Dịch giả: Tiểu Băng
Cổ Tương Đình từng là Thái Thú Trường Môn bị điều về Nam Hồ thành, cùng bị điều đi theo ông ta còn có một đám bộ hạ cũ.
Con của ông ta Cổ Ninh, từng đã là công tử Trường Môn, học thành trở về, ngồi lên cái chức Thái Thú Trường Môn, coi như cũng được.
Trường Môn chỉ là một trấn nhỏ vùng biên tái, chỗ như thế xưa nay quân chính chẳng phân biệt được.
Quân đội thường trú ở đây có chừng hơn hai nghìn tám trăm người.
Để quản lý số người này, Cổ Ninh tuyển một ít hiệp sĩ phiêu khách để làm thủ lĩnh, Đồng Quý Đồng và Dư Đức Nguyên là hai người trong số đó.
Đương nhiên với cái tu vi Phồn Thần cảnh của họ, cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới làm được chức Bách Phu trưởng mà thôi, còn Cửu Tinh cảnh Tô Thái năm đó nhờ Thánh Hoàng sắc phong đã có một cái hư chức Thiên Phu trưởng.
Nhưng Tô Thái là kẻ biết người biết mình. Từ khi Cổ Tương Đình bắt đầu nắm quyền, ông đã chứng minh cho y thấy ông không có mộng quản lý quân sự, cũng không có cái bản sự đó.
Cổ Tương Đình rất vui vì chuyện ấy, nên đương nhiên không miễn cưỡng, cứ để cho ông cái hư danh kia, lương mỗi tháng vẫn nhận đủ.
Sau đó triều đình truyền đến lệnh truy nã Tô Trường An, Cổ Phương Thiên và Cổ Tiễn Quân bày mưu cho Cổ Tương Đình vẫn giữ nguyên như cũ cho Tô Thái.
Sau đó, khi Cổ Ninh kế nhiệm, mãi tới giờ vẫn không hề thay đổi.
Nhưng sau khi Vĩnh Ninh bị phá, Tây Lương thất thủ, mọi thứ đã thay đổi.
Như trước đã nói, Tô Thái ngồi lên chức Thiên Phu trưởng hoàn toàn là nhờ cái thanh danh của Tô Trường An, bản thân lại không có bản lãnh đó, nên mọi người trước mặt thì lễ độ với ông, nhưng sau lưng lại bất mãn coi thường.
Cộng với cái tính mê rượu bét nhè của ông, khiến thanh danh của ông từ trước tới nay vẫn luôn không tốt.
Lần này Tây Lương bị phá, tuy rằng triều đình không hủy bỏ lệnh truy nã với Tô Trường An, nhưng trong lòng mọi người, Tô Trường An đã là lành ít dữ nhiều. Tình hình như vậy, đương nhiên sẽ có người không kìm nén được, muốn tới vuốt một cái vào râu hổ.
Người trấn Trường Môn tuy không thích những người như vậy, nhưng chẳng có ai dám đứng ra.
Tô Thái lại không muốn đi thành Bắc Lam cầu người Cổ gia, nên mới dẫn tới chuyện bị hai người Dư Đồng khi dễ.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã thay đổi.
Hai người Bách Phu trưởng thường ngày không coi ai ra gì, bây giờ lại chẳng khác gì gà mắc tóc, khúm núm đi trên đường, một người hình như tay còn bị thương, lấy áo bọc lại, máu vẫn tươm ra, nhỏ giọt xuống đất.
Sau lưng hai người là Tô Thái và một thiếu niên, đi thẳng về phía phủ Thái Thú.
Mặt Tô Thái thì có vẻ sợ hãi, nhưng mặt thiếu niên kia thì lạnh tanh như mặt tuyết.
Trấn Trường Môn không lớn, nên chuyện này đương nhiên trở thành chuyện mới lạ.
Ai ai cũng ngừng chân, quay đầu qua dòm, chỉ trỏ bàn tán.
Rất nhanh, có người nhận ra Tô Trường An.
Ba năm không gặp, Tô Trường An đã cao vọt lên, ngây ngô cũng giảm đi rất nhiều, nhưng bộ dạng so với trước vẫn không có bao nhiêu khác biệt.
Tô Trường An, vẫn còn là Tô Trường An đó.
Một người nhận ra, đương nhiên sẽ thành tất cả mọi người đều biết, cả Trường Môn trấn rất nhanh đều biết tin tức này.
Tô Trường An đã trở về.
Tô Trường An bình thường năm đó, nhưng vào được đệ nhất học viện đã trở về.
Tên trọng phạm bị triều đình truy nã, kẻ gian tế Yêu tộc, hại chết Ngọc Hành thánh nhân đã trở về!
Ai nấy chen nhau chạy tới, vây chặt quanh bốn người Tô Trường An đông như nêm cối, ầm ĩ tới mức Tô Trường An không nghe được họ đang nói cái gì.
Mà hắn cũng không thèm để ý bọn họ nói cái gì.
Thiên hạ này hiểu lầm hắn quá nhiều rồi, hắn chẳng thèm bận tâm tới họ nữa.
Nhưng đường đi đã bị người vây xem chặn đứng.
Dư Đồng quay lại, ý hỏi xin chỉ thị của Tô Trường An.
Tô Trường An xuất đao.
Lại một đạo hàn mang lóe lên, sau đó là màu máu.
Cánh tay vốn bị chặt tới cổ tay của Dư Đức Nguyên bị Tô Trường An chém thêm một khúc nữa, tới cùi chỏ.
Dư Đức Nguyên bị mất máu quá nhiều, mặt mày tái nhợt.
Thân thể lảo đảo muốn ngã, Đồng Quý Đồng tay mắt lanh lẹ vội đỡ lấy, mặt trắng bệch không thua gì Dư Đức Nguyên.
“Ta nói, dẫn ta đi gặp Cổ Ninh.” Tô Trường An giọng lạnh như băng, sát khí tăng vọt.
Đồng Quý Đồng biết nếu dám nhảy ra nửa chữ không, thiếu niên này sẽ cho gã biết sự tàn khốc gấp trăm lần Dư Đức Nguyên.
Gã không dám nói một lời, run run dìu Dư Đức Nguyên tiếp tục đi.
Lần này, đám dân chúng vây xem không dám cản đường nữa, ngay cả tiếng bàn luận cũng im bặt, rất phối hợp tránh ra mở đường cho bốn người đi qua.
...
Trường Môn trấn không hề lớn.
Sau nửa khắc, Đồng Quý Đồng đã dẫn Tô Trường An tới phủ Thái Thú.
Phủ Thái Thú này là tòa nhà hoa lệ nhất của trấn Trường Môn.
Chỉ cái cửa thôi cũng rộng tới ba trượng, xứng đáng với hai chữ xa xỉ ở một nơi như trấn Trường Môn.
Chưa kể hai bên cửa có tới bốn binh lính cao to trông coi, khiến phủ càng thêm uy nghiêm.
Tô Trường An cau mày nhìn cái phủ, so với thời Cổ Tương Đình chấp chính, nơi này rõ ràng đã được người ta sửa lại.
Lớn hơn trước không ít, cũng khí phái thêm không ít, đương nhiên làm tốn thêm tiền cũng không ít.
“Tô... Tô tướng quân...” Đồng Quý Đồng rụt rè nói, ý của gã rất rõ ràng, gã đã hoàn thành nhiệm vụ Tô Trường An giao cho, nên Tô Trường An nên tha mạng cho gã.
Tô Trường An hừ một cái, đao vung một phát, Đồng Quý Đồng rên lên, một cánh tay bị chặt tới tận vai.
“Ngươi làm nhục cha ta, ta chặt ngươi một tay, việc này từ nay xóa bỏ. Nếu còn không biết hối cải, lần sau, chỗ chém chính là cổ.”
Nói xong, hắn không thèm nhìn hai người thêm cái nào, đi thẳng tới cửa phủ Thái Thú, nói to.
“Cổ Thái Thú, cố nhân cầu kiến, mời đi ra gặp mặt.”
---o0o---