tình cảm gì với Trầm Dung, nhưng dù sao ai cũng biết Trầm Dung là con riêng của Trầm gia, Trầm phụ tuyệt đối không chấp nhận chuyện Trầm gia bị bôi đen vì Trầm Dung, vì thế ông không thể chấp nhận vết nhơ Trầm Dung ngồi tù vì buôn bán thuốc phiện. Theo thá độ của Trầm Kế đối với Trầm Dung, Trầm phụ đành phải lướt qua Trầm Kế bảo mình trực tiếp xử lý việc này, Vương Trường Lâm không khỏi nghiền ngẫm mỉm cười. Theo thái độ xử lý việc Trầm Dung, hai cha con Trầm Đức Hàn có khác biệt rất lớn. Ông phải nghĩ lại xem, bên làm thế nào mới có thể làm cha con Trầm Đức Hàn vì Trầm Dung mà hoàn toàn quay mặt lại với nhau.

Vương Trường Lâm hành động rất nhanh chóng, không bao lâu sau đã liên hệ bên cạnh cục, làm thủ tục giúp Trầm Dung nộp tiền bảo lãnh. Lúc Trầm Kế biết tin này thì anh đang cùng Lý Minh Hiên trông coi Trầm Thừa cai nghiện.

Nơi Trầm Thừa đang ở là một biệt thự nghỉ ngơi của Trầm gia ở vùng ngoại thành, là Trầm Kế mua vài năm trước. Bởi vì vị trí hẻo lánh, cánh sắc lại đẹp, lúc Trầm Kế tâm tình không tốt rất thích tới nơi này. Lần này anh trực tiếp sắp xếp vệ sĩ cùng bác sĩ đưa Trầm Thừa tới nơi này, thuận tiện cũng giam giữ Trầm Thừa ở đây.

Lúc hai người tới, Trầm thừa vì lên cơn nghiện nên đang bị trói trên giường, toàn thân cao thấp đều bị cố định thật chặt, chỉ có phần cổ có thể miễn cưỡng chuyển động. Vài vệ sĩ im lặng canh giữ xung quanh phòng, bên trong chỉ nghe thấy tiếng kêu gào như con thú bị vây khốn của Trầm Thừa.

“Buông ra, các người thả tôi ra, tôi muốn tìm anh cả.”

“Anh cả, cầu xin anh, cầu xin anh mà, anh để em hút một ngụm đi, chỉ một ngụm thôi.”

“Trầm Kế, anh có phải muốn tôi chết để anh hảo hảo quay về Trầm thị hay không, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mơ tưởng!”

“Trầm Kế, tôi hận anh, tôi hận anh.”

Trầm Kế âm trầm đứng ngoài cửa, tùy ý để Trầm Thừa gào thét bên trong, trên mặt không hề lộ ra chút xúc động nào. Hai ngày nay, anh đã quen Trầm Thừa khi lên cơn không phải cầu xin thì chính là mắng mỏ. Anh nhìn Trầm Thừa nước mắt giàn giụa kêu gào, lúc đầu là không đành lòng đến hiện giờ thì sắc mặt không chút biến đổi. Đương nhiên, lúc Trầm Thừa thanh tỉnh thì khác, nó luôn ngoan ngoãn theo sát phía sau anh, vì anh mắng mà ân hận, cắn răng thề mình nhất định phải cai nghiện, nhưng mỗi khi cơn nghiện tái phát, Trầm Thừa sẽ quên hết tất cả những lời mình từng nói.

Lý Minh Hiên nghe tiếng Trầm Thừa mắng, thầm thở dài, dùng sức vỗ vỗ Trầm Kế. Trầm Kế lắc đầu ý bảo mình không sao, chính là sâu trong ánh mắt tràn ngập bi ai. Hai người không ai muốn xuất hiện trước mắt Trầm Thừa, nghĩ cũng biết một khi Trầm Thừa thanh tỉnh nhất định không hi vọng mọi người thấy được bộ dáng chật vật của mình lúc này. Trầm Kế im lặng đứng ở cửa, người bên trong là đứa em trai anh yêu thương nhất, vì nó anh thậm chí có thể từ bỏ Trầm thị, sao anh lại nhẫn tâm nhìn nó biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này chứ, anh sao có thể vì danh dự Trầm gia mà buông tha kẻ đã biến Trầm Thừa thành như vậy.

Vệ sĩ nhẹ nhàng bước tới, áp sát bên tai Trầm Kế nói gì đó. Lý Minh Hiên lui ra sau vài bước, tầm mắt dời phía trong. Lần trước anh gặp Trầm Thừa, Trầm Thừa vẫn còn bộ dáng vô cùng hăng hái, chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã thay đổi như trời với đất. Theo hiện trạng của Trầm thị, anh nhớ tới lời phụ thân đã nói, Trầm gia đã hoàn toàn bị đánh bại. Lý Minh Hiên không khỏi thở dài một tiếng, mặc kệ thế nào, Trầm Thừa luôn được Trầm Kế che chở, anh chỉ cần bảo vệ Trầm Hi là đủ rồi.

Suy nghĩ bất quá chỉ trong chớp mắt, vệ sĩ đã nhẹ nhàng rời đi, Lý Minh Hiên quay đầu đối diện với ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng của Trầm Kế.

“Làm sao vậy?”

Trên mặt Trầm Kế lộ ra một tia dữ tợn: “Phụ thân bảo Vương Trường Lâm nộp tiền bảo lãnh Trầm Dung ra ngoài.”

Lý Minh Hiên nhíu mày, Trầm Kế lạnh lùng nói: “Cậu có phương thức liên hệ với đám côn đồ bên Nam thành đúng không?”

Lý Minh Hiên mở miệng nói: “Cậu muốn làm gì?”

Tầm mắt Trầm Kế chuyển về phía căn phòng Trầm Thừa đang ở, âm thanh lạnh lùng: “Tôi muốn để Trầm Dung cũng phải chịu đựng nỗi thống khổ mà A Thừa phải chịu.”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.