Vọt tới nơi ở của Vương công tử, gõ cửa, cũng không cùng còn đang buồn ngủ Vương công tử hàn huyên, Tưởng công tử một mực tiến đến giữ cửa Nhiễm Mặc, nghiến răng nghiến lợi hỏi, ngươi rốt cuộc dạy Văn Xương cái gì?
A? Nhiễm Mặc nghe Tưởng công tử nói, không hiểu ra sao.
Ngươi vì sao xúi giục hắn làm ra… làm ra loại chuyện như vậy! Gặp Nhiễm Mặc còn hồ đồ, Tưởng công tử bổ sung nói, chính là cái việc chủ động nhiệt tình có kỹ xảo. -Summerbreeze-
Nhiễm Mặc nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng có cái gì lén lút bị phát giác, nói sao, y là cái người linh cơ, như thế nào trước mặt Văn Xương lộ ra khẩu phong. Vì vậy thành thật đáp, là Văn Xương ngày đó tới, hỏi ta như thế nào để làm một cái hảo thư đồng, như thế nào hầu hạ tốt công tử, ta đem ngày thường một ít tâm đắc truyền thụ cho cậu ta, cậu ta như thế nào hấp tấp nóng nảy đắc tội công tử rồi? công tử minh giám, tiểu nhân chính là nửa điểm chuyện xấu cũng không có dạy cậu ta.
Tưởng công tử nghe nói không trọng điểm như vậy, lại càng bực mình, muốn nói ra tình hình thực tế, lại mở miệng không được. Chỉ là, ngươi đem lời ngươi nói ngày đó từ đầu tới cuối thuật lại cho ta một lần.
Nhiễm Mặc gặp sự thoái thác không được, vẻ mặt đau khổ lập lai một lần lời nói ngày đó, giảng về sau như thế nào lười biếng, không khỏi chột dạ đi liếc Vương công tử, gặp Vương công tử mặt cũng đen một tầng, không khỏi có chút buồn bực, ngược lại đem vạch trần nội tình của mình, từ nay về sau muồn lười biếng cũng khó khăn a!
Tưởng công tử truy vấn mãi, xác thực không khỏi qua mức bỏ sót. Cảm thấy nghi hoặc, những lời này có vẻ dối trá, nhưng là tuyệt đối không có cái ý tứ kia, như thế nào Văn Xương lại có thể nghĩ đến phương diện kia đâu? Chẳng lẽ có tình tiết khác sao? Cũng không tiện nhiều lời cùng chủ tớ Vương công tử, hướng Vương công tử nói cáo từ, xin phép ngày khác đến bồi tội, quay về nhà.
Trở lại trong phòng, thấy Văn Xương mặc vào trung y, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, vùi đầu tại gối, nghe công tử trở về cũng không ngẩng đầu lên, thân hình cô độc lại có chút đáng thương. Tưởng công tử dù trong lòng đang có ngọn lửa giận, nhưng cũng vô pháp phát ra với cậu.
Thở dài, đi đến bên cạnh ngồi xuống, rót cho mình chén trà lạnh, Tưởng công tử mới mở miệng, ta hỏi qua Nhiễm Mặc, hắn chỉ nói dạy ngươi như thế nào hầu hạ tốt thiếu gia ta, nhưng không có dạy ngươi… Dạy ngươi vừa rồi như vậy.
Nói đến đây, tâm niệm vừa động, chẳng lẽ…chẳng lẽ đó là ý tứ của chính hài tử này? Cậu ta có như vậy tâm tư sao? Nghĩ đến như thế, tâm lại rung động, có chút không thể cầm lòng. Tưởng công tử vội vàng rót thêm một chén trà lạnh.
Văn Xương nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía công tử, trong đôi mắt hắc bạch phân minh ánh lên nghi hoặc, công tử ngươi mua ta làm thư đồng, không phải là muốn ta làm việc như thế sao? Thư đồng không phải ban ngày bưng trà mài mực, ban đêm hầu hạ cùng giường sao?
Tưởng công tử một miệng nước trà đều phun ra, mặt lập tức đỏ tới tận mang tai, nói hươu nói vượn! Ngươi từ nơi nào nghe được lời nói hoang đường như thế? Nếu thật sự là như thế, thiếu gia ta như thế nào từ trước đến nay không muốn ngươi…muốn ngươi như vậy?
Không phải công tử một mực thương ta nhỏ tuổi, nên mới chịu tới khi ta 16 tuổi sao? Trước kia thư đồng trong nhà ta, đều là mua về hầu hạ cha ta như thế, không nghe lời còn dùng roi đánh. Ta khi đó còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã nhớ mọi chuyện. Văn Xương thật là ủy khuất, mình cũng chăm chú học tập như vậy, công tử còn nói cậu không hiểu chuyện.
Tưởng công tử bực mình một hồi, lại không có biện pháp đối hài tử này quở trách, chỉ nghiêm mặt đối Văn Xương nói, là thư đồng, cũng chỉ cần hằng ngày chuẩn bị những việc vặt vãnh cho thiếu gia, chuẩn bị gì đó trên thư án là có thể, trước kia ta nói ngươi tuổi nhỏ không cần ngươi hầu hạ, là không cho ngươi vác vật nặng qua sức trên lưng, ngươi khi đó còn có thể tha thứ, từ nay về sau không thể tái lười biếng.
Nhấp một ngụm trà, lại bổ sung nói, lọai việc này, không thể tùy tiện cùng người làm, mặc kệ đối phương là chủ nhân của ngươi hay là bị người khác bắt ép, phải cam tâm tình nguyện mới được.
Nếu là người khác ta mới sẽ không, Văn Xương trong lòng vụng trộm nói thầm, nhưng cũng biết thẹn thùng, thật sự xấu hổ không thể mở miệng.
Hai người đều có tâm sự.
Một người nghĩ, dưới gầm trời này cư nhiên vẫn có loại chuyện như thế!
Người kia nghĩ, thiên hạ rõ ràng không phải tất cả đều đồng dạng!
Hai mặt nhìn nhau, cùng không nói gì.
Ngồi cứng một hồi, Tưởng công tử chỉ cảm thấy suy nghĩ ngàn vạn, lại không có đầu mối, lại thấy đêm đã canh ba, liền phân phó Văn Xương về nghỉ ngơi. -Summerbreeze- Chính mình lật qua lật lại giằng co, cũng mơ hồ ngủ.
Ngày thứ hai thức dậy, gặp lai Văn Xương sau, tuy rằng cật lực tỏ ra điềm nhiên như không, mỗi lần ánh mắt giao nhau, thế nhưng cảm thấy được như bị cái chụp vô hình chụp khép lại, chụp lại bên trong tất cả các loại tâm tình, làm phiền nhiễu người không được bình an. Có xấu hổ, có ngượng ngùng, có ảo não, càng có không rõ ràng ủy khuất cùng chờ mong.
Tưởng công tử nhịn không được chạy trối chết. Đi bộ trên đường suy nghĩ. Việc này nên hảo hảo nghĩ thoáng một chút.
Xảy ra chuyện như vậy, theo như lẽ thường mà nói nên làm cái gì bây giờ? Đáng thương Tưởng công tử suy nghĩ nửa ngày, mới phát hiện là mình chưa từng nghe qua có sự tình giống như vậy. Hiện nay hai người tương đối xấu hổ, hiển nhiên không thể có khả năng ở chung như trước nữa.
Muốn Văn Xương đi? Này lại càng không thể, đầu tiên là vì Văn Xương đã ký văn tự bán đứt cho mình, mấy năm nay đều theo mình làm cái thư đồng, còn bị hắn dung túng tứ chi không cần động, ngũ cốc chẳng phân biệt được, chính mình sẽ không thể mưu sinh. Đem cậu đi cho người khác? Cũng không thành, không phải có người như phụ thân Văn Xương sao, vạn nhất nhờ phải người như vậy, đây không phải là làm hại cả đời hài tử này sao? Cùng đại ca đổi thư đồng? Đại ca phẩm hạnh thì yên tâm, chỉ là 3 năm này, đã sớm thành thói quen có Văn Xương đi theo, lúc trước Tiểu An đi rồi, hắn cũng cảm thấy khó khăn lâu như vậy. Huống chi là cái tri kỷ Văn Xương này, thật sự là có điểm không cam lòng.
Trong nội tâm lo lắng, chân một mực không dừng, bất tri bất giác đã đi tới cửa nhà Vương công tử, nhớ tới tình cảnh đêm qua, Tưởng thiếu gia nghĩ, hẳn là nên đi bồi tội mới phải…
Vào cửa, phân chủ khách ngồi xuống, Vương công tử nhìn qua hắn cười không nói gì. Tưởng thiếu gia trong lòng có quỷ, liền cảm thấy không được tự nhiên, miễn cưỡng cáo tội đường đột đắc tội. Vương công tử cười hỏi, không biết Tưởng huynh hôm qua vì sao như thế hình dung, nhìn xem ngược lại không phải là hạ nhân ngốc chọc giận huynh, rốt cuộc là chuyện gì làm cho Tưởng huynh đêm khuya thẩm án a?
Tưởng công tử nói quanh co, đang định tìm lý do qua loa thoái thác, chợt nghe Vương thiếu gia nói tiếp, không phải là Văn Xương đối với huynh làm chuyện gì a, ân? Chủ động nhiệt tình có kỹ xảo, nghe chính là hương diễm vô cùng.
Tưởng thiếu gia nghĩ đến trong lời nói của Vương công tử, như thế thông thấu. Nhất thời không nói gì, bất động tại chỗ. Nghĩ Vương công tử xưa nay cũng không phải người lắm miệng, hai người lại giao hảo nhiều năm, trong nội tâm tích tụ liền lập tức nói ra hết, nhiều người quyết định cũng tốt.
Vương công tử sau khi nghe xong, cũng không ngạc nhiên, chậm rãi nói, những chuyện này, vốn chính là không ít, chỉ là Tưởng gia gia phong nghiêm chỉnh, huynh không hiểu cũng là chuyện tự nhiên. Nhìn thần thái của huynh hôm qua, lai thêm đối chiếu lời nói, tự nhiên có thể đoán được bảy tám phần. Chỉ đáng tiếc Văn Xương đứa nhỏ này, người thanh tú như thế tại trên nhân tình thế thái lại ngốc như vậy, hắn bị phụ thân làm hại có ý nghĩ như vậy, cũng là đạo trời tuần hoàn báo ứng.
Huynh nếu là có tâm, liền đồng ý cậu ta, hài tử kia như thế nào, không cần ta nói huynh cũng biết, người khác thấy các người ở cùng một chỗ, đều nói là huynh đệ, ai lại biết đó là thư đồng của huynh, người như vậy cũng là xứng với huynh. Huynh nếu như vô tâm, thả cậu ta đi cũng được, cải tạo cậu ta cũng được, muốn thoát khỏi bế tắc này, chỉ xem huynh là có tâm hay vô tâm thôi.
Tưởng công tử chỉ cảm thấy trên mặt như có lửa cháy lan tràn, nội tâm lại có chút ẩn ẩn chờ mong, phiền não, tất nhiên là ta không yên tâm để cậu ấy đi theo người khác. Chỉ là Văn Xương hôm qua đã nói, bởi vì ta là công tử chủ nhân, nên mới có thể hầu hạ như vậy, bản thân Văn Xương chưa chắc đã nguyện ý. Ngay lúc đó đã nói rõ, ta há có thể ép buộc?
Vương công tử cười thở dài, Tưởng huynh ngày thường coi như là người thông minh, sao đến việc này lại hồ đồ như vậy. Huynh trở về giả ý muốn đem Văn Xương tặng người khác, cậu ta nếu không bỏ huynh, tự nhiên cầu khẩn, huynh chẳng phải sẽ biết sao?
Tưởng công tử cảm thấy rất có lý, nên yên tâm lại. Sau lại muốn, nếu như muốn biết tâm tư của Văn Xương, chi bằng trực tiếp hỏi là tốt rồi, tội gì mất công tính toán, dù sao hai người tối qua cũng đã mất hết mặt mũi, còn tính gì điểm nhỏ nhặt này. Chỉ là cái này không muốn nói ra cùng người ngoài, nên nén xuống không đề cập tới.