Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 31: Chương 31




♥Edit: Sunflower2white

Cửa chính đột nhiên “Phanh” một tiếng rồi ngã ầm xuống đất.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên phá hư cửa chính, có người đang muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy người vừa đến lập tức nuốt cơn tức giận xuống kìm lại lời nói tục. Trời ạ! Nguy hiểm thật, phản ứng cũng thật mau, bởi vì người vừa đến là người mà bọn họ căn bản đắc tội không nổi. Hơn nữa, nhìn thấy cánh cửa chính sơn đỏ bị đạp vỡ nằm lẻ loi trên mặt đất, mọi người không khỏi đồng thời rùng mình một cái. Ai cũng không muốn giống như tấm cửa chính kia có cùng một dạng kết cục, cho nên người thông minh lúc này đều nên duy trì trầm mặc, dù sao cửa chính đã cũ từ lâu, cũng là lúc nên dốc lòng nói với phòng giáo vụ đổi cái khác chắc chắn hơn đề phòng kẻ trộm.

“Có việc gì sao?” Nghê Ngạo giả ngu, hắn không muốn đối địch cùng Hạo, cho dù có là tình địch giả.

“Câu chẳng lẽ không nghĩ đến việc cho ta một lời giải thích sao?” Long Thiếu Hạo nghiêm túc trừng mắt nhìn người từng là bạn tốt của mình, “Vì sao cậu lại theo đuổi Luyến Luyến? Câu thật sự nghiêm túc?”

Nghê Ngạo thật tâm nghĩ muốn nói cho Hạo biết không phải hắn thật sự suy nghĩ như vậy, “Chính xác” hắn nghe thấy câu trả lời rành mạch của mình, khổ sở hiểu được bản thân đã không có đường lui .

“Cậu lặp lại một lần nữa.” Ánh mắt sắc bén Long Thiếu Hạo như uy hiếp nhìn thấu qua hắn, thiêu đốt cả người hắn.

Hắn đây có tội gì đâu? Quả thực là tự tìm đường chết, Tử Uyển à Tử Uyển, em thật sự là phải hại chết anh Hai của em sao! Nghê Ngạo kho khăn nói, trong lòng càng không ngừng oán giận đứa em bảo bối – người đã nghĩ ra chủ ý này.

Lỡ ném lao thì phải theo lao. Hắn thầm quyết tâm, chết thì chết chứ sao!

“Tớ muốn theo…” Ánh mắt Long Thiếu Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hắn bất giác nén lại câu nói tiếp theo.

“Ngạo, tớ trước nay luôn xem cậu là bạn tốt, không ngờ…, không ngờ cậu phản bội tớ,” Long Thiếu Hạo vô cùng đau lòng, “Cậu biết rõ tớ yêu Luyến Luyến, cậu một lòng xen vào là có ý gì? Cậu muốn trở thành tình địch với tớ sao?”

Cậu trước nay đều là bằng hữu tốt nhất của tớ, quá khứ như vậy, hiện tại như vậy, tương cũng như vậy. Nội tâm Nghê Ngạo điên cuồng gào thét, Hạo, chớ có trách tớ, tớ không cố ý .

“Không nói lời nào là sao? Cậu chập nhận? Thừa nhận cậu phản bội tình bạn giữa chúng ta, Ngạo, nếu cậu còn nghĩ đến tình bạn nhiều năm giữa chúng ta một chút, cậu lập tức rút lui, tớ coi như không có chuyện này xảy ra.”

Hạo phản ứng quá mức kịch liệt, làm Nghê Ngạo có chút sợ hãi, “Hạo, trước kia cậu cùng Khải cũng đồng thời thích cùng một người nữ sinh, cậu đã nói không ngại cạnh tranh công bằng, vậy bây giờ tại sao cậu không cho phép tớ theo đuổi Nghê Luyến Luyến?”

“Đó là bởi vì các cô gái kia không phải Luyến Luyến, cũng bởi vì mục đích cậu theo đuổi Luyến Luyến… là không thuần túy.” Long Thiếu Hạo mỉa mai nhìn Nghê Ngạo, “Ngạo, đừng khiến ta trở thành đứa ngốc.”

Nghê Ngạo kinh ngạc, hắn ngạc nhiên trước khả năng thấu đáo của Hạo. Hắn giả ngu, “Tớ không biết cậu đang nói cái gì.”

“Ngạo, vợ bạn, không thể phá, Luyến Luyến đã là người vợ ta mà ta chọn trong kiếp này, cậu nếu còn có chút nào đó để tâm đến tình bạn của chúng ta thì lập tức buông tay, nếu không, Luyến Luyến chịu một chút tổn thương nào, trong đầu tớ đều khắc sâu hai anh em các cậu, lấy gấp mười lần, gấp trăm lần trả lại cho hai người.”

Đã nói đến như vậy, cảm thấy như đã không còn cần thiết phải e dè nữa, dù sao sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ biết tất cả. Xác định trọng tâm, Nghê Ngạo đi đến trước mặt Hạo, nhìn thật sâu, chính thức tuyên bố, “Tớ muốn theo đuổi Luyến Luyến, Hạo, tớ chỉ có thể nói với cậu câu xin lỗi.”

“Cậu thật sự quyết định như vậy?” Long Thiếu Hạo bình tĩnh đến đáng sợ, “Cậu không hối hận?”

“Không hối hận.”

“Được, tốt lắm, chúng ta đây sẽ cạnh tranh công bằng! Ta chống mắt chờ xem.” Long Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn hắn, cuối cùng liếc mắt xoay người rời đi.

Từ trong ánh mắt Hạo, Nghê Ngạo bi ai phát hiện hắn đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng của Hạo.C

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.