An Ninh nhoẻn miệng
cười, cô đã không nhìn nhầm người. Tô Khoáng quả nhiên là cảnh sát được cài
trong băng nhóm tội phạm. Nhiệm vụ của anh cũng giống Quan Tín.
Mấy ngày tiếp sau, An Ninh không còn tâm trạng để làm việc, ngày nào cô cũng
xuất hiện trong bệnh viện, lặng lẽ trông chừng Quan Tín. Mặc dù vẫn cách nhau
một tấm cửa kính, nhưng nếu ở đây vẫn tốt hơn so với việc hằng ngày ở nhà lo
lắng.
Tiệm Nghiêng Thành luôn ở trong trạng thái đóng cửa không tiếp khách, mỗi lần
váy cưới và lễ phục theo đơn đặt hàng của khách hàng được làm xong, Lưu Huệ đến
giúp cô nhận hàng, sau đó giao đến tay khách hàng.
Quan Tín xảy ra chuyện được ba ngày, bác sĩ phẫu thuật chính nói cho An Ninh
biết, khả năng phản ứng của Quan Tín đang dần dần suy yếu, nếu anh vẫn trong
tình trạng hôn mê bất tỉnh thế này thì tình hình sẽ rất nguy hiểm.
An Ninh rất lo lắng nhưng chẳng nghĩ ra được cách gì. Bác sĩ cũng vậy. Bác sĩ
nói, họ đã làm tất cả những gì có thể, Quan Tín có thể vượt qua được quan ải
này hay không hoàn toàn phải dựa vào ý chí của anh ấy, những người khác sẽ
chẳng giúp được gì.
An Ninh lo lắng đi qua đi lại trong hành lang bệnh viện, đúng lúc này, chuông
điện thoại vang lên. An Ninh né tránh cái nhìn khinh miệt của cô y tá, lặng lẽ
liếc nhìn số điện thoại gọi tới, khẽ cắn môi dưới, rồi ấn phím từ chối.
Lại là những tiếng “tút tút” báo máy bận. Tô Khoáng chán nản nhìn chiếc điện
thoại, đây đã là lần thứ ba trong mấy hôm nay. Hôm đó, khi An Ninh rời khỏi, Tô
Khoáng không sao tìm thấy cô nữa. Ký ức của anh dừng lại ở cái đêm điên cuồng
đó, anh chỉ sợ trong lúc không tự kiềm chế được tình cảm của mình đã mạo phạm
đến cô, khiến cô không muốn gặp anh nữa. Tô Khoáng rất muốn đích thân nói cho
cô biết, đó không phải là sự xung động nhất thời, mà thực ra, An Ninh đã sớm
tồn tại trong trái tim anh. Nhưng An Ninh không muốn gặp anh, ngay cả điện
thoại cô ấy cũng không muốn nghe, anh thực sự không biết phải làm thế nào.
Sau lần hành động đó, bọn Tiều Tuấn, Chu Cường biết cảnh sát đã để mắt đến
mình, nên chúng ít manh động hơn, bề ngoài có vẻ như rất yên bình, như thể
trong thời gian ngắn cũng chưa có kế hoạch giao dịch. Nhưng căn cứ theo những
gì Tô Khoáng hiểu về Tiều Tuấn, khi chưa có được số đồ cổ đó trong tay, Tiều
Tuấn sẽ không dễ dàng buông tay.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, khiến Tô Khoáng đang suy tư bỗng quay
trở lại với hiện thực. Anh mừng rỡ khi nhận điện thoại. Anh khẽ gọi tên cô: “An
Ninh”, nhưng giọng nói thâm trầm ngay sau đó nhanh chóng làm tiêu tan những ảo
tưởng trong anh.
“Là tôi đây, bây giờ anh có tiện nghe điện thoại không?”
Tô Khoáng thấy ngạc nhiên vì điều đó, người bên đầu dây bên kia lại là Thời Vĩ.
Họ đã giao hẹn với nhau, nếu không phải việc gì quan trọng thì Thời
Vĩ tuyệt đối sẽ không gọi điện cho Tô Khoáng, thường là Tô Khoáng chủ động liên
hệ với Vân Các, tất cả cũng chỉ vì sự an toàn của anh. Nhưng hôm nay… nhất định
đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không thể nào mường tượng nổi.
Tô Khoáng vội nói: “Được, tôi vẫn đang ở nhà”.
Tiêu Vân Các hẹn gặp Tô Khoáng, địa điểm được lựa chọn tại vùng ngoại thành cực
kỳ heo hút. Khi Tô Khoáng tới nơi, Tiêu Vân Các đã đợi được một lúc lâu.
Câu đầu tiên mà anh ta nói là: “La Liệt đã bị lộ, bây giờ chỉ còn lại một mình
anh, nên bây giờ anh sẽ nguy hiểm hơn, cần cẩn thận hơn nữa”.
Tô Khoáng gật đầu, rồi anh hỏi luôn: “Tình hình La Liệt thế nào rồi?”.
Khuôn mặt Tiêu Vân Các thoáng sa sầm, anh nghẹn giọng nói: “Cậu ấy vẫn chưa
tỉnh lại”.
Tô Khoáng nắm chặt tay, ngọn lửa trong mắt anh cháy lên hừng hực, khuôn mặt hiện
rõ niềm căm phẫn. Ngọn lửa hừng hực ấy ép anh đi đến bờ vực của sự căm phẫn,
khiến anh như muốn quỵ ngã.
Thấy vậy, Tiêu Vân Các cố gắng giữ chặt lấy hai vai Tô Khoáng. “Tô Khoáng, anh
phải bình tĩnh, trước tiên anh phải bảo vệ được mình đã, rõ chưa? La Liệt đã
như vậy rồi, tôi không hy vọng tiếp đến sẽ là anh xảy ra chuyện.”
Mãi lâu sau, Tô Khoáng mới dần bình tĩnh lại. Anh nói chắc như đinh đóng cột:
“Anh Tiêu, tôi sẽ không hành sự lỗ mãng đâu”. Anh cũng là một cảnh sát xuất
sắc, biết chừng mực, anh cũng biết trách nhiệm của mình là rất lớn, vì thế, dù
trong lòng có đau đớn đến thế nào, anh vẫn phải nhẫn nhịn.
Tiêu Vân Các vỗ vỗ vào tay anh. “Tô Khoáng, tôi vẫn nói với anh câu đó: “An
toàn là trên hết. Một khi phát hiện ra tình hình thay đổi, anh phải lập tức trở
về với chúng tôi, nhất quyết không được chần chừ. Bọn chúng đều là những kẻ có
thể liều mạng hành động, anh không được đi theo vết La Liệt.”
“Vâng, tôi sẽ lưu ý.”
“Còn một việc nữa, tôi phải cho anh biết…” Tiêu Vân Các trịnh trọng nói.
“Hả?”
“Vốn dĩ cấp trên cử tôi phải liên hệ với anh, là vì tôi được điều từ thành phố
S tới, ở đây rất ít người quen biết tôi, như thế sẽ bảo đảm được sự an toàn của
anh. Nhưng lần này, tôi đã lộ mặt với Chu Cường và Tiều Tuấn, nếu tiếp tục tiếp
xúc với anh, e rằng sẽ gây bất lợi cho anh. Vì thế cấp trên đã bàn bạc, cử một
đội trưởng đội cảnh sát hình sự từ thành phố S tới, anh ta đã rất rõ về vụ án
này, sau này sẽ là do anh ta liên lạc với anh, đó cũng là vì nghĩ cho sự an
toàn của anh mà thôi.”
Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng đây đã là sự sắp xếp của tổ chức, Tô Khoáng đương
nhiên phải vui vẻ tiếp nhận.
Ngay ngày hôm đó, Tô Khoáng đã liên hệ với người đội trưởng đội điều tra hình
sự mới đến.
Anh ta tên Lý Vệ, ngoài bốn mươi tuổi, trong giỏi giang, nhanh nhẹn. nhưng Tô
Khoáng không thể ngờ rằng, trong lần gặp mặt đầu tiên anh đã tranh cãi với Lý
Vệ chỉ vì quan điểm của hai người không giống nhau.
Nguyên nhân bắt đầu từ chuyện không biết Lý Vệ từ đâu mà biết được Thời Quyên,
con gái của Thời Vĩ, có tình cảm sâu sắc với Tô Khoáng, thế là Lý Vệ diễn
thuyết một tràng về việc này. Anh ta cho rằng Tô Khoáng hoàn toàn có thể lợi
dụng điểm này để đạt được mục đích tiếp cận Thời Vĩ, nhưng Tô Khoáng kiên quyết
phản đối.
Tô Khoáng cho rằng, nhất định anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng việc lợi dụng
tình cảm của Thời Quyên đối với anh, anh không làm được, và cũng không bao giờ
đồng ý.
“Không phải cậu làm một việc gì đó quá đáng, cậu chỉ cần đối xử với cô ta tốt
hơn bình thường một chút là được rồi. Sao đầu óc cậu không mềm dẻo một chút
được nhỉ?” Lý Vệ có phần nóng giận. Tô Khoáng tính tình thẳng thắn, không hề
biết mềm dẻo bao giờ, khiến Lý Vệ cảm thấy rất đau đầu.
Tô Khoáng sống có nguyên tắc của mình, ngoài cái tính tiểu thư nhõng nhẽo, đôi
khi tùy tiện không có quy củ ra, thì về bản chất cô ấy là một cô gái ngây thơ,
chân chất.
Cô ấy hoàn toàn không hề biết gì về hành động mờ ám của Thời Vĩ và Tiều Tuấn,
anh không thể nhẫn tâm kéo cô ấy vào vũng bùn, vì thế anh nói chắc nịch: “Tôi
sẽ không bao giờ làm như thế”.
Lý Vệ rất tức giận với Tô Khoáng về chuyện đó, còn Tô Khoáng cảm thấy Lý Vệ làm
việc không được quanh minh lỗi lạc cho lắm, lần gặp đầu tiên giữa hai người đã
kết thúc mà chẳng vui vẻ tẹo nào.
Lý Vệ lái xe đưa Tô Khoáng về chỗ ở, anh ta không xuống xe, mà chỉ thò đầu ra
ngoài cửa xe, nói “tạm biệt”, sau đó con xe Jeep lập tức vọt đi.
Tô Khoáng đứng nhìn đám bụi bị cuốn tung, khẽ thở dài. Vừa quay đầu lại anh gặp
ngay dáng người quen thuộc chui nhanh vào trong taxi. Anh đuổi theo nhưng không
kịp, chỉ biết mở to mắt nhìn cô rời xa.
Tô Khoáng không nhận nhầm
người, người mà anh nhìn thấy chính là An Ninh.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, An Ninh đã đi đến đây trong vô thức, trong ngổn
ngang. Cô cũng không biết mình đã sống như thế nào trong những ngày qua, một
bên là sự hối hận vì Quan Tín, một bên là niềm thương nhớ Tô Khoáng. Mới chỉ
mấy ngày ngắn ngủi mà trông cô đà tiều tụy đi rất nhiều. Cô đã trốn tránh đủ
rồi, càng trốn tránh cô lại càng thấy nhớ anh. Từ khi biết rõ cảm xúc của mình
dành cho Tô Khoáng, cô đã không cố kìm chế tình cảm của mình nữa, nhưng việc
của Quan Tín đến quá bất ngờ, đến mức cô không kịp đề phòng. Giờ đây cô đã hoàn
toàn suy sụp. Khi bình tĩnh lại, cô cũng từng suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại
của mình, giữa cô và Tô Khoáng chưa có bất kỳ lời thề non hẹn biển nào, cả hai
chưa hề bắt đầu mà đã kết thúc, có thể không gặp lại nhau nữa, không liên hệ
với nhau nữa, thì tình cảm sẽ tự nhiên phai nhạt. Nhưng tại sao cô vẫn xuất
hiện ở đây, tại sao?
Từ xa, cô nhìn thấy Tô Khoáng nhảy xuống xe. Cô muốn trốn đi, nhưng lại bất ngờ
khi nhìn rõ người ngồi trong xe. Tuy chỉ gặp anh ta có một lần, nhưng An Ninh
có ấn tượng sâu sắc về anh ta. Bởi vì anh ta tên Lý Vệ, giống họ tên của một
viên quan thời nhà Thanh không biết mặt chữ mà lại trở thành đại thần thân tín
bên cạnh hoàng đế Ung Chính. Hồi đó, khi đi liên hệ xưởng may thời trang tại
thành phố S, An Ninh gặp phải bọn cướp giật, và chính Lý Vệ là người đã giúp cô
lấy lại chiếc túi da từ tay tên ăn cướp.
An Ninh nhoẻn miệng cười, cô đã không nhìn nhầm người. Tô Khoáng quả nhiên là
cảnh sát được cài trong băng nhóm tội phạm. Nhiệm vụ của anh cũng giống Quan
Tín.
Trái tim cô thắt lại, chính là vì cảnh sát nằm vùng mà Quan Tín đã bị trọng
thương, bây giờ đang nằm trong bệnh viện không biết sống chết ra sao. Nếu Tô
Khoáng… Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô nhìn khuôn mặt Tô Khoáng ngày càng gầy rộc đi, lòng đầy thương xót. Thấy Tô
Khoáng đang định đi về phía mình, cô vội vàng gọi một chiếc taxi rồi giục tài
xế đi ngay, không dám quay đầu lại.
Đêm đã về khuya, sao trên trời đều bị những đám mây nuốt chửng. Đêm tối đen một
cách kỳ lạ, tâm trạng Chu Cường cũng u ám.
Nửa tháng trước, hắn vô tình phát hiện ra một chiếc máy nghe trộm được giấu khá
tinh vi dưới chiếc bàn họp trong căn phòng mật, từ đó hắn bắt đầu nghi ngờ có
nội gián mai phục. Những người xung quanh hắn, ngoài La Liệt ra, đều là những
tay kỳ cựu đã theo hắn bao lâu nay, vì thế La Liệt nhanh chóng trở thành đối
tượng tình nghi số một. Bên ngoài hắn vẫn giả vờ chưa biết chuyện này, lại còn
tiết lộ thời gian và địa điểm của lần giao dịch cho La Liệt biết, kết hợp với
Tiều Tuấn lập kế hoạch ép La Liệt phải lộ thân phận, và một vở kịch hay đã được
công diễn. Quả nhiên La Liệt đã mắc bẫy, thân phận bị bại lộ, và bị sát hại là
kết quả cuối cùng mà La Liệt nhận được. Hắn sai người quẳng La Liệt – lúc đó
sắp lìa đời – trong vườn hoa Nhai Tâm, tưởng La Liệt sẽ khó sống nổi, ai ngờ
anh lại được phía cảnh sát tìm thấy rồi đưa vào bệnh viện cứu chữa.
Điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay sắp cháy hết, lúc này Chu Cường mới dập
điếu thuốc, sau đó gọi điện cho Tiều Tuấn. Lô cổ vật này nằm yên trong tay hắn
được hơn một tháng rồi, hắn cần nhanh chóng xuất chúng đi.
“Tiều Tuấn, là tôi.”
“Anh Cường à.” Giọng Tiều Tuấn uể oải vọng tới từ đầu bên kia điện thoại.
“Lô hàng lần này cậu định khi nào lấy?” Rõ ràng là đang gấp rút muốn xuất đi,
nhưng Chu Cường vẫn giả bộ như không liên quan đến mình, hỏi một cách thong
dong.
“À…” Tiều Tuấn ngừng lại vài giây, như đang suy nghĩ. “Anh Cường, bên cảnh sát
đang theo dõi rất gắt gao, e là bây giờ chưa phải lúc thích hợp.”
Chu Cường nghe vậy, liền sốt ruột hỏi, giọng hơi kích động: “Ban đầu chúng ta
đã thỏa thuận là…”.
Chu Cường chua nói hết câu đã bị Tiều Tuấn chặn lại: “Anh Cường, không phải là
tôi không giữ chữ tín, anh cũng phải hiểu cho tôi chứ, bây giờ chỗ nào cũng có
tai mắt của cảnh sát, tôi cũng hết cách rồi”.
Chu Cường “hừ” một tiếng lạnh tanh, hắn là cáo già gian manh, đã lăn lộn giang
hồ nhiều năm, tất nhiên hắn không tin những gì Tiều Tuấn nói. Hắn giả vờ hắng
giọng. “Được, vậy thì quan hệ hợp tác của chúng ta đến đây chấm dứt, cậu tìm
người khác đi.” Nói xong hắn định ngắt điện thoại.
“Giời ạ, anh Cường, anh đừng vội, chúng ta vẫn có thể bàn bạc mà.” Tiều Tuấn
cũng lo lắng, nếu không mềm mỏng, thì cũng hỏng chuyện. Chu Cường thầm cười
trong bụng: “Tên oắt con này muốn đấu với ta, vẫn còn non lắm”. Hắn nói vẻ khó
chịu: “Vậy cậu muốn thế nào, nói đi”.
“Anh Cường.” Tiều Tuấn nịnh nọt. “Tôi thấy thế này. Anh giảm mười phần trăm
nữa, thì chúng ta đều dễ giải quyết. Anh Cường, anh có nguồn tài lực hùng hậu,
sẽ không để tâm đến chút tiền này chứ?” Nói xong, hắn cười khan hề hề vài
tiếng.
Chu Cường nổi trận lôi đình. Hắn sớm biết Tiều Tuấn đồng ý giúp hắn chăc chắn
là có ý định riêng, nhưng không ngờ Tiều Tuấn lại ra đòn nặng đến vậy, một phát
đòi giảm mười phần trăm, rõ ràng là Tiều Tuấn rất khinh thường hắn. Giọng hắn
trở nên lạnh nhạt: “Tiều Tuấn, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.
Tiều Tuấn chỉ cười. “Anh Cường, anh nói như vậy thì mất hòa khí quá.”
Chu Cường không nói gì, hắn dự đoán lần đàm phán lần này hắn sẽ thắng. Hắn và
Tiều Tuấn quen biết nhau đã nhiều năm, hợp tác với nhau đều rất vui vẻ, chưa
bao giờ xảy ra xung đột về giá tiền. Lần này rõ ràng Tiều Tuấn định gây khó dễ,
hắn không chấp nhận được điều đó, nhưng bảo hắn đi tìm bên mua khác trong thời
gian nhắn, thì giá tiền chưa chắc đã cao hơn Tiều Tuấn. Hắn chần chừ, thật khó
để đưa ra quyết định lúc này.
Tiều Tuấn không phải là kẻ tầm thường, hắn biết lùi một bước tiến ba bước, mọi
việc đều không được làm quá. Hắn cười tít mắt nói: “Anh Cường, Tiều Tuấn tôi
cũng không phải là kẻ qua cầu rút ván, chúng ta mỗi người lùi một bước, năm
phần trăm, được chứ?”.
Chu Cường vẫn không nói gì.
Tiều Tuấn khẽ mỉm cười, nói: “Lô hàng đó nằm trong tay anh càng lâu, thì nguy
hiểm càng lớn, tôi nghĩ anh cũng rất rõ điều này. Tôi thì không vội gì, anh
Cường cứ suy nghĩ cho kỹ.” Hắn cười rồi cúp máy.
Chu Cường quăng mạnh chiếc điện thoại xuống, tiếng cười đắc ý của Tiều Tuấn như
vẫn vẳng lên tai hắn.
Cả đời Chu Cường sống hiên ngang, thường ngày hắn nói một là một, hai là hai,
chưa từng phải chịu ấm ức như thế này. Lần này lại bị môt tên ranh con miệng
còn hơi sữa xỏ mũi, hắn tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Vẻ mặt không vui của hắn đã lọt vào tầm mắt của A Văn, một thuộc hạ của hắn. A
Văn là trẻ mồ côi được Chu Cường nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, tình cảm A Văn dành
cho Chu Cường rất sâu đậm, cộng thêm việc Chu Cường có ý đào tạo, nên mới còn
trẻ mà A Văn đã trở thành cánh tay đắc lực của hắn. Việc của La Liệt lần này, A
Văn cũng góp sức không ít.
A Văn rót một cốc trà, rồi đặt đến trước mặt hắn, khẽ giọng nói: “Anh Cường,
thằng ranh đó quá ngông cuồng, có cần cho hắn một bài học không ạ?”.
Chu Cường suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu. “Cũng được, nhớ rằng, đừng để xảy ra
án mạng đấy.”
A Văn nhận lệnh đi ra, đôi đồng tử u ám của Chu Cường ẩn chứa cái nhìn ghê rợn
như của loài lang sói
Hôm nay, màn đêm đen kịt,
cảnh vật cũng mịt mù. Nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến công việc làm ăn của
Kim Bích Huy Hoàng. Ở đây xe cộ vẫn ra vào nườm nượp, người đông như kiến cỏ.
Tâm trạng Tiều Tuấn rất tốt, không chỉ là vì hắn đã toàn thắng trong trận chơi
bài vừa nãy, mà quan trọng là hôm nay hắn đã chiếu tướng Chu Cường. Trước kia,
mỗi lần lấy hàng giá tiền đều được quyết định theo tâm trạng của Chu Cường, lần
này cũng xem như hắn đã được nở mày nở mặt.
Hắn đặt tay lên vai Tô Khoáng. “Đi, chúng ta đi ăn bữa đêm, sau đó đi đánh mạt
chược. Hôm nay tôi nhất định sẽ chơi cho mấy người các cậu thua đến mức kêu cha
kêu mẹ thì thôi, ha ha.”
Tô Khoáng đáp lại bằng một nụ cười. “Anh Tiều có hứng, tất nhiên chúng tôi phải
hầu anh đến cùng rồi.”
Ra đến cửa lớn của Kim Bích Huy Hoàng, Thời Vĩ hỏi: “Đi đâu bây giờ?”.
Tiều Tuấn nháy nháy mi mắt. “Các cậu tự quyết định là được.” Hắn quay sang
Vương Triết. “Cậu đi lái xe tới đây.”
A Văn mai phục đã lâu, hắn quyết định ra tay lúc này. Bên cạnh Tiều Tuấn chỉ có
hai người, đây là cơ hội hiếm có. Từ góc tối hắn bất ngờ lao ra, không chút do
dự, hắn giơ chiếc gậy trong tay vung thẳng về phía Tiều Tuấn.
Lúc đó Tiều Tuấn, Thời Vĩ, và Tô Khoáng đang cười nói, cả ba đều không phòng
bị, Tô Khoáng nhanh mắt phát hiện có bóng đen đang lao đến gần. Chẳng nghĩ ngợi
gì, ngay tức khắc anh lao người chồm lên Tiều Tuấn, thay Tiều Tuấn chịu một đòn
gậy mạnh như trời giáng.
Thấy tình thế bất lợi, A Văn quăng cây gậy xuống, rồi lủi mất tăm.
Tô Khoáng khẽ kêu đau một tiếng, anh chống tay xuống đất mới đứng dậy được,
lưng anh đau điếng. Tiều Tuấn lim dim mắt, đỡ lấy Tô Khoáng, khẽ giọng hỏi:
“Cậu thế nào rồi?”.
“Không sao.” Tô Khoáng lắc đầu, cố gắng chịu đựng cơn đau ập đến từng đợt trên
lưng.
Tiều Tuấn vỗ vai Tô Khoáng, tuy không nói thêm gì, nhưng cả hai đều hiểu ý
nhau. Tiều Tuấn lạnh lùng hỏi Thời Vĩ: “Có nhìn rõ tên đó không?”.
Thời Vĩ do dự nói: “Hình như… là A Văn, thuộc hạ của Chu Cường”.
Sắc mặt Tiều Tuấn lập tức thay đổi, miệng hắn bặm chặt lại. Mãi lâu sau, hắm
sầm mặt xuống, hầm hầm giận dữ nói: “Cậu đi điều tra rõ việc này, sau đó trở về
báo cáo cho tôi. Nếu đúng là do Chu Cường làm, tôi nhất định bắt hắn phải trả
giá”. Hai con mắt sắc lẹm lạnh băng lướt qua từng người khiến người khác nhìn
vào cũng rợn cả da gà.
“Anh Tiều, xe đã tới rồi.” Vương Triết mở cửa xe sau. “Lên xe đi ạ.”
“Không đi nữa.” Ánh mắt Tiều Tuấn đầy hung dữ. “Tô Khoáng, cậu vào đây với
tôi.”
Vương Triết chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, hắn không hiểu tại sao vừa nãy
đại ca còn cười cười nói nói, bỗng chốc lại như biến thành một người khác.
Về đến văn phòng làm việc trên tầng năm, Tiều Tuấn ra ý bảo Tô Khoáng ngồi
xuống, rồi ném cho Tô Khoáng một điếu thuốc. “Hôm nay cậy làm rất tốt.” Lúc này
miệng hắn mới khẽ nở nụ cười.
“Cám ơn anh Tiều quá khen, đó là việc tôi nên làm.” Lưng vẫn chưa thẳng lên
được vì đau, Tô Khoáng khẽ rụt cổ lại.
“Cứ làm cho tốt, tôi sẽ không để cậu thiệt đâu.” Tiều Tuấn vỗ nhẹ lên mu bàn
tay Tô Khoáng, rồi từ trong ngăn kéo, hắn lôi ra một tập tiền nhân dân tệ được
gói ghém rất gọn gàng, sau đó quăng về phía Tô Khoáng. “Cầm lấy.”
Tô Khoáng cố phải làm ra vẻ ánh mắt ham tiền, lại phải cố tỏ ra sợ sệt mà thành
tâm nói: “Cảm ơn anh Tiều”.
Tiều Tuấn cười hài lòng.
Tô Khoáng biết Tiều Tuấn đã tin tưởng anh hơn, thật không ngờ, hành động báo
thù của Chu Cường lại vô tình giúp anh.
Giờ đây, cái mà anh cần chính là chờ đợi thời cơ, mau chóng lấy được chứng cứ,
rồi cùng lúc bắt gọn cả băng, nhóm Tiều Tuấn và Chu Cường.
Tô Khoáng không ngờ rằng cơ hội lại đến nhanh đến vậy.
Chiều hôm nay, anh được Thời Vĩ gọi vào phòng làm việc. Có lẽ vì lần trước anh
đỡ một gậy cho Tiều Tuấn, khiến Tiều Tuấn đã con con mắt nhìn khác về anh, ngay
cả nét mặt của Thời Vĩ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thấy Tô Khoáng gõ cửa bước vào, hắn vội đứng dậy, chào hỏi thân thiết: “Tô
Khoáng, mau lại đây”.
Tô Khoáng hỏi với giọng bình thường: “Anh Thời, anh tìm em có việc gì ạ?”.
“Cậu mau giúp tôi xem xem cái máy tính này bị làm sao.”
Mi mắt Tô Khoáng khẽ giật, thường ngày Thời Vĩ tuyệt đối không cho phép bất kỳ
người nào động vào máy tính của hắn, hôm nay hắn làm thư thế có phần hơi lạ. Tô
Khoáng không dám sơ suất, anh hỏi: “Anh Thời, anh tin em?”.
Thời Vĩ khẽ cười: “Là ý của đại ca”.
Tô Khoáng hiểu ra vấn đề, anh cũng không khách khí nữa, ngồi trước máy tính,
ngón tay nhanh nhẹn ấn vài phím. Rất nhanh, chiếc màn hình máy tính vốn đang
nhấp nháy liên tục đã trở lại trạng thái bình thường.
“Được lắm, chú em.” Thời Vĩ cười hà hà, hắn khẽ đẩy Tô Khoáng một cái từ phía
sau.
Sắc mặt Tô Khoáng không thay đổi. Anh giả vờ vô tình nói: “Anh Thời, vì máy
tính của anh đã quá tải, để em giúp anh tải xuống một phần mềm tự động dọn rác,
cài phần mềm này rồi máy tính của anh sẽ không xuất hiện trường hợp như thế này
nữa”.
“Ồ?” Hình như Thời Vĩ đã bị lay động bởi ý kiến đó, nhưng nghĩ một lúc, hắn
nói: “Bây giờ chưa cần, tôi còn có việc”.
Tô Khoáng thoáng vội vã: “Anh Thời, chỉ cần vài phút là được thôi, sẽ không làm
lỡ việc của anh đâu”.
Thời Vĩ liếc nhìn Tô Khoáng, sắc mặt hắn hơi kỳ quặc.
“Cậu cứ đi ra ngoài trước đi, khi nào cần tôi sẽ gọi cậu tới.”
Tô Khoáng đành phải đi khỏi, thầm trách mình đã không giữ được bình tĩnh.
Lần tiếp theo khi Tô Khoáng liên hệ với Lý Vệ, nói đến việc này, Lý Vệ cười
tươi. “Đây chính là lúc thời cơ thay đổi. Tô Khoáng, cậu phải nghĩ cách để lấy
được những tài liệu trong máy tính của Thời Vĩ.”
Tô Khoáng thấp giọng, mang chút u sầu: “Tôi biết”.
“Hãy nhớ câu nói lần trước tôi đã nói với cậu, khi cần thiết cậu có thể thông
qua Thời Quyên để đạt được mục đích tiếp cận Thời Vĩ.” Lý Vệ vẫn kiên trì ý
kiến của mình, nhưng Tô Khoáng lại thấy rất phản cảm khi nghe thấy câu nói này.
Tô Khoáng không muốn tranh luận cùng anh ta, nên chỉ biết im lặng để biểu thị ý
phản đối.
Đã mấy ngày liền không tìm được cơ hội, một mặt thì bị Lý Vệ thúc giục, một mặt
là bản thân Tô Khoáng cũng thấy nóng ruột, vậy là anh quyết định mạo hiểm một
phen.
Nửa đêm, nhân lúc Thời Vĩ và Tiều Tuấn đang ở dưới tầng hai uống rượu say sưa,
anh lẳng lặng đi lên tầng năm, đột nhập vào phòng làm việc của Thời Vĩ.
Đóng cửa lại, phòng tối om, không nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Sợ gây chú ý
của người khác, anh không dám bật đèn. Anh sờ thấy một chiếc đèn pin nhỏ xíu,
mặc dù ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn tốt hơn không nhìn thấy gì.
Dựa vào trí nhớ của mình và công cụ chiếu sáng yếu ớt, Tô Khoáng từng bước lần
tới chiếc máy vi tính. Sau khi bấm nút bật máy tính, anh hít vào một hơi thật
sâu, từ từ ngồi đợi màn hình máy tính hiện lên.
“Tút” một tiếng, máy tính yêu cầu mật khẩu mới vào được. Tô Khoáng đã sớm nghĩ
tới điều này, anh bấm nhanh một dãy số, không đúng, anh đổi dãy số khác, vẫn
không đúng, cho đến khi anh bấm đến dãy số thứ sáu, một tiếng “tinh” vang lên, mật
khẩu đã được thông qua.
Tô Khoáng lau mồ hôi trên trán, đã năm phút trôi qua. Anh dự định trong mười
phút sẽ hoàn thành việc bật máy tính, nhập mật khẩu, tìm kiếm tài liệu quan
trọng, và copy chúng lại, anh lấy lý do đi vệ sinh để tạm thời rời khỏi bàn
tiệc, nếu đi lâu sẽ dễ gây nghi ngờ, nhưng việc giải mật khẩu đã tiêu tốn mất
quá nửa thời gian, để hoàn thành các công việc khác rõ ràng là không kịp. Anh
nghĩ một lát, rồi quyết định cài loại virus Trojan chuyên khống chế và ăn cắp
tập tin từ xa vào máy tính của Thời Vĩ.
Làm xong tất cả, anh khẽ thở phào một tiếng. Đúng lúc này, kim đồng hồ đeo tay
chuyển sang phút thứ tám, cộng thêm thời gian xuống lầu, vừa đúng thời gian.
Tô Khoáng rón rén đi ra ngoài. Vừa đóng cửa lại thì nhìn thấy Thời Quyên đang đứng
tại lối cầu thang cách anh không xa, cô khoanh tay trước ngực nhìn anh chằm
chằm.
Tô Khoáng bỗng thấy kinh hoàng, mồ hôi vã ra như tắm. Thời Quyên không biểu lộ
thái độ gì, không biết là cô đang giận hay đang vui. Tô Khoáng không dám chắc
là cô ấy có nhìn thấy anh bước ra từ phòng làm việc của Thời Vĩ hay không.
Anh miễn cưỡng lại gần, chiếc áo lót hình như đã ướt đẫm mồ hôi.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Khoáng không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì trong giọng nói
của Thời Quyên, nụ cười của cô rất khó nắm bắt.
Trong nháy mắt, trong đầu Tô Khoáng xuất hiện vô số những ý nghĩ, những ý nghĩ
cuối cùng chính là câu nhắc nhở của Lý Vệ. Mặc dù có chút gượng gạo, nhưng Tô
Khoáng cũng nói: “Anh đến tìm em”.
Thời Quyên lặng người, khuôn mặt đầy đặn trắng sáng bỗng đỏ ửng. “Anh đến tìm
em thật sao?”
Thời Quyên không dám tin vào tai mình. Từ trước tới nay Tô Khoáng đều lạnh nhạt
với cô, sự thay đổi bất ngờ này khiến cô hơi kinh ngạc.
Thấy Thời Quyên phản ứng như vậy, Tô Khoáng biết mình đã đi một nước cờ đúng,
tuy rằng làm nư vậy không phải là chủ ý của anh, nhưng đã nói rồi thì sẽ phải
diễn tiếp vở kịch này thôi. Anh dịu dàng nói: “Đúng thế, mọi người đều đang ở
tầng dưới dự tiệc, sao em không đi?”.
Thời Quyên giọng buồn rầu: “Em không có hứng”.
“Sao thế? Em thấy người khó chịu à?” Tô Khoáng đưa tay ra khẽ đặt lên trán Thời
Quyên, sự dịu dàng bất ngờ đó khiến hai má cô thêm đỏ ửng. “Hơi nóng một chút,
để anh đưa em đến bệnh viện nhé?” Tô Khoáng khẽ nói, miệng vẫn nở nụ cười.
“Không cần phải phiền phức như vậy đâu, một lát là hết ấy mà.” Rồi cô ngả người
vào lòng Tô Khoáng, giọng nũng nịu.
Ánh mắt Tô Khoáng khẽ sáng lên, anh mím chặt môi, bàn tay ngập ngừng ôm lấy
Thời Quyên. “Vậy anh đưa em xuống ăn chút gì đó nhé.”
Thời Quyên gật đầu, chỉ cần Tô Khoáng ở bên cô mãi, thì anh muốn đưa cô đi đâu
cũng được.
Khi xuống dưới lầu, Tô Khoáng quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng
im ỉm, cuối cùng anh cũng yên tâm được rồi.