Nghê Ngạo cùng với Luyến Luyến theo đám người đông đúc từ rạp chiếu phim đi ra.
Cả một buổi tối Nghê Ngạo đều không yên lòng, đến cả nội dung của bộ phim vừa chiếu là gì hắn cũng không biết, do dự một lúc lâu, hắn rốt mới quyết tâm.
Tâm trạng Luyến Luyến dường như rất tốt, vẫn còn chìm đắm trong chuyện tình lay động lòng người của nam nữ diễn viên chính trong phim vừa xem, đang thao thao bất tuyệt, không chú ý tới thái độ khác lạ của bạn trai mình, cho đến khi hắn đột nhiên dừng lại.
"Anh sao vậy?" Luyến Luyến quan tâm hỏi.
Nghê Ngạo nghiêm túc nhìn cô, "Luyến Luyến, anh có chuyện muốn nói với em."
"Được!" Cô mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, dường như có nét cười hỏi, "Anh không phải là bị bộ phim vừa rồi làm cho cảm động quá nên muốn bắt chước diễn viên nam kia quỳ xuống cầu hôn em chứ?"
Nàng vờ như không phát hiện hắn cái lắc đầu của hắn, nói tiếp: "Em nói trước, em tuy yêu anh, nhưng mà em còn nhỏ tuổi, em không muốn sớm bước vào vòng hôn nhân, nhưng em có thể chập nhận đính hôn trước."
"Luyến Luyến, anh muốn nói là …"
"Đúng rồi, anh còn chưa dắt em ra mắt cha mẹ anh mà?"
"Luyến Luyến, anh muốn nói cho em biết…"
"Không biết cha mẹ anh sẽ thích em hay không, rủi họ không chấp nhận em thì làm sao đây? Nếu cha mẹ anh phản đối chúng ta hẹn hò với nhau thì sao? Đây là vấn đề nghiêm trọng, em cần phải cẩn thận suy nghĩ đã."
"Luyến Luyến, em hãy nghe anh nói…"
"Đúng rồi, em nhớ ra rồi." Luyến Luyến lại một lần nữa cắt ngang lời nói của hắn, "Em nhớ hình như cha me anh và cha mẹ em là chổ quen biết cũ…"
"Nghê Luyến Luyến,…" Nghê Ngạo xoay hẳn người của cô đối diện với mình, "Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với."
"Anh nói đi," Luyến Luyến nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ngây thơ và dịu dàng. Không ngờ hắn lại thiếu kiên nhẫn như vậy, vì Lâm Tinh Thần hắn thật sự sẽ không từ bất cứ giá nào, ngay cả em gái bảo bối của hắn cũng không lo, điều này thật sự là làm cô không liệu trước được. Nhưng do vậy, kế hoạch của côg đã bị toàn bộ đảo lộn, là cô quá xem thường tình yêu của hắn đối Lâm Tinh Thần. Lúc trước Nghê Ngạo không có ý tốt tiếp cận nàng, làm cô có một kế hoạch. Cô tương kế tựu kế đồng ý làm bạn gái hắn, vốn dĩ cô muốn làm cho hắn phải yêu cô, sau đó tiếp cận vào nhà họ Nghê, bắt đầu sự báo thù. Cô thật sự muốn biết khi Nghê Cẩm Tân chứng kiến bọn họ yêu nhau sẽ có biểu tình gì, chuyện như vậy nhất định là một màn đặc sắc tuyệt vời trên thế giới, huynh muội **, thật là đề tài hay a! Ha hả… Tin rằng đề tài này sẽ khiến các phóng viên nhất định cảm thấy hứng thú…
Nhưng mà, kế hoạch của nàng sắp bị phá hủy…,
Chẳng qua, diễn, vẫn còn tiếp tục diễn cho đến khi hạ màn…
"Luyến Luyến, anh muốn đính hôn ."
"Được!" Luyến Luyến tiếp tục giả bộ hồ đồ, " Khi nào chúng ta sẽ đi gặp cha mẹ."
"Luyến Luyến, em không nghe rõ lời anh nói sao? Anh nói là anh muốn đính hôn , không phải chúng ta."
"Thế thì có gì khác nhau chứ? Em là bạn gái của anh, người anh muốn đính hôn không phải là em thì là ai?" Nàng một một mực giả vờ hồn nhiên vô tư, cảm thấy thật buồn cười tra vấn hắn.
Nghê Ngạo bất đắc dĩ thở dài, Luyến Luyến bình thường thoạt nhìn rất thông minh, vì sao hôm nay đột nhiên trở nên ngốc ngếch như vậy? Hay là… cô ấy đã nhận ra cái gì? Cô đang giả ngây cùng hắn.
Nghĩ vậy, Nghê Ngạo nghiêm túc lại, nói, "Luyến Luyến, anh lặp lại một lần nữa, em nghe rõ rồi chứ, anh muốn đính hôn, nhưng đối tượng đính hôn không phải là em."
"Đó là ai?" Luyến Luyến giận dữ hỏi. Kỳ thật không cần nghĩ cũng biết. Nhất định là Lâm Tinh Thần.
"Là Tinh Thần."
Quả nhiên.
"Vì sao? Anh đã nói anh yêu em, vì sao lại muốn đính hôn với người khác? Là cha mẹ anh ép anh sao?" Luyến Luyến vội hỏi.
"Không phải, là anh tự nguyện. Cuộc hôn nhân này tuy rằng do hai bên cha mẹ định đoạt, nhưng anh cũng không phản đối."
"Vì sao anh không phản đối?"
Nghê Ngạo cảm thấy vô cùng áy náy, tuy rằng thật sự cảm thấy rất có lỗi với Luyến Luyến, nhưng hắn lại càng không muốn mất đi Tinh Thần, con người là ích kỷ, cho nên hắn chỉ có thể thực xin lỗi nàng .
"Luyến Luyến, tuy rằng thật có lỗi với em, nhưng ta buộc phải nói với em, anh yêu Tinh Thần, đây chính là nguyên nhân vì sao anh không phản đối."
"Anh yêu cô ta?" Luyến Luyến không dám tin thét lên, "Còn em thì sao? Anh đã nói anh yêu em, thế tình yêu này là cái gì?"
"Thật xin lỗi!"
"Em không cần lời xin lỗi, anh thể cứ nói xin lỗi, Ngạo, sao anh có thể đối với em như vậy? Lời hứa của anh còn văng vẳng bên tai em, một tháng trước anh còn thề son sắt nói yêu em, nhưng giờ thì sao, anh lại chạy tới nói cho em biết, anh yêu người khác, Ngạo, anh đừng đùa như thế, chuyện này đùa không vui chút nào."
"Anh không đùa, anh nói đều là sự thật." Nghê Ngạo thành thật nói, "Ngay từ đầu anh đã không yêu em, lúc trước anh có mục đích mà tiếp cận ngươi, là vì em gái anh, vì muốn tách em và Hạo ra mà theo đuổi em. Cái gọi là lời thề cũng chỉ vì muốn làm em cảm động, nói yêu em chỉ là làm theo kịch bản, cũng không phải lời thật lòng, người anh thật sự yêu là Tinh Thần."
"Không, không phải, anh lại gạt em,…" Luyến Luyến chết cũng không tin, "Ngạo, nói cho em biết, anh đang gạt em."
Nghê Ngạo tàn nhẫn lộ ra chân tướng kế hoạch lừa gạt nàng, " Thật xin lỗi, toàn bộ chuyện này đều là sự thật. Tất cả những việc trước đây đều là lừa dối em, nhưng hôm nay, mỗi một câu của anh đều là nói thật, anh không thương em, em oán anh cũng tốt, hận ta cũng tốt, chúng ta chia tay đi!" (Yu: chơi liền, sợ ông sao, đồ trời quánh, hứ)
Một tiếng tát tay vang lên.
Người qua đường đều dừng chân lại quan sát. Rất nhanh sau đó đã có một đám đông vây quanh hai người xem náo nhiệt.
Thật sảng khoái, thật sự rất sảng khoái! Loại người lừa gạt cảm tình của con gái này cô rất hận, cô thật sự muốn tiếp tục cho hắn vài cái tát, để hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác đau này.
"Đáng đánh, đánh cho hả giận!" Nghê Ngạo nhẹ vỗ về khuôn mặt rát bỏng, "Cái này một chút coi như anh trả nợ cho em." Hắn xoay người rời đi.
Xuống tay căm hận, không lưu tình chút nào, có thể thấy được nàng thật sự rất hận hắn. Nghê Ngạo cười khổ.
Ngay lúc Nghê Ngạo xoay người, trong nháy mắt vẻ mặt ai oán khóc lóc của Luyến Luyến lập tức hóa thành lạnh lùng, nhìn thấy bóng dáng Nghê Ngạo rời đi, trong lòng lửa giận trong nàng hừng hực dấy lên. Người nhà họ, quả nhiên người nào cũng đều ích kỷ, người nào cũng đều đê tiện. Nghê Ngạo, em gái anh là người, chẳng lẽ người khác thì không ư? Thì ra đây chính là có mục đích anh tiếp cận tôi, đám người nhà mày thật đáng giận! Thật đáng chết! Nghĩ đến việc hắn vì muốn cướp Long Thiếu Hạo từ mình mà lập bẫy như vậy, lòng Luyến Luyến càng tràn ngập hận thù. Hạo là người duy nhất cô quý trọng, họ không nên lập bẫy nàng, không nên …
"Nghê Ngạo, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh vĩnh viễn không thể ở cạnh người anh yêu.."
Lời nguyền rủa ác độc từ xa truyền vào tai Nghê Ngạo, hắn chấn động, nhưng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.