Anh đã ẩn danh nhẫn
nhịn bấy lâu, cuối cùng cũng sắp đạt được mục đích, việc báo thù cho Tiểu Điệp
cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ngày hôm sau, nhân lúc sáng sớm rãnh rỗi, An Ninh gọi điện cho Lưu Huệ bảo cô
ấy tới. Nghe xong những gì An Ninh kể, Lưu Huệ bình tĩnh tới mức An Ninh phải
ngạc nhiên.
An Ninh đã từng dự đoán về phản ứng của Lưu Huệ, hoặc là cô ấy sẽ bị kích động
đến mức chửi bới om sòm, hoặc là sẽ đau khổ khóc lóc, nên lúc này cô không tin
Lưu Huệ lại có phản ứng như thế.
“Cậu…không sao chứ?” An Ninh xoa xoa vai Lưu Huệ.
Lưu Huệ không nói gì, cô quay người đi ra. An Ninh đi theo phía sau lo lắng
gọi: “Này, cậu định đi đâu?”.
Lưu Huệ đột nhiên dừng bước, quay người lại, nở nụ cười thật tươi, để lộ ra hàm
răng trắng muốt: “Yên tâm, tớ sẽ không gây ra chuyện gì đâu”.
“Cậu đi đâu? Tớ đi cùng cậu.” Lưu Huệ có vẻ rất bình tĩnh, nhưng An Ninh vẫn
không thể yên tâm.
“Không cần đâu, tớ tự lo được mà.” Lưu Huệ lại quay sang an ủi An Ninh. “Cậu cứ
chăm lo cho cửa tiệm của mình đi, không cần phải lo cho tớ đâu, tối muộn tớ sẽ
gọi điện cho cậu.” Nói ra, không cho An Ninh cơ hội từ chối, Lưu Huệ bước nhanh
ra khỏi cửa.
An Ninh đuổi ra theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy Lưu Huệ lên một chiếc taxi, rồi
biến mất trong đám xương mù dày đặc. An Ninh ủ rũ giậm giậm chân xuống đất,
việc này, không biết là mình làm đúng hay sai nữa.
Cũng vào lúc đó, ở đầu kia của phố Nhất Tuyến, một người đàn ông cao gầy mặc
quần áo đen, đeo kính đen lặng lẽ bước vào phòng trà Tỵ Phong Đường. Mới sáng
sớm, bên trong phòng trà rất ít người. Người đó ngó trước ngó sau, rồi từ từ
tháo cặp kính đen bỏ sang phía góc bàn.
Người đó chính là Tô Khoáng cải trang.
Anh gọi mấy món điểm tâm, đồ ăn đã được mang lên hết, nhưng anh vẫn chưa ăn, mà
chỉ lật đọc mấy tờ báo, đôi mắt thỉnh thoảng liếc ra phía cửa tiệm, hình như
anh đang chờ ai đó.
Thời tiết bỗng trở nên xấu đi, không biết tự lúc nào, bên ngoài trời mưa lất
phất. Ngoài cửa, một người đàn ông cũng mặc quần áo đen vừa thu ô lại, ngẳng
đầu lướt nhìn biển hiệu của cửa tiệm, rồi chăm chú nhìn Tô Khoáng đang ung dung
ngồi ở phía cửa tiệm, khẽ nhoẻn miệng cười.
Anh ta tiến lên phía trước, rồi ngồi đối diện với Tô Khoáng, đặt tờ báo đang
cầm trong tay sang bên cạnh tờ báo của Tô Khoáng, phần đầu tờ báo hướng lên
phía trên. Hai tờ báo đều là báo tin tức ra sáng hôm nay. Anh ta nhướng mày,
tay gắp một miếng bánh tôm đưa lên miệng như chẳng có chuyện gì.
Đôi mắt Tô Khoáng chợt lóe sáng, anh từ từ đưa tay trái ra phía trước, miệng
cười. “Chào anh, tôi là Tô Khoáng.”
Người kia cũng đưa tay ra bắt tay với Tô Khoáng, rồi cười: “Chào anh, tôi là
Tiêu Vân Các”.
Sao Tô Khoáng và Tiêu Vân Các lại gặp nhau? Đầu đuôi câu chuyện là, sau khi Tô
Khoáng được Thời Vĩ dẫn vào căn mật thất trong phòng làm việc riêng của hắn,
ông chủ thực sự của Kim Bích Huy Hoàng đã lộ mặt.
Tô Khoáng đã ngạc nhiên một lúc lâu. Là anh ta. Đúng là anh ta.
Sau thoáng chốc ngạc nhiên, Tô Khoáng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Không ngờ phải không?” Đối phương cười hà hà.
Tô Khoáng thẳng thắn gật đầu. “Thực sự là không ngờ.” Anh và Tiều Tuấn cùng là
thuộc hạ của Thời Vĩ, đều được Thời Vĩ tín nhiệm hơn những người khác, nhưng
Tiều Tuấn mới là chủ nhân thực sự của Kim Bích Huy Hoàng, điều này, thực sự nằm
ngoài dự đoán của Tô Khoáng.
Tiều Tuấn ra ý ngắn gọn: “Ngồi đi”.
Tô Khoáng khẽ gật đầu.
“Tôi có một việc muốn giao cho cậu xử lý.” Tiều Tuấn nghiêng người rót một cốc
rượu vang đưa cho Tô Khoáng, giọng hắn thản nhiên, giống như đagn bàn chuyện
gia đình với Tô Khoáng vậy.
Mặt Tô Khoáng nghiêm lại. “Việc gì thế?” Tiều Tuấn muốn giao nhiệm
vụ cho anh, điều đó chứng tỏ hắn đã hoàn toàn tin tưởng anh. Anh đã
ẩn danh nhẫn nhịn bấy lâu, cuối cùng cũng sắp đạt được mục đích, việc báo thù
cho Tiểu Điệp cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Đừng vội.” Tiều Tuấn chạm cốc với anh. “Uống cạn ly này rồi nói tiếp.” Hắn đưa
tay lên rồi ngửa cổ, uống một hơi cạn ly rượu.
Tô Khoáng khẽ cười. “Rượu ngon đương nhiên phải từ từ thưởng thức mới được.”
Nói rồi, anh khẽ nhấp một ngụm nhỏ, phong thái nho nhã, tinh thần thoải mái,
như đang tận hưởng hương vị thơm ngon của rượu.
Tiều Tuấn cầm lấy hộp thuốc lá, châm một điếu, qua làn khói nhạt hắn chăm chú
quan sát Tô Khoáng, cười một cách khó hiểu.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, phần rượu trong ly của Tô Khoáng cũng
gần cạn. Tiều Tuấn từ từ nhả khói thuốc, nói: “Tối mai tôi muốn cậu đi đến một
nơi”.
“Nơi nào thế?” Tô Khoáng hỏi luôn.
Tiều Tuấn không nhìn Tô Khoáng, giọng từ tốn: “Đi đàm phán một vụ làm ăn, tình
hình cụ thể đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Tim Tô Khoáng khẽ đập mạnh, xem ra Tiều Tuấn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh.
Anh cười bình thản. “OK.”
“Cậu cứ ra trước làm việc đi.” Tiều Tuấn thu mình vào trong chiếc sofa bằng da
thật, sắc mặt thoáng chút mệt mỏi.
Tô Khoáng gật đầu. “Được.”
Tô Khoáng bước ra khỏi căn mật thất, lúc đó Thời Vĩ đang tựa lưng vào cửa hút
thuốc, nhả ra từng đám khói trắng nhạt, đằng sau lớp khói trắng nhạt ấy, khuôn
mặt Thời Vĩ càng trở nên mở ảo.
“Anh Thời.” Tô Khoáng gọi rất khẽ.
“Ừm.” Thời Vĩ vứt đầu mẩu thuốc lá đi, hắn khoác vai Tô Khoáng, vừa đi vừa hỏi:
“Đại ca nói với cậu những gì thế?”.
Tô Khoáng ngập ngừng, rồi trả lời luôn: “Đại cả muốn em đi đến một nơi, nói là
có nhiệm vụ giao cho em”.
“Ồ.” Thời Vĩ như thở phào một tiếng, rồi hắn vỗ vai Tô Khoáng. “Làm cho tốt
nhé, ông chủ sẽ không để cậu phải thiệt thòi đâu.”
“Em cũng phải cảm ơn sự dìu dắt của anh Thời.” Câu nịnh bợ kịp thời của Tô
Khoáng làm Thời Vĩ rất vui, hắn lôi từ trong túi quần ra một chiếc bật lửa, rồi
quẳng cho Tô Khoáng. “Anh bạn, tặng cho cậu đấy.”
Chiếc bật lửa ZIP này là thứ đồ yêu thích của Thời Vĩ, thường ngày hắn chẳng
cho ai động vào chiếc bật lửa này, bây giờ hắn lại tặng cho Tô Khoáng, điều đó
cho thấy Tô Khoáng ngày càng được Thời Vĩ yêu quý.
Tô Khoáng sợ sệt nói: “Anh Thời, cái này…em làm sao dám cầm?”. Vừa phải tỏ ra
sợ sệt, vừa phải tỏ ra sung sướng, Tô Khoáng cảm thấy hết sức vất vả khi phải
diễn cảnh này.
Thời Vĩ đấm cho Tô Khoáng một đấm, rồi vừa cười vừa mắng: “Cho cậu thì cậu nhận
đi”.
Tô Khoáng cười rồi cất chiếc bật lửa vào trong túi. Thời Vĩ đã nhìn thấy hành
động đó, trong mắt hắn thoáng lóe lên sự gian trá mà người ngoài khó nhận ra
được.
Màn đêm buông xuống. An
Ninh rời khỏi căn phòng thuê cùng với Tô Khoáng. Tô Khoáng về nhà với dáng vẻ
mệt mỏi. Trước đây, tuy chẳng bao giờ An Ninh cố gắng ngồi trong phòng khách
đợi anh, nhưng phòng ngủ của cô lúc nào cũng sáng đèn, đứng ở dưới tòa nhà, Tô
Khoáng có thể nhìn thấy ngay. Mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy một luồng hơi
ấm tràn ngập trong lòng.
Còn bây giờ…Tô Khoáng nhìn vào căn phòng tối như mực, rồi khẽ thở dài.
Anh chỉ bật một bóng đèn tiết kiệm điện, dưới ánh đèn vàng nhạt là khuôn mặt
nghiêng chữ điền kiên nghị mà đầy nỗi cô đơn của anh.
Từ trong túi áo, Tô Khoáng lôi ra chiếc bật lửa mà Thời Vĩ vừa tặng. Anh cẩn
thận mở nắp bật lửa, ngón cái anh nhẹ nhàng mân mê nó, thoáng cười.
Một chiếc máy nghe trộm siêu nhỏ rơi ngay vào trong lòng bàn tay anh. Dù là
theo lệnh của Tiều Tuấn hay là chủ ý của Thời Vĩ, thì tóm lại, bọn chúng vẫn
chưa hoàn toàn tin anh. Trước khi có được chứng cứ phạm tội của chúng, anh cần
hành động cẩn trọng hơn.
Tô Khoáng suy nghĩ giây lát, rồi anh lại lắp chiếc máy nghe trộm vào trong
chiếc bật lửa, để nó sang một bên, sau đó giả bộ gọi một cú điện thoại.
“Em yêu, em ngủ chưa?”
“Tiền có đủ không? Nếu không đủ thì mai đến chỗ anh lấy.”
“Chuyện công việc của anh em à, anh sẽ giúp em để ý.”
“Ừm, vậy em nghỉ sớm đi nhé. Hôm nay anh cũng bận bịu cả ngày, anh đi tắm rồi
cũng đi ngủ luôn.”
“Ngoan, cho anh hôn một cái. Ngủ ngon nhé.”
Tô Khoáng liếc nhìn chiếc máy nghe trộm quẳng ở góc sofa, rồi kết thúc màn kịch
vừa tự biên tự diễn. Anh khẽ bấm bàn phím điện thoại, gửi đi một tin nhắn: “Tôi
cần gặp anh”.
Rất nhanh, tin nhắn trả lời được gửi tới: “Được, thời gian, địa điểm thế nào do
anh quyết định”.
Đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa Tô Khoáng và Tiêu Vân Các.
Trước đây, hai người thường liên lạc với nhau qua điện thoại hoặc tin nhắn, họ
từng quy định với nhau, nếu thời khắc quan trọng chưa đến thì chưa gặp nhua,
nhằm tránh làm lộ thân phận thực sự của Tô Khoáng. Nhưng lần này, đã có phát
hiện lớn, bắt buộc Tô Khoáng phải gặp mặt Vân Các để xin chỉ thị.
Đầu tiên, Tô Khoáng kể tường tận cho Tiêu Vân Các nghe cuộc đối thoại giữa anh
với Tiều Tuấn và Thời Vĩ tối hôm qua. Nghe xong, Tiêu Vân Các im lặng vài phút,
rồi anh giơ tay ra hiệu cho Tô Khoáng nói tiếp.
Tô Khoáng lại đưa chiếc bật lửa cho Tiêu Vân Các, đương nhiên, chiếc máy nghe
trộm đặt trong đó đã được lấy ra. “Đây là cái mà tối qua Thời Vĩ đã tặng cho
tôi, bên trong có cài máy nghe trộm. Xem ra bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn tin
tôi.”
Tiêu Vân Các mân mê chiếc bật lửa, cúi đầu nghĩ ngợi. Tô Khoáng ngồi bên im
lặng chờ đợi, anh không lên tiếng vì sợ làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Vân
Các. Lúc lâu sau, Vân Các nói: “Nếu như vậy, thì hành động đêm nay của chúng sẽ
là tạo ra một cái bẫy”.
“Bẫy?” Tô Khoáng nhướng mày ngạc nhiên, anh hỏi lại vẻ không hiểu.
Giọng Tiêu Vân Các trầm tĩnh: “Phải, chúng sẽ dụ anh mắc câu, hoặc là sẽ dụ làm
anh lộ thân phận”.
“Ý của anh là chúng đã bắt đầu nghi ngờ tôi?” Tâm trạng Tô Khoáng bỗng nặng
trĩu.
Vẻ mặt Tiêu Vân Các rất điềm tĩnh. “Cái đó cũng chưa chắc, chỉ có thể nói Tiều
Tuấn là một tên cáo già ma lanh, hiện tại hắn đối với anh chỉ mới ở giai đoạn
thăm dò. Nếu hắn nghi ngờ anh là nội gián thật, thì hắn đã chẳng cần phải thử
anh hết lần này đến lần khác mà trực tiếp thanh toán anh. Tình hình lúc này là,
hắn muốn đưa anh lên làm đàn em thân tín, chỉ cần anh qua được những lần thử
thách của hắn.”
Tô Khoáng gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Vậy tại sao lúc này hắn lại cho tôi biết
hắn mới là ông chủ của Kim Bích Huy Hoàng?”
Tiêu Vân Các trả lời không cần suy nghĩ: “Cho anh một khởi đầu tốt đẹp, lúc đó
anh mới tận tâm tận sức làm việc cho hắn”.
Kinh nghiệm của Tô Khoáng thực sự vẫn còn thua kém xa so với sự sành sỏi của
Tiêu Vân Các. Nghe anh nói như vậy, Tô Khoáng mới dần dần sáng tỏ vấn đề.
“Có thể tấn công vào nội bộ của chúng được hay không, thì phải xem đêm nay thế
nào đã.” Tiêu Vân Các miết chặt chiếc bật lửa trong tay. “Anh phải hết sức cẩn
thận.”
Tô Khoáng im lặng đồng ý, ánh mắt sáng ngờ, vẻ mặt kiên quyết.
Tiêu Vân Các đoán không sai chút nào, Tiều Tuấn thực sự muốn thử thách Tô
Khoáng.
Khoảng tám giờ tối, Tiều Tuấn gọi Tô Khoáng và Thời Vĩ vào trong căn mật thất.
Bây giờ việc giấu giếm thân phận của hắn đã không còn cần thiết nữa, vì thế
trước mắt Tô Khoáng, hắn nói chuyện với Thời Vĩ không cần dè chừng như trước
nữa.
Nhiệm vụ Tiều Tuấn giao rất đơn giản, hắn muốn Tô Khoáng và Thời Vĩ cùng đi đón
người.
Đi đâu đón ai, đối phương là ai, với mục đích gì, thì hắn không nói cho Tô
Khoáng biết, chỉ bảo Tô Khoáng tất cả phải hành sự theo lệnh của Thời Vĩ.
Tô Khoáng nghiến răng, quả nhiên là một tên cáo già gian manh.
Thời Vĩ dẫn Tô Khoáng tới cửa sau của Kim Bích Huy Hoàng. Chiếc Buick đang đỗ ở
đó.
Thời Vĩ quẳng chìa khóa xe cho Tô Khoáng. “Lên đi, cậu lái xe.”
Sau khi mở cửa xe, Thời Vĩ ngồi ở ghế lái phụ. Ghế lái phụ là vị trí không an
toàn nhất, nhưng lại là vị trí có được tầm nhìn bao quát nhất.
“Bến phà Tây Doanh.” Sau khi xe lăn bánh, Thời Vĩ cho Tô Khoáng biết chỉ lệnh
đầu tiên.
Tay trái Tô Khoáng lặng lẽ lần sờ chiếc di động trong túi quần, anh vặn vô
lăng, sau khi đi qua một góc quẹo lớn, chiếc xe lăn bánh trên đường quốc lộ.
Cùng lúc đó, Tiêu Vân Các
và các đồng chí cảnh sát đang chăm chú theo dõi trong phòng giám sát. Khoa học
kỹ thuật phát triển, chiếc điện thoại của Tô Khoáng được lắp đặt một hệ thống
định vị mi ni, để theo dõi mọi bước di chuyển của anh và Thời Vĩ.
Nốt tròn trên màn hình nhấp nháy, di chuyển về hướng tây.
“Không biết họ định đi đâu?” Tiêu Vân Các nói nhỏ.
Bên cạnh anh là một đồng nghiệp tên Triển Lệnh Hiên, anh ta thông thạo địa lý
của thành phố H hơn Tiêu Vân Các. Anh ta cúi đầu nghĩ ngợi vài giây, rồi nói:
“Rất có thể họ sẽ đến phà Tây Doanh”.
Tiêu Vân Các không hiểu, hỏi: “Bọn họ đến đó làm gì?”.
“Tôi cũng chỉ là suy đoán thôi. Khu vực bến phà Tây Doanh có nhiều loại người,
lại có rất nhiều kho hàng bị bỏ hoang, nếu giao dịch ở đó sẽ tránh bị người
khác để ý.” Triển Lệnh Hiên vừa nghĩ vừa nói.
“Nói có lý.” Tiêu Vân Các gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
“Vậy chúng ta hành động ngay thôi.” Triển Lệnh Hiên có vẻ hung phấn. Anh ta vừa
tham gia công tác không lâu, đây là cơ hội đối đầu trực tiếp với một tập đoàn
tội phạm, nên có đôi chút nóng vội là điều không thể tránh khỏi.
Tiêu Vân Các lắc đầu. “Không, tôi vẫn cảm thấy đây là một cái bẫy. Chúng ta nên
đặt sự an toàn của Tô Khoáng lên hàng đầu, không thể hành động nóng vội được.
Khi được điều từ thành phố S đến đây, Tiêu Vân Các là cấp trên của Triển Lệnh
Hiên. Giờ đây, tuy Lệnh Hiên không đồng ý với ý kiến của Vân Các, nhưng anh
cũng không dám tranh luận với sếp, miễn cưỡng nghe theo Tiêu Vân Các.
Khoảng bốn mươi lăm phút sau, Tô Khoáng và Thời Vĩ đẫ đến bến phà Tây Doanh.
Bến phà Tây Doanh nằm ở ngoại ô thành phố, lại nằm trong vùng gianh giới giữa
hai tiểu khu, đúng như lời Triển Lệnh Hiên nói, ở đây có đủ mọi loại người, đến
từ nhiều vùng miền khác nhau, vô cùng phức tạp. Lúc này trời tối, đi vài bước
lại có người mặc những trang phục kỳ quặc đi đến gạ chuyện với những giọng địa
phương khác nhau.
Dưới sự cho phép của Thời Vĩ, Tô Khoáng đỗ xe bên rìa đường lớn.
Hai người đi bộ về phía trước, Tô Khoáng quan sát trong bóng tối, xung quanh là
những ngôi nhà đơn giản, nhiều ngôi nhà được khóa bằng những chiếc khóa sắt to
đã hoen gỉ, giống như nơi đây đã bị bỏ hoàng từ lâu.
Càng đi vào bên trong, nơi đây càng thêm hẻo lánh, xung quanh lác đác vài bóng
người. Họ dừng bước trước một cánh cửa lớn sơn màu xanh da trời, theo thói
quen, Tô Khoáng lại đưa tay sờ sờ chiếc điện thoại trong túi quần.
Thời Vĩ đưa tay đập cửa, lực đập không mạnh cũng không nhẹ, không theo tiết tấu
nào cả.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Người đàn ông ra mở cửa có dáng người cao to,
chiều cao của Tô Khoáng đã được coi là nổi trội, nhưng Tô Khoáng vẫn thấp hơn
hắn nửa cái đầu. Thời Vĩ hình như rất quen với hắn, vừa gặp đã ôm vai bá cổ,
cười đùa trêu chọc nhau một hồi.
Tên cao to mắt lim dim, đưa tay nhận lấy điều thuốc Thời Vĩ đưa, không châm lửa
hút ngay, mà dắt vào mang tai, sau đó khẽ giọng nói: “Lát nữa ra ngoài hút,
trong kho có hàng”. Rồi như lơ đễnh, hắn liếc nhìn Tô Khoáng, giọng nhạt thếch
hỏi: “Mới đến à?”.
Tô Khoáng không biết phải trả lời thế nào, nên quyết định không lên tiếng. Thời
Vĩ uể oải tựa người bên cửa, nói: “Ừ”.
“Có tin tưởng được không?” Tên cao to cô gắng hạ thấp giọng, tuy Tô Khoáng
không nghe được hắn nói gì, nhừng nhìn khẩu hình anh có thể đoán được phần nào
ý của câu hắn nói.
“Ừm.” Thời Vĩ vẫn trả lời gọn lỏn, rồi quay sang vỗ vai Tô Khoáng. “Để tôi giới
thiệu với cậu…” Thời Vĩ đấm một cái vào ngực tên cao to. “…đây là La Liệt.” Rồi
lại quay sang Tô Khoáng. “Tô Khoáng, đàn em của tôi.”
“Anh Liệt.” Tô Khoáng rút điếu thuốc ra mời để lấy lòng hắn.
La Liệt chỉ thoáng nheo mắt, rồi dùng tay ngăn lại. “Gọi tên tôi là được rồi,
tôi không quen gọi em xưng anh với người khác.”
Tô Khoáng ngập ngừng thu tay lại, rồi nhún nhún vai. Thời Vĩ đứng bên dàn hòa:
“An hem một nhà cả, không cần khách khí làm gì”. Rồi hắn lẳng lặng cầm lấy điều
thuốc trong tay Tô Khoáng, một mực nhét vào tay La Liệt, để giải vây giúp Tô
Khoáng.
“Vào đây theo tôi.” La Liệt đi trước dẫn đường, Thời Vĩ đi chậm rãi theo sau,
Tô Khoáng đi sau quan sát Thời Vĩ.
Lối đi bé tẹo, chỉ đủ cho một người đi qua, sau khi đi qua một chỗ quẹo, không
gian trước mặt bỗng nhưng sáng trưng.
Khác với quang cảnh trước đó, không gian ở đây thoáng đạt hơn nhiều.
“Anh Thời, anh đến rồi à?” Tô Khoáng đang thăm dò kỹ xung quanh, bỗng nhiên bị
một giọng khàn khan khó nghe làm anh giật mình.
“Anh Cường.” Thời Vĩ vừa cười hi hả vừa tiến tới chào người kia.
La Liệt cũng cúi đầu khom lưng đứng sang một bên.
Vừa nẫy nhìn thấy bộ dạng của La Liệt, Tô Khoáng còn tưởng hắn là đại ca ở đây,
bây giờ xem ra không phải vậy, đại ca thực sự bây giờ mới xuất hiện.
Dáng người mập lùn, mặt đầy sẹo, nếu chỉ nhìn chắc chắn ai cũng tưởng hắn là
một tên thổ phỉ. Nhưng càng là những người có ngoại hình tầm thường, lại cnafg
dễ ẩn mình trong đám đông mà không bị phát hiện. Tô Khoáng đã có được một bài
học từ Tiều Tuấn, giờ đây anh cũng biết quan sát người khác hơn.
Người đàn ông trung niên được gọi là anh Cường đó liếc nhìn Tô Khoáng vẻ cảnh
giác, rồi lạnh lùng ra lệnh: “Liệt, cậu ở đây canh chừng, tôi và anh Thời có
việc phải bàn”.
“Vâng.” La Liệt cung kính nhận lệnh.
Thấy Thời Vĩ và anh Cường, một người trước một người sau đi vào bên trong, Tô Khoáng
định đi theo vào, nhưng chỉ cần một cái đánh mắt của anh Cường, Tô Khoáng lập
tức bị La Liệt ngăn lại. “Đứng ở bên ngoài đợi đi.” Giọng La Liệt đầy vẻ miệt
thị, tuy thấy tức nhưng Tô Khoáng vẫn cô nhịn.
Tô Khoáng lần tìm điếu thuốc trong túi áo, nhưng nhớ ra vừa nãy La Liệt nói
trong kho có hàng, nên anh nghĩ ngợi giây lát rồi lại bỏ điếu thuốc vào trong
túi. Khi ngẩng đầu lên, Tô Khoáng bất ngờ phát hiện cử động khác thường của La
Liệt. Anh chỉ nhìn thấy La Liệt đưa hai bàn tay ra sau lưng, liên tiếp làm cùng
một ký hiệu tay.
Ngón cái bên tay trái hướng lên trên, móc lấy ngón cái của bàn tay phải, những
ngón tay tiếp sau lần lượt làm những cử động như vậy, đây chính là ám hiệu mà
Tiêu Vân Các nói với anh. “Trong băng nhóm tội phạm, còn có một người của chúng
ta, khi cần thiết cậu sẽ liên lạc với người đó.” Lời của Tiêu Vân Các như vẳng
bên tai, tim Tô Khoáng đập mạnh.
Lẽ nào người đó là La
Liệt? Nhưng nghĩ tới vẻ kiêu căng, ngạo mạn của hắn vừa nãy cũng như thái độ
rất không thân thiện của hắn đối với mình, Tô Khoáng không dám tin chuyện đó.
La Liệt lặng lẽ bước tới chỗ Tô Khoáng, nói khẽ: “Đi theo tôi”.
Tô Khoáng do dự một chút, rồi chầm chậm đi theo.
Sau khi bước vào một căn phòng nhỏ ở bên cạnh, La Liệt làm động tác chòa rất
đúng quy cách, giọng nói vẫn rất khẽ: “Tôi là Chim Ưng 3”.
Hành động Chim Ưng là tên gọi cho hành động chống lại băng nhóm tội phạm lần
này của họ. Tiêu Vân Các là Chim Ưng 1, Tô Khoáng là Chim Ưng 2, còn làm nội
ứng trong quân địch chính là Chim Ưng 3. Ngoài ba người bọn họ và những chỉ huy
trực tiếp ra, không có ai khác biết được tên gọi của hành động lần này. Nghe
xong câu đó, Tô Khoáng không còn nghi ngờ gì nữa, La Liệt chính là cảnh sát nằm
vùng.
Tô Khoáng bắt tay La Liệt vẻ kích động, La Liệt kêu “Suỵt” một tiếng. “Tôi nói
ngắn gọn thôi. Chim Ưng 1 hôm nay có hành động không?” La Liệt nói rất nhanh.
“Không, Chim Ưng 1 nghi ngờ bọn chúng đang thử tôi, nên không dám hành động vội
vàng.” Tô Khoáng cũng trả lời rất nhanh.
La Liệt khẽ thở phào. “Chu Cường cũng chưa hoàn toàn tin tôi, hắn cử người theo
dõi tôi rất chặt, gần đây tin tức rất khó truyền được ra bên ngoài. Vụ giao
dịch hôm này chỉ là vụ làm ăn nhỏ lẻ thôi, tham gia giao dịch cũng chỉ là mấy
tên tiểu tốt, nếu chúng ta vội vàng hành động, sẽ chỉ làm động chày cá nhảy,
lợi bất cập hại.”
Tô Khoáng khẽ chau mày, La Liệt tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa sẽ có một vụ mua
bán lớn, nhưng thông tin này có thật hay không, bây giờ tôi chưa thể xác định.
Nếu thông tin này đáng tin, đến lúc đó chúng ta có thể tóm gọn tất cả bọn chúng”.
Tô Khoáng gật đầu, La Liệt khẽ cười, rồi anh nói, giọng nhẹ tênh: “Chúng ta mau
ra ngoài thôi, Chu Cường là kẻ đa nghi, nhất định không được để hắn nghi ngờ
hai chúng ta”.
Trở lại chỗ củ vừa nãy, Chu Cường và Thời Vĩ đang vừa nói vừa cười bước ra khỏi
phòng. Tô Khoáng và La Liệt cùng lúc nhìn nhau, thầm “phù” một hơi, may mà họ
đi ra kịp thời.
Thời Vĩ không nhìn Tô Khoáng, nhưng lại nói với anh: “Đưa chúng nó lên xe”.
Theo sau là bốn cô gái mặc quần áo mỏng tang đang đứng run lẩy bẩy, tay và chân
họ bị trói với nhau, họ khoảng trên dưới hai mươi, ngoại hình không thể gọi là
tuyệt sắc, nhưng đều trẻ trung phơi phới.
Tô Khoáng chợt thấy tâm trạng nặng nề, lại có bốn cô gái trẻ sắp bị đẩy vào
hang quỷ. Hai năm nay, mỗi lần nhìn thấy cảnh này, trong anh luôn xuất hiện một
cảm xúc gì đó khó tả khiến anh ngộp thở. Nghĩ tới Niên Tiểu Điệp phải chết
thảm, hai hàm răng anh nghiến lại ken két. Bởi mãi chưa thể đánh vào sào huyệt
của chúng, nên dù chứng kiến tất cả nhưng anh chẳng thể làm gì được, anh căm hận
chính bản thân mình. Hôm nay, cuối cùng anh cũng đã tiến rất gần đến hang ổ tội
phạm của chúng. Nhưng lúc này vẫn chưa đến thời điểm quyết định để tấn công,
anh vẫn phải nhẫn nạo.
“Còn đần ra đấy à?” Câu nói khô khốc của La Liệt như ngầm nhắ nhở Tô Khoáng. Tô
Khoáng định thần lại, rồi làm mặt lạnh nói với bốn cô gái: “Theo tao lên xe”.
Thời Vĩ vẫn còn đang hàn huyên với Chu Cường, Tô Khoáng và La Liệt dẫn bốn cô
gái lên xe. Hình như đã bị nhịn đói vài ngày, bốn cô gái như không còn sức lực,
bước đi thất thểu, trên những cánh tay để trần đầy những vết rôi quật, có lẽ họ
cũng đã từng phải chịu những đau đớn về thể xác. Tô Khoáng thầm thở dài, lúc
ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của La Liệt, cả hai đều thấy đau lòng nhưng đành
bất lực.
Tô Khoáng quẳng cho họ nửa túi bánh quy còn lại trên xe, bốn cô gái tranh cướp
nhau để ăn. Trong đó, một cô gái mặc quần áo trắng lao tới ôm lấy đùi Tô
Khoáng. “Anh ơi, cầu xin anh, anh hãy thả chúng em ra đi.”
Tô Khoáng không nói gì, côn ta gào khóc: “Sau khi đến đây, chúng em mới biết
mình đã bị lừa. Anh ơi, em biết anh là người tốt, anh hãy làm việc tốt được
không, thả chúng em ra đi”.
Ba cô gái còn lại cũng quỳ sụp xuống kêu khóc.
La Liệt thoáng thấy Thời Vĩ đang tiến đến gần, anh khẽ hừm một tiếng. Tô Khoáng
hiểu ý, làm bộ tàn nhẫn đạp vào lưng cô gái mặc áo trắng: “Cút ra
phía sau, đừng làm bẩn giày của tao”.
Thời Vĩ đã nhìn thấy tất cả, mặt hắn không rõ là vui hay giận.