Dịch giả: Tiểu Băng
Cổ Ninh nói xong, tay gã thò ra, đâm thẳng về phía Tô Trường An.
Tô Trường An không kịp phản ứng, bị Cổ Ninh rút được Hạ Hầu Huyết trên lưng.
Tô Trường An định né sang bên, nhưng linh lực trên người Cổ Ninh đã bắn thẳng về phía hắn.
Đến khi linh áp kia sát tới người, Tô Trường An mới phát giác Linh lực kia tuy rằng cường hãn nhưng lại không hề có ý muốn làm tổn thương hắn, chỉ muốn đẩy mạnh hắn văng đi.
Tô Trường An vừa đứng vững, vội nhìn lên Cổ Ninh.
Đôi mắt Cổ Ninh đỏ rực, giơ cao Hạ Hầu Huyết, vẻ định chém vào cánh tay phải có cái dấu vết màu đen.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Trường An, gã nhìn hắn, cười sầu thảm.
“Ta trở về không được nữa, Trường An.”
“Nó đã mang tới cho ta mùi vị của sức mạnh, nếu ta dừng lại, nó sẽ thu hồi lại sức mạnh của ta.”
“Nó không ngừng liên tục nói vào tai ta, sức mạnh rất là mê người, chỉ cần ta làm theo ý nó, những thứ mà ta vốn chỉ có thể mơ ước sẽ rơi vào tay ta, ta không thể từ chối được nó.”
“Không, nhất định có cách, để ta giúp ngươi!” Tô Trường An quát to, định xông tới.
“Đúng, có cách, đương nhiên là có cách.” Cổ Ninh nhẹ gật đầu, trong con ngươi huyết quang đại thịnh.
“Đó chính là giết chết nó đi!” Y vung đao chém mạnh xuống cánh tay mình.
Một đạo hồng quang lóe lên, máu tươi phun ra, cánh tay của Cổ Ninh rơi xuống đất.
Cổ Ninh sắc mặt trắng nhợt, huyết quang trong mắt tan rã, khí đen bao phủ phủ Thái Thú lập tức tiêu tán, khí thế trên người Cổ Ninh cũng tan theo.
Tu vi của gã từ Vấn Đạo rơi xuống Hồn Thủ, lại từ Hồn Thủ hạ xuống đến Thiên Thính...
Một đường rơi thẳng tắp, chỉ trong chớp mắt, đã từ đại năng Vấn Đạo cảnh biến thành một tu sĩ Phồn Thần cảnh sơ kỳ.
Tô Trường An sững sờ.
“Hô... Như vậy... Hô... Ta mới thoát khỏi được khống chế của nó.”
Cổ Ninh yếu ớt, nói chuyện cũng khó khăn, nhưng nét mặt lại trở nên vô cùng nhẹ nhõm, như vừa gỡ được gánh nặng.
Cánh tay của Cổ Ninh trên mặt đất bắt đầu chuyển động.
Nó bắt đầu rung lên, từ rung nhỏ dần trở nên mạnh hơn, mạnh hơn, tới mức mọi người đều nhận ra được.
Mọi người chăm chăm nhìn nó.
Khí đen từ trong dấu vết lại không ngừng tuôn ra.
So với lúc Cổ Ninh kích phát tà lực, khí đen lần này cuồng bạo hơn hẳn.
Khí tức âm lãnh lại bao phủ toàn bộ phủ Thái Thú, sau đó tiếp tục lan rộng ra cả trấn Trường Môn.
Tô Trường An xông lên, Hạ Hầu Huyết như có linh tính, reo lên, vọt về tay hắn.
Hắn không chút nghĩ ngợi vận khởi linh lực, Hạ Hầu Huyết giơ lên cao, chém mạnh vào cánh tay đứt dưới đất.
Nhưng không có hiệu quả.
Đao của hắn như chìm vào bọt biển, bị khí đen hất văng ra, Tô Trường An cũng bị đẩy lùi.
“Ngươi là cái thứ gì, dám làm tổn thương ta!”
Một giọng nói khàn khàn vang lên, giọng ấy giống hệt âm thanh ban nãy Cổ Ninh phát ra, nhưng lần này mang theo mùi vị hư thối dày đặc, như ác quỷ từ trong địa ngục.
Hắc khí dần tụ lại giữa không trung, tạo thành hình dáng một người mơ hồ, không nhìn rõ được dung mạo, chỉ nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ rực kinh người.
Tô Trường An lùi liền mấy trượng mới đứng vững lại được, sầm mặt nhìn hắc ảnh kia.
“Ngươi là ai?” Hắn hỏi.
Bóng đen này mang tới cảm giác cực kì giống với Thần tộc, nhưng nó âm lãnh hơn rất nhiều.
“Ngươi là ai?” Bóng đen kia lắc lư, nhại lại câu hỏi của Tô Trường An, giọng đầy đùa cợt, “Sao người của thế giới này cứ khoái quan tâm tới việc ngươi là ai, hắn là ai thế nhỉ? Vấn đề nhàm chán như vậy, chẳng bằng tự hỏi bản thân ta là ai không hay hơn à?”
Tô Trường An không còn hứng thú nói chuyện. Mấy năm phiêu bạt đã giúp hắn hiểu ra được một đạo lí đơn giản mà vô cùng hữu dụng.
Vũ lực luôn là đạo lý tốt nhất.
Bóng đen kia nói rất đúng, mặc kệ nó là ai, nó cũng là kẻ muốn làm thương tổn bằng hữu của hắn, người nhà của hắn.
Chính là chạm vào vảy ngược của Tô Trường An.
Quan tâm gì nó là ai, chém chết nó là được.
Tô Trường An lại bừng lên sát khí, vận chuyển linh lực, trên đỉnh đầu hiện ra bảy vì sao, hư ảnh Phượng Hoàng, Đế Giang, đao khách hiện ra xung quanh.
Hộp kiếm trên lưng reo vang, Tam Thiên Phù Đồ phá hộp bay ra.
Tiếng kiếm reo vô cùng rõ ràng.
“Ba nghìn Liên Hoa Trán!”
Tô Trường An hét to, thân di chuyển theo kiếm, đao lướt theo người.
Vô số kiếm ảnh hình hoa sen, vô số đao ý linh lực chém thẳng về phía bóng đen kia.
Trong đôi mắt đỏ hiện lên một tia dị sắc.
Nó hoảng sợ nói.
“Tiên! Ngươi là Tiên! Cái thế giới này sao lại có Tiên!?”
---o0o---