Thù Đồ

Chương 4: Chương 4: Nghi ngờ




Lưu Huệ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Quan Tín đầy căm hận. An Ninh nắm chặt nắm tay, các đầu móng tay cô bấm sâu vào lòng bàn tay. Cả hai đều không phát hiện ra nỗi đau đớn trong đôi mắt Quan Tín.

Tô Khoáng đứng dưới tòa nhà một lúc lâu rồi mới nhảy lên con xe CBR, nổ máy phóng đi, để lại phía sau đám khói bụi xám đen.

Ruột gan như lửa đốt, dùng dằng do dự, anh chưa bao giờ như vậy. Anh không muốn để An Ninh dính vào chuyện thị phi, nhưng sự thực cô ấy đã bị lôi vào vòng xoáy đó.

Anh nhớ lại câu nói mà Tiều Tuấn nói với anh trước khi đi: “Tôi đã bắt tên họ Trương đó đi rồi, nhưng không thể đảm bảo người khác sẽ không tiết lộ ra chuyện này. Tốt nhất cậu hãy làm cho anh Thời tin An Ninh là người phụ nữ của cậu”.

Vì thế mới có màn kịch hay sáng nay.

Nhưng anh không ngờ rằng cuối cùng anh lại cuồng say và đam mê đến vậy.

Buổi chiều, An Ninh gặp Lưu Huệ ở cô nhi viện.

Cô nhi viện Viễn Sơn nằm ở ngoại ô thành phố, cách thành phố khoảng sáu mươi kilômét, nghe nói là do một đại gia tên Đinh Viễn Sơn xây dựng, vì thế mới lấy tên ông đặt tên cho cô nhi viện.

Đây là lần đầu tiên An Ninh đến đây. Theo như Lưu Huệ nói, họ đến cô nhi viện để làm từ thiện, vừa thể hiện lòng hảo tâm của mình, lại có thể hiểu thêm về cuộc sống, tăng thêm nguồn tư liệu sáng tác, vì thế chẳng có lý do gì cô lại không đi.

Họ hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều, khi chiếc đồng hồ đeo tay chỉ đến số bốn, Lưu Huệ mới lững thững đi đến.

Từ trước đến nay, trễ giờ luôn là phong cách của Lưu Huệ, An Ninh đã sớm quen với việc này. Tính khí An Ninh khá dễ dãi, vì thế cô chẳng bao giờ phàn nàn về việc này.

Chỉ có điều khi nhắc tới chuyện xảy ra tối qua cô vẫn thấy rùng mình, còn Lưu Huệ cứ tròn mắt. Nếu những lời này không phải do chính miệng An Ninh nói ra, thì cô sẽ chẳng bao giờ dám tin đó là sự thật.

Nghe xong câu chuyện, miệng Lưu Huệ há hốc, đến nỗi tưởng như có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu.

“Trời, tớ cứ tưởng bọn họ chỉ chuốc rượu cậu, rồi buông lời trêu chọc, sàm sỡ cậu thôi, hoặc cùng lắm là sờ soạng tay chân thôi chứ, thật không ngờ họ định giở trò với cậu thật.” Lưu Huệ sợ hãi ôm lấy vai An Ninh. “Tiểu An Tử, tớ thực sự không biết Lý Chính Hy vì bản hợp đồng đó mà không từ mọi thủ đoạn, tớ…”

An Ninh ngắt lời cô: “Tớ đâu có ý trách cậu”.

Lưu Huệ nhìn An Ninh dò xét, rồi cô vỗ vỗ ngực nói: “Cũng may là cậu không làm sao, nếu không tớ sẽ không thể tha thứ cho tội lỗi của mình”.

An Ninh khẽ thở dài.

“Sao tớ lại xui xẻo thế? Tự mình tìm được việc làm, kết quả sếp lại là một con quỷ háo sắc, nhờ cậu giới thiệu việc cho tớ, thì tớ lại gặp chuyện này. Cậu nói xem, tớ có cần dành chút thời gian đi thắp hương nơi cầu Phật không?”

Lưu Huệ vốn là người rất vui vẻ. Vẻ u buồn lúc đầu đã biến mất, cô nhanh chóng vui vẻ trở lại, pha trò: “Cậu trúng số đào hoa, người khác muốn cũng không được đấy”.

Bị Lưu Huệ chọc tức, An Ninh chỉ biết nói: “Cảm ơn!”.

“Không cần khách sáo thế, chúng ta là chị em tốt mà.” Lưu Huệ khoác lác không biết ngượng, An Ninh thực sự bó tay với cô.

Hiện nay cô nhi viện có hơn ba mươi đứa trẻ. Đứa lớn nhất là Hiểu Vũ, năm nay đã mười lăm tuổi, đứa bé nhất tên Lan Lan, mới chào đời, bé được bệnh viện đưa tới cô nhi viện mấy ngày trước.

Những đứa trẻ quá mười tuổi ở cô nhi viện có tỉ lệ được nhận làm con nuôi thấp nhất, vì thế Hiểu Vũ đã hoàn toàn coi cô nhi viện là gia đình của nó, nó chăm sóc lũ em rất chu đáo.

Lúc này, trông nó bế Lan Lan như người lớn vậy. Nó thơm lên đôi má non nớt ửng hồng của Lan Lan, khuôn mặt đầy hạnh phúc.

Lưu Huệ nhìn Lan Lan đang ngủ rất ngon, cô lắc lắc đầu than thở: “ Người mẹ đó thật quá nhẫn tâm, nghe nói để lại đứa trẻ trên chiếc ghế dài trong bệnh viện rồi bỏ đi biệt tích, chẳng thấy quay lại thăm đứa bé”.

Đứa bé mới được mấy tháng tuổi, bé xíu, non nớt, An Ninh cũng cảm thấy thương xót cho bé. Cô muốn bế con bé, nhưng lại sợ mình vụng về làm nó đau. Bất giác cô khẽ mỉm cười.

“Đúng đấy, nếu là tớ, tớ sẽ chẵng bao giờ vứt bỏ nó.” Khi nói những lời đó, khuôn mặt cô rất dịu dàng, giọng nói ấm áp như một người mẹ.

Lưu Huệ quan sát được điều đó, cười rồi nói: “Tiểu An Tử, tớ đánh cược rằng say này cậu nhất định sẽ là một người mẹ tuyệt vời”.

An Ninh cười thật tươi, thật lâu.

Những cảnh tượng chôn sâu vào trong ký ức bỗng dội về trong cô, đó là sinh nhật cô cách đây hai năm. Quan Tín nắm chặt tay cô đi dạo bên hồ, khi họ nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ đẩy một chiếc xe nôi, trên mặt họ lộ rõ niềm hạnh phúc, Quan Tín bỗng quay người lại, rất nghiêm túc nói với cô: “Sau khi tốt nghiệp, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới và phải sinh thật nhiều em bé. Con trai sẽ giống anh, con gái sẽ giống em”.

Lúc đó An Ninh trỏ tay vào đầu mũi anh trêu: “Anh thật không biết xấu hổ”.

Quan Tín chẳng để tâm, hôn nhẹ lên tay cô. “Em thích trẻ con như vậy, nhất định sau này sẽ là một người mẹ tuyệt vời.”

Nhưng sau khi tốt nghiệp, giữa họ ngày càng có khoảng cách. Mặc dù An Ninh ý thức được điều không bình thường trong hành động và cử chỉ của Quan Tín, nhưng cô chưa từng nghi ngờ tình cảm của anh. Cho đến cái ngày anh nói chia tay, cô vẫn hy vọng có thể cứu vãn được tình hình.

Những việc trước kia vẫn hiện ra rõ mồn một trước mắt cô, cô lại quay về từ cánh cửa tử thần.

Những thứ cô tưởng rằng đã quên thực ra… cô vẫn luôn nhớ.

Lưu Huệ cảm giác An Ninh có điều gì đó bất thường, đưa tay huơ huơ trước mặt An Ninh.

“Này, Tiểu An Tử, cậu làm sao vậy?”

“Không sao, chúng ta đi thăm Giai Giai nhé.”

Giai Giai là một đứa trẻ khá cổ quái, nó không thích nói chuyện với người khác, người gầy nhẳng, nhưng đôi mắt thì rất sáng. Tính tình con bé ương ngạnh, chẳng mấy người ưa nó, nhưng không hiểu sao, con bé lại rất hợp với An Ninh. Hôm nay, vừa nhìn thấy An Ninh, con bé sợ sệt mân mê vạt áo khoác ngoài, gọi chị An Ninh.

Lúc này, mọi người đều đang chơi đùa với Lan Lan, còn Giai Giai lại ngồi xổm ở một góc tường, chẳng nói câu nào.

An Ninh đi một vòng mới tìm được con bé. Cô đến bên Giai Giai, giúp con bé gỡ bím tóc rối bù, rồi lấy một chiếc lược nhỏ chải tóc cho cô bé, vừa chải vừa cười nói: “Giai Giai, sao em chưa chải đầu mà đã chạy ra ngoài thế này, chị giúp em tết tóc nhé!”.

Giai Giai gật đầu, nhưng vẫn không nói câu nào.

Tết tóc xong cho cô bé, An Ninh vỗ tay nói: “Bây giờ thì xinh lắm rồi”, rồi cô lấy chiếc gương trang điểm của mình ra đưa cho Giai Giai. Giai Giai nhìn khuôn mặt thanh tú của mình trong gương, vừa lạ lại vừa quen, cuối cùng cô bé cũng cười.

Cô bé mân mê chiếc gương nhỏ không biết chán, thấy vậy An Ninh quyết định tặng chiếc gương cho nó.

Giai Giai bỗng nghiêng người nhìn về phía Lan Lan, lập tức sắc mặt sa sầm lại.

An Ninh như nhận ra điều đó, cô xoa xoa mái tóc Gia Gia nói: “Nói cho chị biết, đã có chuyện gì xảy ra?”. Cô tưởng rằng, vì sự có mặt của Lan Lan khiến mọi người phải san sẻ tình yêu thương vốn dành cho Giai Giai, nên cô bé thấy không vui rồi giận dỗi, nhưng ai ngờ cô bé lại nói ra những lời như thế này: “Chị An Ninh, em nghe mẹ viện trưởng nói, khi em được bế đến đây, cũng chỉ nhỏ như Lan Lan, cũng bị người ta vứt bỏ tại bệnh viện”.

An Ninh rất cảm thông với cô bé. Nó đa sầu đa cảm giống cô. An Ninh ôm lấy cô bé, vỗ nhẹ vào lưng nó, cố giữ những giọt lệ đang chực trào ra nơi khóe mắt.

Giai Giai nói tiếp: “Em chưa bao giờ biết mặt bố mẹ đẻ của em, em rất nhớ họ. Nhưng, họ đã không cần em nữa, chỉ có mẹ viện trưởng yêu em nhất”.

“Chị cũng rất quý em mà.” An Ninh đưa tay kau khóe mắt cho cô bé, cô ôm chặt cô bé vào lòng.

Giai Giai gật đầu liên tục.

“Vâng, chị An Ninh là người yêu em nhiều thứ hai.”

An Ninh vừa cười vừa vỗ nhẹ khuôn mặt đáng yêu của cô bé.

“Chị An Ninh, em hận bố mẹ em. Thật đấy, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.” Giai Giai vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt An Ninh với vẻ rất nghiêm túc.

An Ninh vén vài sợi tóc xòa xuống của Giai Giai ra sau vành tai cho cô bé, rồi cô ngồi thẳng người, chậm rãi nói: “Giai Giai, em nghe chị nói này. Trên thế giới này có rất nhiều việc không chỉ dùng đúng, sai để nhận định, rất nhiều trường hợp con người cũng phải bất lực. Bố mẹ em bỏ rơi em, có lẽ họ cũng có nỗi khổ của họ. Em phải nhớ rằng, trong cuộc đời này, có thể trở thành bố - con, mẹ - con, đó là duyên phận em ạ.”

Giai Giai gật đầu, nửa như hiểu nửa như không.

An Ninh bẹo đôi má hồng của cô bé, tương lai còn dài, sau này còn nhiều cơ hội để cô bé thay đổi lại quan niệm của mình.

Ở bên này, An Ninh đang dạy cô bé phải biết khoan dung với người khác, phía bên kia, giọng Lưu Huệ mỗi lúc một lớn hơn. An Ninh quay đầu lại, thì thấy những đứa trẻ vừa nãy bám riết lấy Lưu Huệ đòi cô kể chuyện, thì giờ đây lần lượt chạy ra ngoài cửa, ngay cả Giai Giai đang ngồi cạnh cô cũng đứng lên định chạy theo chúng, cô gọi hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Giai Giai trả lời nhanh: “Là anh Tô đến”. Nói xong, cô bé vùng ra khỏi vòng tay An Ninh, tung tăng chạy ra ngoài .

“Người này đúng là có sức thu hút thật, mình thấy ghen rồi đấy.” An Ninh đùa.

Lưu Huệ chớp mắt.

“Cũng là một người làm từ thiện, bọn trẻ đều rất quý anh ta.”

An Ninh thấy tò mò. Cô bước đến bên cửa sổ, muốn nhìn xem người mà Giai Giai gọi là anh Tô đó trông như thế nào. Cô nhìn ra, rồi ánh mắt không rời phía đó.

Dưới ánh mặt trời buổi xế chiều, người con trai mặc quần đen, áo trắng xuất hiện với một vầng hào quang sáng chói. Anh từ từ nâng một đứa trẻ lên xoay một vòng, rồi kiệu đứa bé trên vai, xung quanh anh là đám trẻ đang đua nhau hô gọi: “Anh Tô Khoáng, em cũng muốn được kiệu, em cũng muốn”.

Anh xoa đầu từng đứa một, ánh mắt dịu dàng nhìn đám trẻ. Có lẽ chính bản thân anh cũng không nhận ra được sự dịu dàng ấy.

An Ninh ngẩn người ra nhìn. Cô không thể ngờ rằng, cô gặp lại Tô Khoáng tại đây.

Cô vô thức đưa tay sờ lên đôi môi mình, ở đó dường như vẫn còn vương lại hơi ấm của Tô Khoáng. Cô khẽ ôm lấy mặt, hai má đỏ ửng như hai chú tôm hùm vừa luộc chín.

“Tớ đến đây vài lần, lần nào cũng gặp anh ta. Bây giờ, những người đàn ông tốt bụng như anh ta thực sự không còn nhiều.” Không biết từ khi nào Lưu Huệ đã đứng ngay phía sau An Ninh, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tốt bụng? An Ninh cứ lẩm bẩm hai từ đó. Nếu như tối qua cô không được tận mắt chứng kiến cảnh Tô Khoáng đánh người dã man, thì có lẽ cô cũng đồng ý như vậy. Nhưng nếu nói anh ta hung dữ, độc ác, thì tại sao anh ta lại cứu cô hết lần này đến lần khác? Hai người tuy không phải là tình cờ gặp nhau, nhưng chẳng qua cũng chĩ là quen biết sơ sơ, thực sự Tô Khoáng không cân thiết phải vì vô mà đắc tội với người khác. Còn nữa, niềm vui, niềm hạnh phúc của anh ta khi ở bên lũ trẻ, tuyệt đối không phải là giả tạo. Một người như vậy làm sao có thể là một kẻ tàn bạo được chứ?

Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh ta?

Lúc này đây, An Ninh cảm thấy môi thứ đều hỗn loạn.

Tô Khoáng cưỡi xe máy CBR lao thẳng vào hầm để xe của Kim Bích Huy Hoàng. Thấy xung quanh không có người, anh quẳng xe ở đó, rồi đi xuống căn phòng ngầm phía tây.

Anh đẩy cửa, một luồng gió lạnh táp vào mặt, cảm giác lạnh thấu xương. Anh run cầm cập, lần tay đến chiếc công tắc trên tường. Ánh điện bất ngờ lóe sáng làm sáng làm anh chói mắt, một lúc sau anh mới thích ứng được với thứ ánh sáng đó.

Bên góc phòng có một người đang nằm, nhìn vóc dáng thì đó là một người con gái, tay và chân cô ta bị trói chặt. Tô Khoáng bước đến gần, vực cô ta dậy. Cô ta ngẩng đầu lên, cười yếu ớt.

Khuôn mặt xinh xắn, dáng người khỏe đẹp, cô ta chính là cô gái tối qua chạy xuống lầu rồi bị Tô Khoáng đánh cho thậm tệ.

Tô Khoáng cởi dây thừng đang trói trên người cô, giọng nhẹ nhàng: “Nhụy, em phải chịu ấm ức rồi”.

Người con gái tên Nhụy lắc đầu nói: “Đừng nói như vậy. Chỉ cần trả thù được cho Tiểu Điệp, thì những cực khổ này có đáng gì đâu”. Nói xong, cô lấy hết sức đẩy Tô Khoáng ra. “Anh mau đi khỏi đây đi. Nếu như bị người khác nhìn thấy, thì tất cả công sức trước đây đều tan biến hết, thậm chí còn vác họa vào thân.”

Tô Khoáng mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, nhưng anh không đi khỏi. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp rất giống Tiểu Điệp. Hình như anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng tất cả dồn nén lại trong tiếng thở dài khe khẽ.

Tiểu Nhụy cúi thấp đầu, sắc mặt không được tự nhiên.

“Lại nhớ đến Tiểu Điệp phải không?”

Tô Khoáng không nói gì, lông mày chau lại.

Bất giác, Tiểu Nhụy đưa tay ra. Cô muốn xoa phẳng nếp nhăn ở hai đầu lông mày của anh.

Rất nhanh, Tô Khoáng lùi lại một bước, bàn tay Tiểu Nhụy ngượng ngùng giơ lên giữa không trung, rất lâu sau cô mới hạ tay xuống.

“Cũng gần ba năm rồi, anh vẫn không quên được chị ấy”, Tiểu Nhụy buồn rầu nói.

Đôi mắt Tô Khoáng chùng xuống, anh cố kìm nén nỗi buồn khó tả trong lòng, đứng bật dậy.

“Anh đi trước đây.” Đi đến trước cửa, anh quay người lại. “Vài ngày nữa, anh nhất định sẽ tìm cơ hội để em được thả ra ngoài.”

Tiểu Nhụy không đáp lời anh, cô im lặng hồi lâu, rồi rút ra một chiếc túi màu đỏ từ trong túi quần. “Hãy đưa cho bố mẹ em.”

Tô Khoáng đón lấy chiếc túi, quay người bước đi, không dừng lại nữa.

Tiểu Nhụy cười chua chát. Cô nhìn bóng Tô Khoáng mỗi lúc mỗi xa, trong lòng hỗn độn, cảm xúc dâng trào nơi khóe mắt.

Tô Khoáng trở lên lầu không lâu thì Thời Vĩ cử người đến tìm anh, bảo anh lên gặp hắn tại phòng làm việc trên tầng năm. Tô Khoáng không thấy ngạc nhiên, anh đã sớm biết trước được việc này sẽ xảy ra.

Trước khi gõ cửa, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Vào Kim Bích Huy Hoàng được hai năm anh mới dần có được sự coi trọng và tin tưởng của Thời Vĩ, tất cả mọi hành vi của anh không được phép sai sót, nếu có chút sơ suất nào anh sẽ không thể bù đắp được tổn thất mà nó gây ra.

“Vào đi.” Là giọng nói sang sảng của Thời Vĩ.

Đôi mắt Tô Khoáng sáng ngời, bước chân vững chắc, không chút vội vàng.

Khuôn mặt Thời Vĩ không chút biểu cảm.

“Ngồi đi.”

Tô Khoáng ngồi xuống, vắt chân, hai bàn tay đan vao nhau.

“Anh Thời, anh tìm em có việc gì thế ạ?”

Là việc gì, thực ra họ đều biết rất rõ, ngón tay hắn gõ nhịp xuống chiếc hộp đựng thuốc trên bàn. Tô Khoáng cũng không khách khí, rút lấy một điếu, rồi châm lửa, hít một hơi thật dài.

“Tô Khoáng này, cậu theo tôi đã được bao lâu rồi?” Thời Vĩ nhả khói thuốc, hỏi một cách lơ đễnh.

Tô Khoáng thành thật trả lời: “Hai năm một tháng”.

Thời Vĩ cười hài lòng.

Tô Khoáng cũng cười theo, nhưng không ai biết rốt cuộc trong thâm tâm người kia đang nghĩ những gì.

“Còn nhớ chúng ta quen nhau như thế nào chứ?” Thời Vĩ nhìn Tô Khoáng chằm chằm.

Tô Khoáng mỉm cười trả lời: “Tất nhiên là em nhớ”.

Đó là một buổi sáng cách đây hai năm, chưa đầy nửa năm sau cái chết của Tiểu Điệp. Một kế hoạch đã được sắp đặt tỉ mỉ, chỉ còn đợi Thời Vĩ chui đầu vào giọ mà thôi.

Đương nhiên hắn hoàn toàn không biết đó là cái bẫy.

Ngày hôm đó, Thời Vĩ bị một đám người vây đánh, trong một con ngõ nhỏ, bên cạnh hắn không có người bảo vệ. Tô Khoáng ra tay giúp đỡ, một mình anh đánh đuổi bốn tên to con như hùm beo. Cũng nhờ đó mà anh nhận được sự coi trọng của Thời Vĩ. Hắn đưa anh đến Kim Bích Huy Hoàng làm việc, rồi càng ngày càng coi trọng anh.

Sau đó, Thời Vĩ cho người thường xuyên đi dò lai lịch của bốn tên đã vây đánh hắn, nhưng bọn chúng đều biệt tăm tích. Dù hắn có điều tra thế nào, cũng không tìm ra được manh mối.

Hắn cũng từng hoài nghi việc này là do Tô Khoáng đạo diễn, mục tích là để tiếp cận hắn, rồi đánh vào nội bộ của Kim Bích Huy Hoàng. Nhưng dù hắn do thám bằng cách nào, thậm chí là cử người theo dõi, cũng không phát hiện ra bất kỳ sơ suất nào từ phía Tô Khoáng. Vì thế hắn mới dần loại bỏ những hoài nghi đối với Tô Khoáng.

Thời Vĩ cười nhạt thếch. Tô Khoáng ngầm cảnh giác cao độ. Theo Thời Vĩ lâu như vậy, anh biết rõ ràng, khi hắn khó chịu, hắn càng không thể hiện ra bên ngoài.

Quả nhiên, trong đôi mắt Thời Vĩ lạnh băng. Hắn thong thả nói: “Cậu ở bên tôi hai năm mà còn không hiểu quy định ở đây sao?”.

Trước đó, khuôn mặt hắn vừa tươi vui vừa rạng rỡ, trong nháy mắt đã trở nên u ám. Nhưng Tô Khoáng lại thấy yên tâm vì điều đó. Khuôn mặt vui vẻ, trẻ trung của anh cũng biến mất, thay vào đó là một bộ mặt nghiêm nghị.

“Anh Thời, em phá vỡ quy định chỗ nào, xin anh chỉ rõ.”

Thời Vĩ hừm một tiếng lạnh tanh.

“Chưa được sự cho phép đã dám tự tiện xông vào phòng của khách, lại còn đánh khách, cướp mất người khách nữ. Cậu giải thích thế nào đây?”

Tô Khoáng thoáng cười, xem ra Tiều Tuấn đã cho tên họ Trương kia một bài học. Anh trầm giọng nói: “Hắn to gan dám bắt nạt người đàn bà của em, là tự hắn muốn tìm đến cái chết”.

Sự căm hận trong câu nói của anh khiến Thời Vĩ không nổi giận, ngược lại, hắn cười rất sảng khoái.

Bắt đầu từ hai năm trước, khi đưa Tô Khoáng vào làm tại Kim Bích Huy Hoàng, hắn luôn âm thầm quan sát mọi cử động của Tô Khoáng, muốn biến anh trở thành đàn em thân tín. Hắn nhận thấy Tô Khoáng làm việc gì cũng đều nhìn trước trông sau, không đủ tàn nhẫn để hành sự. Nhưng chứng kiến những biểu hiện của Tô Khoáng mấy ngày nay, hắn chỉ cần đào tạo thêm một thời gian nữa, Tô Khoáng nhất định sẽ hữu dụng.

Đứng trước một cô gái xinh đẹp như Niên Nhụy, Tô Khoáng vẫn xuống tay không hề thương tiếc. Con ranh đó cũng khá to gan, dám chạy trốn? Chỗ này là nơi nó thích đến thì đến, thích đi thì đi thì được sao?

Nghĩ đến tên Trương Thần bị đánh đến mức mặt mũi tím bầm, hắn càng thấy hưng phấn. Người như Tô Khoáng một khi đã tức giận, thì mọi việc chắc chắn mọi việc sẽ được xử lý sạch sẽ, gọn gàng, không từ thủ đoạn nào. Nếu có thể khiến Tô Khoáng làm việc, Tô Khoáng nhất định sẽ một lòng trung thành với hắn.

“Thật không thể nhìn ra là cậu lại si tình đến thế.” Thời Vĩ vừa cười vừa mắng đùa.

Tô Khoáng thầm nghĩ trong bụng: “Thật nguy hiểm”. Thời Vĩ mùng vui, giận dữ thất thường. Tô Khoáng từng được chứng kiến hắn đã đối xử tàn nhẫn như thế nào khi một tên thuộc hạ trót phạm sai lầm. Cũng may Tô Khoáng hiểu rõ tính tình của hắn, nên kịp thời ứng phó, cuối cùng cũng có thể coi đã qua được giai đoạn nguy hiểm, được hắn tin tưởng hơn.

Si tình… Anh bỗng thấy một sự chua chát khó diễn tả bằng lời. Từ sau cái chết của Niên Tiểu Điệp, ngoài việc chuyên tâm trả thù cho cô ra, trong thâm tâm anh không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Cho đến khi gặp An Ninh… anh mới biết rằng, hóa ra anh vẫn biết rung động.

Tô Khoáng cười khẽ nói:” Anh Thời, không còn việc gì nữa, thì em xin phép đi làm việc”.

Thời Vĩ cười tít mắt.

“Đi đi, tôi tin là cậu sẽ không làm tôi thất vọng.”

Lòng bàn tay Tô Khoáng túa mồ hôi, sau khi đi ra ngoài cửa anh mới dám thả lỏng bàn tay. Thời Vĩ là một tên cáo già gian manh, muốn giấu giếm hắn không phải là việc dễ dàng. Cũng may màn kịch sáng nay đã giúp anh, cộng thêm với sự bình tĩnh của anh, mọi chuyện đã hóa nguy thành an.

Anh cho tay vào túi quần, tay anh chạm phải chiếc túi đỏ mà Niên Nhụy đưa cho, bất giác anh chau mày.

Buổi chiều, anh không nói với ai, lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau.

An Ninh ngắm Tô Khoáng đang cười rạng rỡ. Cô tiếp tục chìm đắm trong cõi mơ màng.

Lưu Huệ chạm nhẹ vào cánh tay cô.

“Chúng ta ra chào anh ta một tiếng đi.” Nói rồi, Lưu Huệ nhanh chóng đi trước.

Sau vài giây đờ đẫn, An Ninh vội kéo Lưu Huệ lại.

“Tớ không muốn đi, chúng ta đi khỏi đây thôi.”

Sau lần gần gũi sáng nay, An Ninh vẫn chưa sẵn sàng để giáp mặt lại với Tô Khoáng.

Lưu Huệ nhìn An Ninh chằm chằm vẻ hoài nghi.

“Có vấn đề gì sao, Tiểu An Tử?”

Khuôn mặt An Ninh ửng đỏ rất đáng nghi. Cô quay người hòng che giấu đi điều đó.

“Cậu đừng có đoán linh tinh.”

“Còn không nói thật ra đi.” Lưu Huệ cười trêu chọc, cô đưa tay chọc lét An Ninh. “Xem chừng nếu tớ không ra độc chiêu thì cậu sẽ không nói đúng không?”

An Ninh vừa cười vừa né tránh cú chọc lét của Lưu Huệ, rồi cô nắm lấy cánh tay Lưu Huệ nói: “Đi thôi, tớ mời cậu bữa tối”.

Lưu Huệ xéo mắt nhìn, dò xét An Ninh từ đầu tới chân, làm An Ninh phát ngượng. Lưu Huệ ôm lấy miệng rồi nói: “Bắt người thất nghiệp tập hai như cậu mời cơm, tớ thực sự ngại lắm”.

An Ninh giận dữ đưa mắt lườm Lưu Huệ. Hai người chạy đuổi nhau ra khỏi cô nhi viện.

Tô Khoáng nhìn thấy bóng người mảnh khảnh thân quen đang đi phía sau anh, vài suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu.

Là cô ấy sao? Anh mỉm cười, không chắc chắn. Sau đó anh lắc đầu, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

“Anh Tô Khoáng.” Một bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống quần anh. Tô Khoáng cuối xuống nhìn, không nhịn được cười.

Giai Giai giống như chú cún con đang ngồi dưới chân anh, cái miệng đáng yêu của cô bé chu lên thật cao.

Tô Khoáng cúi xuống bế lấy cô bé, nhẹ nhàng bẹo mũi nó, hỏi: “Sao thế, cô công chúa nhỏ của anh?”.

Giai Giai nghịch chiếc cổ áo của Tô Khoáng, rồi nhỏ giọng nói: “Sao chị Tiểu Điệp không cùng anh đền đây? Lâu lắm rồi Giai Giai không được gặp chị ấy. Giai Giai rất nhớ chị ấy”.

Câu hỏi đó dập tắt nụ cười trên mặt Tô Khoáng. Anh từ từ đặt cô bé xuống đất, đờ đẫn nhìn góc vườn của cô nhi viện.

“Có phải Giai Giai nói sai điều gì không, anh Tô Khoáng? Anh đừng giận em nhé.” Giai Giai nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay Tô Khoáng, sợ sệt hỏi.

Tô Khoáng gượng cười, rồi anh ngồi xuống ôm lấy Giai Giai.

“Chị Tiêu Điệp đã đến một nơi rất xa, cho nên tạm thời không có cách nào đến đây được.”

Giai Giai gật đầu như hiểu chuyện, rồi cô bé lại lắc đầu vẻ mơ hồ. Dẫu sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ, nụ cười tươi rói lại nhanh chóng xuất hiện trên môi. Cô bé ghé vào tai Tô Khoáng nói: “Anh Tô Khoáng, hôm nay có một chị đến thăm chúng em. Chị ấy xinh đẹp và hiền như chị TIểu Điệp, em rất thích chị ấy”.

Tô Khoáng đờ người ra một lúc. Giai Giai rất sợ người lạ, nếu có người lạ đến cô nhi viện, con bé lại trốn vào một góc không ai có thể tìm thấy được. Hồi đầu, khi anh còn ở cô nhi viện, Giai Giai quấn anh nhất, sau đó là Tiểu Điệp và viện trưởng. Ngoài họ ra, những người khác rất khó tiếp cận cô bé, nếu cả ba người họ đều không ở đây, thì cả ngày cô bé sẽ chẳng nói câu nào. Ngay cả Niên Nhụy – người đã sống trong cô nhi viện rất nhiều năm, và Lưu Huệ - người đã hòa đồng được với đám trẻ, cũng bị Giai Giai gạt ra ngoài, không nói chuyện.

Tô Khoáng cũng thấy hứng thú với người có thể dễ dàng chiếm được thiện cảm của Giai Giai.

“Có phải là chị vừa đi cùng với chị Lưu Huệ không?” Tô Khoáng hỏi.

“Vâng, hóa ra anh Tô Khoáng đã quen chị An rồi à?” Giai Giai vỗ hai bàn tay nhỏ bé, trông thật hồn nhiên và đáng yêu.

Chị An? Đúng là cô ấy rồi. Tô Khoáng nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng.

Tô Khoáng lái chiếc xe CBR đi vào con đường Nhất Tuyến* trên phố An Viễn. Sở dĩ con phố này có tên là Nhất Tuyến là bởi vì đường phố ở đây nhỏ hẹp, người lại đông, hai bên đường, quán xá dày đặc, thường xuyên diễn ra cảnh tắc đường nghiêm trọng.

( Nhất Tuyến : có nghĩa là một đường.)

Tô Khoáng dừng xe trước một gian hàng. Anh vòng qua cửa sau. Ra mở cửa là một người phụ nữ trên năm mươi tuổi, khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn. Nhìn thấy Tô Khoáng, bà cười niềm nở.

Bà để Tô Khoáng vào nhà, mời anh ngồi, rồi gọi: “Ông nó ơi, ông ra xem ai tới này”.

Từ bên trong phòng, một ông cụ chậm rãi bước ra, trong tay ông cầm một cây ba toong. Tô Khoáng vội đứng dậy dìu ông.

Ông già vẻ ông thích, đẩy anh ra.

“Tôi vẫn còn khỏe lắm.”

Tô Khoáng phụ họa theo: “Vâng, bác khỏe, tinh thần minh mẫn, ngày càng trẻ ra”.

Bà Niên bưng trà lên. Tô Khoáng từ chối không được, đành uống một chút, sau đó anh lôi ra chiếc túi đỏ đang để trong túi quần ra, đặt lên trên bàn.

“Tiểu Nhụy và Tiểu Điệp gửi cho hai bác cái này.”

“Tiểu Điệp…” Bà Niên nhắc lại cái tên đó, giọng nói vừa vui vừa pha lẫn chút buồn. Bà xúc động hỏi: “Nó không giận hai bác nữa ư?”.

Tô Khoáng khẽ cười: “Thực ra cô ấy không giận hai bác từ lâu rồi. Cô ấy bề ngoài thì cứng rắn, nhưng bên trong lại vô cùng mềm yếu, không muốn nói ra mà thôi”.

Bà Niên mắt đỏ hoe.

“Vậy tại sao nó không về nhà? Con Nhụy cũng thế, đã rất lâu rồi chẳng có tin tức gì của nó. Hai đứa nó vẫn khỏe chứ?”

Tô Khoáng nhìn đi chỗ khác, không nén nổi nỗi buồn đau. Anh gượng cười nói: “Các cô ấy đều khỏe”. Ngoài câu đó ra, anh không nói thêm được câu nào nữa.

Giọng bà Niên trầm xuống: “Vậy thì tốt. Tô Khoáng à, bảo hai đứa nó nếu có thời gian thì về nhà, hai bác đều rất nhớ chúng nó”.

“Cháu sẽ nói với hai cô ấy.” Tô Khoáng gật đầu đồng ý.

“Ông nó này, sao ông không nói gì thế?” Bà Niên hích hích ông Niên đang ngồi bên cạnh.

“Có gì để nói đây. Chúng nó lớn cả rồi, phải làm việc của chúng nó, bà lo lắng nhiều như vậy cũng ích gì?” Ông Niên mặt nghiêm lại, giọng không được vui.

Bà Niên cười xòa, rồi quay sang Tô Khoáng nói: “Chắc cháu buồn cười lắm. Ông già này tính nết giống hệt con Tiểu Điệp. Miệng thì nói thế thôi chứ ông ấy nhớ con lắm”.

Nghe bà Niên nói vậy, Tô Khoáng liền cúi đầu im lặng.

Bà Niên nhận ra biểu hiện bất thường của Tô Khoáng, tỏ ra rất lo lắng hỏi: “Tô Khoáng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”.

Tô Khoáng lập tức lấy lại tinh thần.

“Không có chuyện gì ạ, các bác đừng lo lắng.”

Ông Niên liếc nhìn Tô Khoáng, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng ông ko thốt được ra lời.

Cùng lúc đó, An Ninh và Lưu Huệ đang ngồi trong quán đồ ăn Hồ Nam nổi tiếng trên phố Nhất Tuyến.

Thịt gà choai xào cay, nộm bò khô ớt đỏ, đầu cá nấu chua cay, củ của muối chua, phồng tôm, đều là những món mà Lưu Huệ thích, cay đến mức chảy cả nước mắt nhưng ăn xong lại có cảm giác thoải mái, lâng lâng.

Lưu Huệ rất thích ăn những món này, vỗ nhẹ vào hai má vẻ thỏa mãn.

“Tiểu An Tử, cậu bỏ việc rồi, tiếp theo đã có dự định gì chưa?”

An Ninh mím môi cười, nửa đùa nửa thật nói: “Tớ định ăn bám cậu đấy”.

Lưu Huệ lim dim mắt nói: “Cậu đừng có mơ”.

An Ninh thở dài nói: “Tốt nhất là có một công viêc tốt, lại nhẹ nhàng, lương một vạn tệ từ trên trời rơi xuống. Woa, như vậy thì còn gì bằng”.

Lưu Huệ nhìn xéo An Ninh vẻ rất khinh bỉ, rồi giơ ngón tay vời cô ghé lại như có mưu mô gì.

“Tớ có cách.”

“Cách gì?” An Ninh không biết Lưu Huệ định trêu mình, ngoan ngoãn ghé sát đầu vào đầu Lưu Huệ.

Lưu Huệ ghé sát tai An Ninh.

“Những việc tốt đẹp như thế không phải là không có, mà ngược lại rất đơn giản. Bây giờ cậu lập tức trở về nhà, rồi nằm trên giường, nhắm mắt lại, cơ thể thả lỏng, nằm mơ giữa ban ngày. Việc này khá dễ thực hiện rồi còn gì.”

An Ninh bịt tai lại, vừa bị Lưu Huệ chọc tức, lại không thế cãi lại câu nào, tức quá đi mất.

Lưu Huệ đắc ý một lúc lâu, sau đó cô mới đưa ra ý kiến tốt đẹp: “Hay là cậu cùng viết tiểu thuyết với tớ. Ngày trước chúng mình đều là hai cây bút có tài của khoa Trung văn, văn của cậu chẳng kém gì văn của tớ, viết văn để kiếm miếng cơm chắc không thành vấn đề”.

An Ninh không hứng thú lắm với ý kiến đó. Cô buồn bã nói: “Đại tiểu thư à, xin cô tha cho tôi”.

Lưu Huệ giả vờ tức giận: “Sao? Việc này thanh cao đấy chứ. Cậu xem thường tớ là đứa bán chữ để kiếm cơm à?”.

An Ninh bỉu môi: “Tớ đâu dám. Tớ còn có việc cần cậu giúp đỡ đây”.

Lưu Huệ lại cầm đũa lên, gắp một miếng đùi gà cho vào miệng, nhai chậm rãi, sau đó cô cười rất tươi, nói: “Mượn tiền thì miễn bàn, các việc khác có thể xem xét”.

An Ninh gườm gườm nói: “Đúng là ki bo. Yên tâm, không phải là mượn tiền đâu”.

Lưu Huệ tỏ ra sốt sắng : “Vậy nói ra xem nào”.

“Cậu giúp tớ tìm xem chỗ nào có phòng cho thuê giá rẻ, tớ cần chuyển nhà.” An Ninh vừa nhìn Lưu Huệ vừa nói rất nghiêm túc.

Lưu Huệ thấy lạ, hỏi: “Anh chàng đẹp trai đó đắc tội gì với cậu rồi à?”.

An Ninh thoáng im lặng, rồi cô đem tất cả sự việc tối qua kể cho Lưu Huệ nghe. Lưu Huệ vừa nghe vừa há hốc miệng.

“Việc này…” Hai tay cô túm lấy hai tai, rồi đứa xuống quai hàm, tỏ vẻ không tin vào tai mình, rồi cầm cốc nước lên, uống lấy uống để.

“Còn một việc tớ quên nói với cậu.” An Ninh nghĩ ngợi một lúc, một là không nói ra, hai là không giấu giếm điều gì. Cô ngừng lại vài giây, rồi buột miệng nói: “Người có tên là Tô Khoáng mà hồi nãy chúng ta gặp ở cô nhi viện chính là người thuê chung nhà với tớ”.

Miếng nước trong miệng Lưu Huệ lập tức bắn tung tóe. May mà An Ninh kịp thời quay đầu đi, nếu không chắc chắn sẽ phải hứng chịu hậu quả. Nhưng tất cả đồ ăn trên bàn đều thay An Ninh hứng chịu số phận.

Lưu Huệ thẹn thùng rút khăn giấy ra lau miệng, An Ninh chớp chớp mắt như muốn nói mình vô tội.

“Cậu đang đùa cợt tớ đấy à?” Phải một úc sau, Lưu Huệ mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Xí, tờ đùa cợt cậu làm gì?” An Ninh ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Tuy hắn đã hai lần cứu tớ, nhưng tớ vẫn cảm thấy mình nên tránh xa hắn càng xa càng tốt”.

Lưu Huệ gật đầu lia lịa. “Phải… phải… phải, tớ sẽ giúp cậu tìm phòng trọ.” Nhưng rồi, cô lại tặc lưỡi nói: “Nhìn thái độ ân cần và kiên nhẫn của anh ta đối với bọn trẻ, đúng là không thể tưởng tượng nổi bộ mặt kia của anh ta”.

An Ninh chậm rãi nói: “Biết người biết mặt mà không biết lòng”. Cô cố giấu giếm việc Tô Khoáng đã ép hôn cô. Nếu Lưu Huệ biết chuyện đó, e rằng cô ấy còn thấy kinh ngạc hơn, không biết chừng còn bắt An Ninh phải chuyển nhà ngay lập tức.

Cùng lúc đó, đối tượng mà họ đang bàn tới đang được ông bà Niên tiễn ra tận cửa. An Ninh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cảnh đó.

Hai ông bà già nói gì đó với anh vẻ rất thân thiện, hồ hởi, còn Tô Khoáng đứng một bên tỏ vẻ rất cung kính, đôi mắt anh dịu dàng, bình yên. Bà Niên với tay nhặt chiếc lá rụng trên đầu Tô Khoáng, anh đáp lại bằng một nụ cười.

“Cậu nhìn gì thế?” Lưu Huệ gõ đũa vào đầu An Ninh, rồi nhìn theo An Ninh, rồi cô cũng ngây người ngồi đó.

“Trong cuộc đời, đúng là đi đến đâu cũng gặp nhau.” Lưu Huệ lẩm bẩm.

An Ninh dở khóc dở cười vì cách dùng từ chẳng đúng ý tí nào của Lưu Huệ.

Họ đang chăm chú nhìn bỗng một người khách che mất tầm nhìn. An Ninh ngả đầu nói với Lưu Huệ vài câu, đến lúc nhìn ra thì Tô Khoáng đã đi tự lúc nào.

Cô chợt nhìn người con trai dáng người thanh thoát chậm rãi bước vào quán đồ ăn Hồ Nam, sau khi nhìn rõ mặt anh ra, cô thoáng ngạc nhiên, thất thanh gọi: “Tiêu Vân Các?”.

Người khách vừa đến nghiêng người quay lại, khuôn mặt cũng rất ngạc nhiên.

“An Ninh, sao trùng hợp vậy?”

Sắc mặt anh ta thoáng thay đổi, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cửa quán.

An Ninh không hề nhận ra Vân Các đang tỏ vẻ không thoải mái, ở nơi đất khách quê người mà lại gặp được bạn cũ, còn gì vui bằng. Cô nhiệt tình chào hỏi Tiêu Vân Các: “Mau lại đây ngồi cùng đi! Đây là bạn thân của tôi, Lưu Huệ”.

Tiêu Vân Các do dự một lúc, nhưng vẫn đến ngồi cùng bàn với An Ninh.

Vừa ngồi xuống ghế, anh ta liền quan tâm hỏi: “An Ninh, sao cô lại đến thành phố này?”.

Nét mắt An Ninh chợt sa sầm lại. Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, chỉ vào Lưu Huệ, cười xuề xòa nói: “Tôi theo cô ấy đến đây”.

Tiêu Vân Các quay sang Lưu Huệ gật đầu chào, Lưu Huệ cười chào lại.

“Vậy còn anh?”. Sau một thoáng im lặng, An Ninh chủ động lên tiếng.

Tiêu Vân Các chau mày, anh trả lời qua loa: “Tôi đến đây làm nhiệm vụ”.

An Ninh nói nhỏ: “Đúng là lâu lắm mới gặp nhau”. Lâu đến nỗi cô suýt tưởng đó là việc của kiếp trước.

Tiêu Vân Các chần chừ vài giây như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ biết mím môi, không nói được gì.

Rồi họ hỏi thăm nhau vài câu. Tiêu Vân Các không thể tập trung vào cuộc nói chuyện. Thỉnh thoảng anh lại nhìn ra bên ngoài, An Ninh cũng nhận ra điều đó. Cô cười hỏi: “Anh hẹn bạn rồi à?”.

Lúc này Tiêu Vân Các mới phát hiện ra vẻ không bình thường của mình. Anh xin lỗi nói: “Ừ!... À? Không phải”.

Giọng Tiêu Vân Các bị cắt ngang bởi lúc đó anh không cần phải trả lời nữa, một người vừa bước vào.

An Ninh hoảng hốt, cô nhìn chằm chằm vào người đó.

“Quan… Tín.” Cô lắp bắp, không sao thốt ra được một câu liền mạch.

Lưu Huệ cũng rất kinh ngạc. Cô hiểu rất rõ chuyện giữa An Ninh và Quan Tín, cũng biết An Ninh đã từng vì anh ta mà tự sát. Cứ tưởng rằng anh ta đã hoàn toàn ra khỏi cuộc sống của An Ninh, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây. Lưu Huệ lo lắng nắm chặt lấy tay An Ninh, cô kinh ngạc khi thấy bàn tay An Ninh đang run lên bần bật.

Nhưng Quan Tín lại như không nghe thấy gì, cũng chẳng quay đầy lại nhìn. Anh đến một chiếc bàn kê sát tường, rồi thản nhiên ngồi xuống, gọi đồ ăn và bia.

Mặt An Ninh tái nhợt. Cô cụp mắt xuống, tay chân lạnh toát. Cô cầm chặt lấy tay Lưu Huệ như để truyền một chút hơi ấm cho bàn tay đang lạnh như băng của mình.

Phía bên này, Tiêu Vân Các không có phản ứng gì. An Ninh mặt buồn thê thảm, còn Lưu Huệ thì vô cùng phẫn nộ. Cô kéo An Ninh đứng dậy, bước đến trước mặt Quan Tín, kích động nói: “Quan Tín, anh có còn là người nữa không?”.

Quan Tín ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của An Ninh , khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, nói: “Tôi không phải là Quan Tín, chắc cô nhận nhầm người rồi?”.

Lưu Huệ “hơ” một tiếng. Cô đẩy An Ninh đến bên cạnh Quan Tín: “Anh nhìn cho rõ đi, anh có dám nói rằng mình không quen cô ấy?”.

An Ninh nhìn Lưu Huệ vẻ khẩn cầu: “Tớ xin cậu, đừng nói nữa”. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Lưu Huệ vẫn chưa buông tha, cô giữ An Ninh lại khiêu khích nhín Quan Tín: “Để xem anh có gì để nói nữa không”.

Quan Tín nhìn lướt qua Lưu Huệ, rồi nhìn sang An Ninh, lạnh lùng nói: “Tôi thực sự không quen cô ấy”.

Trong thoáng chốc, An Ninh thấy nhói đau đến tận tủy sống. Cô khao khát được nhìn thấy sự dịu dàng trên khuôn mặt của Quan Tín, cho dù chỉ là một chút thôi, nhưng cô đã thất vọng. Cô nghĩ rằng mình đã quên được cái cảm giác này, nhưng hóa ra khi sự đau khổ tìm đến cô, nó vẫn mãnh liệt như thế.

“Anh…” Lưu Huệ nghiến răng lại rồi tát vào mặt Quan Tín. Nếu lúc này trong tay cô có một con dao, chắc cô sẽ đâm anh không chút do dự.

Người An Ninh mềm nhũn, nhưng vẫn cố ngăn Lưu Huệ lại: “Đừng!”.

Không khí bỗng chốc yên lặng, chỉ còn lại nhịp đập của con tim. An Ninh đứng thẳng người, im lặng nhìn thẳng vào mắt Quan Tín, rồi thốt ra từng chữ: “Xin… lỗi, tôi nghĩ chúng tôi đã nhận nhầm người”.

Cô kéo lấy Lưu Huệ, hai người trở về chỗ ngồi, miệng thoáng nở nụ cười chua chát. Tất cả những chuyện này biết trách ai đây, chỉ có thể trách bản thân mình không có mắt, trước kia đã nhầm tin người ta. Việc duy nhất có thể làm bây giờ là giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

“An Ninh, cô… không sao chứ?” Tiêu Vân Các đuổi theo, anh đỡ lấy người An Ninh lúc này đã mềm nhũn không còn chút sức lực.

An Ninh lắc lắc đầu.

Tiêu Vân Các đỡ lấy tay An Ninh, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh vỗ vỗ vai An Ninh nói: “Chăm sóc cô ấy cẩn thận nhé”. Câu nói đó là dành cho Lưu Huệ.

Lưu Huệ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Quan Tín đầy căm giận. An Ninh nắm chặt nắm tay, các đầu móng tay cô bấm sâu vào lòng bàn tay. Cả hai đều không phát hiện ra nỗi đau đớn trong mắt Quan Tín.

An Ninh không biết mình đã về nhà như thế nào.

Ấn tượng duy nhất còn lại trong cô là Lưu Huệ kéo cô lên taxi, nói địa chỉ nhà, còn cô cứ miên man trong những ký ức xa xưa.

Lưu Huệ để cô nằm yên trên giường, rồi rót một cốc nước đặt lên đầu giường. An Ninh nói đi nói lại rằng mình không sao, Lưu Huệ mới thở dài rời khỏi nhà An Ninh.

An Ninh mở to mắt nhìn lên trần nhà dán giấy hoa.

Giọt nước mắt trong veo từ từ lăn xuống.

Cô bật dậy thật nhanh, lôi ra tấm hình chụp chung với Quan Tín được đặt sâu trong ngăn kéo.

Các ngón tay của cô nhẹ nhàng lần theo viền khung ảnh, nước mắt tuôn rơi đến khi mắt cô nhòa đi.

Giữa họ đã từng có quá nhiều kỷ niệm đẹp và cả những đau khổ khiến người ta khó có thể quên.

An Ninh ôm gối nằm trên giường, cô yên lặng suy nghĩ, khóc lóc, rồi lại cười…

Giống như ông trời đã an bài, việc An Ninh và Quan Tín quen nhau đầy ly kỳ.

Họ sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, hơn nữa lại sinh ra trong cùng một bệnh viện, hai bà mẹ cùng nằm trong một phòng bệnh. Điểm khác biệt duy nhất là giới tính của họ.

Bố mẹ An Ninh thuộc típ người miền Nam điển hình, mẹ cô nhỏ nhắn, xinh đẹp, bố thì nho nhã và rất biết chăm sóc vợ con. Còn bố mẹ Quan Tín lại đến từ miền Bắc, bố anh cao lớn, uy mãnh, mẹ anh thì cao ráo, xinh đẹp. Họ sinh ra Quan Tín trong lúc đi du lịch đến thành phố S.

Hai người, An Ninh và Quan Tín, vốn dĩ không có bất kỳ mối liên hệ nào, nhưng từ khi sinh ra, họ đã có duyên phận với nhau.

Ở bên nhau một tuần trong bệnh viện, cả hai bên đều cảm thấy rất tâm đầu ý hợp, nhưng sau khi ra viện ít lâu, bố mẹ Quan Tín liền đưa anh về quê. Nào ngờ, sáu năm sau, do điều động công tác, họ lại đến thành phố S. Và càng trùng hợp hơn, căn hộ mà đơn vị phân cho họ lại cách nhà An Ninh chỉ một bức tường. Có thể tưởng tượng ra, khi hai gia đình gặp lại nhau, họ vui mừng như thế nào. Đó là sự kỳ diệu khiến người khác phải tin vào duyên phận.

Cấp một, cấp hai, rồi lên cấp ba, An Ninh và Quan Tín đều học chung một trường. Tuy không cùng lớp, nhưng họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, và cùng nhau về nhà. Bố mẹ An Ninh đều làm công tác nghiên cứu, nên thường ngày không có nhiều thời gian chăm lo cho cô. Sau khi tan học, hầu hết thời gian còn lại An Ninh đều ở nhà Quan Tín. Sau khi ăn những món ăn vùng Đông Bắc do mẹ Quan Tín nấu, cô lại cùng Quan Tín làm bài tập, chơi trò chơi. Khi chơi đến mức mệt nhoài không còn sức để chơi nữa, cô nằm trên chiếc giường nhỏ của Quan Tín ngủ ngon lành. Nếu bố mẹ An Ninh về sớm, thì Quan Tín bế An Ninh về nhà cô ngủ. Còn nếu bố mẹ cô về muộn hoặc không về, cô sẽ nằm trên giường của Quan Tín ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.

Tình bạn đó đã chuyển thành tình yêu khi họ tốt nghiệp cấp ba.

Hồi đó, Quan Tín hết lòng quan tâm chăm sóc cho An Ninh, An Ninh bảo gì anh nghe nấy. Nếu anh làm điều gì đó không theo ý cô, chỉ cần cô khẽ phụng phịu, mếu máo là Quan Tín phải giơ tay đầu hàng. Có thể nói, khi đó An Ninh lớn lên trong sự nuông chiều của bốn bố mẹ và Quan Tín.

Hai người quấn quýt bên nhau cả ngày. Và thời gian đó kéo dài cho đến khi họ thi đỗ đại học.

Quan Tín thi trường Cảnh sát, tuy trường họ ở cùng một thành phố, nhưng một trường nằm ở ngoại ô thành phố, một trường ở phía nam, phải đi một chuyến tàu điện ngầm, đổi ba chuyến xe buýt mới đến được trường của nhau. Hơn nữa trường Cảnh sát quản lý nghiêm ngặt, ngày thường không được ra ngoài tùy ý. Mặc dù như vậy, cứ hễ có ngày nghỉ là Quan Tín lại đi thăm An Ninh. Quà cáp, đồ ăn vặt, đồ chơi, không thiếu thứ gì.

Lưu Huệ là người bạn tốt nhất của An Ninh thời đại học, tình bạn giữa họv ẫn bền chặt cho đến tận bây giờ.

Lưu Huệ hiểu rõ nhất về chuyện giữa An Ninh và Quan Tín. Cô thấy sởn da gà khi hai người họ ngọt ngào bên nhau, cô muốn đạp cho họ vài cái khi hai người họ cãi nhau, ly ly hợp hợp, mà thực ra đều do một mình An Ninh gây ra. Dù có lý hay không có lý, thì sau mỗi lần cãi nhau, đều là Quan Tín mang hoa đến đền tội với An Ninh. Những việc như vậy cô chứng kiến nhiều rồi, vì thế cô cũng chẳng thấy làm lạ khi An Ninh vô cớ gây gổ với Quan Tín.

Một cặp trời sinh như vậy, dù có nằm mơ Lưu Huệ cũng không thể ngờ hai người họ sẽ chia tay, đặc biệt khi biết chuyện An Ninh tự tử cũng không thể cứu vớt được mối tình đó, Lưu Huệ càng không tin nổi.

Sau khi tốt nghiệp, Quan Tín vào làm tại cục công an thành phố S, còn An Ninh mãi không tìm được công việc phù hợp. Gia đình cô cũng khá giả, bố mẹ cô không túng thiếu đến mức cần đồng tiền của cô để nuôi gia đình. Cô sung sướng khi chẳng phải làm gì, ngày nào cũng ngủ đến khi mặt trời nhô đến ngọn sào.

Có lẽ những hiềm khích giữa cô và Quan Tín bắt đầu từ đó.

Tiêu Vân Các là đồng nghiệp của Quan Tín, cũng là bạn học chung trường với Quan Tín trước kia, anh hơn Quan Tín bốn tuổi. Ở sở cảnh sát, anh rất quan tâm tới Quan Tín. An Ninh đã gặp anh mấy lần, tuy không quen biết, nhưng có thể nói anh đã để lại ấn tượng khá sâu sắc trong cô.

Khoan đã, hình như có điều gì đó không bình thường.

An Ninh suy nghĩ kỹ, bỗng cô tròn mắt khi nhớ ra rằng, Quan Tín và Tiêu Vân Các vừa là đồng nghiệp vừa lại là bạn tốt của nhau. Vậy thì tại sao khi nãy hai người bọn họ lại làm ra vẻ không quen biết, thậm chí họ chẳng nói với nhau câu nào? Có lẽ có ẩn tình gì trong đó chăng?

An Ninh vùi mặt vào lòng bàn tay, cuối cùng xé đôi tấm ảnh chụp chung với Quan Tín. Một nửa cô lại nhét vào góc trong cùng của ngăn kéo tủ, nửa khác cô ném vào trong đống giấy lộn.

Nước mắt cô đã rơi cạn rồi…

Cô khóc cho đến lúc mệt nhừ, đến mức không thể khóc được nữa, đã đến lúc cô tỉnh mộng rồi…

Thấy hoang mang, An Ninh đi chân trần vào nhà bếp, rót cho mình một cốc nước, trong lúc hấp tấp cô làm rơi bình nước xuống nền nhà. Cô vội vàng lấy chổi cùng gầu hốt rác dọn sạch sẽ đống đổ vỡ, nhưng cô hoàn toàn không biết rằng vẫn còn một vài mảnh thủy tinh sót lại.

Nửa đêm, khi Tô Khoáng bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến anh sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc.

Trên mặt đất lấm tấm vết máu, trong phòng ngổn ngang, bừa bãi. An Ninh đang nằm phủ phục trên chiếc sofa trong phòng khách, mặt nổi đầy gân xanh, bàn chân đầy máu, cô gần như mê man không biết gì nữa.

Trong lòng Tô Khoáng trào dâng nỗi sợ hãi chưa từng có, điều anh lo sợ cuối cùng cũng xảy ra. Bọn chúng đã ra tay với những người xung quanh anh. Tô Khoáng lao như tên bắn về chỗ An Ninh, ôm chặt cô trong lòng, vỗ vỗ vào má cô, luôn miệng gọi: “An Ninh, An Ninh…”.

An Ninh tỉnh lại khi nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Tô Khoáng. Đôi mắt vẫn lờ đờ của An Ninh mở to, nhận ra mình đag nằm trong vòng tay Tô Khoáng, bộ quần áo xộc xệch, cơn giận dữ ập đến. Cô không nói lời nào, bất ngờ vung mạnh tay tát thẳng vào mặt Tô Khoáng một cái đau điếng. Anh không hề tức giận, ngược lại anh thấy vô cùng mừng rỡ: “An Ninh, cô không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”.

Anh ôm chặt An Ninh hơn nữa, cảm giác như vừa trút được gánh nặng. Anh không bao giờ quên cảnh tượng Niên Tiểu Điệp trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt anh. Kể từ sau cái ngày đó, anh luôn hoảng sợ trước cảnh sinh ly tử biệt. Nếu như phải chứng kiến thêm một lần nữa, e rằng anh sẽ không trụ vững nổi.

An Ninh bị anh ôm chặt đến mức nghẹt thở. Tim cô đập nhanh hơn, mạnh hơn, não cô tê dại, toàn bộ máu trong cơ thể dường như ngừng chảy.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài Quan Tín ra, chưa có người nào ôm cô chặt đến thế, Tô Khoáng là người thứ hai, chỉ trong một ngày anh đã hai lần “sàm sỡ” cô. Cô giận dữ nghiến răng: “Anh buông tôi ra”.

Tô Khoáng nhận ra hành vi của mình không được đúng mực, anh từ từ buông An Ninh ra, nhưng tay anh vẫn đỡ lấy vai cô.

An Ninh đẩy anh ra, lúc đứng lên, cô nhìn những vệt máu trên sàn nhà và cả ở dưới chân mình, cô bỗng choáng váng, đưa tay ra muốn bám vào một vật gì đó để giữ cho cơ thể đứng vững, nhưng không có vật gì ở đó cả, cô hươ hươ tay. May là Tô Khoáng đã kịp thời đỡ lấy cô.

“Đừng cử động”. Tô Khoáng bế cô lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, anh nâng hai chân cô gác lên đùi minh. Sau khi kiểm tra kỹ càng, anh phát hiện ra, gót chân cô bị mảnh thủy tinh đâm vào, trông rất đáng sợ. Một vài chỗ bị mảnh thủy tinh vỡ cứa sâu vào da thịt.

Tô Khoáng khẽ quát: “Cô làm ăn kiểu gì vậy? Bị thương đến thế này mà không hề biết tí gì à?”.

Tình thế bỗng quay một trăm tám mươi độ. Vừa nãy là An Ninh quát anh, bây giờ anh quát cô. An Ninh nằm ngoan ngoãn, miệng mím chặt, không nói gì.

“Đau lắm phải không?” Tô Khoáng nhẹ nhàng hỏi, những ngón tay thon dài của anh xoa xoa bàn chân cô đầy vẻ thương xót, làm An Ninh run cầm cập. “Tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện ngay.”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” An Ninh lắc đầu. “Trong ngăn kéo tủ phòng tôi có bông gạc và thuốc tiêu độc, anh lấy ra đây giúp tôi, tôi tự băng bó là được.”

“Không được, cô phải đi bệnh viện để người ta giúp cô xử lý vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất.” Tô Khoáng nhất quyết phản bác ý kiến của An Ninh, không cho cô cơ hội thương lượng.

An Ninh im lặng. Tưởng rằng An Ninh sợ hãi vì nghe anh quát như vậy, Tô Khoáng liền an ủi: “Đừng sợ, đi bệnh viện để người ta lấy hết những mảnh thủy tinh ra là không sao, sẽ không quá đau đâu”.

Đầu lông mày An Ninh giật giật, rồi cho nhìn xuống nói: “Anh không phải tốn công tốn sức nữa, đối với tôi mà nói, vài vết thương cỏn con này có hề hấn gì”.

Tô Khoáng bị An Ninh làm cho phát cáu: “Tôi chưa gặp người nào không biết thương xót cơ thể mình như cô”. Anh đi vào phòng ngủ của An Ninh, lấy một chiếc áo khoác, khoác qua loa lên người cô, nói vẻ cương quyết: “Có hai lựa chọn: Tôi cõng cô hoặc bế cô đi. Lựa chọn xong thì bảo tôi”.

An Ninh cắn chặt môi dưới, mãi lâu sau vẫn không nói gì.

Tô Khoáng khẽ cười, chẳng cần biết ý kiến của cô thế nào, anh nắm hai cánh tay kéo cô dậy, thoáng một cái An Ninh đã ở trên lưng Tô Khoáng.

An Ninh kêu thất thanh, đấm thùm thụp vào người Tô Khoáng: “Anh mau bỏ tôi xuống”.

Cặp môi mỏng của Tô Khoáng hơi mím lại. Anh cố ý lắc qua lắc lại. An Ninh kêu lên sợ hãi, ghì thật chặt vào cổ Tô Khoáng. Tô Khoáng cười trêu chọc, anh sốc lại An Ninh trên lưng.

“Tôi cho cô mượn vai và cổ tôi đấy.”

Xem ra anh sẽ không cho cô thỏa hiệp. An Ninh chần chừ, rồi từ từ đưa tay lên hai bờ vai anh, cuối cùng cô vòng tay ốm lấy cổ Tô Khoáng.

Tô Khoáng khẽ cười, bước nhanh ra khỏi cửa.

An Ninh đang bị thương ở chân, nên đương nhiên không tiện ngồi xe CBR. Tô Khoáng liền vẫy một chiếc taxi, cẩn thận đặt An Ninh ngồi vào hàng ghế sau, còn mình ngồi bên cạnh, nói với tài xế: “Cho đi bệnh viện RJ”.

Trong không gian chật hẹp của chiếc taxi, chỉ cần cử động một chút là sẽ chạm vào tay chân của người ngồi bên cạnh, An Ninh không biết đặt tay và chân ở chỗ nào, cảm thấy cô vô cùng khó chịu. Do vội nên cô vẫn đi chân trần, lúc đầu cô không có cảm giác gì, nhưng lâu dần, cái lạnh mới len lỏi khắp cơ thể cô. Cô khẽ rùng mình. Tô Khoáng nhanh chóng nhận ra.

Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ chân trắng nõn của An Ninh, An Ninh vội vàng dùng tay che lại. Tô Khoáng chu môi, cởi áo khoác ngoài ném sang phía cô. An Ninh nhìn anh tỏ ra không hiểu, Tô Khoáng không nhịn được cười, nói: “Tôi rất vui khi được phục vụ quý cô”. Nói xong, anh ôm lấy hai chân An Ninh đặt lên lòng mình, xoa xoa chân cô, sau đó anh cẩn thận lấy chiếc áo khoác quấn lấy chúng.

Mặt An Ninh bổng nóng bừng, ngay cả hai tai cô cũng nóng ran lên như có lửa đốt.

Nụ cười từ từ nở trên môi, Tô Khoáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng như cà chua của An Ninh, tim anh bỗng đập rộn ràng. Lúc này đây, anh không thể phân biệt được anh cảm thấy rạo rực vì An Ninh, hay bởi không khí ấm áp lúc này giữa hai người.

“Đến rồi, anh chị thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng?” Người tài xế nói, giọng lịch sự. Tô Khoáng khẽ hừm một tiếng để giấu đi sự thẹn thùng của mình. Anh rút ví ra trả tiền, rồi cõng An Ninh xuống xe.

Hai người đăng ký khám rất nhanh, khi lên tầng trên, An Ninh nói nhỏ vài câu gì đó, giống như đang tự nói với mình. Tuy cô nói không to, nhưng Tô Khoáng vẫn nghe rõ được một câu: “Thực ra tôi không thấy đau lắm. Có điều, tôi vẫn phải cảm ơn anh”.

Sống lưng Tô Khoáng căng lên, nhưng anh không hỏi thêm gì nữa.

“Vết thương rất sâu. Cô đã làm gì vậy?” Bác sĩ trực ban nói rồi quay đầu lại trách mắng Tô Khoáng. “Anh cũng thật là, anh là chồng kiểu gì thế?”

Mặt An Ninh và Tô Khoáng cùng đỏ bừng, nhưng chẳng ai cất tiếng giải thích.

Tô Khoáng gật đầu nói: “Vâng, là tôi không tốt, tất cả là lỗi của tôi”.

Bà bác sĩ thấy thái độ thành khẩn của anh, lại biết chủ động nhận lỗi, không nhìn được cười, nói: “Cậu này cũng được đấy”. Đó là nữ bác sĩ khoảng ngoài bốn mươi, dường như bà ta rất thích nói chuyện con cà con kê, hơn nữa nửa đêm canh ba khó mà tìm được người nói chuyện, nhân cơ hội này, bà ta cớ giữ An Ninh ở lại. Bà ta giúp An Ninh xử lý vết thươg, vừa hỏi cô từ chuyện tuổi tác, đến nghề nghiệp, gia thế thế nào, kết hôn bao lâu rồi, có con chưa, khiến An Ninh khốn khổ mà không dám nói ra.

Tô Khoáng ngồi bên cạnh lắng nghe rất chăm chú, miệng cười không thôi.

“Trước khi vết thương chưa liền miệng, thì chớ có đụng đến nước, thuốc uống một ngày uống ba lần, sau bữa cơm ba mươi phút, thuốc bôi mỗi ngày thay một lần, bông gạc đắp lên vết thương phải bảo đảm luôn khô thoáng. Nghe rõ chưa?” Bà bác sĩ nói luôn miệng, khiến An Ninh cảm thấy khó chịu, còn Tô Khoáng thì thấy bà ta vô cùng đáng yêu.

“Rõ rồi ạ.” Cả hai đồng thanh đáp. An Ninh và Tô Khoáng bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu.

Ra khỏi phòng cấp cứu. Tô Khoáng đi thanh toán tiền và lấy thuốc, bà bác sĩ lại túm lấy An Ninh tán chuyện trên trời dưới biển. An Ninh sốt ruột như ngồi trên đệm đinh, thầm mong Tô Khoáng mau mau quay lại.

Bà bác sĩ cười trêu An Ninh: “Mới có rời nhau một lúc mà đã không nỡ rồi à? Lớp trẻ bây giờ đúng là dính với nhau như keo với sơn”. Bà ta uống một ngụm nước, rồi tiếp tục nói: “Nhớ ngày xưa, chúng tôi…”.

“Bác sĩ Lý, kết luận ra viện của bệnh nhân giường 428 ở chỗ bác sĩ phải không?” người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy giọng nói.

Giọng nói đó hình như An Ninh đã nghe thấy ở đâu thì phải.

Bác sĩ Lý đứng lên nói: “Đúng vậy, bác sĩ Thẩm. Anh đợi một lát, tôi mang đến cho anh ngay”.

Bà ta lấy từ chiếc tủ kính ở đặt ở góc tường ra một tập tài liệu dày cộp, rồi như rất quen thuộc, bà ta rút ra một bộ trong đó, lật lật mấy tờ giấy.

“Tìm thấy rồi.”

Lúc này, người được gọi là bác sĩ Thẩm đã bước vào trong phòng, ánh mắt bác sĩ Thẩm chạm phải ánh mắt của An Ninh. An Ninh lặng người, mắt cô chớp chớp, cô khẽ gọi tên anh: “Bác sĩ Thẩm Mặc”.

Sau chút bất ngờ ban đầu, Thẩm Mặc trấn tĩnh lại rất nhanh. Anh từ từ đi đến bên cạnh An Ninh, nhìn chằm chằm vào cô.

“An Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Trước đây, chính Thẩm Mặc đã đưa An Ninh trở về từ cõi chết. “Hy vọng không có cái ngày gặp lại nhau.” Khi ra viện, An Ninh đã nói với Thẩm Mặc như vậy. Có ai lại không hy vọng mình không có chuyện gì để phải gặp lại bác sĩ? An Ninh cũng là một trong số đó.

Thẩm Mặc mỉm cười trả lời: “Đã có duyên phận thì đi đến đâu cũng gặp nhau mà”. Lúc đó, Thẩm Mặc sắp phải điều động công tác, còn An Ninh vẫn chưa có ý định rời xa quê hương, ai ngờ họ lại gặp nhau tại thành phố H này.

“Thật là trùng hợp.” Trong cùng một ngày, An Ninh gặp cả Tiêu Vân Các, Quan Tín và Thẩm Mặc, hơn nữa cả ba người họ đều có quan hệ khá sâu sắc với cô. Nếu không phải chính bản thân cô đã trải qua điều đó, thì khi nghe một câu chuyện như vật sẽ chẳng ai tin được.

“Hai người quen nhau à?” khả năng bói toán của bác sĩ Lý bỗng chốc được khơi dậy, trực giác mách bảo bà rằng, giữa cô gái đang ngồi trước mặt bà và vị bác sĩ đẹp trai nhất bệnh viện này chắc chắn từng có mối thâm giao gì đó.

Dường như lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có mặt người khác, Thẩm Mặc khẽ cười, nhưng anh không định trả lời câu hỏi của vị nữ bác sĩ.

“Chân cô sao vậy?” Anh chú ý tới lớp bông gạc được băng bó tầng tầng lớp lớp ở chân An Ninh và khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Sắc mặt An Ninh bình tĩnh lạ thường.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Bác sĩ Lý chen ngang: “Cái gì mà vết thương nhỏ, bị mãnh thủy tinh vỡ đâm sâu vào gót chân, chỗ sâu nhất cũng đến năm milimét”.

Thẩm Mặc liếc nhìn An Ninh. Đầu dây thần kinh của trung khu cảm giác đau đã bị tổn thương, sau khi mạch bị cắt, máu chảy quá nhiều, phần đầu lại phải chịu cú sốc quá mạnh dẫn tới di chứng, đó là những gì mà anh đã tự tay viết trong bệnh án của An Ninh trước đây. Những bệnh nhân như vậy ngày thường cần hết sức cẩn thận, bởi họ không có cảm giác đau, nên xác suất bị thương của họ cao hơn so với người bình thường.

Cũng chính bởi như vậy, nên thái độ của anh đối với An Ninh vượt qua mức quan tâm bình thường của một bác sĩ đối với một bệnh nhân.

Khi Tô Khoáng bước vào, anh bắt gặp ánh mắt kì quặc của bác sĩ Lý, thái độ né tránh của An Ninh và những biểu hiện phức tạp khó hiểu ở Thẩm Mặc. Hình như trong lúc anh rời khỏi phỏng, đã xảy ra chuyện gì đó.

“An Ninh, tôi đã lấy xong thuốc, chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.” Tô Khoáng nói như để thăm dò, nhưng chính câu nói của anh đã xua tan không khí lúng túng đang lan toản khắp phòng cấp cứu.

An Ninh gật gật đầu, để cho Tô Khoáng cõng. Lúc ra khỏi cửa, cô quay đầu lại, khẽ nói: “Bác sĩ Thẩm, tạm biệt”.

Thẩm Mặc dõi nhìn theo bóng An Ninh và Tô Khoáng biến dần vào màn đêm đen kịt. Bác sĩ Lý ở phía sau không biết là vô tình hay hữu ý nhắc khéo: “Anh thấy đôi vợ chồng trẻ này yêu nhau thế đấy. Ha ha, đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ”.

Sự hụt hẫng và thất vọng cùng lúc hiện lên trong ánh mắt Thẩm Mặc, đôi mắt anh sâu thẳm, không ai biết lúc đó anh đang nghĩ điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.