Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 7: Chương 7




Lần này sau khi trở về Nghê Uyên lập tức vùi đầu vào trong công việc, có vẻ như có rất nhiều vụ án đang cần tiến hành, nói cách khác anh ta sẽ không có thời gian đi quấy rầy Thiển Thâm. Thiển Thâm bỗng nhiên có loại cảm giác thoải mái không nói lên lời, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giọng nói nghe điệnthoại cũng dịu dàng hơn.

“Alo, xin hỏi tìm ai vậy? Tôi chính là Lương Thiển Thâm, xin hỏi bạn là…” Cây bút trong tay Thiển Thâm lập tức dừng lại, nụ cười trên mặt cũng rất nhanh chóng biến mất.

“Viện Viện, không ngờ là cậu.” Thiển Thâm giương mắt nhìn về phía một cái khung ảnh trên bàn làm việc, bên trong là một tấm ảnh chụp một cô bé vô cùng xinh đẹp và một cô bé thân hình hơi béo tròn đang ôm nhau cười tươi trước ống kính. Ánh mắt của Thiển Thâm bắt đầu dừng lại nhìn không chớp mắt lên người cô nữ sinh béo tròn kia.

“Họp lớp a…” Thiển Thâm do dự cầm lấy khung ảnh, đầu ngón tay hoàn mỹ không tỳ vết nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt cô bé béo tròn kia: “Thật xin lỗi, nhưng có khả năng mình có việc bận.”

Giọng nữ ở đầu điện thoại bên kia dường như rất kích động nói gì đó, Thiển Thâm rơi vào thời gian dài im lặng. Ngoài cửa, Gia Ny gõ cửa thò một cái đầu vào thăm dò, nhìn thấy Thiển Thâm đang gọi điện thoại, cô ấy dùng khẩu hình nói: “Phải lên đường rồi.”

Thiển Thâm gật gật đầu, phất phất tay, sau đó đem tâm trí quay trở lại phía người đang không ngờ được ở trên điện thoại kia nói: “Mình vẫn đang nghe, cậu cứ nói… Nhưng mà, ngại quá, thật sự mình không có thời gian.”

“Cậu sợ cái gì? Sợ Tân Tử sao? Yên tâm, cậu ta không có thời gian tới tham gia buổi họp lớp đâu. Lại nói, đã qua lâu như vậy, còn có chuyện gì không thể cởi mở được, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cắt đứt liên lạc với bọn mình?”

Thiển Thâm thở dài, có chút chán nản day nhẹ huyệt thái dương, bàn tay đặt ở trên trán, khó khăn nói: “ Được rồi, ở đâu, có thời gian mình sẽ đi.”

“Nhất định phải tới a, mình cần phải thông báo cho mọi người một tin vui mừng và kinh ngạc.”

“Chỉ có điều…” Thiển Thâm sửng sốt, đầu dây bên kia đã là tiếng tút tút.

“Chỉ có điều, không nhất định mình sẽ đi.” Thiển Thâm bất đắc dĩ nói cho hết lời, chỉ tiếc, đối phương đã không nghe thêm được gì. Quên đi, đến lúc đó rồi nói sau. Trước lúc ra tòa không nên nghĩ quá nhiều, đây là quy định Thiển Thâm tự đặt ra cho mình, kiểm tra tài liệu có mang đủ hết hay không, sau đó đeo kính râm, đi ra khỏi văn phòng.

Sau vài ngầy bận rộn, lại giành thắng lợi thêm một vụ kiện, luật sư đại mỹ nữ Lương Thiển Thâm xinh đẹp xuất kích một lần nữa, thắng lợi hoàn mỹ, danh tiếng trong giới luật sư lại tăng vọt. Nhiều sinh viên hâm mộ danh tiếng đến thực tập nhiều hơn, người hâm mộ người mến mộ lại càng kéo dài không thấy điểm dừng, đương nhiên người đến xin tư vấn vấn đề và nhờ vả vụ án cũng theo đó tăng thêm. Khó trách luật sư trưởng của công ty ngày nào cũng đều vui cười hớn hở nói: “Thiển Thâm, cô không thể lập gia đình quá sớm a, chúng tôi đểu phải dựa vào cô để kiếm sống đấy.”

Thiển Thâm dở khóc dở cười, đành phải nhận lời: “Hành vi của ngài là có ý gì đây, đối tượng kết hôn của tôi cũng chưa có, ở đâu ra mà kết hôn được.”

Lời này vừa nói ra, lập tức bị bao vây thật chặt. Gia Ny bẻ khớp ngón tay nhìn về phía Thiển Thâm, nheo mắt lại nguy hiểm hỏi: “Giống không có đối tượng ư? Ngày này qua ngày khác là ai đi xe Lexus đưa đón chị? Hàng ngày chị ngồi xe của ai đi đến công ty, ngồi xe của ai tan ca hết giờ về a?”

“Này, có thể thu hồi ánh mắt nguy hiểm lại được không, còn nữa,cái giọng điệu của em là để nói chuyện với đàn chị đi trước mình như thế hay sao?”

“Nói mau, không được đánh lảng sang chuyện khác.” Gia Ny không chịu thua không bỏ qua, thêm vào bị hai nam luật sư nhiều chuyện vây bọc trước sau, Thiển Thâm không biết trốn chỗ nào.

“Đó là…” Di động đúng lúc vang lên. Thiển Thâm nắm lấy cơ hội, gian xảo nhìn Gia Ny cười cười: “Có tin nhắn, lần sau nói chuyện tiếp nha.”

“Này, em muốn nói nếu chị vẫn chưa có đối tượng, em giới thiệu cho chị một người được không? Tuyệt đối là người đàn ông tốt nhất, nhìn khắp trên trời dưới đất, là hàng độc.” Gia Ny hung hăng giơ móng tay lên kẹp chặt phía sau Thiển Thâm, trên đường đi làm cho mấy người đến nhờ vả sợ hãi.

“Người đàn ông tốt như vậy, em tự giữ lấy đi, chị không có phúc được hưởng thụ.” Thiển Thâm nhanh tay lẹ mắt trốn vào trong văn phòng, nhanh chóng khóa trái cửa lại, lúc này mới có được một chút yên tĩnh.

Thiển Thâm lấy điện thoại di động ra nhìn qua, tâm trí vừa mới cảm thấy yên tĩnh lại nhanh chóng nhảy dựng lên.

“Buổi họp lớp diễn ra vào tối nay, đừng quên. Viện Viện.”

Hai ngày nay đều rất bận, bận đến mức ngay cả điện thoại của Tiểu Bạch cũng đều không nghe được nhiều cuộc, trong tiềm thức của cô đã làm cho mình cố gắng hết sức quên chuyện này, không nghĩ rằng Khâu Viện vẫn còn nhớ tới. Thiển Thâm ngã xuống ghế da, tháo kính mắt xuống cười khổ một tiếng, được rồi, đi thì đi, cũng không việc gì. Lương Thiển Thâm không có bản lĩnh gì, nhưng mà da mặt dày thì đã sớm nổi danh, trước kia trêu chọc người khác đều phải đem người ta hù cho sợ tới mức sửng sốt sững sờ, xem còn ai dám nói nhảm…

Trước kia…

Bao nhiêu lời tốt đẹp lại cũng thấy buồn phiền, bởi vì là quá khứ đã qua, cho nên, vào hôm nay xem ra, mới có vẻ đặc biệt không có trọng lượng. (đoạn này k hiểu lắm =.=”)

Ngày trước, hiện tại làm sao có thể tính toán hết được.

Tám giờ tối, Thiển Thâm đi chậm mất một giờ tới quán ăn đêm nguy nga lộng lẫy nhất thành phố, quan sát xung quanh một chút, thật sự là đẳng cấp xa hoa, trang hoàng sang trọng, phú quý lại không có vẻ tầm thường. Nhân viên phục vụ mặc dù không phải ai cùng đều tuấn tú, nhưng mà cũng rất nghiêm chỉnh. Không giống những quán ăn đêm đầu đường xó chợ treo lên bảng hiệu chỉ là hàng thứ cấp, vừa nhìn phong cách đó khiến cho người ta buồn nôn, làm sao có thể đi vào chơi.

Thiển Thâm được nhân viên phục vụ dẫn vào trong một phòng kín, cửa được đóng chặt, hiệu quả cách âm rất tốt, căn bản không nghe thấy tình hình bên trong. Thiển Thâm gật đầu ý bảo nhân viên phục vụ có thể đi được rồi, đứng ở cửa không nhịn được hít thở sâu vài lần, nhưng mà, tim vẫn đập nhanh không tự chủ được. Người ở bên trong, lúc nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Lúc này nhớ ra,thậm chí bắt đầu thấy căng thẳng hồi hộp.

Viện Viện nói mọi người gặp cô đều sẽ kinh ngạc và vui mừng, Thiển Thâm tự cười giễu cảm thấy được, có thể sẽ có kinh ngạc, nhưng chưa chắc sẽ vui mừng.

Thiển Thâm gõ cửa, dừng lại tại chỗ vài giây, lúc này mới nắm lấy quả đấm cửa dùng sức đẩy cửa đi vào. Bên trong người ngồi gần như đầy một phòng, phòng kín lớn nhất sang trọng nhất cũng có vẻ chen chúc, tiếng cười đùa rất lớn, căn bản không có ai chú ý tới trong góc phòng có một người vừa mới vào đang đứng đó.

Thiển Thâm nhìn qua loa, đều là các bạn cùng lớp thời trung học, có vài người, quan hệ thân thiết, có mấy người quan hệ cũng không tệ, cũng có mấy người, quan hệ tuy rằng bình thường nhưng vẫn còn hòa hợp. Các bạn nam sinh bây giờ đều đã không còn là những đứa trẻ ngô nghê ham chơi, mọi người đều đi giày Tây mặc quần áo hàng hiệu, hiện rõ phong độ đàn ông tưởng thành, bọn họ nâng ly rất vui vẻ trò chuyện cười đùa ở nơi này. Mà thay đổi của nữ sinh quả thật làm cho người khác phải giật mình, Thiển Thâm vừa liếc mắt nhìn, phát hiện có hai gương mặt mà cô hoàn toàn không thể nhớ nổi là ai. Có điều, mặc kệ thay đổi như thế nào, những cô bé trước đây ngây thơ e ấp như nụ hoa bây giờ đã lột xác trở thành những người phụ nữ trưởng thành hấp dẫn, dáng người yểu điệu, trang điểm tinh tế tỉ mỉ, quần áo khéo léo, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười tự tin.

Nhìn lại bản thân mình tạm thời về nhà thay đổi sang T-shirt cao bồi, thêm một đôi giầy NIKE trắng đơn thuần, đeo một món đồ trang sức trang nhã, thật sự là càng sống càng thụt lùi, dường như có vẻ quá không đáng chú ý.

Có người không để ý đặt chén rượu xuống nhìn liếc mắt về phía cửa một cái, lại thản nhiên quay đầu đi, nhưng mà một giây sau, người nọ nhanh chóng quay đầu lại, đầu giống như bị giáng cho một gậy, mỉm cười trên môi trong nháy mắt biến thành hình chữ O kinh ngạc. Đôi mắt liếc tới liếc lui, quét nhìn Thiển Thâm từ đầu đến chân hai lần, vẻ mặt dường như vẫn không thể tin được.

“Này, cậu nói gì đi chứ.” Người bên cạnh thấy có gì đó khác thường, cũng ngẩng đầu nhìn về phía này, lập tức, lại có thêm một người giật mình.

Thiển Thâm bị người khác nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi bóng dáng của Viện Viện. Lúc này, không biết ai mở miệng trước đột ngột nói một câu: “Mình không nhìn lầm chứ, cậu là Lương Thiển Thâm?”

Trong giây lát, cảnh vật như bị cuồng phong thổi qua, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, từng đôi mắt mang theo cảm xúc bất đồng hàm chứa vẻ hứng thú đều dính chặt trên người Lương Thiển Thâm. Khâu Viện nhanh chóng chui ra từ trong đám người, vẻ mặt vui mừng chạy đến trước mặt Lương Thiển Thâm, nắm lấy tay của cô liền liên tục thở phào nói: “Cậu đã tới, thật sự mình rất lo cậu không tới.” Đầu tiên Thiển Thâm sửng sốt, hoàn toàn không có nhận ra người phụ nữ khuôn mặt thanh tú, dáng người thon thả này lại chính là Khâu Viện trước kia giảm béo khổ không thể nói hết được.

Khâu Viện lôi kéo Thiển Thâm đang có chút xấu hổ đi vào trong nhà, vẻ mặt tươi cười lớn tiếng nhìn mọi người nói: “Các bạn xem, mình dẫn ai đến nào? Đại mỹ nữ hoa khôi của trường chúng ta!” Cô ấy quay đầu lại nhìn Thiển Thâm, Thiển Thâm thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt cô ấy dường như có nước mắt rưng rưng, đáy lòng lập tức chùng xuống.

“Uhm… Đã lâu không gặp, gần đây mình mới nhận được lời mời của Viện Viện, không có quá bất ngờ chứ.” Cô không biết mình nên nói gì bây giờ, hoặc là nói, dưới tình huống bị người khác nhìn chăm chú, đầu óc của cô đã trống rỗng. Không phải căng thẳng, cũng không phải chán nản, chỉ là có chút lúng túng. Cho nên, cố gắng hết sức khiến mình duy trì nụ cười, nói vài lới khách sáo nhưng lại không gượng gạo.

“Cậu là Lương Thiển Thâm?” Lại một mỹ nữ nữa đến gần, Thiển Thâm nhìn đáp trả ánh mắt tìm hiểu của cô ấy, trong đầu cũng lục tìm xem khuôn mặt này là ai. Vài giây sau, cô đột nhiên nhớ ra người này chính là Thiệu Chi Chi trước kia giản dị tự nhiên, nhưng bây giờ đứng ở trước mặt cô lại là một vị giai nhân như cán bộ lãnh đạo khí chất tao nhã.

Thiệu Chi Chi cười nói: “Cậu…” Hình như cô ấy muốn nói gì đó, tuy nhiên nó không có ra tiếp được nữa, lại nói chuyển sang chuyện khác: “Đã rất lâu rồi không có nghe được tin tức gì của cậu, câu đã đi đâu vậy?”

“Mình… đi tu tâm dưỡng tính.” Cùng so sánh với tình hình thực tế, đáp án này không tính là nói dối đi.

“Đừng nói nhiều như vậy, trước tiên ngồi xuống ăn chút gì đã, đúng rồi, cậu thích loại rượu gì, mình gọi cho cậu một chai.” Viện Viện rất nhiệt tình lôi kéo Thiển Thâm ngồi xuống, ân cần hỏi.

Thiển Thâm chần chừ một chút, nói: “Không cần, mình không uống rượu, có nước trái cây không, cho mình một lon nước trái cây là được rồi.”

“Cậu không uống rượu sao?” Người vừa nói chính là người đàn ông đầu tiên phát hiện ra Thiển Thâm tên là Tần Dục, trước kia anh ta chính là người nhanh mồm nhanh miệng nhất lớp. Anh ta lộ ra vẻ rất nghi ngờ, vẻ mặt thật sự kinh ngạc nhìn Thiển Thâm: “Trước kia cậu chính là ngàn chén không say, cậu cai rượu sao?”

“Có thể nói như vậy, đã rất lâu rồi mình không uống rượu.”

“Khó mà tin được.”

“Hôm nay hiếm khi mọi người được tụ tập cùng một chỗ, mình thật sự đã phải liên lạc rất lâu mới có thể tìm được thời gian rảnh của tất cả mọi người để hẹn gặp mặt. Thiển Thâm, hôm nay liền uống một chút đi.” Viện Viện nghiêng đầu chân thành nhìn Thiển Thâm, không ngừng thuyết phục.

“Không được, phá lệ một lần cũng không được. Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai. Mình thấy không nên thì hơn.” Thiển Thâm rất kiên quyết từ chối.

Viện Viện không ép buộc Thiển Thâm nữa, chỉ sâu sắc nhìn Thiển Thâm, gật gật đầu.

Sau khi không khí thân mật bị gián đoạn trong ít phút, mấy người cầm đầu lại bắt đầu làm nóng bầu không khí, rất nhanh, chuyện Lương Thiển Thâm đột nhiên xuất hiện tạo thành một chút bất ngờ khó xử bị hòa tan, mọi người tiếp tục chơi đùa như cũ.

Ghế sô pha lớn bằng da thật rộng rãi thoải mái, trên bàn thủy tinh tinh xảo bày đầy các loại bình rượu và đồ ăn, thích đánh bài thì đánh bài, thích xoa mạt chược thì xoa mạt chược, mỗi người đều tìm được cách giải trí thích hợp với mình, mỗi người đều tìm được đối tượng tâm sự. Pha lẫn với mùi rượu là không khí của những người đã từng trải qua tuổi trẻ lông bông mày tao chi tớ, không khí coi như cũng hài hòa, điều này làm cho Thiển Thâm có chút an tâm. Tuy rằng những ánh mắt nhìn về phía cô hàm chứ rất nhiều nghi ngờ, cũng có người vài lần muốn mở miệng, nhưng mọi người vẫn rất ăn ý tránh một vài đề tài, để tránh làm hỏng không khí.

Thiển Thâm không nói nhiều lắm, phần lớn thời gian đều là Viện Viện hỏi một câu cô trả lời một câu, hoặc là nghe vài người bên cạnh trò chuyện. Lắng tai nghe cô không khỏi rất đỗi cảm thán, nhoáng cái đã tám năm, không phải nói gì chứ, nhiều bạn nữ học cùng lớp bây giờ cũng đã làm mẹ, đứa con lớn nhất cũng đã học tiểu học, ít nhất mới vừa tròn một tuổi. Phụ nữ tụ họp lại một chỗ đều thích nói về cái vị ở trong nhà mình kia, ít nhất lúc này nhìn qua các cô ấy mỗi người đều sự nghiệp thành công, gia đình đầm ấm, dường như chỉ có cô là cô độc. Thiển Thâm không trả lời, dùng đôi mắt xinh đẹp im lặng nhìn mấy người phụ nữ hạnh phúc kia, thỉnh thoảng cười cười phối hợp, nhưng mà cũng ít thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.