"Vì sao?"
"Vì em gái của ta," Nghê Ngạo cũng không gạt
nàng, "Em gái ta rất thương hắn, ta không muốn nhìn thấy em gái mình
thương tâm khổ sở."
Thì ra là thế, dù sao chuyện này cũng không liên quan chuyện của nàng, Luyến Luyến không có dị nghị gì gật gật đầu.
"Cô đồng ý?" Nghê Ngạo thật không ngờ sự tình lại có thể giải quyết đơn giản như thế, hại hắn có chút không thể tin được.
"Tôi với hắn căn bản không có quan hệ gì, nếu anh có thể bảo hắn đừng dây dưa tới tôi, tôi thật sự sẽ rất cảm kích ngươi."
Nghê Ngạo nghĩ mình nghe lầm, ý tứ của nàng là …, điều này sao có thể?
"Tạm biệt" Nàng lễ phép cuối nhẹ đầu, xoay người rời đi.
Nghê Ngạo vẫn đứng yên như cũ gắng phục hồi lại tinh thần, cố gắng hiểu
những gì Luyến Luyến nói, nếu những gì mà cô ấy nói là sự thật, như vậy
quả lớn chuyện. Càng suy nghĩ, vẻ mặt hắn càng không khỏi lộ vẻ lo âu.
Luyến Luyến vừa đi ra khỏi cánh cửa trường học đã nhìn thấy Long Thiếu Hạo sắc mặt âm trầm đang đứng dựa vào cửa xe hơi.
"Theo ta mau." Hắn lôi kéo, đem nàng nhét vào bên trong xe, nghênh ngang lái xe đi.
"Ngươi muốn làm gì?" Luyến Luyến vô cùng tức giận, "Tại sao lại bắt cóc ta,
ngươi không tin ta đi tố cáo ngươi sao." Nàng liều mạng mở cửa xe ra,
nhưng cửa xe lại không chút động đậy, sắc mặt của nàng thập phần khó
coi.
"Em đừng uổng phí sức lực, cửa xe này được điều khiển bằng
remote, không có sự cho phép của anh, em không thể nào mở ra được." Long Thiếu Hạo vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: "Anh khuyên em nên biết điều
ngoan ngoãn một chút, suy nghĩ cho kỹ, nếu không em không có cơ hội ra
khỏi xe đâu."
"Ngươi …"
Cái tên khốn khiếp này, nên đày
hắn xuống mười tám tầng địa ngục, đồ ôn dịch, Luyến Luyến oán hận quay
đầu đi chỗ khác không hề để ý tới hắn.
"Như vậy mới ngoan." Thấy
nàng không hề nghĩ biện pháp nhảy ra khỏi xe, Long Thiếu Hạo cũng lái xe đi theo hướng hắn đã dự định. Xuyên qua nội thành náo nhiệt, đi qua
quốc lộ thật dài, đường càng ngày càng hẻo lánh, dân cư cũng càng lúc
càng ít, Luyến Luyến rốt cục cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi bất an.
"Xuống xe" Long Thiếu Hạo đứng ở bên cửa xe đã mở kêu nàng.
Xe đang dừng trước bờ biển, Luyến Luyến theo lời xuống xe.
Long Thiếu Hạo đột nhiên có ý nghĩ lôi kéo nàng đến trước biển rộng.
"Ngươi điên rồi!" Luyến Luyến tức giận kêu to.
"Phải, ta điên rồi, từ ngay giây phút kỳ diệu nhìn thấy em ta đã nổi điên
rồi." Long Thiếu Hạo vẻ mặt thật sự nghiêm túc nói, hai người đứng ở
trên bờ cát, một đợt sóng biển đánh úp lại, thiếu chút nữa đem hai người hướng ra biển, nước biển xối lên quần áo bọn họ.
"Luyến Luyến, anh muốn nói với em rắng, anh thật sự rất thích em."
Thời khắc này mọi thứ như dừng lại trong giây lát.
Luyến Luyến khiếp sợ nhìn hắn, nàng từ trong mắt hắn thấy được sự chân thành, hắn thật sự là yêu thích nàng. Cảm động, trong lòng Luyến Luyến chỉ xáo động trong tích tắc, sắc mặt lại trở nên lãnh cảm, "Ta không cần."
"Không phải là chuyện em có muốn cần hay không; Chỉ cần anh, Long Thiếu Hạo
này cần có em, muốn nhìn thấy em." Long Thiếu Hạo chân thành nhìn sâu
vào đôi mắt của nàng, lại ánh mắt có chút độc chiếm và nhu tình.
Luyến Luyến bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn như thiêu đốt, có chút không được tự nhiên, nàng quay đầu đi chỗ khác.
"Hãy nhìn anh." Long Thiếu Hạo nâng cằm của nàng lên, buộc nàng phải nhìn
thẳng vào đôi mắt của mình, "Nghe này, bất luận em có tiếp nhận hay
không, bắt đầu từ hôm nay, em chính là người con gái của Long Thiếu Hạo
này, bất luận là qua một năm, hai năm hay mười năm, anh nhất định phải
chiếm được lòng của em, làm cho em cam tâm tình nguyện yêu anh."
"Điều đó không thể nào, ngươi đừng uổng phí tình cảm ." Luyến Luyến có chút bối rối.
"Vậy thì em cứ chờ xem sao!" Long Thiếu Hạo tin tưởng mười phần. Đột nhiên,
hắn chuyển đề tai, "Sau này đừng tiếp xúc với Nghê Ngạo nữa, anh không
thích."
Luyến Luyến trừng mắt liếc hắn.
Không biết chỉ vì
thời tiết lạnh, hay là bởi vì lời nói của hắn làm nàng cảm thấy sợ hãi,
Luyến luyến cảm thấy rùng mình, nàng dùng hai cánh tay ôm lấy người.
Long Thiếu Hạo lúc này mới hoảng hốt thấy nàng toàn thân đều bị nước
biển làm ướt sủng, không suy nghĩ nhiều, hắn bước đến ôm nàng vào lòng,
nhẹ nhàng nhanh chóng bế nàng, bước nhanh đi trở về trên xe.
Luyến Luyến cũng không cự tuyệt, vùi đầu vào lòng ngực hắn, một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có nảy sinh trong nàng.
Ngay lúc xe
Long Thiếu Hạo xe dừng ở trước cửa nhà họ Phương, hắn kinh ngạc nhìn
Luyến Luyến đang ngồi bên cạnh, "Em xác định? Đây là nhà em?"
Luyến Luyến gật gật đầu, mở cửa xe bước xuống nhấn chuông cửa, cửa lớn nhanh
chóng mở ra, bảo vệ cửa vừa nhìn thấy nàng, rất cung kính lên tiếng:
"Nhị tiểu thư". Ngay lúc hắn nhìn thấy người phía sau nàng, cả kinh lớn
miệng kêu, "Long Thiếu gia, sao người lại tới đây? Mời người nhanh vào
bên trong, tôi lập tức đi thông báo cho đại tiểu thư cùng đại thiếu gia
biết."
"Không cần "
"Em chính là người em gái mới của
Đường Khải." Long Thiếu Hạo đã có thể khẳng định, hắn mặt mày hớn hở,
"Thật không ngờ, không ngờ lại có chuyện kỳ ảo như vậy, sớm biết vậy ta
lúc trước nên sớm đến thăm hỏi người mẹ mới của Khải một chút."
"Có gì khác biệt sao chứ? Ngươi nên về đi." Thái độ Luyến Luyến đã có hơi dịu lại, không hề lạnh băng như trước.
Đây thật sự là một chuyện tốt.
Long Thiếu Hạo cũng không muốn ép nàng đến cùng, dù sao cũng còn nhiều thời
gian, "Vậy được rồi, ngủ ngon nhé, sáng mai anh tới đón em." Hắn tiến
tới muốn hôn nàng chút ngủ ngon nhưng lại bị nàng ngăn lại.
"Ngươi về đi "
Long Thiếu Hạo nhún vai một cái, ra dáng vẻ không có chuyện gì, "Không sao,
dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà" Hắn làm bộ phải đi, thừa dịp
Luyến Luyến không chú ý nhanh chóng xoay người hôn trộm lên đôi má thơm
ngát của nàng một cái.
"Ngươi …?" Luyến Luyến lập tức nghiêm mặt, khí tức xông lên tới não.
"Ngủ ngon, chúc em có mộng đẹp, tiểu Luyến Luyến." Long Thiếu Hạo cười híp
cả mắt giống như vừa trộm cắp được bảo bối, sung sướng lái xe rời đi.
Luyến Luyến ở phía sau dùng tay xoa xoa má nhìn theo hướng hắn rời đi, trong lòng có chút lưu luyến cùng nghi hoặc.