“Tổng giám đốc Trương, lần này tôi luôn để mắt đến người trong kho kiểm nghiệm, đoán chắc họ sẽ không có gan làm giả đâu”.
Trương Tử Trạch gật gật đầu, anh không hề vội vàng lật tài liệu ra xem.
Lúc này đã là tám giờ sáng, còn một tiếng nữa là đến thời gian làm phẫu thuật.
Viện trưởng cảm thấy ánh mắt của Trương Tử Trạch rất lạnh lùng, ông cũng không dám nói bất kỳ câu gì.
Đọc truyện tại đây.
Trương Tử Trạch gõ nhẹ ngón tay của mình, một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
“Đường Tú Linh, chuyện gì vậy?”.
Trương Tử Trạch nhận điện thoại, viện trưởng cảm thấy ánh mắt của anh lúc này vô cùng nham hiểm.
“Tổng giám đốc Trương, còn một tiếng nữa là đến giờ làm phẫu thuật, không phải trước đây anh đã từng đồng ý rằng, sẽ gặp Bối Bối trước khi phẫu thuật sao? Bây giờ Bối Bối đang đợi anh đấy.”.
Đường Tú Linh vừa nắm lấy tay vừa nói vừa nhìn Bối Bối cười
Bối Bối ngồi trên xe lăn, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
Trương Tử Trạch trầm lặng một lúc lâu mới từ từ đáp.
“Tôi đang trên đường, một lúc nữa sẽ đến bệnh viện”.
Đường Tú Linh bấy giờ mới yên tâm.
Tối hôm qua, cô đã mơ thấy ác mộng cả đêm, giống như cuộc phẫu thuật hôm nay sẽ xảy ra chuyện vậy.
May thay, cho đến hiện tại, mọi thứ vẫn bình thường.
Sau khi cúp điện thoại của Trương Tử Trạch, Đường Tú Linh cười thật tươi với Bối Bối.
“Chú đang trên đường đến đấy, Bối Bối yên tâm đi nhé, chú ấy nhất định sẽ đến trước khi phẫu thuật diễn ra mà”.
Trương Tử Trạch cùng Đường Tú Linh mới vừa ngắt cuộc gọi, chuông điện thoại của thư kí Tần lại vang lên.
“Tổng giám đốc Trương, tôi đã tìm ra nguyên nhân lần trước khiến báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ Ba con bị làm giả rồi ạ”.
Trương Tử Trạch đứng lên, sau đó rời khỏi phòng viện trưởng.
“Nói đi, chuyện như thế nào?”
“Đường Tú Linh và Tần Chính có quen biết, bản báo cáo kết quả là do người của Tần Chính hối lộ làm giả”.
“Rầm!”
Trương Tử Trạch đấm một đấm vào tường, máu từ năm ngón tay chảy ra.
Tuy nhiên, sự tức giận và uất hận trong lòng dường như ngày càng tích tụ sâu hơn.
Chính là loại phụ nữ này, còn là người phụ nữ được Tần Chính tìm ra.
Anh gần như đã bị lừa!
Lẽ ra, anh phải sớm nhận ra phụ nữ bán nụ cười ở hộp đêm không phải người có trái tim.
Thế mà đến ngày hôm nay anh mới hiểu ra điều này.
“Tổng giám đốc Trương, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thư ký Tần nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng va chạm, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao, tiếp tục điều tra quá khứ của Đường Tú Linh, và Tần Chính, cẩn thận điều tra quan hệ giữa hai người họ cho tôi."
Thư ký Tần đáp lời, sau đó cúp điện thoại.
Trương Tử Trạch lặng lẽ nhìn vết máu trên ngón tay, sau đó từng bước đi về phía thang máy.
“Mẹ Tú Linh, nếu như chú không đến thì cũng không sao đâu, dù sao đi nữa, trước đây con cũng không có Ba”.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Trương Tử Trạch, Bối Bối buồn buồn nói ra câu này.
Đường Tú Linh cảm thấy rất đau lòng, cô định tiếp tục gọi điện cho Trương Tử Trạch.
Tuy nhiên, trước mặt cô lúc này, Trương Tử Trạch đang đi tới từ cách đó không xa, trong lòng cô lập tức tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.
“Bối Bối, con nhìn về phía trước đi, chú tới rồi, chú ấy tới thăm con rồi đấy”.
Bối Bối ngẩng đầu lên, quả nhiên, chú đã đi về phía mình.
Khuôn mặt Bối Bối cũng nở một nụ cười.
Sau khi Trương Tử Trạch bước vào, Đường Tú Linh phát hiện tay trái của anh dính đầy máu, trên đó vẫn đang cầm một túi tài liệu dính máu.
“Anh Trương, tay anh... bị làm sao vậy?”
“Chú ơi, có phải chú bị bệnh rồi không?”
Bối Bối cũng nhìn thấy bàn tay dính máu của anh, cô bé không khỏi hơi lo lắng.
Trương Tử Trạch thậm chí còn không thèm nhìn cô bé, anh chỉ ném cho Đường Tú Linh một nụ cười lạnh lùng, sau đó chế nhạo.
“Đường Tú Linh, cô còn nhớ lời hứa với tôi trước đó không?”
"Nếu báo cáo xét nghiệm quan hệ Ba con chứng minh Bối Bối không phải con gái tôi, tôi sẽ không để bác sĩ Ryan phẫu thuật cho nó, cô nhớ không?"
Lòng bàn tay Đường Tú Linh bắt đầu lạnh.
"Đúng vậy, tôi còn nhớ... Trương Tử Trạch, báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ Ba con đã có rồi, Bối Bối là con gái của anh, bây giờ... anh muốn nuốt lời sao?"
Trương Tử Trạch ném tài liệu xuống đất.
"Bản báo cáo kết quả kiểm tra quan hệ Ba con đã có, nhưng có người cố tình gian dối trong đó, khiến tôi phải nuôi con cho người đàn ông khác, Đường Tú Linh, cô tính toán thật là tốt!"
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, bất cứ ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong câu nói của Trương Tử Trạch.
Đường Tú Linh tức giận ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
“Trương Tử Trạch anh cho rằng tôi làm báo cáo kết quả kiểm tra quan hệ Ba con giả cho anh, còn cho rằng Bối Bối không phải là con gái của anh!"
"Không phải cảm giác, nhưng đó là sự thật. Đường Tú Linh, cô nghĩ nếu có Tần Chính hỗ trợ, cô có thể chơi tôi sao. Thật không may, tôi đã gửi mẫu máu đến Mỹ, kết quả cho thấy rằng tôi và con gái cô không có quan hệ máu mủ! "
Đường Tú Linh sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy.
“Làm sao có thể, anh... anh nhất định là nói nhảm."
"Cô cho rằng tôi chỉ làm báo cáo này của Mỹ thôi sao? Tôi nói cho cô biết, bản báo cáo đang nằm dưới đất kia, chính là bản mới vừa làm từ ngày hôm kia, nó được thực hiện tại bệnh viện này, kết quả của nó cho tôi biết, Bối Bối và tôi không hề có quan hệ Ba con gì cả. Đường Tú Linh tôi làm sao đáp lại cô khi mang tôi ra làm trò cười đây chứ?”
Đôi mắt của Trương Tử Trạch rất sắc, giọng nói của anh ta càng thêm ảm đạm và lạnh lùng, khiến người nghe lạnh thấu xương.
Đường Tú Linh ngồi thụp xuống, run rẩy mở tập tài liệu mà Trương Tử Trạch ném trên mặt đất.
Trên tập hồ sơ có vết máu, Đường Tú Linh mở ra, bản báo cáo trong đó quá rõ ràng và tàn nhẫn.
Trên đó nói, Bối Bối và Trương Tử Trạch không phải là quan hệ Ba ruột và con gái.
Đường Tú Linh quỳ trên đất, thân thể run lên bần bật.
Sao có thể như thế này, nếu báo cáo này là thật, phẫu thuật của Bối Bối phải làm sao đây?
Đường Tú Linh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng hoảng loạn
"Trương... Trương Tử Trạch, tôi… tôi thật sự không biết tại sao báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ Ba con lại bị sai sót, tôi không phải muốn nói dối anh, làm ơn… làm ơn để Bối Bối giải phẫu... "
Đến lúc này, Đường Tú Linh đã không còn quan tâm đến nguyên nhân kết quả của sự việc nữa, cũng không cần biết ai đã hại mình, ngay từ đầu Lưu Đình đã lừa gạt cô.
Bây giờ cô chỉ muốn Trương Tử Trạch thương xót con gái mình để cô bé được tiến hành làm phẫu thuật.
“Bối Bối... con bé thật sự vô tội, nó không hiểu gì hết...”
Đường Tú Linh nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, thậm chí cô còn quỳ dưới chân Trương Tử Trạch.
Anh nhìn người con gái đang quỳ trên mặt đất thờ ơ, hồi lâu mới cười chế giễu.
“Đường Tú Linh, tôi đã nói từ lâu rằng lừa dối tôi sẽ phải trả giá. Bây giờ, đã đến lúc con gái của cô phải gánh chịu tội lỗi do cô gây ra."
Sau khi Trương Tử Trạch nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đường Tú Linh nhanh chóng nắm lấy quần của anh, cô vô cùng hoảng sợ.
“Trương Tử Trạch … anh muốn phạt tôi thế nào cũng được, tôi chết cũng được, xin đừng tàn nhẫn với Bối Bối … hãy để Bối Bối được giải phẫu đi, thân thể con bé thật sự không thể kéo dài được nữa, làm ơn... "
Nước mắt cô lăn dài trên má, nhưng lòng của Trương Tử Trạch còn lạnh hơn băng.
Người con gái này có khóc nhiều đến đâu đi chăng nữa, đó chẳng qua chỉ là diễn kịch, lần này anh nhất định không mềm lòng.
"Cho dù cô có quỳ ở đây cả ngày, cho dù cô chết ngay bây giờ, tôi cũng không động tâm. Đường Tú Linh, cô chính là hung thủ tông chết em gái tôi. Tại sao tôi phải cứu con gái của cô?"
Giọng nói của anh thật lạnh lùng và tàn nhẫn.
Bối Bối ngơ ngác nhìn mẹ Tú Linh của mình và chú nói chuyện, đột nhiên cô bé òa khóc.
“... Cháu ghét chú, chú ức hiếp mẹ cháu, cháu không có người Ba như chú...”.
Bối Bối hét lớn vào mặt Trương Tử Trạch.
Anh nắm chặt lòng bàn tay của mình, sau đó cười lạnh.
“Chú không phải là Ba của cháu, tốt nhất cháu nên hỏi mẹ cháu đi, rốt cuộc Ba ruột của cháu là ai! Nói không chừng, chính mẹ cháu còn không biết đâu”.
Đường Tú Linh run lên, gương mặt tái nhợt và không nói được lời nào.
Bối Bối tức giận đứng phắt dậy.
“Đáng tiếc, cháu đã uổng công xem chú là một người tốt, chú cút đi, chú cút ngay đi”.