Dịch giả: Phuongkta1
Ngày thứ hai, ba người từ biệt ông chủ quán trà Quách Tước.
Hôm qua sau khi bọn hắn bàn bạc, cũng đồng tình với quyết định của Tô Trường An.
Mà Quách Tước nghe ba người nói chuyện, mới biết được ba người này không tầm thường, càng thêm kinh ngạc, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Nhưng đến khi Tô Trường An từ biệt lão, vụng trộm kín đáo đưa cho lão một tí ngân lượng, hắn mới biết sự sợ hãi của bản thân trái lại là tự làm khổ mình rồi. Mặc dù không biết được thân phận của ba người, thế nhưng lại tốt hơn rất nhiều lần so với những quan quân triều đình kia.
Dãy núi Bạch Long rất hiểm yếu, Tô Trường An lại không để tâm, nhưng cho đến khi chính thức đi tới sườn đồi này, hắn mới hiểu được, Quách Tước không nói chơi.
Dãy núi Bạch Long này giống như bị người dùng một thanh lợi khí khổng lồ cứng rắn cắt thành đoạn, đứng vững thẳng tắp. Khắp nơi trên dãy núi hắn đang đứng đều là nham thạch màu trắng cùng một chút cỏ dại cao vút, hầu như là tìm không được chỗ để cho người leo lên đặt chân.(lợi khí: vũ khí sắc bén)
Nếu như không có được Thập Phương Kiếm Trận có thể giương cánh mà đi, Tô Trường An gần như là không thể nghĩ ra cách nào để có thể bò lên ngọn núi cao và hiểm trở như vậy, mà điều làm cho hắn càng cảm thấy nghi hoặc là, vậy mấy tên thợ săn bình thường rốt cuộc là làm cách nào để có thể đi lại trên vách đá dựng đứng, bắt thú săn đây.
Sự hung hiểm cho dù Tô Trường An cũng có thể cảm nhận được vài phần.
Việc trên đời này, đã là như thế.
Có đời người chỉ ăn ngon mặc đẹp, không cần làm việc gì, lại an nhàn hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Có người lại vất vả từ nhỏ, vì một ít vật để đỡ đói, liền không thể không đánh cược an nguy tính mạng của mình.
Khi Tô Trường An nhìn thấy dãy núi hiểm trở này, trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm thán.
Nhưng cảm thán như vậy cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, hắn cũng không miệt mài theo đuổi, dù sao trên đời này chuyện không công bằng quá nhiều, sao có thể suy nghĩ từng cái được.
Cùng thời điểm này, hắn vốn định mở ra Thập Phương Kiếm Trận, mang theo hai người La Ngọc Nhi cùng nhau bay lên.
Nhưng chờ lúc hắn đang muốn làm như vậy, quanh thân Hoa Phi Tạc bỗng nhiên nhấc lên một cỗ linh áp ngập trời, Tô Trường An liền phát hiện, tu vi của Hoa Phi Tạc vậy mà trong thời gian một năm ngắn ngủi đã từ Hồn Thủ tiến thẳng đến Vấn Đạo. Đệ tử Thiên Lam viện, quả nhiên mỗi một người cũng không thể để người khác dò xét a. Mà đạt đến Vấn Đạo, hiển nhiên liền không cần bất cứ vật bên ngoài nào, ngự không mà đi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
La Ngọc Nhi ở bên cạnh tuy rằng vẫn là Hồn Thủ cảnh, thế nhưng nàng lại gọi phi kiếm, chỉ thấy chân nàng đạp phi kiếm, ngự kiếm mà đi, tốc độ so với Hoa Phi Tạc cũng không thua kém nhiều.
Tô Trường An nhìn thấy cảnh này, cũng không muốn tụt lại phía sau, hắn đột triển khai ra kiếm trận Thập Phương, sau lưng mọc lên hai cánh, thân thể ngừng lại, liền theo sau đuôi hai người này, bay về phía dãy núi Bạch Long.
Đi tới trên dãy núi, Tô Trường An mới phát hiện cảnh tượng phía trên này cũng tương đối kỳ quặc, khắp nơi đều là núi đá hỗn loạn, lại không có vật khác để có thể làm điểm đánh dấu, ngược lại chứng thực câu nói của lão Quách, người chưa quen thuộc địa hình ở chỗ này rất dễ dàng bị lạc đường.
Nhưng cũng may chính là La Ngọc Nhi cùng Hoa Phi Tạc đã từng sing sống đất Thục hơn một năm, đối với nơi này coi như quen thuộc, tuy rằng trên đường đi tới lãng phí một chút thời gian, nhưng không gặp được khó khăn trắc trở nào.
Rời khỏi dãy núi Bạch Long, chính là Hán.
Nơi đây với tư cách cửa ngõ đất Thục, cũng là vị trí hiểm yếu, từ xưa đến nay chính là vùng đất giao tranh của quân đội, nếu như Tả Ngọc Thành quyết định nổi dậy, đương nhiên ở Hán đột nhiên có binh lính quan trọng gác. Lại nghĩ đến cảnh tượng được chứng kiến lúc đến trấn Bạch Mã, Tô Trường An ý thức được chiến tranh giữa triều đình cùng đất Thục chỉ sợ sẽ phát sinh sau đó không lâu. Hai bên cũng đều đã chuẩn bị đầy đủ, một trận chiến này hiển nhiên là long trời lở đất, cũng khó tránh khỏi trăm họ lầm than.
Đương nhiên những thứ này đều là lời nói với người xa lạ, ba người Tô Trường An vội vã chạy tới Thục Sơn, cũng không muốn thêm phiền toái, thêm với trang phục của ba người vô cùng chói mắt, bởi vậy lựa chọn lách qua trọng quân hùng hậu trấn giữ ở Hán, lên đường thẳng đến Thục Sơn.
Thục Sơn chính là tông môn đứng đầu thiên hạ, trường thịnh ngàn năm mà không suy vong.
Tuy nó có quan hệ tới việc nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng đồng thời, chính Thục Sơn đã là một khối linh địa.
Tương truyền tổ sư khai sơn Thục Sơn năm ấy chính là ở chỗ này ngộ đạo, đạt đến Tinh Vẫn, cũng ở đỉnh núi Thục Sơn gỡ xuống một khối thiên thạch, luyện chế thành một thanh thần binh. Từ đó về sau, chỉ một người một kiếm, trăm năm hoành hành thiên hạ, gần như không có đối thủ.
Mà kiếm phái Thục Sơn cũng từ đó trở đi, liền ngồi lên ghế thủ lĩnh đứng đầu tông môn trong thiên hạ, thậm chí lực lượng ảnh hưởng có thể chống lại triều đình. Tuy rằng bây giờ không hề rầm rộ nữa, thế nhưng uy danh của Thục Sơn vẫn như trước đủ để cho mọi người khiếp sợ.
Lúc ba người Tô Trường An đi đến nơi chân núi Thục Sơn liền đã là chuyện ba ngày sau đó rồi.
Mà lúc này cũng đúng bắt kịp lúc đám cưới của Phàn Như Nguyện hoặc là Lục Như Nguyệt cùng với thời gian đăng cơ.
Đây hiển nhiên là việc trọng đại cực kỳ linh đình.
Chi chít binh lính xếp hàng ở chỗ chân núi, trên một góc độ nào đó, hiểu biết rất rõ mức độ coi trọng của đất Thục đối với chuyện này.
“Trường An, ngày hôm nay chúng ta đi là vì ăn mừng đại hôn của Như Nguyệt cô nương, việc lấy kiếm vẫn đợi được, ngày mai lại tiếp tục.” Lúc trước khi lên núi Hoa Phi Tạc dặn dò như vậy.
“Ừ.” Tô Trường An gật đầu.
Năm ấy Ngọc Hành mưu đồ ám toán Nhạn Quy Thu, chuyện này bất kể Nhạn Quy Thu nghĩ như thế nào, nhưng dù sao Thiên Lam cùng Thục Sơn vẫn có khúc mắc đấy. Hôm nay lại là ngày Lục Như Nguyệt đăng cơ kế vị, cùng với ngày vui lập gia đình, hiển nhiên không thể gây sự ở tiệc cưới của Như Nguyệt, bên nào nặng nhẹ Tô Trường An vẫn rõ ràng đấy.
Tuy rằng đất Thục hôm nay đã xé toang da mặt với Đại Ngụy, mà thân phận yếu phạm của ba người ở bên Đại Ngụy hiển nhiên cũng không thể bày ra ở đất Thục, nhưng nếu như theo cửa chính dưới chân núi trực tiếp tiến vào có lẽ sẽ khó tránh khỏi bị một chút binh lính trông coi núi kiểm tra. Ba người hiển nhiên không muốn phiền toái như vậy, bởi vậy đều nhao nhao sử dụng thủ đoạn né tránh những sĩ tốt kia, trực tiếp bay đến chỗ giữa sườn núi Thục Sơn.
Đến Thục Sơn, làm việc đương nhiên phải dựa theo quy củ của Thục Sơn, việc nghênh ngang bay lên đỉnh núi Thục Sơn như vậy liền có vẻ vô cùng thất lễ, huống hồ chuyến đi này của bọn hắn không chỉ là vì chúc mừng Lục Như Nguyệt, lại càng muốn thỉnh cầu Thục Sơn, đương nhiên không thể đường đột như vậy.
Bởi vậy, đến chỗ sườn núi, mọi người đều thu thần thông của mình, nhao nhao cất bước đi về phía đỉnh núi.
Thục Sơn hiển nhiên cực kỳ to lớn, dùng tu vi của ba người, cũng mất đến khoảng một canh giờ mới đến chỗ cửa môn phái Thục Sơn.
Thời gian ước chừng đã qua thời điểm kế vị, lấy thị lực của Tô Trường An, xa xa liền trông thấy môn phái Thục Sơn, đám người lui tới, khắp nơi giăng đèn kết hoa, có lẽ đây chính là đại điển trước lúc lập gia đình.(đại điển: lễ kỷ niệm)
Tô Trường An cau mày, đây là lúc hắn nghe nói Như Nguyệt muốn thành hôn, trong lòng liền nổi lên nghi vấn.
Nếu như nàng cùng vị công tử Ngô Khởi kia đúng là lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau), cần gì phải vội vã sau khi kế vị như vậy liền lập tức kết hôn, dù sao nếu để hai chuyện cùng một chỗ, nhìn như thế nào đều có chút không thích hợp.
Hắn sợ Như Nguyệt đã bị người khác bức bách, bởi vậy lúc này mới lên đường chạy như bay, nhất định phải tham dự hôn lẽ của Như Nguyệt.
Ngay sau đó, hắn cũng không do dự nữa, dẫn hai người Hoa Phi Tạc đi nhanh đến phía sơn môn, mà chỗ sơn môn hiển nhiên có một số nam tử ăn mặc kiểu đệ tử Thục Sơn trông giữ ở đây.
Bọn họ thấy ba người Tô Trường An đột nhiên xuất hiện, mà khí tức lại vững vàng, dây lưng có đao kiếm, trong lòng cảm thấy căng thẳng, còn không chờ ba người tới gần, liền quát lớn: “người đến là người phương nào, hãy xưng tên ra.”
“Bằng hữu cũ của Như Nguyệt cô nương, Thiên Lam viện Tô Trường An, Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi cầu kiến!” Tô Trường An ngoảnh mặt về phía người nọ chắp tay, cất cao giọng nói.
---o0o---