Dịch giả: argetlam7420
Biên: Đình Phong
Chương Tử Vụ vừa chạy được khoảng mấy chục hơi thở liền cảm giác được khí tức Âm Sơn Trọc đã tiêu tán, trong lòng y giật mình.
Mặc dù y đánh giá rất cao thực lực của Tô Trường An, nhưng y không sao nghĩ ra nổi, một cao thủ Hồn Thủ Cảnh lại chết dễ dàng trong tay thiếu niên kia như vậy.
Trong lòng của y càng hoảng sợ hơn, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được cái chết cách mình gần như vậy.
Nhưng y không muốn chết.
Đúng vậy, không ai lại muốn chết cả.
Đến con kiến hôi còn muốn sống lay lắt, huống chi y còn là Đình Úy Đại Ngụy, một trong Cửu khanh, quyền cao chức trọng.
Còn có cả núi tiền tài chờ y đi phung phí, vô số mỹ nhân chờ y hưởng thụ.
Y làm sao có thể chết ở chỗ này?
Không cam lòng, lại đang bến bờ sinh tử, tiềm lực của y được bộc phát đến trình độ cao nhất.
Tốc độ y lại tăng nhanh hơn mấy phần, mà cùng lúc ấy, y phảng phất nhìn thấy phía trước có một tia sáng, y biết, nơi đó chính là điểm cuối trong Vực của Tô Trường An, mà chỉ cần ra khỏi Vực của hắn thì sẽ tìm được phương hướng, chạy ra khỏi Thiên Lam, Tô Trường An kia tất nhiên sẽ có chỗ cố kỵ.
Nghĩ như vậy, trong lòng y vô cùng cấp bách.
Giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, dù là chỉ thấy một chút hy vọng, thì cũng đều không nguyện buông ra.
Nhưng thiếu niên sau lưng y lại không muốn bỏ qua cho y một chút nào.
Y mặc dù đang dốc toàn lực mà chạy, nhưng tia sáng kia ngược lại càng ngày càng xa, y biết, điều này có nghĩa Tô Trường An đang áp sát mình. Sự sợ hãi trong lòng y dần biến thành tuyệt vọng.
Rốt cuộc, y giống như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt bỗng biến đổi thành âm trầm bất định, cuối cùng làm ra quyết định.
Ý niệm y khẽ động một cái, linh lực trong cơ thể liền bắt đầu vận chuyển trong kinh mạch theo một quỹ tích quỷ dị, khí thế trên người y trong khoảnh khắc tăng vọt mấy phần, tốc độ cũng vì vậy nhanh hơn bốn năm thành. Khoảng cách giữa y với thiếu niên sau lưng bắt đầu tăng lên, tia sáng kia một lần nữa lại hiện ra trước mắt.
Nhưng trong lòng y lại chẳng hề vui vẻ tí nào.
Đây là một loại bí pháp mà lúc y thẩm vấn một tên dị tộc, từ trên người hắn phát hiện ra.
Loại bí pháp này có thể trong thời gian ngắn đề cao tu vi cá nhân, nhưng hậu quả là sẽ bị tụt cảnh giới, thậm chí nếu như không điều dưỡng tốt sẽ còn lưu lại rất nhiều di chứng khó dự liệu.
Nếu không phải giờ phút này là thời điểm vạn bất đắc dĩ, y chắc chắn sẽ không sử dụng bí pháp này.
Con người chung quy là phải sống, chết rồi thì cái gì cũng không có.
Y tự an ủi bản thân như vậy, khóe miệng râu cá trê run rẩy dữ dội.
Chân mày Tô Trường An cau lại.
Hắn thấy mình đã bắt đầu không đuổi kịp bóng người trước mắt, trong con ngươi hàn mang chợt lóe. Lòng thầm than mình tính toán sai sót, không nghĩ tới tên Chương Tử Vụ này còn có bản lĩnh như vậy.
Nhưng, đúng như lúc trước hắn đã nói, hôm nay người đi vào Thiên Lam viện, chắc chắn không thể còn ai sống sót.
Nghĩ vậy, hắn lại dừng lại, không đuổi theo bóng người sắp biến mất kia nữa.
“Dao Quang!”
Chợt, hắn khẽ quát lên một tiếng, ngôi sao cuối cùng trong bảy ngôi sao trên bầu trời đêm chợt lóe lên.
Ánh sáng của nó dù không chói mắt như Ngọc Hành, nhưng so sánh với năm ngôi sao còn lại thì sáng chói hơn nhiều lắm.
Đây là hai chiêu hắn mới lĩnh ngộ được trong Thiên Lam Vực, một chiêu diệt mấy trăm tu sĩ Phồn Thần, chiêu còn lại này vốn định để lại cho kẻ có tu vi cao nhất trong ba người là Mã An Yến, nhưng bây giờ mắt thấy Chương Tử Vụ sắp chạy thoát, đương nhiên cũng phải bất chấp sử dụng.
Mà tiếng nói của hắn vừa dứt, bảo đao Cửu Nạn trên tay hắn vang lên một trận tiếng kêu trong trẻo.
Nó cứ như vậy từ trong tay hắn bay ra ngoài.
Sau đó một hư ảnh như có như không xuất hiện, nắm lấy trường đao.
Bóng người kia xoay người nhìn Tô Trường An một cái, dường như đang mỉm cười với hắn.
Tô Trường An cũng mỉm cười.
Rồi sau đó, bóng người kia nhảy lên thật cao, thân đao trắng như tuyết, quang mang đại thịnh.
Một đao kia như Thiên Thần hạ phàm, Tu La giáng thế chém ra.
Vô cùng giống năm đó, trong đêm tuyết có một vị đao khách.
Chương Tử Vụ đang chạy nhanh bỗng nhiên dừng lại.
Một đường thẳng màu máu hiện lên nơi mi tâm y, sau đó thẳng tắp giống như rắn hổ mang kéo dài đến cổ họng.
Trong ánh mắt y tràn ngập kinh hãi, quay đầu lại tựa hồ như muốn nói gì, nhưng y chưa kịp nói gì thì một tiếng rên chợt vang lên. Thân thể y men theo đường máu kia hóa thành hai nửa.
Làm xong những việc này, sắc mặt Tô Trường An trong nháy mắt trở nên uể oải.
Mà lĩnh vực đen nhánh tên là Thiên Lam đó hắn cũng không còn sức duy trì nữa, trong khoảnh khắc thu lại.
Ánh mặt trời mùa đông lại hiện ra, trong Thiên Lam viện một mảnh máu thịt nằm lê lết.
Trong đôi mắt hắn thoáng qua một tia khó chịu, nhưng rất nhanh liền bị hắn đè xuống. Hắn ngẩng đầu chung quanh, liền nhìn thấy thân ảnh Mã An Yến, đang lao vội về phía cửa Thiên Lam Viện.
Trong lòng Mã An Yến đương nhiên rất kinh ngạc.
Khí tức hai vị cao thủ Hồn Thủ Cảnh cứ như thế biến mất, mà giết chết bọn họ lại chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi, tu vi chỉ có Địa Linh.
Nhưng cũng may, lĩnh vực của Tô Trường An rốt cuộc đã tản đi.
Y không kịp ngẫm nghĩ nguyên do rốt cuộc là gì nữa, trong lòng y giờ phút này đã sớm bị lấp đầy bởi sợ hãi.
Lần này, y đã tìm đúng vị trí cánh cửa Thiên Lam viện, chỉ cách có trăm trượng, lấy tu vi của y chẳng qua chỉ mất năm sáu hơi thở là tới được nơi đó. Mà sau lưng vị thiếu niên kia tựa hồ cũng không có ý đuổi tới.
Chân mày y trầm xuống, linh lực vận chuyển định chạy đi.
Y biết chỉ cần ra khỏi cửa Thiên Lam viện liền sẽ an toàn, đến lúc đó chỉ cần báo cáo lên trên, mang người mạnh hơn nữa lập tức chạy tới, như vậy toàn bộ truyền thừa của Thiên Lam viện sẽ rơi vào trong tay Côn Ngô viện bọn họ.
Nghĩ đến những thứ này, y đã tới trước cửa Thiên Lam viện. Vẻ vui mừng vào thời khắc này rốt cuộc đã dần hiện ra trên mặt y.
Y biết rõ, chỉ cần đẩy cửa ra, vậy chờ đợi y chính là truyền thừa vô tận của Thiên Lam viện cùng với ban thưởng từ Côn Ngô viện. Khi đó, đừng nói là Vấn Đạo, nếu có may mắn đến được Thiên Đạo Các trong truyền thuyết, có lẽ Tinh Vẫn cũng sẽ không còn là giấc mơ xa không với tới được nữa.
Tô Trường An đương nhiên rất lo lắng.
Hắn nhất định không muốn cứ như vậy bỏ qua cho Mã An Yến.
Nếu y chết ở nơi này, Tô Trường An sẽ có đầy đủ thời gian chuẩn bị rất nhiều thứ.
Nhưng nếu là y chạy ra ngoài, thì không chỉ mang tới càng nhiều mối họa hơn, mà lấy cục diện vi diệu của Trường An hiện tại, chỉ cần y nói ra chút gì đó liền sẽ được những kẻ là địch nhân của Thiên Lam viện lấy làm cái cớ. Đến lúc đó, dù Tô Trường An có dùng hết mọi bản lĩnh, thì trước những thế lực khổng lồ của Đại Ngụy này, cũng sẽ chẳng làm được chuyện gì.
Nhưng một chiêu Dao Quang ban nãy, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả linh lực của hắn. Cho dù hắn bây giờ có dồn hết toàn bộ linh lực còn lại chém ra một đao, nhưng không có lĩnh vực trợ giúp, đừng nói là làm bị thương Mã An Yến, ngay cả muốn đuổi kịp y chạy trốn cũng là chuyện không thể.
Vì thế, hắn rất tiếc hận, cũng rất không cam lòng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông kia đẩy cánh cửa Thiên Lam viện mà đi.
“Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt Thiên Lam ta.” Hắn cười khổ trong lòng nghĩ đến.
Nhưng đúng vào lúc này, dị biến phát sinh.
Mã An Yến vừa định bước chân ra ngoài cửa, chợt ngừng lại.
Một thanh kiếm từ sau lưng y nhô ra.
Trên mặt y tràn đầy vẻ không cam lòng, nhưng thân thể lại bị chủ nhân thanh kiếm kia nâng lên, từng bước lùi về Thiên Lam viện.
Mà Tô Trường An cũng đã nhìn thấy rõ hình dáng chủ nhân của thanh kiếm kia.
Một chiếc áo xanh, một mái tóc đen, gương mặt trái xoan nghiêng nước nghiêng thành, một đôi mắt lạnh vô trần vô cấu.
“Thanh Loan...” Hắn thốt lên. Nhưng đúng lúc này tứ chi xương cốt trong người hắn bỗng truyền tới một cảm giác mệt mỏi cực độ, hắn rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa, hai mắt tối sầm lại, nặng nề ngã xuống mặt đất đầy máu tươi.
---o0o---