Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 14: Chương 14




♥Edit: sunflower2white

Luyến Luyến vừa bước vào phòng học, tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn nàng.

Nàng trở lại chỗ ngồi, Thôi Thôi, cô bạn học ngồi cùng bàn với nàng thần bí hỏi: “Nghê Luyến Luyến, cậu thật sự cùng Long học trưởng kết giao à? Có nhiều người nhìn thấy cậu và Long học trưởng cùng nhau đến trường, cậu thật sự tuyệt vời nha! Vừa mới chuyển đến hai ngày, Long học trưởng đã chú ý tới cậu , không giống tớ, nam sinh xuất sắc giống như Long học trưởng, cả đời cũng không để tớ lọt vào mắt, tớ thật sự hâm mộ cậu nha, nếu tớ có bộ dạng xinh đẹp giống như cậu thì tốt rồi, chỉ cần có thể gần gũi liếc mắt nhìn anh ấy, tớ nằm mơ cũng mỉm cười nha…”

Luyến Luyến nhìn cô một cách xa lạ, thản nhiên mở sách vở ra, xem như cô không tồn tại.

Vào giờ nghỉ trưa, vì tránh đám đông ồn ào, Luyến Luyến bất giác đi tới khu rừng nhỏ lần trước nàng phát hiện, chỉ có ở đây nàng mới có thể tìm được sự yên tĩnh. Đến nơi, nàng tìm một khoảng đất trống, nằm xuống…

Mở to mắt nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Trên kia, bầu trời trong xanh, một màu xanh thăm thẳm, mà sao nơi đây, trong lòng nàng chỉ một màu u tối, đã sớm trở thành một đầm lầy không dậy nổi một tia gợn sóng. Trên đời này đã không còn thứ gì có thể khiến nàng nhớ nhung vướng bận, người duy nhấtlàm nàng không yên lòng là mẹ. Bây giờ mẹ đã có chú Phương, nàng tin tưởng rằng chú Phương có đủ khả năng bảo hộ cho mẹ, cho nên nàng không hề lo lắng. Mẹ, đã không cần đến sự bảo hộ của nàng nữa. Thế gian này thật sự rất u ám, thật quá mệt mỏi để sống, nàng thật chán ghét…

Long Thiếu Hạo mới vừa bước tới khu rừng nhỏ đã phát hiện ra nàng. Nàng tĩnh lặng nằm ở trên cỏ, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi cùng tang thương, thật không hợp với tuổi của nàng. Nhất thời, tim hắn chợ nhói đau, một đợt sóng đau đớn không thôi. Đây là cảm giác đau lòng sao! Hắn lặng lẽ nằm xuống cạnh nàng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về trên khuôn mặt trắng nõn, hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng.

Nàng thật sự là cô gái như thế nào?

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, khi đó, nàng thật xinh đẹp, sôi nổi rạng ngời trong mắt hắn, ngữ khí giáo huấn của nàng thật sự làm cho hắn cảm thấy thật thú vị, bởi trước nay, từ nhỏ đến lớn không người nào dám giáo huấn hắn như vậy, làm cho hắn đối với nàng có ấn tượng rất sâu sắc, thậm chí nhớ mãi không quên.

Lần thứ hai lúc nhìn thấy nàng, nàng lại trở nên cực đoan, lạnh lùng, tràn ngập địch ý, cảnh giác với tất cả mọi người, như tự co người nhốt mình trong thế giới nội tâm, đối với mọi sự bên ngoài hết thảy chẳng quan tâm.

Lần thứ ba, ở trên đường, bóng dáng nàng thật cô độc, tựa như cả thế giới chỉ tồn tại mỗi nàng.

Hiện tại, nàng gây cho hắn rung động càng thêm mãnh liệt, sự cô độc của nàng, sự yếu ớt của nàng, còn có dáng vẻ mệt mỏi của nàng, làm hắn cảm thấy trước nay chưa từng có cảm giác yêu thương cùng đau lòng đến vậy. Hắn muốn bảo hộ nàng, muốn làm cho nàng vui vẻ trở lại, làm cho nàng thật hạnh phúc. Ý niệm này nảy sinh trong đầu hắn càng lúc càng mãnh liệt hơn vạn phần. Là nàng, chính là nàng, làm hắn cảm nhận được tim đập nhanh, trống ngực đập liên hồi, điên cuồng mơ tưởng đến tư vị luyến ai. Tuy rằng hắn chưa từng yêu qua bất kỳ người con gái nào, nhưng hắn biết rõ , hắn đã thật sự yêu nàng.

Tại sao lại là nàng? Nàng có ma lực gì? Không cần tốn chút công sức đã nắm bắt được trái tim hắn, một trái tim phóng đãng gần hai mươi năm. Làm cho hắn bất giác yêu nàng một cách say đắm, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, tất cả những điều này ngay cả chính hắn cũng không giải thích nỗi, nhưng hắn chắc chắn một điều là chính hắn cam tâm tình nguyện, sẵn sàng vì nàng mà chấp nhận mọi thứ.

Long Thiếu Hạo hai tay vòng qua vòng eo nàng ôm nàng vào trong lòng, như ôm trong lòng một vật vô cùng trân quý. Động tác cẩn thận, nhẹ nhàng, như ôm bảo bối quý giá nhất trên đời.

Xa xa, một đôi mắt ghen tị ánh lên tia phẫn hận trừng trừng nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.