Thủ Hộ Thần

Chương 39: Chương 39: Trận




Nữa giờ trôi qua, Long kiểm tra tình hình chiến trường tụi kia, tất cả vẫn ổn trừ Hoàng Yên, con mặt thộn Nham Long dí con bé chạy vòng vòng, mà con bé hiện tại đã vứt kiếm chạy trối chết, đến dũng khí đối mặt với Nham Long cũng không có...

Long bất đắc dĩ phải mang Hoàng Yên trở lại, nếu để con thộn kia hành hạ nữa chắc con bé ám ảnh tới già mất.

Lý do đơn giản thôi, từ ngày con Nham Long bị bắt về đây nó lập tức trở thành đệ cưng của Hắc Dực Long, không biết thằng khứa kia đã tiêm nhiễm vào đầu Nham Long biết bao nhiêu thứ xấu xa tà đạo mà Long thường dùng để tra tấn tinh thần lẫn thể xác kẻ thù...vừa rồi chính nó dùng cái lưỡi dơ bẩn mà cuộn tròn Hoàng Yên rồi dở trò tung hứng, đã thế nó còn dùng cái đuôi nhọn hoắc chọt vào mông cô bé liên tục...

“Sư phụ.” Hoàng Yên vừa trở lại, bộ dáng rách rưới đến thê thảm, ánh mắt nàng nhìn Long rơm rớm nước mắt.

“Vô nghĩ ngơi đi, em làm rất tốt rồi.” Long vổ vai an ủi cô bé, con khứa kia ra tay gắt hơn dự tính của hắn, xem ra phải hạn chế Nham Long tiếp xúc với Hắc Dực Long nếu không sẽ có nhiều chuyện khóc không ra nước mắt.

Vũ Hà đưa tới cho Hoàng Yên khăn lao mặt, nàng nhận lấy lao khắp cơ thể lúc này mới chú ý đến Vũ Hà.

Hoàng Yên thắc mắc: “Ơ sư tỷ sao ra sớm vậy?”

“Hề hề.” Vũ Hà vỗ ngực đắc ý cười. “Tỷ thắng kèo này rồi.”

Hoàng Yên trợn mắt nhìn qua sư phụ thì thấy hắn gật đầu.

Chính thức cạn lời...

“Vô nghĩ ngơi đi, con khứa đó khá mắc dạy.” Long cười cười.

Hoàng Yên gập đầu rồi nhanh chân chạy vô nhà tắm, phải tẩy sạch sự ô ếu của con Nham Long kia...

“Sao không cho em vô? Buồn ngủ lắm.” Vũ Hà nhìn thấy Hoàng Yên được vô nhà mà giậm chân giận dỗi, nàng vẫn còn buồn ngủ đấy à còn nguyên cứu cái chén kia nữa.

“Đợi bọn kia ra hết rồi cho mài vô làm vài kèo nữa.” Long liếc mắt qua Vũ Hà, hắn đang muốn dạy con nhỏ này vài thứ nữa.

Mười phút sau, Long đưa Vân trở về, nàng vừa được trở về thì lập tức về phòng tĩnh tọa vận hành pháp quyết, cô nàng đang muốn đột phá lên cấp, từ khi Vân gia nhập vào đây cô nàng cũng trãi qua kha khá trận chiến lại được Long chỉ dạy các thủ thuật vận dụng nguyên lực lẫn tu luyện.

Trận đánh hôm nay tích xúc vừa đủ để Vân đột phá cấp 34.

Đúng giờ.

Long lập tức bắt mẹ con Vũ Tiên trở lại.

“Con vẫn chưa chơi đủ mà.” Ngọc Hân nhảy lên người Long làm nũng, lâu lắm rồi cô bé mới được dùng đến lực lượng thoải mái vận động tay chân, đang vui thì bị baba bắt về, coi có chán không chứ.

“Ngoan ngoan, lần sau baba cho Ngọc Hân đánh đã tay hơn.” Long cưng chiều bế bồng bé con, còn lấy ra vô số kẹo ngọt cùng đồ chơi lấp lánh làm phần thưởng.

Ngọc Hân hai mắt tỏa sáng hôn lấy baba rồi cầm hàng chạy đi.

Long cho nó vô Thiên Hải Trận chỉ là để nó vận động tay chân thôi, con nhỏ này đã cấp 70 lại sở hữu Quỷ Lực cao cấp ngàn vạn lần không nên để nó đi tìm tụi trẫu nào đó đánh nhau giải trí được.

“Nhỏ này bị thương à? Tụi kia đâu rồi?” Vũ Tiên chỉ vào nhỏ em gái đang nằm ngủ trên bàn, nhìn quanh không thấy ai nữa.

“Con này đang bị ngãi heo nhập rồi, chỉ ăn với ngủ.” Long cốc vào đầu Vũ Hà rồi chỉ tay về nhà, Vân với Yên trong nhà, Ly nó đang tập trung chắc vài tiếng nữa mới chui ra được.”

“Mộc Nhân Trận không làm khó em đúng không?” Long nhận thấy Vũ Tiên khí tức hổn loạn nhưng trong ánh mắt ;ại thay đổi rất nhiều, minh mẫn, quyết đoán và sát phạt.

Vũ Tiên gật đầu: “Giao chiến ở quy mô lớn thật là một trãi nghiệm mới.”

Hôm nay nàng dùng đủ mọi khả năng từ cận chiến đến viễn công, thỏa sức bắn phá chém giết mà không sợ hư hỏng hay một vé vô tù.

“Em nên hạn chế dùng đến Chủ Thần trong chiến đấu, khi kèo khó quá hoặc không có ai khác thì cứ tất tay, còn không thì giữ lại làm ác chủ bài.” Long nhìn nàng nghiêm túc nói, đây chính là lý do hắn không cho Vũ Tiên gọi đệ ra.

“Em biết mà.” Vũ Tiên gật gật đầu rồi nhóm chân hôn lên má Long xong ôm mặt chạy vào nhà.

“Bà chị da mặt vẫn mỏng như vậy.” Vũ Hà lí nhí nói. “Mà nè, hai người ấy ấy nhau chưa?”

“Mày thì biết cái gì!” Long nắm đầu nó dậy rồi mang vào thao trường.

Chiến trường của Lưu Ly bên này khá đặc biệt...

Hàng trăm con bán nhân thú trật tự ngồi xếp thành một vòng tròn lớn, giữa vòng tròn là trận solo của Lưu Ly và một con bán nhân hổ.

Điều đáng nói ở đây chính là chiêu thức hai bên đánh ra lại giống nhau đến kỳ lạ, từ hổ trảo, hổ vồ, hổ quyền, hổ cước đến cả tư thế chuẩn bị ra đòn, tư thế né tránh, kỹ năng quan sát phán đoán tình huống,.., cả hai cứ như tấm gương mô phỏng lại hành động của nhau...

Đây chính là mục đích của Long khi thành lập Vạn Thú Quyền Trận này, Lưu Ly là đứa có thiên phú kỹ năng quyền pháp tốt nhất cả đám, mà ở Trúc Lâm chỉ toàn mấy môm quyền pháp phèn phèn chả đâu ra đâu nếu để Ly dựa vào đó học tập thì sẽ làm mai một tài năng cô bé.

Bởi thế nên Long mới lập trận này, mỗi một con bán nhân thú trong trận này chính là hắn dùng Lâm Thú Quyền đã đạo của tụi kia mà tạo nên, nói về quyền pháp đến Long cũng phải ngã mũ thán phục trước bọn Juken, tuy mấy con thú mà Long mô phỏng chỉ đạt đến 7 phần tinh hoa so với tụi kia nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi, hắn còn định sau này Ly mạnh hơn chút xíu sẽ đưa có bé đến Thế Giới Vĩnh Hằng gạ kèo solo.

Lại nói đến Ly, khi cô nàng vừa tiến vào đã lập tức lao lên đấm nhau với con hổ, nhưng chỉ sau vài phút cô bé đã nhận ra điểm khác thường, con hổ này dùng quyền pháp phải gọi là nước chảy mây trôi, nàng chưa từng nhìn thấy loại quyền pháp độc đáo đến hoàn mĩ như vầy bao giờ, cách ra đòn, cách phòng ngự cho đến từng động tác thủ thế vận lực sao cho tối ưu nhất...

Dần dần Lưu Ly từ thưởng thức đến đắm chìm vào loại quyền pháp mới mẻ này, cơ thể bắt đầu chuyển động máy móc theo từng động tác con hổ đến hiện tại nàng và con hổ gần như là hình ảnh phản chiếu của nhau rồi...

Long quan sát mà âm thầm gật đầu, con bé này có tư cách ở lại ngôi nhà này.

Long dắt Vũ Hà vào một vùng không gian băng giá, xung quanh là đồng bằng tuyết trắng, không gian mênh mông chỉ toàn một màu trắng xóa...

“Nhìn cho kỹ.” Long nhắc nhở, rồi hắn đưa tay ra phía trước, đầu ngón tay vũ động.

Vũ Hà con ngươi hóa đỏ, tinh thần tập trung cao độ vào động tác của Long, hắn đang vẽ cho nàng xem, một bức tranh rất đẹp...

Đến khi Long ngừng bút, lực lượng của hắn nhanh chóng tràn vào bức tranh, Long phất tay, bức tranh bay về phía trước rồi chậm rãi rơi xuống mặt tuyết trắng xóa.

Từ mặt tuyết các loại thực vật nhanh chóng đâm chồi, cỏ xanh trãi dài trên một diện tích lớn, hoa hồng nở rộ, cây thân gỗ bắt đầu vươn cao đón nắng, dây leo đeo bám trên các thân cây đón nắng, các loại thực vật đan xen vào nhau lại hình thành một căn nhà gỗ đơn sơ mái ngói rêu xanh...

“Không phải ảo cảnh, đây là thật?” Vũ Hà dụi mắt liên tục, còn thả ra linh thức quan sát kỹ từng nghách cái quan cảnh kia...

“Đây chính là trận.” Long nhìn Vũ Hà rồi chỉ vào khu rừng hắn vừa tạo ra.

“Trận chỉ đơn giản như vậy thôi đấy, không phải chỉ tấn công, bảo vệ, hay hổ trợ tu luyện thì mới được gọi là trận đâu, trận tồn tại xung quanh chúng ta.”

Long nhận thấy Vũ Hà nghiêm túc thì mĩm cười nói tiếp.

“Trận được hình thành bởi hai phần, bản thiết kế và vật liệu xây dựng. Tùy theo công năng, tùy theo mục đích sử dụng mà em muốn thì sẽ có các bản thiết kế khác nhau, giống như em xây dựng một ngôi nhà ở thì bản thiết kế của nó sẽ khác với một sân bóng rỗ.”

“Một căn nhà cũng sẽ có vô số kiểu dáng khác nhau, không ai quy định căn này nhất đinh phải giống căn kia cả, trừ mấy thằng thầu xây dựng mấy khu biệt thự một màu, hình dạng của nó sẽ nằm ở trí tuệ của em, trí tưởng tượng của em và kỹ năng của em.”

“Vừa rồi anh vẽ chính là bản thiết kế của trận, còn thứ anh dùng để lấp đầy nó chính là vật liệu xây dựng sao?” Vũ Hà nhìn Long ánh mắt có chút khác biệt.

“Bản thiết kế sẽ là vô dụng nếu nó không được vật liệu xây dựng lắp đầy và kết nối.” Long gật đầu. “Em xây dựng một căn nhà, dựa theo bản thiết kế thì sẽ dùng các loại vật liệu như đinh, ốc, gỗ, xi măng, sắc, thép, vâng vâng mây mây, từ loại lớn nhất đến loại nhỏ nhất để kết nối lại với nhau chỉ với mục đích là hoàn thành căn nhà theo đúng bản vẽ.”

“Trận y chang vậy đó, em phải lắp đầy và kết nối từng chi tiết nhỏ nhất lại với nhau mới có thể sử dụng. Vật liệu để em làm được điều đó chính là lực lượng của em, của những người xung quanh hoặc cả pháp bảo nữa.”

“Cả những người xung quanh em cũng có thể lấy làm vật liệu?” Vũ Hà nghi ngờ hỏi lại.

“Chỉ cần em đủ mạnh hoặc đối phương tự nguyện thì có thể dẫn dắt lực lượng của người khác tạo ra trận mà em muốn.”

“Xây dựng xong rồi thì dùng như nào?”

“Trận là do em tạo ra thì em phải sử dụng được nó chứ.” Long giơ tay ra phía trước, ngón tay lật qua lật lại, khu rừng kia thu nhỏ phong to theo từng động tác của Long.

Long phất tay, hàng cây cối cao cao kia đột nhiên khô hạn rồi gãy đỗ. Hắn lật bàn tay, các bông hoa hồng vừa nở rộ đã héo úa, căn nhà gỗ sụp đổ....

Theo mỗi động tác của Long khu rừng lại sảy ra một biến hóa khác nhau...

“Là năng lượng.” Vũ Hà quan sát nãy giờ lập tức đưa ra đáp án.

“Đúng, điều khiển trận chính là điều khiển dòng năng lượng của em cung cấp trong trận, nhiều kẻ chỉ biết cắm đầu cung cấp năng lượng cho trận ở mức độ cao nhất bảo đảm nó hoạt động hết công suất thì gọi đó là điều khiển trận. Nhưng với anh thì không, điều khiển trận chính là một nghệ thuật, điều khiển năng lượng lên xuống từng vị trí dù là nhỏ nhất trong trận để phù hợp với hoàn cảnh liên tục thay đổi, hoặc tạo ra dòng chảy năng lượng khép kín bên trong trận để nó hoạt động trong một thời gian dài mà không cần trận sư điều khiển, đó chính là những gì anh luôn theo đuổi. ”

Vũ Hà gật đầu đã hiểu rồi chợt cô bé hỏi: “Vậy phá trận là phải tìm ra bản thiết kế nhìn vào đó rồi gỡ từng chi tiết à?” Nàng nhớ lại cách phá Cự Thạch Trận của Long, lúc đó nàng chỉ là theo bản năng tìm ra được một dòng chảy năng lượng rồi đi phá nó thôi.

Long đưa hai ngón tay lên. “Có hai cách, một là cuồng bạo phá hủy nó, cách này khi em mạnh thì em làm quần què gì cũng đúng. Cách thứ hai chính là như em nói, tháo gỡ từng chi tiết nhỏ bé nhất, yếu nhất, cứ tháo nó ra bảo đảm dù là Thần Trận cũng phải gọi em bằng cụ, cách này chính là phải dựa vào trí tuệ của em rồi, một đứa cấp một cũng có thể phá hủy một cái Thánh Trận nếu não nó đủ nhăn và đương nhiên trong tay nó pahir có hàng đủ ngon để phá được.”

“À mà cách hai thì phải coi chừng tụi trận sư cấp cao, một là em phải nhanh tay phá nhanh hơn nó lập, hai là em tự phá tự lập rồi chiếm luôn quyền điều khiển trận quay lại cắn nó.”

Vũ Hà vuốt cằm rồi lại hỏi: “Hệ nào cũng có thể lập trận hở? Đây là hệ tự nhiên, còn vừa nãy anh tạo nên Cự Thạch Trận là hệ thổ.”

Long gật đầu, bàn tay hắn rực lửa vẽ vào không gian trước mặt. “Bất kỳ hệ thuộc tính nào cũng có thể lập trận.”

Vũ Hà quan sát từng động tác của Long, hình vẽ bằng lửa rất đẹp, rất sống động, nàng nhìn ra như có ngàn vạn cơn sóng giữa đại dương mênh mông...

Long dừng tay, hắn đã hoàn thành tác phẩm, hỏa nguyên lực từ hắn truyền vào trận pháp, từ bên trong trận pháp những cơn sóng lớn lập tức oanh tạc mà ra, là sóng biển bằng nước trăm phần trăm.

Hỏa nguyên lực của Long tiến vào trận pháp mà đầu ra lại là thủy hệ, không nói về sức công phá chỉ nói về cách chuyển đổi giữa các hệ nguyên tố đã thấy sự khủng khiếp của một trận sư.

“Thật đẹp!” Vũ Hà hai mắt mê ly nhìn Long thi triễn trận pháp, cô nàng âm thầm khắc sâu hình vẽ kia vào tâm hồn thiếu nữ...

“Cơ mà hệ tinh thần mới chính là đỉnh cao nhất của trận sư, các hệ khác mặc dù có thể lập trận nhưng không thể so với hệ này được, độ nguy hiểm của hệ tinh thần được xếp vào top đầu, thời không còn phải gọi tinh thần bằng cụ đấy.”

Vũ Hà nghe xong ngẫm nghĩ đôi chút thì nhảy dựng lên hưng phấn vô cùng: “Ý của anh sử dụng linh thức bố trí trận trong vô hình?”

Long thu trận miễm cười với Vũ Hà: “Chính là vậy đó, tốc độ lập trận cũng sẽ nhanh hơn, trận pháp càng hoàn mỹ hơn do chính linh thức của em cũng sẽ dung nhập vào trận và đối thủ của em sẽ éo thể hiểu được từ đâu em lấy ra một cái trận đập mặt nó.”

“Tạo trận trong vô hình để bẫy đối thủ.” Vũ Hà nhìn qua Long cười tà, nó đang có vô số ý nghĩ trong đầu.

“Được rồi! Đó là lý thuyết, giờ thì thực hành đi.” Long nói rồi giậm chân.

Vũ Hà lâp tức nhìn thấy không gian hoàn toàn thay đổi, xung quanh cô bé bây giờ chính là một cách đồng, đưa tầm mắt ra xa thì nàng thấy phía trước là một cái lồng to bằng điện...

“Trận này đơn giản nhất, tìm cách phá trận phòng thủ này từ bên ngoài.” Âm thanh của Long vang lên, Vũ Hà bắt đầu vận dụng linh thức điều tra dòng năng lượng của cái lồng này...

Rất nhanh cô nàng đã sơ sơ phát thảo được cấu trúc năng lượng của trận, linh thức lập tức tấn công vào các điểm giao nhau của dòng chảy năng lượng, bởi vì cái lồng này là vòng tuần hoàn khép kín, mọi vị trí đều có mức năng lượng như nhau nên tấn công vào các điểm giao nhau sẽ là ưu tiên hàng đầu.

Long quan sát mà âm thầm gật đầu, mục đích của hắn cho Vũ Hà phá trận là để nó làm quen với từng cấu trúc trận pháp các loại và quan trọng nhất là phá nó nhanh và dể hơn lập.

Đêm qua sau khi con nhỏ này uồng hồn hai thằng Tôn Giả kia nó đã đột phá một đường lên tới cấp 20, đồng thời tinh vân linh thần đã lập thêm hai hệ sao mới, một bước đột phá như hack vip 15, chính vì thấy nó đủ khả năng nên Long mới đưa nó vào bài khảo sát hôm nay nhưng không ngờ con này nó mang đến niềm vui bất ngờ khác cho Long.

Tại Thần Giới, Long nổi tiếng không chỉ ở khoản máu liều nhiều hơn máu não mà còn ở phương diện trận pháp, không vị thần nào dám đơn đả độc đấu trận thuật với Long, hắn tự nhận bản thân là trận sư thứ hai Tam Giới thì cũng éo có thằng nào dám giành cái danh trận sư số một.

Vài giờ sau.

Long cùng Vũ Hà xuất hiện lại ở sân sau, Long bế Vũ Hà trên tay, cô nàng nhìn Long nghiến răng nghiến lợi, dù mệt cũng cố gắng vươn đầu cắn vào vai Long.

“Anh xấu xa, chơi ăn gian.” Vũ Hà đôi mắt đỏ hoe khóc òa lên.

Long mặt dày phản bác lại: “Ăn gian cái gì, do mày gà thôi.”

“Đã nói là em phá trận anh không được tái tạo lại rồi mà.” Cô nàng uất ức.

“Không hề luôn! Anh mày chỉ làm thêm một cái trận mới chồng lên trận cũ thôi, do mày phá chậm mà còn nói.” Long vẫn mặt dày không nhận.

Đúng là kèo này hắn chơi bẩn thật, ban đầu giao kèo là cho Vũ Hà phá trận còn hắn sẽ chỉ đứng quan sát rồi ra đề bài khác, nhưng mà sau một thời gian thì cái máu ăn thua của Long lại nổi lên, Vũ Hà sắp phá xong một đại trận thì Long lại gắn thêm vài chục cái tiểu trận vào những chổ con bé vừa phá xong, thế là hai bên bắt đầu giằng co đứa phá đứa gắn thêm...

“Đồ ăn gian!” Vũ Hà giãy dụa trong người Long hét lên.

“Vô ăn tối.” Vũ Tiên đứng ở cửa ánh mắt sát khí nhìn Long bế em gái nàng. “Ủa Ly đâu rồi?”

“Chết mẹ quên luôn con bé.” Long nói rồi biến mất.

“Á!” Vũ Hà đang được Long bế lấy không còn chổ dựa lập tức ngã lăn ra thảm cỏ căm hận hét toáng lên. “Tên chết bầm ăn gian chỉ giỏi ăn hiếp trẻ vị thành niên.”

Long vừa tiến vào Vạn Thú Quyền Trận thì thấy Lưu Ly đang tĩnh tọa, xung quanh vài trăm con thú cũng yên lặng ngồi xếp bằng.

Cô bé cảm nhận được âm thanh tiếng bước chân vang lên thì mở ra đôi mắt hổ phách long lanh.

“Sao rồi? Thu hoạch tốt không.” Long gỡ tóc rối trên gương mặt nhỏ nhắn.

Lưu Ly đỏ mặt gật đầu.

Đang định ra hiệu nói chuyện thì nàng nhìn thấy một bàn tay tập kích, mục tiêu là ngay vòng một nhỏ nhắn...

Ngay lập tức cô nàng xuất thủ ứng phó, hai cánh tay khép lại ngang ngực, bàn tay ba ngón chụm lại hình mỏ hạc, chân trái làm trụ, đầu gối chân phải nâng lên ngang ngực...

Bàn tay của Long bị cô bé khóa chặt, tay còn lại lập tức tung quyền từ cánh bên.

Lưu Ly hai tay tung cánh phá giải thế công đồng thời chân phải xuất thủ đá vào vai kia hỏa giải thế bóp vếu của Long.

Long thu tay nhìn Lưu Ly nâng lên ngón tay cái. “Mới vài tiếng đã lĩnh ngộ được hạc quyền và hổ quyền, khá lắm.” Lần này hắn đầu tư đúng rồi.

Lưu Ly cũng thu tay lại, trở lại bản tính thiếu nữ bẻn lẽn nhìn Long.

“Về thôi.” Long cười cười, cả hai cùng nhau xuất hiện trở lại sân vườn, Lưu Ly nhanh chóng chạy vào nhà, còn Long thì ngữa đầu miên mang với chòm sao Thiên Tinh Hưu lấp lánh trên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.