Thủ Độ Thiên Sứ

Chương 51: Chương 51




Tại tòa cao ốc cao chọc trời.

"Tổng tài, Lâm đổng đến." Giọng nói rõ ràng và ngọt ngào của cô thư ký từ tổng đài điện thoại truyền đến.

"Mời ông ta vào, thư ký Cổ, pha hai tách cà phê mang vào đây." Ngồi sau bàn làm việc một thanh niên cao lớn nói mà đầu không ngẩng lên, tiếp tục vùi đầu vào đống hồ sơ trên bàn.

Một người đàn ông trung niên được cô thư ký trẻ xinh đẹp hướng dẫn tiến vào gian phòng làm việc xa hoa tràn ngập phong cách cổ điển. Thầm đánh giá chàng thanh niên trẻ tuổi đang quay lưng về phía ánh sáng, chẳng biết thật ra chàng trai thanh danh hiển hách thần bí này tìm mình có chuyện gì. Lúc sáng tiếp điện thoại của cậu ta, ông còn tưởng mình nghe lầm.

Âu Dương Hoàn Vũ, ba mươi hai tuổi, mười năm trước dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khôn khéo, lạnh lùng hà khắc, ánh mắt tinh tường sắc bén. Đầu tư đâu là trúng đó, vẻn vẹn trong vòng mười năm đã tạo nên một thần thoại trong giới kinh doanh. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta chẳng mấy chốc tập đoàn Kình Thiên từ một công ty bé nhỏ phát triển ngày càng lớn mạnh với tốc độ kinh người, tiếp tục tồn tại và dần dần lớn mạnh thành một tập đoàn thế lực, càng lúc càng khuếch trương hơn, gần như ẩn hiện một vị bá chủ trong giới kinh doanh. Có lời đồn đãi rằng cậu ta có khả năng chỉ đá thành vàng, cho nên cậu ta có danh xưng là ‘Thần đồng kinh doanh’. Hơn nữa, lý do có danh xưng này cũng là vì cậu ta là một chàng thanh niên ưu tú còn độc thân, chưa kết hôn và vô cùng thần bí, là đối tượng lý tưởng của tất cả các cô gái và giới truyền thông tranh nhau truy đuổi. Ông cũng chỉ gặp qua cậu ta vài lần ở những buổi hội chợ trong giới kinh doanh, hai người cũng chưa từng kết giao, qua lại chào hỏi nhau bao giờ. Vì sao cậu ta lại đột nhiên tìm tới ông?

Lâm Húc nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra. Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, nhưng mặc dù lòng đang nóng như lửa đốt, như kiến bò trên chảo, ông cũng không dám quấy rầy chàng thanh niên trước mặt, chỉ có thể đứng ngồi không yên chờ đợi, run rẩy uống cà phê.

Một phút, hai phút, …, năm phút…

Nữa tiếng đã trôi qua, Âu Dương Hoàn Vũ cuối cùng cũng khép lại các văn kiện, ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Húc đang ngồi nghiêm chỉnh, ở phía đối diện trên sô pha, trong mắt rất nhanh lóe lên một tia chán ghét. Cậu ta thản nhiên nói, "Thật có lỗi, Lâm đổng, đã làm cho ông đợi lâu." Trong lời nói của cậu ta không có chút gì xin lỗi.

"Không sao đâu, không sao đâu, Âu Dương tổng tài cậu cứ việc làm việc, tôi chờ thêm một chút cũng không sao." Lâm đổng khẩn trương, vừa nói vừa xua tay, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Tôi mời Lâm đổng tới là có một việc giao dịch muốn bàn bạc với ông." Âu Dương Hoàn Vũ đi thẳng vào vấn đề.

"Giao dịch?" Lâm đổng hai mắt sáng lên.

Âu Dương Hoàn Vũ không hề trả lời ông, chỉ thản nhiên hỏi thêm một câu, nhưng lại làm cho Lâm đổng như vịt nghe sấm ù ù cạc cạc, "Nghe nói tối hôm qua lệnh ái cùng con trai thứ hai của tập đoàn họ Nghê đính hôn?"

"À. . . Thì ra là vấn đề này sao?" Lâm đổng xấu hổ trả lời, vụ tai tiếng ầm ĩ tối hôm qua đã trở thành trò khôi hài, đề tài nóng hỏi cho các báo chí đều đăng tải hôm nay, làm gia đình họ Lâm mất hết mặt mũi. Công ty cũng bị ảnh hưởng không ít, rất nhiều nhà máy hiệu buôn đều gọi điện thoại đến chất vấn, ngân hàng cũng hủy bỏ kế hoạch cho ông vay vốn, cổ phiếu sáng nay cũng tuột giá thảm hại, làm ông lo lắng sắp phát điên, nếu không tìm được đối tác tin cậy hợp tác, ông phải đối mặt với nguy cơ bị phá sản. Cho nên ông mới mang theo một tia hy vọng tới gặp cậu thanh niên này. Nếu như Tập đoàn Kình Thiên chấp nhận đầu tư, ông có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, ngân hàng cũng không còn dám làm khó ông…

"Âu Dương tổng tài, công ty của tôi hiện có chút khó khăn trong việc quay vòng vốn, nếu cậu đồng ý đầu tư…" Lâm đổng vội vàng nhìn cậu ta.

Âu Dương Hoàn Vũ cắt ngang lời ông, tiếp theo nói: "Lâm đổng không cần gấp gáp, hôm nay tôi mời ông đến chính là vì giải quyết những khó khăn của ông, tôi có thể đầu tư vào kế hoạch của ông."

"Thật ư?" Lâm đổng vui mừng quá đỗi.

Âu Dương Hoàn Vũ lạnh lùng nhìn nét mặt mừng rỡ của ông, có chút không nhẫn nại, thầm nghĩ, chờ xem ông ta nghe xong câu nói kế tiếp của mình, không biết ông ta còn có thể cười được không nữa?

Thiên hạ không ai cho không ai cái gì bao giờ, trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, Lâm đổng rất hiểu rõ đạo lý này, huống chi ông cùng Âu Dương Hoàn Vũ không có giao tình gì, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ giúp ông. Thế nhưng, chỉ cần cậu ta đồng ý đầu tư giải cứu công ty của ông, điều kiện gì ông đều có thể chấp nhận.

"Không biết Âu Dương tổng tài có điều kiện gì?"

"Trong một tháng hãy gả con gái ông đi." Nét mặt Âu Dương Hoàn Vũ không chút thay đổi, như vừa rồi chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.

Lâm đổng giật mình lắp bắp nói không nên lời, "Tôi…Tôi… Tại sao… ?" Thế nhưng lời nói vừa rồi của Âu Dương Hoàn Vũ càng khiến cho ông mê muội, không hiểu.

Âu Dương Hoàn Vũ nâng tách uống một ngụm cà phê, nhíu mày, nhẹ nhàng đặt cái tách xuống bàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lâm đổng đang ngồi đối diện, có chút thông cảm với con gái của ông, nhưng… nét mặt cậu ta đột nhiên biến đổi, tựa hồ như lạnh lùng hơn .

"Tôi lặp lại lần nữa, trong một tháng đem con gái ông gả đi, cô ta có thể lấy con trai của bất kỳ gia đình nào, ngoại trừ Nghê Ngạo." Cậu ta trước sau như một, nét mặt lạnh nhạt hờ hững ẩn chứa chút giận dữ và tàn nhẫn.

"Tại… Tại… Tại sao?" Lâm đổng bị sự tức giận ẩn chứa trong lời nói của cậu ta dọa đến mất hồn. Bên ngoài không phải đồn đãi Âu Dương Hoàn Vũ vĩnh viễn chỉ có duy nhất một vẻ mặt… ‘lạnh lùng’ hay sao? Ông dường như vừa nhìn thấy cậu ta tức giận. Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng ông lấy hết can đảm hỏi: "Âu Dương tổng tài, tôi có thể hỏi lý do vì sao không? Có phải là con gái tôi đã làm sai gì không? Hay Nghê Ngạo đắc tội gì với cậu? Vì điều kiện cậu đưa ra thật sự ngoài dự kiến của tôi, dù sao chuyện này có quan hệ đến hạnh phúc cả đời của con gái tôi. Cậu có thể cân nhắc lại một chút được không."

"Đây là điều kiện duy nhất." Âu Dương Hoàn Vũ chậm rãi nói, "Nếu ông không đồng ý, cũng không cần bàn tiếp, ông có thể đi được rồi." Cậu không hề có chút lo lắng ông không đáp ứng, từ lúc nhận được điện thoại của Hạo thì cậu đã nhanh chóng dự liệu được mọi việc, cậu thực sự đoán ra. Chẳng lẽ chỉ vì lễ đính hôn thất bại có thể khiến cho phá sản sao chứ? Cho dù là như thế cũng không thể nhanh như vậy được, chỉ trong vòng nửa ngày? Đương nhiên là do Hạo, chính hắn đã ở sau lưng động tay động chân rồi.

"Âu Dương tổng tài, xin cậu cân nhắc lại một chút." Lâm đổng cầu xin.

Âu Dương Hoàn Vũ ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua ông một cái, "Ra khỏi cánh cửa này, ông sẽ không có cơ hội lần thứ hai."

"Tôi…"

"Lâm đổng!" Âu Dương Hoàn Vũ đột nhiên lớn tiếng gọi ông lại, làm ông giật nảy mình, ông khẩn trương quay lại nhìn cậu ta.

"Tôi không thích dài dòng." Cậu ta dừng lại một lát, sau đó chậm rãi nói, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng lộ vẻ chút không kiên nhẫn. "Ba tiếng đồng hồ, tôi cho ông ba tiếng đồng hồ để cân nhắc lần cuối." Cậu ta đưa ra quyết định cuối cùng.

Trầm mặc…

Ba tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

"Đáp án."

"Tôi… Nhưng…" Lâm đổng nhìn cậu ta cầu xin."Nhưng. . . Lấy…"

Âu Dương Hoàn Vũ hoàn toàn không để cho ông có cơ hội cự tuyệt, không chút do dự nói: "Hủy giao dịch." Nói xong, nhấn phím trên điện thoại bàn, "Thư ký Cổ, tiễn Lâm đổng về." Tiếng điện thoại tắt.

Không, ông không thể buông xuôi mọi thứ như vậy, ông không thể khiến cho công ty phá sản, đóng cửa. Lâm đổng luống cuống, dưới tình thế cấp bách vội hô lớn, "Chờ một chút, Âu Dương tổng tài, tôi đồng ý, tôi đồng ý."

Nhìn gương mặt lạnh lùng, cay nghiệt của Âu Dương Hoàn Vũ, ông đau khổ nhắm mắt lại. Đó là tâm huyết cả đời của ông, ông không thể trơ mắt đứng nhìn nó đóng cửa. Việc này so với việc khiến ông chết đi còn khó chịu hơn. Ba xin lỗi, Tinh Thần, ba xin lỗi, ba chỉ có thể hy sinh hạnh phúc của con, xin con hãy tha thứ sự ích kỷ của ba.

Đây chính là những lời mà Âu Dương Hoàn Vũ chờ đợi, vừa lòng nhìn ông: "Được, tôi sẽ liên lạc với các ngân hàng lớn nói chuyện, tiền vốn sẽ nhanh chóng chuyển vào tài khoản công ty ông."

Nhận được lời hứa hẹn của cậu ta, Lâm đổng vừa vui vừa buồn, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt lạnh như băng mặt của cậu ta, vứt bỏ ý định cầu xin lần cuối, chấp nhận hiện thực. Cậu thanh niên này… từ đầu đã thắng ông.

Lâm đổng ủ rũ chuẩn bị rời đi, tay vừa chạm đến tay nắm cửa, một giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền vào tai ông…

"Nếu như con gái ông bỏ trốn, hoặc là chết, Lâm gia các ngươi xem như cả đời cũng đừng mong được yên ổn, tôi sẽ khiến cho các người chết rất khó coi."

Trong giọng nói nghiêm túc của cậu ta chứa đầy sự tàn nhẫn khiến Lâm đổng rùng mình.

Lâm đổng đi rồi, cánh cửa gỗ đóng chặt lại.

Âu Dương Hoàn Vũ nhanh chóng nhấn điện thoại một dãy số quen thuộc, lúc nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu ta, thật kỳ lạ, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.

"Hạo, tớ đã làm theo lời của cậu, ông ta đáp ứng rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.