Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 10: Chương 10




♥Edit: Cào cào

Xe của Đường Khải dừng lại trước cổng trường, hắn cùng Phương Nhược Thuỷ là anh em nhưng khác họ, mọi người trong trường đã sớm biết việc này nhưng giờ trong xe lại bước ra thêm một người thứ ba lập tức khiến cho mọi người chú ý. Chỉ cần là học viên của Bắc Hoàng thì mọi người đều biết xe của Đường Khải ngoại trừ Phương Nhược Thuỷ sẽ không chở nữ nhân nào khác.

“Luyến Luyến sau này chúng ta sẽ cùng học một trường, nếu có khó khăn gì hay có ai khi dễ cậu, cậu nhất định phải tới tìm tớ cùng Khải đó, bọn tớ sẽ giúp cậu”. Phương Nhược Thuỷ thân thiết kéo tay nàng.

Luyến Luyến không cự tuyệt cũng không thân thiện, cứ nhàn nhạt mà gật đầu, “Tạm biệt”. Nàng bỏ lại một câu rồi đi thẳng vào vườn trường.

“Tan học chờ chúng tớ nhé”. Phương Nhược Thuỷ ở phía sau nàng nói to, tuy thấy Luyến Luyến lãnh đạm nhưng nàng vẫn không ngại, vì giờ Luyến Luyến hiện giờ so với lúc trước khi vào nhà bọn họ đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Nghe dì nói Luyến Luyến trước kia là một cô gái đáng yêu lương thiện lại hiếu thuận, hơn nữa còn có tinh thần trọng nghĩa, điểm này lần đầu tiên gặp nàng thì Nhược Thuỷ đã biết. Trước kia Luyến Luyến tuy không phải là người nhiều lời nhưng hiện tại nàng như thu mình vào vỏ ốc do chính mình tạo ra không muốn tiếp nhận ai, ngoại trừ dì, nàng đối với ai cũng đều lãnh đạm, đặc biệt là đối với nam nhân nàng chỉ có chán ghét cùng khinh bỉ. Bây giờ thì tốt rồi, trải qua mấy tháng ở chung có nàng cùng Khải xúm xít xung quanh, dần dần Luyến Luyến đã không bài xích bọn họ nữa, đây cũng là một hiện tượng tốt. Nàng tin, chỉ cần nàng kiên trì đối xử tốt với Luyến Luyến thì một ngày nào đó họ sẽ trở thành chị em tốt của nhau.

“Khải, anh thấy Luyến Luyến sẽ tốt chứ?” Nhìn bóng dáng nàng đi xa Phương Nhược Thuỷ xoay người hỏi hắn.

“Tốt, nhất định sẽ tốt”. Đường Khải rất vững tin

Hôm nay là ngày đầu tiên chuyển trường, Luyến Luyến phải đến văn phòng báo danh.

Knock knock knock

“Mời vào”

“Xin chào, tôi là Nghê Luyến Luyến”

“Em chính là Nghê Luyến Luyến à, đến đây, mời ngồi”. Một nam nhân tuổi khoảng chừng ba mươi tuổi chỉ vào chổ ngồi bên cạnh, “Tôi là Trầm Tâm Viễn, là chủ nhiệm của em”

“Chào thầy”, Luyến Luyến gật đầu.

Trầm Tâm Viễn nhìn đồng hồ, “Vào học rồi, cũng vừa lúc, em theo tôi vào lớp học nhân thể tôi sẽ giới thiệu em với mọi người”.

Luyến Luyến không phản ứng, đi theo phía sau hắn ra khỏi văn phòng. Dọc theo đường đi Trầm Tâm Viễn hỏi nàng một câu nàng trả lời một câu, hắn không nói nàng cũng không hé răng, thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, lãnh đạm dị thường. Trầm Tâm Viễn thấy nàng kỳ lạ thì rất tò mò.

“Nghe nói em từ Nam Đại chuyển tới?” hắn hỏi.

“Nghe nói thành tích của ngươi rất rốt, năm nào cũng lấy được học bổng?”

“Phải”.

Trầm Tâm Viễn có chút buồn cười nhìn nàng, người bình thường nghe hỏi vấn đề này ít nhiều đều khiêm tốn vài câu nhưng nàng đáp lại như đó là đương nhiên, thật đúng là cô gái hiếm thấy.

“Ngươi cùng Đường Khải có quan hệ gì?”

“Anh em”.

“A? Cậu ta không phải chỉ có một người em gái là Phương Nhược Thuỷ sao chứ?” Thật sự Đường Khải rất nổi danh nên ít nhiều gì cũng biết chút thông tin về hắn.

“Em kế.”

“Cái gì?”

“Em kế.”, Luyến Luyến vẻ mặt bình tỉnh lặp lại một lần nữa.

Thì ra là vậy, về chuyện này hắn cũng có nghe qua, “Đến rồi.” Hắn chỉ vào một phòng học.

Luyến Luyến theo Trầm Tâm Viễn vào phòng học. Trong phòng nhất thời im lặng, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên trên, Luyến Luyến vẫn lạnh lùng đứng đó, tựa như không nhìn thấy ai, không ai tồn tại trong mắt nàng.

“Các em, vị này là Nghê Luyến Luyến mới chuyển từ Nam Đại đến, hy vọng mọi người quan tâm đến cô ấy”.

Có người nhận ra nàng chính là người ngồi chung xe với Đường Khải đến trường, nhất thời phòng học như bị nổ tung, không khí sôi trào. Mọi người chụm đầu ghé tai nghị luận, ai nấy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.

Luyến Luyến xem như không thấy, tự bước đến tìm một chổ không người ngồi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.