Thư Hối Lỗi Của Tổng Giám Đốc

Chương 1: Chương 1




Tiết Tử

“Diệp Hoa, chúng ta chưa ly hôn! Chưa hề ly hôn!”

Người đàn ông nói nhỏ, nghiêm túc làm sáng tỏ sự thật. Trước sự kinh ngạc của người phụ nữ, anh không nhịn được hạ giọng năn nỉ: “Em có bằng lòng cho anh một cơ hội nữa không?”

Anh biết mình không có tư cách đưa ra yêu cầu này, nói đúng hơn là không thể, nhưng anh không muốn buông tay.

Nước mắt rơi như mưa, người phụ nữ khóc thê thảm không ngừng. Tuy bản thân hiểu được cảm giác bị cự tuyệt đau khổ ra sao, nhưng câu trả lời dành cho anh vẫn là…

“Em xin lỗi……”

Chị phiền lụy, mệt mỏi, cũng không dám mong đợi thêm gì nữa, có lẽ làm bạn của anh sẽ hạnh phúc hơn.

Diệp Hoa,

Tất cả đều là sai lầm của anh.

Đúng thế, anh sai rồi, sai vì nhận ra anh yêu em quá trễ.

8 giờ sáng, ngõ hẻm cũ dạt dào sức sống, dãy nhà chung cư pha trộn phong cách Nhật Bản, trong một căn phòng cũ vang lên giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng.

“Tiểu Vũ, xong chưa con?”, đứng trước gương kiểm tra lại mặt mình lần cuối, nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở công ty thương mại do đồng nghiệp cũ thành lập, Diệp Hoa theo bản năng chỉnh tới chỉnh lui bộ đồ màu hồng được cắt rất khéo, ánh mắt có phần căng thẳng.

Ôi! Thành thật mà nói, đã hơn bảy năm nay chị không đi làm. Tuy đồng nghiệp cũ nhiệt tình mời mọc, trước đó cũng đã đến công ty xem xét tình hình, song sau nhiều năm lại phải đối mặt với thử thách nghề nghiệp, đáy lòng không khỏi sợ hãi.

“Mẹ, con xong rồi!” Cầm một cái túi xách nhỏ, Trác Dật Vũ sáu tuổi đi tới cạnh mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy lanh lợi.

Nghe tiếng con, Diệp Hoa giật mình tỉnh táo lại, ngồi xổm xuống dịu dàng bẻ lại cổ áo cho bé, chị nhỏ nhẹ căn dặn: “Tiểu Vũ, muộn nhất là 6 giờ, chắc chắn mẹ sẽ đi đón con, con chơi với các bạn ở nhà trẻ cho ngoan nha!”

Ô! Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Tiểu Vũ đi nhà trẻ mới, không biết có thích ứng được không, thật tình không yên tâm chút nào!

“Được ạ!” Ngoan ngoãn gật đầu, cậu nhóc không hề buồn bực như mẹ. Đối với bé, đi nhà trẻ nào cũng như nhau hết. Khác biệt duy nhất là trước kia mẹ sẽ đi đón bé sớm hơn, bây giờ trái lại phải muộn một chút mới có thể dẫn bé về nhà được.

Mỗi lần thấy con nhu thuận, biết quan tâm mẹ, Diệp Hoa đều nhịn không được đau lòng, yêu thương hôn lên đôi má hồng hào bầu bĩnh của con. Lúc này chị mới đứng dậy nắm bàn tay nhỏ nhắn của cục cưng yêu dấu đi ra khỏi phòng, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.

Không ngờ vừa mở cánh cổng sắt sơn đỏ, một chiếc RV (1) cao cấp quen thuộc đã đậu ngoài cổng không biết từ lúc nào, người đàn ông ló đầu ra khỏi cửa kính, khiến chị và nhóc con không khỏi sửng sốt.

“Trác Dung?” khuôn mặt xinh đẹp ngạc nhiên.

“Ba?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc.

“Sớm!” Mỉm cười chào, Trác Dung ra hiệu cho hai mẹ con lên xe. “Anh đưa hai mẹ con đi!”

“Anh, anh đến lúc nào?” Chăm chú nhìn khuôn mặt cân đối, điển trai; nhớ tới mấy hôm trước mình vừa khóc vừa cự tuyệt anh; cảnh tượng anh dịu dàng ôm chị vào lòng, nói anh sẵn lòng chờ, hai má Diệp Hoa ửng hồng, đáy lòng có chút bối rối.

“Đến một lúc rồi!” Lại mỉm cười, đáy mắt Trác Dung hơi tỏa sáng lộ ra sự kiên quyết rất khó phát hiện. Anh biết trước kia mình tổn thương chị quá nặng, nhưng tương lai anh muốn toàn tâm toàn ý bù đắp, cố gắng hết sức, một lần nữa đưa chị trở về bên cạnh anh.

Hôm nay là ngày đầu tiên chị đến chỗ “tình địch” đi làm, đương nhiên anh sẽ không khoanh tay chờ chết, hiển nhiên muốn đi thăm dò tình hình rồi.

“Thật tình anh không cần……”

“Anh rất vui mà!” Biết chị muốn từ chối, Trác Dung thừa dịp chị nói chưa hết liền cắt ngang, cố ý nhướng mày hỏi lại: “Hay là em không muốn anh đưa đón?”

“Em, em không có ý đó……” Chị vội vàng lắc đầu phủ nhận, chỉ là…… chỉ là chị biết rõ công việc của anh luôn luôn ngập đầu, có khi ngay cả thời gian ăn xong một bữa cơm đều không có, chị không muốn vì đặc biệt đưa đón mẹ con chị mà anh mệt mỏi thêm.

“Vậy lên xe thôi!” Khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, mỉm cười.

Hà,…… anh hiểu chị rất rõ, chị không phải tuýp người dễ dàng mở miệng nói chữ “không”.

Diệp Hoa cũng hiểu rõ anh không kém, anh là người chỉ cần hạ quyết tâm sẽ không bỏ cuộc, trừ phi chị muốn ngày đầu tiên đi làm đã đi trễ, bằng không tốt nhất vẫn là đón nhận hảo ý của anh.

Chị chỉ biết âm thầm thở dài, quay ra khóa cổng, nhanh nhẹn đỡ con ngồi vào ghế sau, còn mình ngồi ở ghế phụ.

Đợi hai mẹ con thắt dây an toàn xong, Trác Dung thong thả lui xe ra khỏi hẻm, chiếc xe vững vàng chạy bon bon trên đường quốc lộ đông nghịt.

“Tiểu Vũ, con muốn hỏi ba chuyện gì sao?” Nhìn khuôn mặt dễ thương đầy ngờ vực của con trai trong kính chiếu hậu, anh mỉm cười hỏi, hy vọng quan hệ cha con lúc trước lạnh nhạt có thể từ từ chuyển biến.

Vừa dứt lời, nhóc con hết nhìn ba đang lái xe lại quay qua liếc trộm khuôn mặt ửng hồng còn có vẻ bất đắc dĩ của mẹ, cuối cùng không nhịn được nữa, ngập ngừng mở miệng:

“Ba…… về sau ngày nào ba cũng đi đón con và mẹ hả?”

“Tiểu Vũ hy vọng mỗi ngày ba đều đưa đón con à?” Mặt sáng rỡ, Trác Dung phấn khởi cười hỏi lại. Ây da…… Không hổ là cha con, nhóc con thực là nhạy bén, người làm cha này quả thật định làm vậy.

Hơ…… Bé đâu có hy vọng thế đâu, chỉ không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy sau này ba sẽ giống như mấy hôm vừa rồi, không chỉ đúng 6 giờ 30 tối mỗi ngày đến nhấn chuông cửa, đến ăn tối, có thể sau này mỗi sáng đúng tám giờ cũng đến trình diện nữa.

Trong lòng có linh cảm mạnh mẽ, Trác Dật Vũ không biết nên trả lời “Dạ” hay “Không có”, cuối cùng, nhóc thông minh chọn cách từ chối trả lời, một mực giữ im lặng.

Thấy nhóc không đáp, Trác Dung chỉ cười cười, biết tính con cứng cỏi, muốn nói chuyện tự nhiên sẽ mở miệng nên cũng không ép buộc, khôn khéo dời đề tài sang Diệp Hoa và công việc: “Diệp Hoa, mấy giờ em tan làm? Có kịp đi đón Tiểu Vũ không?”

“5 giờ 30, trễ nhất 6 giờ, em nhất định sẽ đi đón Tiểu Vũ, chắc chắn kịp.” Cố gắng trấn tĩnh, không biết vì sao, nhìn anh, trong đầu Diệp Hoa lại hiện tình cảnh tối hôm đó.

“Bởi vì anh phân vân, vì anh lưu luyến. Anh phát hiện thật ra mình đã yêu em từ lâu, không muốn ly hôn với em, lý do này có đủ không?

Diệp Hoa, em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không?”

Mấy hôm nay, chị cứ cầm lòng không đậu, nghĩ đến những lời tâm tình của anh, từng câu từng chữ, đáng tiếc mấy năm nay…, chị sợ…… rất sợ……

Tư vị bị cự tuyệt, chị đã nếm đủ nhiều năm, thật sự rất khổ, rất chua xót, chị không có dũng khí thử lại, thật sự…… không có can đảm.

5 giờ 30 tan tầm, 6 giờ đón Tiểu Vũ ở nhà trẻ, chuyện này……

“Thế thì em sẽ rất vất vả?” Chưa phát giác tim chị đập loạn lên, Trác Dung nhíu mày, mỗi ngày vội vàng như vậy, chị sẽ chịu không nổi.

“Không đâu!” Giật mình bừng tỉnh, Diệp Hoa vội vàng mỉm cười lắc đầu. “Công ty rất gần trạm xe điện ngầm, em đáp xe điện ngầm nhanh lắm.”

“Ừ!” Đáp khẽ, Trác Dung làm bộ không để ý, nói tiếp: “Thỉnh thoảng nếu anh tan tầm sớm sẽ đi đón em, sau đó cùng đi đón Tiểu Vũ. Chừng đó em cũng không cần vội vàng chuẩn bị bữa tối, một nhà ba người chúng ta đi nhà hàng ăn cơm xong lại về nhà.”

Một nhà…… ba người?

Tim lại đập mạnh và loạn nhịp, có phần hoảng hốt, Diệp Hoa miễn cưỡng cười cười, hai người chưa ly hôn. Trên phương diện pháp luật mà nói, quả thật là một nhà ba người còn gì!

“Em nghĩ gì thế?” Bất chợt nhìn thấy khoảnh khắc chị thất thần, Trác Dung thản nhiên hỏi.

“Không, không có gì!” Lại lắc đầu phủ nhận.

Cảm giác được chị thật sự không muốn mở rộng lòng mình một lần nữa, nỗi lòng hốt hoảng bất an cứ bám lấy anh không rời, Trác Dung chua chát thở dài chán nản.

Tại anh, mấy năm nay tổn thương chị quá nặng, không trách chị được… không trách được…

Không thể trách người ta, anh miễn cưỡng cười cười, tìm chủ đề khác tán gẫu với hai mẹ con. Ít ra tán hươu tán vượn cũng chứng tỏ bắt đầu có sự kết nối. Nói cho cùng, dù đứng ở vai trò làm chồng hay làm cha anh cũng đều phải nhanh chóng thay đổi

.

Anh ra sức tạo dựng không khí thoải mái, Diệp Hoa cũng dịu dàng phối hợp, tán gẫu câu được câu không, cuối cùng cũng đưa được nhóc con đến nhà trẻ.

“Tiểu Vũ, trước 6 giờ mẹ sẽ đến đón con.” Ngồi xổm xuống nhìn bé, Diệp Hoa nhắc con một lần nữa, cũng không dặn dò con phải ngoan, đơn giản là bé đã ngoan đến nỗi chị cảm thấy đau lòng rồi.

“Mẹ, con nhớ rồi, mẹ đừng lo.” Trác Dật Vũ sáu tuổi lanh lợi, ngược lại an ủi mẹ, bẽn lẽn hôn mẹ một cái, mới giục mẹ: “Mẹ, mẹ đi làm nhanh đi, không là muộn đó.”

Nghe vậy, Diệp Hoa vừa đau lòng vừa thương tiếc hôn lại nhóc con mới chịu đứng lên, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Trác Dung đang mỉm cười quan sát hai mẹ con. Chị hoang mang lo lắng tránh đi, vội vàng dời sự chú ý qua chỗ khác.

“Cô giáo Trần, làm phiền cô!” Giao con cho cô giáo giữ trẻ đang đứng chờ bên cạnh, hạ giọng nói nhỏ, hi vọng cục cưng yêu quý sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

“Bà Trác, bà yên tâm, cứ giao Tiểu Vũ cho chúng tôi!” Cô giáo Trần trẻ tuổi vui vẻ cười nói, không biết tình trạng hôn nhân của đôi vợ chồng tính tình trông có vẻ hòa nhã trước mặt, mở miệng là xưng hô “bà Trác”.

Nghe vậy, Diệp Hoa cảm thấy không được tự nhiên, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào mới đúng, cuối cùng đành im lặng không thanh minh giải thích gì nữa, dù sao…… Trước mắt chị cùng Trác Dung chỉ ở riêng, về phương diện pháp luật mà nói, chị vẫn là “bà Trác”.

Trái lại, Trác Dung nghe hai chữ “bà Trác” như mở cờ trong bụng, mắt mũi miệng đều tràn ngập ý cười, tâm tình cực tốt, ai cũng nhận ra được.

Ba…… cao hứng cái gì vậy?

Đứng bên cạnh, Trác Dật Vũ cực kỳ hoang mang. Tuy rằng bé trưởng thành sớm, thông minh hơn đám trẻ cùng tuổi nhưng vẫn chỉ là một đứa bé, không thể hiểu được chuyển biến tâm lý của người lớn.

Phát hiện anh vui mừng rõ rệt, Diệp Hoa nhớ tới việc chị cự tuyệt cho anh cơ hội, lòng càng thêm chua xót… vì anh, cũng vì chính mình, nhưng chị không cách nào lấy lại dũng khí đi thử lần nữa.

Nghĩ đến đây, hốc mắt chị cay cay, không dám nhìn anh vì mấy chữ “bà Trác” mà vui vẻ như thế, vội vàng dời tầm mắt, gượng cười chào bé cưng xong liền lẳng lặng lên xe.

“Tiểu Vũ, ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nha con.” Cúi xuống mỉm cười dặn con xong, Trác Dung vuốt ve mái tóc đen mượt của con trai rồi quay lại xe hơi.

“Tiểu Vũ, chúng ta vào thôi!” Cô giáo Trần thấy thế, thân mật nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con xinh xắn đáng yêu, cá tính khôn ngoan mà trầm tĩnh này, chậm đi vào nhà trẻ.

Ở trong xe, thấy con quả thật đã theo cô giáo vào trong nhà trẻ, lúc này Trác Dung mới từ từ khởi động xe, đồng thời lên tiếng hỏi: “Em đi làm ở công ty nào vậy? Địa chỉ ở đâu?”

“Công ty thương mại Giai Dương, địa chỉ ở……” Diệp Hoa nhanh nhẹn nói tên và địa chỉ công ty cho anh.

Nghe xong, Trác Dung lái xe đi tới địa chỉ chị vừa đọc, vừa đi vừa suy nghĩ…

Thương mại Giai Dương…… Thương mại Giai Dương…… Kỳ quái! Sao anh lại không có ấn tượng gì hết!

“Nó chỉ là một công ty thương mại nho nhỏ, chắc chắn là anh chưa từng nghe tên.” Như đọc được suy nghĩ của anh, Diệp Hoa đột nhiên nói khẽ.

Đồng nghiệp cũ thành lập chỉ là một công ty rất, rất nhỏ, cộng cả giám đốc lẫn nhân viên còn chưa tới mười người, những công ty nhỏ như vậy Đài Loan có hàng ngàn hàng vạn, không thể nào liệt kê ra hết được.

Trong khi đó Trác Dung gia thế bối cảnh lừng lẫy. Cha anh Trác Bá Hoành một tay gây dựng tập đoàn Hoành Trường, được xếp vào danh sách mười tập đoàn lớn ở Đài Loan. Sau khi ông đột ngột qua đời, gia nghiệp khổng lồ đều để lại cho con trai độc nhất là anh kế thừa, khách hàng lui tới làm ăn cùng công ty đều là những người tiếng tăm lừng lẫy cùng các công ty lớn, làm sao biết công ty nhỏ như “Thương mại Giai Dương” chứ.

Hiểu ý chị, Trác Dung chỉ cười cười. “Anh quan tâm em thôi.”

“Em biết!” Âm thầm thở dài, Diệp Hoa hiểu rõ anh, cho dù hiện tại anh không hỏi, nhất định cũng sẽ lén tìm người thám thính nội tình “Thương mại Giai Dương”, xem có phải công ty làm ăn đàng hoàng hay không.

Tương tự, Trác Dung cũng hiểu rõ chị, thấy sắc mặt chị là biết chị đã chấp nhận và sẽ không nổi khùng vì hành động “Lén thám thính” của anh. Tầm tình vui vẻ, ý cười càng thêm sâu sắc.

Lẳng lặng chăm chú nhìn một bên mặt anh, khuôn mặt vốn trầm ổn nghiêm túc giờ phút này lại cười tươi rói, ánh mắt Diệp Hoa có chút hoảng hốt, tim đập loạn, dường như đang đắm chìm trong hồi ức cũ.

(1) RV – viết tắt của chữ Recreational Vehicles, ở Bắc Mỹ nó là loại xe được trang bị đầy đủ tiên nghi và không gian sống như một ngôi nhà thật sự (có đủ cả phòng ngủ, phòng tắm, nhà bếp), ở Mỹ có rất nhiều người sống trên dạng nhà –xe này. Thường thì chiếc xe này rất cồng kềnh và thô. Về sau thuật ngữ này được dùng chung cho những chiếc xe trang bị nội thất đầy đủ và tiện nghi, có thể kể đến một số dòng xe như Ford Transit, Toyota Landcruiser 4WD camper, Ford Econoline van conversion… (Cái này ss dịch tóm tắt từ wiki, ai muốn hiểu thêm thì lên wikipedia xem nhé)

“Em lại nghĩ gì vậy?” chất giọng trầm trầm bất giác tăng cao, anh chú ý tới ánh mắt của chị.

Lấy lại tinh thần, Diệp Hoa không trả lời chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hơn nữa rất nhanh thu hồi tầm mắt.

Thấy thế, Trác Dung càng thêm khổ tâm. Những năm gần đây, anh làm chị quá đau lòng, vậy nên bây giờ chị mới xây một bức tường cao vợi trong tim, không nguyện để anh vượt qua Lôi Trì (*) một bước. Thật đúng là tự làm tự chịu, không phải sao?

Dọc đường đi, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, không khí trong xe trở nên trầm mặc. Mãi một lúc lâu sau, xe rốt cục đến nơi chị chỉ, một tòa cao ốc dùng làm văn phòng cho thuê.

“Cám ơn anh đưa em đi.” Cúi đầu khẽ cảm ơn, Diệp Hoa mở cửa chuẩn bị xuống xe.

“Diệp Hoa……” Đột nhiên, Trác Dung thở dài gọi nhỏ.

Bàn tay mở cửa hơi sựng lại, chị cúi đầu không nhìn anh, may mà cũng không vội vã rời đi, cả người cứng đơ chờ anh nói hết.

“Đừng đặt anh bên ngoài cánh cửa lòng em……” Đôi mắt đen nháy mang theo vài phần ủ rũ cùng khẩn cầu.

“Cho dù bây giờ em vẫn chưa thể đón nhận anh một lần nữa, nhưng ít ra chúng ta vẫn có thể làm bạn, được không?”

Hiện tại, anh cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến, lấy thân phận bạn bè chậm rãi cố gắng, hi vọng cuối cùng có một ngày, chị có thể đón nhận anh.

Rủ chiếc trán đẹp xuống, vành mắt đỏ hoe, Diệp Hoa sợ bản thân chỉ cần lên tiếng sẽ không kềm được nước mắt. Chị gật đầu qua loa, không nói một câu lập tức ba chân bốn cẳng xuống xe đi vào cao ốc.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của chị tiến vào tòa nhà, cuối cùng biến mất phía sau cửa kính, Trác Dung ảo não gãi đầu, lòng đầy bất đắc dĩ trước sự lùi bước và cự tuyệt của chị nhưng lại hoàn toàn không có cách nào trách người ta.

Mấy năm nay, anh gieo hạt, giờ kết thành quả đắng đương nhiên anh phải nếm rồi.

“Ha ha ha ha ha……”

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoành Trường vang lên một chuỗi cười kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, làm chủ nhân văn phòng nhịn không được nhíu chặt lông mày ngay tại chỗ, giọng điệu cực kỳ hậm hực.

“Cười cái gì?” Chất vấn tên đàn ông đang hứng trí bừng bừng trước mắt, sắc mặt Trác Dung không dễ nhìn chút nào, anh bộc lộ nỗi lòng bị Diệp Hoa cự tuyệt với bạn tốt không phải để bị cười nhạo như vậy.

“Tao cười ông trời sáng suốt, báo ứng không sai chút nào!” Là bạn tốt của cả Trác Dung và Diệp Hoa từ hồi đại học đến giờ, trước mắt cũng là giám đốc kinh doanh của tập đoàn, Chu Chí Khải đang ôm bụng cười lăn lộn trên sô pha, hết sức vui sướng khi người gặp họa.

Báo ứng sao?

Có lẽ…… Đúng là báo ứng mà!

Cụp mắt xuống, Trác Dung chán nản thở dài, không còn lời nào để phản bác nữa.

“Trác Dung ơi là Trác Dung, không nghĩ tới mày cũng có ngày thế này!” Thấy vẻ mặt hậm hực chán chường của anh, Chu Chí Khải không đồng tình thì chớ, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, đả kích cười nhạo anh.

“Nhớ hồi xưa, Diệp Tử thầm mến mày. Vốn tưởng sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, cơ hội gặp mặt giảm dần, có thể dần dần dứt bỏ tình cảm dành cho mày. Ai ngờ mày lại vì cha mất mà say rượu loạn tính, lên giường với Diệp Tử tạo thành một sinh mạng. Cuối cùng vì phụ trách mà cưới cô ấy, khiến tình cảm giữa hai người tiếp tục dây dưa khó gỡ. Cũng vì chuyện này, Diệp Tử thủy chung không buông bỏ nổi tình yêu với mày. Sau khi kết hôn, mấy năm nay mày không tín nhiệm hôn nhân, đối với tình cảm lại trì độn, chậm chạp không dám tìm hiểu tâm tình của mình, tự cho là làm bạn với Diệp Tử có thể duy trì lâu hơn làm vợ chồng. Đối mặt với thâm tình và chờ đợi nhiều năm qua của cô ấy, từ đầu đến cuối mày đều chọn cách trốn tránh cùng lùi bước……”

Gọi Diệp Hoa bằng biệt hiệu thời đại học, anh càng nói càng tức giận, giọng điệu dần trở nên nghiêm khắc: “Mày có biết thái độ của mày làm tổn thương người ta bao nhiêu không? Mấy năm nay, Diệp Tử đau khổ vì mày đủ nhiều, đủ mệt mỏi rồi. Bây giờ rốt cục cô ấy cũng học khôn ra, đã nhận ra hết thảy, cũng không trách móc mày, tao không cho rằng mày có tư cách phàn nàn tình cảnh của mày hiện giờ.”

“Mày nói đúng, tao…… thật tình không có tư cách oán giận.” Bị chỉ trích nghiêm khắc như thế, Trác Dung chỉ biết thở dài cúi đầu, lòng tràn đầy chua xót.

Thấy bạn tốt kiêm thủ trưởng chịu cúi đầu nhận sai, Chu Chí Khải đang hung hăng giáo huấn đổi cười, lại bắt đầu châm chọc: “Phong thuỷ mười năm đổi một lần nhỉ! Trước kia Diệp Tử đau khổ chờ đợi, mày lại trốn tránh không nhìn. Bây giờ rốt cục mày cũng hiểu được tình cảm của bản thân, muốn theo đuổi vãn hồi cô ấy, lại bị cô ấy gạt ra khỏi tim, đúng là báo ứng, báo ứng mà!”

Lẳng lặng một hồi, Trác Dung rầu rĩ không nói.

Làm như còn chưa đả kích anh đủ, Chu Chí Khải tiếp tục nói bằng cái giọng mát mẻ châm chích: “Là bạn tốt của mày, tao cũng cảm thấy đồng tình. Nhưng với tư cách bạn tốt của Diệp Tử, tao chỉ tặng cho mày hai chữ thôi – đáng đời!”

Ha ha ha, rốt cục thay Diệp Tử trút giận, thật sự là quá sảng khoái!

“Tao quả thật tự làm tự chịu……” Trác Dung cười khổ, ánh mắt vốn trầm tĩnh, nội liễm mơ hồ lộ ra sự hoảng hốt: “Chí Khải, mày nói…… Diệp Hoa còn có thể đón nhận tao không? Cô ấy có đồng ý cho tao cơ hội lần nữa không?”

Tuy rằng anh đã hạ quyết tâm, cho dù hiện tại Diệp Hoa cự tuyệt anh, anh vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi như cũ, chờ một ngày nào đó trái tim chị lại mở ra, nhưng trong lòng không tránh khỏi sợ hãi bất an.

Nhất là ông chủ công ty thương mại Giai Dương chỗ Diệp Hoa đi làm kia chính là đồng nghiệp cũ của chị, hơn nữa lúc trước còn từng theo đuổi chị. Tuy rằng cuối cùng vì Diệp Hoa gả cho anh mà không có kết quả, nhưng bây giờ tình hình đã khác trước.

Tuy trước mắt Diệp Hoa và anh sống riêng, còn chưa chính thức ly hôn. Có điều sau nhiều năm bị anh tổn thương như vậy, biết đâu cái tên “tình địch cũ” kia xuất hiện có thể khiến Diệp Hoa quay sang tìm kiếm sự an ủi, nhào vào vòng tay ôm ấp của người khác?

Nghĩ đến đây, anh càng thêm phiền muộn, gấp gáp hi vọng nhận được cam đoan, khích lệ của bạn tốt, trấn an nỗi sợ hãi và bất an trong lòng anh.

Chu Chí Khải không hổ là bạn thân lâu năm của Trác Dung, châm chọc, mát mẻ đã đời xong, cuối cùng cũng nhân từ tuyên bố mấy câu an ủi:

“Nói thật, đúng ra mày phải cám ơn cái màn say rượu làm bậy năm đó.” Sờ sờ cằm, anh không ngừng cười ha hả. “Nhờ có màn say rượu đó, mới có kết tinh hoàn mỹ là Tiểu Vũ. Cũng nhờ Tiểu Vũ, Diệp Tử mới gả cho mày, ở bên cạnh mày nhiều năm như vậy. Bằng không, có lẽ mày đã sớm chấp nhận liên hôn doanh nghiệp mà ba mày chọn, cưới thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Dư Thị về rồi.”

Nghĩ đến cái cô Dư Khởi Vận điêu ngoa quen được chiều chuộng, Chu Chí Khải không khỏi rùng mình, vội vàng xoa xoa người cho bớt ớn lạnh, giọng điệu càng thêm hùng hồn: “Một khi mày kết hôn với người phụ nữ khác, Diệp Tử chắc chắn sẽ vứt bỏ tình yêu dành cho mày, biến nó thành tình bạn. Nói không chừng mấy năm nay bên người sớm đã có người đàn ông khác.”

Trong lòng rất rõ tên này nói không sai, Trác Dung nghĩ đến cảnh kia có khả năng thành sự thật, ngực không kềm được nổi sóng, khàn giọng đáp: “Đúng thế! Quả thật tao nên cảm tạ trận say đó, nếu không vĩnh viễn tao cũng không biết suýt nữa đã đánh mất thứ quý giá nhất……”

Đúng vậy! Anh thật sự nên vui mừng, trận say đó có lẽ là lễ vật ông trời ban cho anh!

“Tất nhiên rồi!” Nhướng mày, Chu Chí Khải cười mím chi vỗ vỗ anh. “Tuy mày khốn kiếp rất nhiều năm, nhưng bây giờ tỉnh ngộ còn chưa muộn. Mặc dù giờ Diệp Tử sợ lại bị thương tổn nên cự tuyệt mày, nhưng chắc chắn cô ấy vẫn yêu mày rất sâu đậm, chỉ là chôn dấu trong lòng không để lộ ra mà thôi.”

“Cho nên mày cho rằng tao vẫn còn cơ hội?” hấp tấp hỏi thăm, chỉ mong nhận được một lời bảo đảm.

“Đương nhiên!” Chu Chí Khải cũng rất hiểu Diệp Hoa, cho nên hết sức tin tưởng. “Tuy không biết mất bao lâu, nhưng chỉ cần mày kiên trì, nhẫn nại, thật lòng yêu thương, một ngày nào đó Diệp Tử sẽ đón nhận mày, hơn nữa……”

“Hơn nữa thế nào?” Tuy biết thằng bạn xấu xa cố ý nhử mồi, Trác Dung xưa nay có tiếng trầm ổn vẫn nhịn không được mắc câu, hấp tấp tra hỏi.

“Hơn nữa mày còn có con át chủ bài Tiểu Vũ nha!” Rung đùi đắc ý, Chu Chí Khải liếc mắt cười trộm. “Nói gì thì nói, mày là ba Tiểu Vũ, lúc trước ông trời đã ban cho mày vị thế không thể bác bỏ, chỉ cần sử dụng tốt át chủ bài này, tương lai của mày rất có triển vọng đó!”

Ha ha…… Diệp Tử thương Tiểu Vũ nhất, nói gì cũng sẽ không đoạt đi tình thương của cha mà Tiểu Vũ đáng được hưởng. Chỉ cần Trác Dung biết tận dụng, ắt hẳn chiếm lại tâm của chị không khó.

Nghe vậy, Trác Dung cuối cùng cũng nở nụ cười. Tuy sớm biết mình thân là ba Tiểu Vũ, kiểu gì Diệp Hoa cũng hết đường tránh anh, nhưng bây giờ nghe bạn tốt phân tích, lập tức an tâm hẳn đi.

Có điều mấy chuyện đó trước mắt đều không gấp, quan trọng hơn là……

“Chí Khải, mày có nghe qua công ty thương mại Giai Dương chưa?”

Nhớ tới công ty Diệp Hoa làm và ông chủ chỗ đó, Trác Dung không nhịn được muốn hỏi thăm, xem thử có moi được chút tin tức gì từ bạn tốt hay không, biết đâu Diệp Hoa có nhắc tới cái gì đó với thằng khỉ này thì sao!

“Thương mại Giai Dương?” Gãi cằm cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng Chu Chí Khải lắc đầu, “Chưa từng nghe qua! Sao tự dưng lại hỏi cái này?”

“Hôm nay Diệp Hoa đến công ty này đi làm.” Nét mặt hơi sa sầm, giọng điệu Trác Dung có chút không vui.

“Rồi sao?” Nhìn mặt anh, Chu Chí Khải nghĩ bằng đầu gối cũng biết chuyện này không đơn giản.

“Ông chủ ở đó là đồng nghiệp cũ của Diệp Hoa, đã từng theo đuổi cô ấy.” Sắc mặt Trác Dung càng thêm xanh mét khó coi.

“Ha ha ha ha ha……” Chu Chí Khải cười như điên, thậm chí còn vỗ tay hét ầm lên: “Bây giờ tao hoàn toàn tin là công lý luôn thắng, báo ứng không sai, ông trời quả nhiên có mắt, ha ha…!”

Ha ha ha…… Anh đã nói từ đầu, cô gái tốt như Diệp Tử, nếu Trác Dung không giữ cho chắc, một ngày nào đó sẽ hối hận. Bây giờ có người đàn ông khác nhào vô giành, tên này cuối cùng cũng biết sốt ruột rồi!

Cái này gọi là chuyện hay càng thêm hay đây, hay đến chết luôn!

Nhăn mặt tức tối trừng bạn, Trác Dung vò tóc, vẻ mặt phiền não, thậm chí còn hăm dọa hắn: “Không được cười! Tình cảm của tao mà không thuận lợi, mày cũng không được dễ chịu đâu.”

“Á! Tao sợ quá à!” Giả bộ hoảng sợ ôm ngực run rẩy, ngay lập tức lại bùng phát một trận cười to, Chu Chí Khải căn bản không để mắt đến việc anh uy hiếp.

Đối mặt với bạn tốt vốn quá hiểu mình, Trác Dung có thể làm được gì? Bất đắc dĩ thở dài, mặc kệ bạn cười đủ thì thôi.

Một lúc sau, Chu Chí Khải rốt cục cũng ngừng cười, dương dương tự đắc nói: “Công ty không phải có bộ phận bảo an sao? Muốn thám thính chi tiết đối phương, kêu phòng bảo an đi điều tra một cái là được mà.”

Nên biết Hoành Trường là tập đoàn khổng lồ, làm ăn giao dịch đều là con số khổng lồ. Đối với những công ty đã hợp tác vui vẻ nhiều năm đương nhiên không tính, nhưng nếu là công ty lần đầu tiên tiếp xúc, tất nhiên phải điều tra tình hình tài chính và nội bộ đối phương, vì lý do đó mà phòng bảo an được thành lập.

Tuy nói anh lăn lộn trên thương trường mấy năm nay, số công ty chưa từng nghe qua chắc chắn không nhiều, cho phòng bảo an đi điều tra có cảm giác dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng nếu đối phương cực kỳ có khả năng là “tình địch” của Trác Dung, như vậy vung dao mổ trâu ra cũng cần thiết lắm. Nếu không lỡ chuyện tình của tổng giám đốc đại nhân không xuôi chèo mát mái, công nhân viên công ty từ trên xuống dưới đại khái cũng không thuận buồm xuôi gió, không phải sao?

“Cái này còn đợi mày nói à?” Trác Dung liếc xéo, vốn dĩ đây là việc cá nhân, đối phương cũng chẳng phải công ty lớn gì. Nếu bạn tốt biết thì thám thính từ nó cũng đủ rồi, nhưng bây giờ cả thằng khỉ này cũng không biết, vậy đành phải tận dụng “của công” làm việc riêng thôi.

Toét miệng cười, Chu Chí Khải duỗi lưng đứng dậy, rời khỏi sô pha: “Được rồi! Mày từ từ điều tra đi, tao về văn phòng làm việc đây.” Dứt lời, thong dong đi ra khỏi phòng.

Nhìn bạn tốt rời đi, Trác Dung cười khổ, một hồi mới cầm lấy điện thoại ấn số nội bộ.

“A lô? Trưởng phòng Trần, phiền anh điều tra một công ty tên là Công ty thương mại Giai Dương. Đúng! Yêu cầu dùng tốc độ nhanh nhất, tra xong lập tức đưa tư liệu lên cho tôi.”

Giao việc xuống dưới xong, anh buông điện thoại, toàn bộ tinh thần đều đặt vào công việc, chuyên tâm phê duyệt từng chồng hồ sơ giấy tờ. Thẳng đến một tiếng rưỡi sau.

“Cốc cốc” Hai tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.” Không ngẩng đầu lên, anh một bên kí tên lên hồ sơ, một bên lên tiếng kêu người ngoài cửa vào.

Rất nhanh, cửa văn phòng mở ra, trưởng phòng Trần phụ trách phòng bảo an đi thẳng đến trước bàn làm việc, hai tay đưa lên một tập tài liệu:

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh cần.”

Trưởng phòng Trần vốn tưởng rằng tổng giám đốc vội vã tìm thông tin đối phương như thế chắc chắn có chuyện gì lớn đây, ắt hẳn là gặp rắc rối lớn. Bởi vậy khẩn cấp điều động toàn bộ nhân viên trong phòng bắt tay điều tra.

Không nghĩ tới tra ra mới phát hiện chẳng qua chỉ là một công ty thương mại nho nhỏ, nhân viên chưa tới mười người, quan hệ kinh doanh rất bình thường, không có gì bất hợp pháp; ngay cả bối cảnh của người phụ trách cũng đơn giản, thật sự không có gì đặc biệt, toàn bộ quá trình điều tra chưa tới một tiếng đồng hồ.

Còn vì sao mất thêm nửa tiếng nữa mới mang tài liệu tới là do bọn họ hoàn toàn không thể tin nổi tổng giám đốc muốn điều tra đối tượng đơn giản như thế, có lẽ còn có chi tiết gì đó không tra được, cho nên lại điều tra kỹ càng thêm một lần nữa.

Nửa tiếng sau, tất cả nhân viên xác định thật sự không tìm được cái khỉ gì nữa, lúc này mới tin tưởng hóa ra đối tượng quả thật đơn giản. Vì thế liền gấp rút đưa tài liệu đã được chỉnh sửa đàng hoàng lên.

Nghe vậy, Trác Dung buông hồ sơ đã ký ra, bấy giờ mới ngẩng đầu lên cầm lấy tài liệu: “Cám ơn.”

“Tôi ra ngoài trước.” Dù rất ngạc nhiên, vì sao tổng giám đốc nhà mình đột ngột hứng thú với một công ty thương mại nho nhỏ, hoàn toàn không có giao dịch làm ăn, trưởng phòng Trần cũng không ngốc đến độ để lộ ý nghĩ của mình, đương nhiên càng không mở miệng ra hỏi, khuôn mặt chữ điền từ đầu đến cuối đều không bộc lộ cảm xúc.

Gật đầu, Trác Dung chờ trưởng phòng Trần rời khỏi văn phòng xong mới chăm chú đọc tài liệu trên tay. Mãi một lúc sau, anh mới âm thầm thở dài……

Haizz…… Tín dụng rất tốt, hoàn toàn không có gì bất hợp pháp, người phụ trách Lê Mạnh Dương bối cảnh cũng hết sức đơn giản, nói ngắn gọn, chính là một công ty nhỏ làm ăn đường đường chính chính, chính đáng đến nỗi làm người ta bực mình!

Càng nghĩ càng không vui, Trác Dung phát hiện hoàn toàn không tìm ra được khuyết điểm nào, cũng không có cớ gì ngăn cản Diệp Hoa đi làm ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.