Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 9: Chương 9: Anh đỏ mặt rồi




“Vào đi!”

Giọng nói của Trương Tử Trạch mang theo chút giận dữ.

Đường Tú Linh ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt cô ướt đẫm nước mưa, người đàn ông trước mắt mặt mày lạnh lùng, sa sầm mặt đứng trước cửa lớn.

Đọc truyện tại đây.

Cô cược thắng rồi.

Bối Bối bệnh nặng, cô không thể tìm được ai có thể giúp mình nữa.

Đến nhờ vả Trương Tử Trạch chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Đây là người có quyền thế duy nhất cô quen lúc này.

Đường Tú Linh đứng dậy từ dưới đất, chậm rãi đi vào trong.

Cả người cô ướt sũng, lúc bước lên sàn gạch trong nhà, mỗi một bước đi đều để lại dấu chân dơ bẩn.

Giống như nội tâm Đường Tú Linh lúc này vậy, vì Bối Bối, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bán mình rồi.

“Nói đi, cô quỳ gối bên ngoài nhà tôi là vì chuyện gì?”

Sáng sớm lúc rời khỏi đây, cô gái này nói anh buồn nôn ngay trước mặt anh.

Bây giờ, cô lại quỳ gối trước cửa nhà mình, Trương Tử Trạch nghĩ cũng biết cô gái này có chuyện cần cầu cạnh anh.

Đường Tú Linh cắn chặt môi, cô không biết có phải mình tưởng bở không.

“Người… Người thân của tôi bị bệnh, bác sĩ nói tìm bác sĩ Ryan phẫu thuật tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, tôi muốn xin anh giúp đỡ”.

“Bác sĩ Ryan? Người thân của cô bị bệnh tim à?”

Đường Tú Linh ngẩng đầu, trong lòng có chút hy vọng, rõ ràng Trương Tử Trạch nói thế là có quen bác sĩ Ryan.

“Nhưng vì sao tôi phải giúp cô?”

Trương Tử Trạch khinh thường xì một tiếng, anh đứng trước mặt Đường Tú Linh, sau đó nâng cằm người phụ nữ lên.

“Tôi thừa nhận mình có chút hứng thú với cô, nhưng nếu cô tưởng cô muốn gì được nấy với tôi, thì tôi khuyên cô nên đi bệnh viện tâm thần khám đi!”

Người đàn ông nói chuyện lạnh lùng vô tình, Đường Tú Linh cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô quỳ xuống trước mặt Trương Tử Trạch, giọng điệu vô cùng thấp kém.

“Van xin anh… Chỉ cần anh có thể nhờ bác sĩ Ryan giúp đỡ, cái gì tôi cũng có thể làm được hết…”

Bình thường Trương Tử Trạch không thích làm khó người khác.

Nhưng câu nói mình buồn nôn của cô gái này lúc sáng vẫn còn văng vẳng bên tay, đến tận bây giờ anh vẫn chưa nguôi giận.

“Cô gái, muốn có được thứ gì thì đương nhiên phải trả giá, tôi không nhìn ra được trên người cô có giá trị gì cả.”

Sắc mặt Đường Tú Linh tái nhợt.

Cô đứng lên từ dưới đất, Trương Tử Trạch vốn tưởng rằng cô gái này sẽ tuyệt vọng rời đi.

Nhưng, Đường Tú Linh lại cởi quần áo trước mặt anh.

Từng cái từng cái, tất cả quần áo đều rơi xuống đất.

Trương Tử Trạch siết chặt tay, lạnh lùng hỏi.

“Cô có ý gì?”

Đường Tú Linh cười tự giễu.

Cô đã mất đi tự tôn rồi, bây giờ cô cũng không cần tự tôn nữa.

“Tôi có ý gì, chẳng lẽ Tổng Giám đốc Trương không nhìn ra sao? Tôi muốn dùng thân thể để đổi lấy lợi ích, chỉ cần Tổng Giám đốc Trương đồng ý liên lạc với bác sĩ Ryan giúp tôi, cả thân thể này của tôi sẽ thuộc về anh.”

Trái tim run lên, như có một ngọn lửa rực cháy trong lòng.

Trương Tử Trạch dời mắt đi, nhưng còn hừ lạnh nói.

“Cô đánh giá hơi cao giá trị của thân thể mình rồi đấy!”

Đường Tú Linh không sợ cười cười.

Cô cởi ràng buộc cuối cùng trên người xuống, ôm lấy người đàn ông.

“Tổng Giám đốc Trương, nhưng cơ thể của anh đâu có chán ghét tôi?”

Giọng nói của người phụ nữ mang theo vẻ quyến rũ, đem lại cho Trương Tử Trạch kích động đã lâu không gặp.

Cái đêm sáu năm trước, cảm giác Đường Nhất Manh đem lại cho anh cũng là thế này.

Trương Tử Trạch đang nhớ lại chuyện cũ, cô gái đã nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh.

“Anh đỏ mặt rồi.”

Đường Tú Linh nhẹ nhàng nói, âm cuối còn mang theo tiếng rung.

Trương Tử Trạch đột nhiên xoay người ôm lấy Đường Tú Linh, sau đó đè cô gái lên ghế sofa.

“Cô gái, bây giờ cô là đang tự tìm đường chết đấy!”

Trương Tử Trạch nghiến răng nghiến lợi, Đường Tú Linh cười tùy ý.

“Chẳng lẽ Tổng Giám đốc Trương sợ vợ, không dám hái hoa dại ven đường sao?”

Câu nói này triệt để chọc giận Trương Tử Trạch, anh cũng không chần chừ thêm nữa, điên cuồng hôn xuống người phụ nữ trước mặt.

Không biết qua bao lâu, hai người cùng chìm đắm, lúc cảm thấy đã đến bước cuối cùng, Đường Tú Linh bình tĩnh ngăn động tác của Trương Tử Trạch lại.

Lúc này hai mắt Trương Tử Trạch đỏ tươi, sắc mặt trông rất dữ tợn.

Nhưng Đường Tú Linh chỉ muốn có được thứ mình cần.

“Tổng Giám đốc Trương, tôi nói rồi, anh liên lạc nhờ bác sĩ Ryan giúp đỡ giúp tôi, thân thể của tôi mới thuộc về anh, bây giờ, xin trả lời tôi, anh có đồng ý giúp đỡ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.