Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 23: Chương 23




Thiển Thâm đuổi theo xuống dưới lầu, đúng lúc thấy Tân Tử đang lễ phép xin lỗi giải thích với đám đồng nghiệp của cô: “Ngại quá, trong công ty của tôi có chút chuyện quan trọng, tôi phải đi bây giờ, mọi người cứ ở lại chơi thêm một lúc đi, như vậy nhé, tạm biệt.”

Thiển Thâm trơ mắt nhìn anh ta đi ra cổng, đóng cổng lại, trước khi đi ra ngoài cũng không có liếc nhìn cô lấy một cái.

Không khí trong nhà đột nhiên trùng hẳn xuống, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, dường như cũng đều cảm thấy không khí quái lạ của đôi vợ chồng mới cưới này, không khí vui vẻ hoàn toàn không có. Mọi người hơi xấu hổ buông chén rượu xuống, dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng đẩy Thường Đại Đầu lên trước.

“Ôi, Thiển Thâm à, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi đi về trước đây.” Anh ta lại làm ra vẻ khôn ngoan muốn không khí sôi nổi hơn, nói: “Tôi thấy vị kia của cô bộ dáng rất bận rộn, cô nên thông cảm cho anh ấy nhiều hơn, sự nghiệp bên ngoài của đàn ông càng lớn thì áp lực cũng càng nhiều.”

“Khụ, khụ.” Sếp trường trừng mắt liếc anh ta một cái, đi đầu đứng dậy: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi, mấy người ai còn chưa đưa phong bì thì đưa nhanh đi.”

Thiển Thâm rất muốn bày ra một nụ cười để làm hòa dịu một phần không khí ngột ngạt, nhưng mà, thật sự cô không cười nổi, nhìn cô cố gắng làm cho mình trở nên khôn khéo dịu dàng, nhưng cô vẫn như trước không thích hợp làm một người giỏi đeo mặt nạ che dấu tâm tình. Giống như bây giờ đứng trước mặt mọi người cũng đều phải cố gắng hết sức, cái loại cảm giác tức giận không có chỗ để xả ra này thật sự làm cho người ta cảm thấy ấm ức. Thiển Thâm miễn cưỡng nói xin lỗi mọi người, tiễn bọn họ tới cửa, sau đó quay người lại đối mặt với một căn nhà trống rỗng lung tung lộn xộn, hận không thể dùng một mồi lửa đốt cho xong chuyện.

Nhưng mà, trên thực tế hai giờ sau, cô thu dọn tất cả sạch sẽ, bàn ăn trơn bóng như mới, sáng bóng đến mức có thể soi gương được, Thiển Thâm trải khăn trải bàn sạch sẽ lên, lại đem chỗ rượu vang đỏ chưa uống hết để lại vào tủ rượu, chén bát trong phòng bếp cũng được thu dọn xong xuôi, đến khi thu dọn xong rồi liếc nhìn đồng hồ đã quá mười hai giờ.

Thiển Thâm tựa vào ghế sa lon, trong tay cầm di động, nghĩ một chút trước tiên cô vẫn nên gọi điện thoại cho Nghê Uyên, nhưng mà điện thoại luôn trong trạng thái chỉ đổ chuông, không có người bắt máy. Hung hăng vỗ xuống cái đệm dựa một cái, Tiểu Bạch này nếu một ngày nào đó để cô bắt được cô không đánh cho một trận thì cô không tên là Lương Thiển Thâm nữa.

Thiển Thâm lại ngồi dậy gọi điện thoại đến di động của Tân Tử, mặc dù cô cũng không biết nên nói gì, nhưng mà cô vẫn muốn gọi điện thoại, cô luôn hành động trước khi suy xét.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã được bắt máy, Thiển Thâm vừa muốn mở miệng, lại nghe đầu bên kia trong điện thoại truyền tới một giọng nữ mềm mại: “Xin hỏi tìm Tân Tử phải không? Bây giờ anh ấy đang tắm không tiện nghe điện thoại.”

Ngọn đèn trước mắt chao đảo, lắc rư phá rối xuy nghĩ của cô, giống như tín hiệu TV đột nhiên đứt đoạn, tiếng ồn cùng ruồi nhặng ùn ùn kéo đến đầy màn hình. Trong đầu Thiển Thâm như bị sét đánh thẳng xuống mặt đất bằng, oanh một tiếng tóe lửa văng ra khắp nơi, bên tai vang lên ong ong, màng tai bị xé rách đau đớn.

Giọng nữ kia mềm mại thật dễ nghe, dịu dàng như lông chim lay động, nhưng mà khi chạm đến lỗ tai của Thiển Thâm lại đúng là một lưỡi dao sắc nhọn khoét từng chút một vào màng nhĩ của cô: “Alô? Xin hỏi là ai vậy, muốn nhắn lại gì không?”

Thiển Thâm bình tĩnh lại một chút, lạnh nhạt hỏi: “Hiện tại anh ta đang ở đâu?”

Đối phương nghe được tiếng nói của cô dường như cũng sửng sốt, có điều vẫn dịu dàng đáp: “Anh ấy đang ở nhà a.”

Nhà?

Lương Thiển Thâm ném văng điện thoại di động trong tay ra ngoài, di động bay xẹt qua tạo thành một đường cong không đẹp mắt gì, sau đó hung hăng nện vào màn hình TV LCD 64 inch phát ra một tiếng nặng nề, vỡ đôi thành hai mảnh.

Quả nhiên cô tu dưỡng vẫn chưa được tốt! Mãi mãi vẫn không có khả năng tu dưỡng tốt được! Tu dưỡng vài năm vẫn có thể bị cái người gọi là Tân Tử kia kích động một chút lập tức hiện nguyên hình!

“Khốn nạn, mẹ kiếp rốt cuộc có mấy cái nhà không biết!”

Thiển Thâm giận dữ, vung tay lên gạt hết chén nước và đĩa quả trên bàn trà, tiếng đồ dùng bằng thủy tinh bị bể nát tạo thành tiếng vọng trong căn phòng tĩnh lặng giữa đêm dài có vẻ đặc biệt làm người ta sợ hãi, quả táo đỏ rực rơi đầy đất, lăn lung tung khắp nơi.

“Tôi còn đang mệt mỏi lo lắng Tiểu Bạch đã làm gì anh, giỏi lắm, ngay tức khắc đã đi tìm tình nhân. Giỏi lắm, Tân Tử, rất giỏi, giỏi vô cùng!”

Thiển Thâm thở hồng hộc đi qua đi lại ở trong nhà, động một tí là đá vào một cái bình hoa quý giá, đập vỡ một cái khung tranh thủy tinh, phòng khách mới được thu dọn xong trong giây lát trở nên vô cũng thê thảm. Cô vỗ vỗ cái trán không ngừng hít thở không khí, liều mạng mở trừng hai mắt, vẫn không có cách nào ngăn cản vành mắt đã trở nên đỏ hồng.

“Anh muốn chơi? Tôi chơi cùng anh.”

Lương Thiển Thâm vọt tới trước TV nhặt di động lên, tuy rằng vỡ thành hai nửa nhưng sau khi ghép vào lại khởi động được. Chất lượng NOKIA quả nhiên có đảm bảo, Thiển Thâm tra danh bạ lập tức gọi điện thoại cho Mạc Thiên.

“Alo, là tôi.” Thiển Thâm cầm chìa khóa xe vừa đi giày, vừa cắn răng hỏi lên điện thoại: “Không nên giở trò với tôi, lập tức nhanh chóng nói cho tôi biết địa chỉ cái nhà bên ngoài của Tân Tử kia.”

Ban đêm, trên đường cái xe cộ thưa thớt dần, Thiển Thâm lái xe như bay chạy vào trong thành phố. Trong đầu, trong lòng tạo thành một mớ rối loạn, không biết hiện tại mình đi đâu làm gì, bắt kẻ thông gian, tranh luận, nổi đóa, cô hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ muốn biết một chút xem cái nhà kia như thế nào, cái người phụ nữ để mỗi khi cảm thấy phiền muộn anh ta đều nghĩ đến đầu tiên là người như thế nào. Người đã đang xui xẻo, làm cái gì cũng không thuận lời, cả một đoạn đường thẳng rốt cuộc còn có thể bị cảnh sát ngăn lại ở giữa đường, nói là kiểm tra nồng độ cồn, nhẫn nại chịu đựng phối hợp với cảnh sát làm xong việc, chân nhấn ga phóng thẳng đến cái nơi gọi là khu chung cư cao cấp kia.

Thiển Thâm nhìn cửa chính trước mặt một chút, điều chỉnh hơi thở, không để cho mình nhìn qua sát khí quá nặng, sau đó nhấn chuông, chuông cửa vang lên rất lâu nhưng không thấy có người ra nhận, Thiển Thâm lại nhấn thêm vài lần, cuối cùng cũng có người bắt máy. (cái loại chuông cửa có điện thoại ấy)

“Ai vậy?”

Giọng nữ mềm mại, hơi thở có chút hổn hển.

Thân thể đang run lên của Thiển Thâm ngừng lại, cố ý cười nhẹ khinh thường một chút, châm chọc nói: “Tôi là vợ cả, cô là vợ lẽ, mở cửa.”

Đối phương dường như ngẩn ra, lập tức không có phản ứng, đang lúc Thiển Thâm lại muốn mở miệng châm chọc, một giọng nói sạch sẽ vang lên: “Mở cửa cho cô ấy.”

Cửa chính mở ra, Thiển Thâm dùng sức kéo cửa ra đi vào. Trong thang máy, cô tự nhủ với chính mình: cho dù nhìn thấy cái gì, cho dù nghe được điều gì, đều phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể mất thể diện, ngàn vạn lần không thể.

Cửa thang máy mở ra, cô vừa đi ra, cửa phòng đối diện với cô đã lập tức mở ra từ bên trong.

Đi một đoạn đường dài như vậy, hơn nữa trong lòng phiền muộn, máu nóng dâng lên, trên lưng Thiển Thâm đã phủ một tầng mồ hôi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, hơi lạnh từ bên trong thổi ra lập tức khiến toàn thân cô nổi da gà.

Dáng người Thiển Thâm rất khá, tầm 1m68, hơn nữa đang đi trên đôi giày cao gót mười phân, chiều cao sớm đã vượt mức 1m75, nhưng mà người phụ nữ ra mở cửa kia lại có thể nhìn thẳng với cô.

Cô vốn đã chuẩn bị tư tưởng mình sẽ đối mặt với một người xinh đẹp dễ thương, giả nai, nhìn sắc mặt đã thấy là điển hình của một con hồ ly tinh được bao nuôi. Nhưng mà, cô gái ở trước mặt này, mái tóc dài sáng mềm màu hạt dẻ sóng sánh tới eo tràn đầy vẻ nữ tính, gương mặt trái xoan nõn nà xinh xắn trong sáng giống như có thể thấm ra nước, tuy nói rằng không có đôi mắt to xinh đẹp kinh người như Thiển Thâm, nhưng cũng là thùy mị như nước xinh đẹp như hoa, mũi dọc dừa thanh tú, làn môi mỏng mềm màu hồng nhạt, lại thêm chiếc eo thon mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn, chân dài thon nhỏ…

Lương Thiển Thâm có vẻ đẹp đầy khiêu khích, làm cho đàn ông có ham muốn theo đuổi được tìm hiểu mãnh liệt, nhưng mà cô gái này lại tương phản với cô, toàn thân từ trên xuống dưới đều có một chữ – nhu, ôn hòa dịu dàng yêu kiều như hoa bách hợp, có thể như nước chảy đá mòn làm cho đàn ông không thể buông ra.

Chiếu theo từ bên ngoài nhìn vào, Thiển Thâm lại càng giống một con hồ ly tinh miệng lưỡi bén nhọn hơn, còn vị này càng giống một người vợ hiền dâu thảo đúng cách.

Tình hình này khiến cho Thiển Thâm có chút không kịp chuẩn bị, cô buộc chính mình phải nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, mở mắt ra lướt qua cô gái kia, nhìn vào trong phòng, nhưng mà ngọn đèn trong phòng rất tối không thấy rõ điều gì.

“Đang làm chuyện mờ ám gì vậy.” Trong tâm Thiển Thâm cười lạnh.

“Đứng chặn ở cửa làm gì vậy, để cho tôi đi vào.” Thiển Thâm hơi cương quyết kéo tay của cô gái kia ra, không có thay giày dẫm thẳng giày cao gót đi vào trong nhà.

“Cô không biết trước khi vào nhà phải đổi dép hay sao?”

Ngọn đèn sáng lên, Tân Tử đã đứng ở trước mặt cô, anh ta không có đeo mắt kính, mặc trên người bộ quần áo ngủ màu đen bằng tơ, rất thoải mái vắt chân lên. Chưa bao giờ cô biết, Tân Tử cũng có thể khêu gợi như thế, ví dụ như hiện tại. (từ khêu gợi là nguyên văn nhá =.=”)

Đè nén máu nóng đang không ngừng cuồn cuộn dâng lên ở trong lòng, Thiển Thâm làm lơ không nhìn Tân Tử, dạo bước đến trước sô pha thản nhiên ngồi xuống, mặt của cô đã lạnh đến mức đáng sợ, khóe miệng còn ẩn chứa nụ cười lạnh, cứ như vậy đối diện với Tân Tử.

Cửa phòng ngủ vẫn đóng lại như cũ, Thiển Thâm nhanh chóng quét mắt khắp cả gian phòng, phong cách trang trí đơn giản, nhưng mà liếc mắt một cái có thể nhìn ra là từng được thiết kế tỉ mỉ, đồ dùng dụng cụ trong nhà đều của những nhãn hiệu nổi tiếng, lại nhìn về phía bàn trà trước mặt, một chai rượu vang đỏ, hai ly rượu đế cao, bên trong còn có rượu uống chưa xong, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Thật sự rất hào hứng nha.

“Sao thế, xem ra tôi tới không đúng lúc, làm hỏng hứng thú của hai người.” Thiển Thâm nâng một ly rượu lên quan sát một chút, lại đặt ở dưới mũi hít hà, lông mi khẽ động giương mắt nhìn về phía Tân Tử.

Vẻ mặt tân Tử bình tĩnh, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Người phụ nữ kia ở phía sau anh ta đóng cửa xong cũng đi đến bên cạnh anh, nhẹ chau đôi mày thanh tú lại nhìn Thiển Thâm.

Bộ dạng mảnh mai bất đắc dĩ như thế, thực sự tưởng mình là nữ chủ nhân của cái nhà này hay sao?

Thiển Thâm hít sâu một hơi rồi lại nhẽ nhàng thở ra, thật sự muốn xông tới tặng ngay cho con tiện nhân kia một cái tát, nhưng mà cuối cùng cô cũng kiềm chế được, nếu thật sự ra tay có thể làm mất thể diện của cô.

Thiển Thâm không hề báo trước phun ra một câu nói, sau khi nói xong ngay cả chính cô cũng đều âm thầm sợ hãi.

“Anh mệt mỏi như vậy, còn dự định làm gì nữa?”

Sắc mặt Tân Tử hơi trầm xuống, môi mỏng nhấp nhẹ: “Lương Thiển Thâm, không nên làm loạn.”

Thiển Thâm vung tay lên, rượu vang đỏ trong ly rượu đổ lên trên tấm nệm ghế sô pha màu trắng, lập tức vẽ lên một màu đỏ tươi đẹp kinh người, tiếp theo nhẽ nhàng buông lỏng tay, chén rượu rơi thẳng xuống sàn nhà màu nâu vàng.

“Tôi không nói đùa với anh.” Lương Thiển Thâm thu hồi nụ cười đứng lên, ánh mắt lạnh như băng: “Chuyện Nghê Uyên, tôi sẽ lên tiếng hỏi rõ ràng giúp anh. Chuyện cô gái này, anh có phải nên nói rõ ràng với tôi hay không?”

“Tôi không có gì phải nói rõ ràng. Còn nữa…” Tân Tử trầm giọng nói: “Cô không nên hiểu lầm, tôi chỉ rất tức giận việc Nghê Uyên phá hỏng một số vụ làm ăn lớn của tôi, đối với chuyện giữa các người tôi hoàn toàn không có hứng thú.”

Thiển Thâm sửng sốt, trong lòng nhất thời cuồn cuộn dâng lên chua xót làm cho cô tiến từng bước đến gần Tân Tử ngẩng đầu lên đối diện với anh ta cao nhạo hỏi: “Làm ăn lớn, bao nhiêu, mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, hay là mấy triệu? Tôi để Nghê Uyên đền anh không được sao, có cẩn phải tức giận như vậy không, thật sự là không thoát khỏi lớp vải lót của người nghèo.” Thiển Thâm nhất thời khi nổi nóng liền sẽ không lựa lời mà nói: “Anh đã muốn chơi, tôi cũng liều mình bồi quân tử. Chín giờ sáng mai mang theo chứng minh thư, tôi chờ anh ở cục dân chính, chúng ta đăng ký.”

Tân Tử ngăn cơn tức, trong mắt có cái gì đó nhanh chóng tụ lại, nhưng vẫn giữ im lặng.

Cô đẩy Tân Tử ra, đi tới trước mở cửa, không đếm xỉa đến cô gái kia, đưa lưng về phía bọn họ nói: “Tân Tử, tôi hận nhất là gì, anh nên biết rõ. Không nên làm ra chuyện để cho tất cả mọi người đều không thể cứu vãn.”

Cửa bị Lương Thiển Thâm nặng nề đóng lại.

“Chuyện như vậy, không phải cô đã sớm làm rồi sao?” Tân Tử đưa đôi mắt lạnh như băng về phía cửa phòng khẽ giọng kêu lên.

“Không đuổi theo sao?” Giọng nói vẫn mềm mại như cũ, cô gái yếu đuối dịu dàng vẫn đứng xem cuộc chiến từ đầu đến cuối đã mở miệng, mặc dù nói như vậy, nhưng mà trong lời nói cũng không có ý lo lắng gì.

Tân Tử ngồi xuống, đưa tay chạm vào vết rượu vang đỏ trên ghế sô pha, lạnh nhạt nói: “Em trở về đi, anh muốn một mình yên tĩnh một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.