Sắp đến giờ Dậu, sắc trời tháng mười của thành Trường An đã sớm chìm trong bóng tối.
Nhưng phiên chợ trên Chu Tước phố này lại rất náo nhiệt.
Từng dãy sạp từ đầu đường kéo dài đến cuối phố đều treo lồng đèn sáng như ban ngày.
Tiểu thương trên phố hét to, quán rượu hai bên đường bốc lên mùi vị quen thuộc, người đi tấp nập như mắc cưởi.
Tô Trường An rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù thời điểm náo nhiệt nhất ở quê nhà cũng không bằng một phần trăm của Chu Tước phố.
Hắn có chút hưng phấn xuyên qua từng cái tiểu thương.
Những tiểu thương kia bán đồ vật đúng là muôn hình vạn trạng, có kẹo đường tượng đất, lại có mặt nạ con rối. Tóm lại cho tới bây giờ Tô Trường An chưa từng thấy qua nhiều đồ vật như vậy.
Thanh Loan luôn luôn đi theo bên cạnh Tô Trường An, hắn muốn nhìn cái gì thì nàng ở một bên chờ hắn. Hắn đi lên phía trước, nàng cũng không vội không chậm bước theo.
Nhưng nàng đối với những người buôn bán hai bên đường lại không chút hứng thú.
Theo nàng thì những vật kia đều chế tác thô thiển, lại không hề có giá trị sử dụng.
Ví như những con rối kia, Thanh Loan thấy chúng tạo hình cứng ngắc, cũng không năng động, lại không thể nói, tệ hơn cả một dã thú trong rừng. Nàng không rõ vì cái gì những người này lại lấy chúng để kiếm sống.
Một trăm năm trước lúc nàng du lịch nhân gian chặt đứt một thân nhân quả, nàng từng gặp qua một phu nhân. Trượng phu của nàng dùng một ít cỏ khô bện thành một em bé, sau đó trượng phu của nàng mất đi. Phu nhân kia mỗi ngày đều tâm sự với em bé bằng cỏ, giống như hình nộm đó chính là trượng phu của nàng.
Thanh Loan rất nghi hoặc về việc này, nàng không hiểu tình cảm của phu nhân đó với trượng phu là loại gì. Theo nàng thấy thì người đều phải chết, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày hôm nay, tại sao phải khổ vì người ra đi trước đây. Huống chi, Thanh Loan cảm thấy nếu như phu nhân kia nhớ trượng phu thì nên đến mộ phần mà thăm chứ không phải cứ ngẩn người trước một cái hình nộm vô tri vô giác như vậy.
Nghĩ đến những chuyện cũ này, Thanh Loan không khỏi có chút xuất thần. Nàng chưa phát giác ra mình đã tới trước một hàng rong bán con rối.
Sự hưng phấn của Tô Trường An đối với tình cảnh phiên chợ náo nhiệt cũng dần dần hạ xuống. Hắn nhìn chung quanh một lát thì phát hiện vị sư thúc nhà mình đang đứng ngẩn người trước chỗ bán con rối.
Hắn cảm thấy kỳ quái bước lại, “Sư thúc, người thích không? Ta mua một cái tặng cho người.” Tô Trường An nói như vậy.
Thanh Loan nghe vậy quay đầu nhìn những con rối được bôi quét đủ màu sắc, xác định bản thân chắc chắn không thích chúng. Cho nên nàng lắc đầu nói ra: “Không cần.”
Nhưng Tô Trường An lại có cách nhìn bất đồng. Thanh Loan nói là cùng hắn dạo phố, nhưng trên đường đi lại trầm mặc không nói, đối với những đồ vật trên chợ cũng làm như không thấy thế mà dừng lại trước cửa hàng bán con rối. Hắn nhớ trên sách đã từng nói, con gái từ trước đến nay khẩu thị tâm phi*. Nàng nói không muốn chính là muốn, nói phải nhưng không nhất định là phải.
*: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
Tô Trường An liền khẳng định phán đoán trong lòng mình, hắn chân thành đứng trước hàng rong chọn kỹ lựa khéo một phen. Cuối cùng, hắn từ bên trong một đống con rối chọn ra một cô gái mặc áo xanh.
“Là nàng!” Tô Trường An nói như vậy, sau đó nhanh nhẹn cùng chủ quán thương lượng giá tốt rồi trả bạc.
“Cho người!” Hắn đưa tới con rối mới nhìn qua có vài phần tương tự Thanh Loan.
“Ta cũng không thích.” Thanh Loan lắc đầu nói ra.
Lúc nàng nói lời này, nhìn thẳng vào mắt của Tô Trường An. Con ngươi trong mắt thanh tịnh như một đầm xuân thủy. Người có đôi mắt như vậy nhất định sẽ không nói dối.
Tô Trường An rất nhanh liền ý thức được dường như bản thân đã hiểu lầm chút gì rồi. Nhưng lần đầu tiên tặng đồ cho con gái lại bị cự tuyệt, là một chuyện rất xấu hổ đồng thời cũng rất mất mặt mũi.
Mặt mũi đối với đao khách là một thứ rất trọng yếu.
Đây là đạo lý Sở Tích Phong nói cho Tô Trường An, hắn tôn sùng nó như tín điều.
Cho nên hắn kiên trì nói ra: “Người khác tặng người đồ vật, người nói không thích, là một việc rất không hợp đạo lý.” :v
“Vậy sao?” Thanh Loan ngẩn người, nàng từ trước đến nay rất giảng đạo lý cho nên có chút chần chờ. “Có đạo lý này sao?”
“Tự nhiên là có.” Tô Trường An nhìn ra Thanh Loan có chút dấu vết buông lỏng nên hắn vội gật đầu nói như vậy.
“Vậy được rồi...” Sau khi có chút chần chờ, Thanh Loan vẫn thò tay nhận lấy con rối.
“Người khác tặng cho đồ vật, nên bảo quản thật tốt. Làm mất hoặc hư rồi, cũng là một việc rất không hợp đạo lý.” Tô Trường An đã dần dần nắm rõ tâm tư của vị sư thúc này, cho nên hắn bổ sung thêm.
“Ừ.” Thanh Loan âm thầm ghi nhớ đạo lý này, sau đó nàng đem con rối mình không thích cẩn thận từng ly từng tí để vào trong ngực.
“Chúng ta qua bên kia xem đi.” Tô Trường An chợt phát hiện cách đó không xa có người đang tụ tập rất đông, dường như đang nhìn thứ gì đó kỳ lạ. Hắn hào hứng dâng lên, lôi kéo Thanh Loan một đường chạy tới.
Tay của Thanh Loan bị Tô Trường An giữ chặt, một sát na kia nàng vô thức muốn phản kháng nhưng nàng chợt nghĩ đến, đứa bé trai này dường như cũng là một người giảng đạo lý. Hắn kéo tay mình chắc có đạo lý của hắn, nếu mình tránh ra thì ngược lại mình là người không hiểu đạo lý.
Cho nên sau khi nàng do dự một chút, vẫn là tùy ý cho Tô Trường An lôi kéo mình chạy về phía biển người kia.
“Ta nói với ngươi bao nhiêu lần, thứ này của ngươi, chúng ta không cần!”
Vừa lúc Tô Trường An lôi kéo Thanh Loan vào đám người liền thấy một người đàn ông thân cao mã đại ăn mặc trang phục hộ vệ đang quát mắng một chàng trai khác.
Chàng trai kia khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người gầy yếu tựa như một cơn gió có cũng có thể thổi bay được. Y mặc một bộ áo gai bình thường, có lẽ do thường xuyên giặt rửa nên đã đổi màu trắng bệch.
Nhưng y lớn lên lại trông tuấn tú, ánh mắt có chút sưng vù, sắc mặt trắng bệch như người mang bệnh. Vì thế cả người nhìn qua có chút lôi thôi chán chường. Trong tay của y lúc này đang ôm lấy một chồng giấy trắng, chàng trai ôm chặt đến mức trên tay cũng nổi gân xanh.
Chàng trai sau khi nghe mấy vị hộ vệ nói như vậy, sắc mặt vốn trắng bệch lại càng thêm khó coi. Nhưng y vẫn cắn răng cầu xin nói thêm: “Các người xem lại đi. Xem… xem lại được không nào?”
Nói xong, tay của hắn cũng thuận thế đưa chồng giấy trắng tới trước người mấy vị hộ vệ.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, thứ ngươi viết, chúng ta không cần!” Một vị hộ vệ cầm đầu rất không kiên nhẫn nói, gã vung tay lên liền hất chồng giấy mà chàng trai đưa tới.
“Ta van cầu ngươi, ngươi xem... xem lại.” Chàng trai kia dường như chưa chấp nhận câu trả lời như vậy, y vẫn như trước chưa từ bỏ ý định đưa tập giấy tới.
“Ta nói! Thứ ngươi viết nhưng chúng ta đây không cần!” Hộ vệ kia hiển nhiên đã bị chàng trai chọc thêm vài phần giận dữ, gã phất tay đẩy đồ vật chàng trai đưa tới lần nữa.
Có lẽ lần này gã dùng sức thật lớn hoặc giả vì thân thể của chàng trai quá mức gầy yếu. Cho nên y lảo đảo một cái liền ngã sang bên cạnh. Chồng giấy trắng kia y xem như trân bảo cũng từ trên người mình tung lên giữa không trung, sau đó lại rơi xuống như những bông tuyết kia.
Con mắt của chàng trai đột nhiên trợn to, y nhìn xem từng trang giấy bay tán loạn lập tức bò đứng lên, sau đó y dùng tốc độ nhanh nhất có thể đạt được xuyên qua đám người nhặt từng tờ giấy để vào trong lòng.
Nhưng nơi đây là phố xá sầm uất, nhiều người lui tới, những trang giấy kia của y không thể tránh được bị người ta giẫm lên. Mỗi khi thấy như vậy, y có cử chỉ như điên rồ xông lên đẩy ra mấy người kia mà nhặt chúng lên, trong miệng thì thào: “Không được. Không được.”
Mấy vị hộ vệ thấy chàng trai rốt cục không dây dưa nữa nên phát ra tiếng cười lạnh, quay người đi vào một cửa hàng sau lưng.
Chân mày của Tô Trường An cau lại, hắn nhìn thấy chàng trai đang cong lưng trong đám người không ngừng tìm kiếm, hắn không hiểu cảm thấy y có chút đáng thương.
Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng khom người xuống giúp đỡ chàng trai nhặt những trang giấy trắng trên mặt đất.
Nhưng lúc này Thanh Loan ở một bên, ngón tay ngọc của nàng khẽ động, cánh tay nâng lên, một luồng linh lực chấn động bỗng nhiên tràn ra. Mấy trang giấy trên mặt đất như nhận được sắc lệnh nào đó vọt tới trên tay của nàng. Sau mấy hơi thở đã xếp thành một xấp trên tay của Thanh Loan.
“Ngươi đưa cho y đi.” Thanh Loan đem một xấp giấy trắng đưa tới trong tay Tô Trường An mà nói.
Tô Trường An sững sờ nhận lấy xấp giấy, giờ đây hắn mới phát hiện trên những tờ giấy trắng kia được người viết rất nhiều chữ ngay ngắn. Hắn nhìn kỹ một chút dường như trên này ghi một câu chuyện, Tô Trường An cảm thấy thú vị. Nhưng thân thể lại bước nhanh tới, đưa xấp giấy cho chàng trai vẫn còn đang đau khổ tìm kiếm kia.
“Giao cho ngươi, tất cả đều ở chỗ này.” Tô Trường An nói như vậy.
Chàng trai hiển nhiên rất giật mình, y thật thà tiếp nhận xấp giấy, sau nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại. Y đem những vật kia lần nữa ôm vào trong ngực, dường như sợ hãi sau một giây thì những tờ giấy đó sẽ biến mất vậy.
“Cảm ơn.” Y đứng người lên nói với Tô Trường An.
“Không có gì.” Tô Trường An nói ra: “Ta cảm thấy ngươi viết không tồi. Ngươi có thể đi nhà khác thử xem.”
“Ừ.” Chàng trai có chút đắng chát gật đầu, từ chối cho ý kiến với lời khuyên của Tô Trường An.
Rồi sau đó y lại cúi đầu trầm mặc một hồi, chợt y ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của Tô Trường An nói ra: “Ta tên Cô Thiên Phàm. Việc lần này cảm ơn ngươi!”
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Trường An cảm giác một khắc này ánh mắt của chàng trai sáng hơn rất nhiều. Hắn gật đầu đối với y rồi nói: “Ta tên Tô Trường An, ở tại Thiên Lam viện. Ngươi nếu có thời giờ rảnh rỗi, có thể đem đồ của ngươi đến cho ta xem một chút, ta rất thích đọc truyện.”
---o0o---
*: nguyên văn “Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn”
Trích từ bài “Tạp cảm” của Hoàng Cảnh Nhân (1749 - 1783)
“Tiên phật mang mang lưỡng vị thành, chích tri độc dạ bất bình minh.
Phong bồng phiêu tẫn bi ca khí, nê thủy triêm lai bạc hạnh danh.
Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh.
Mạc nhân thi quyển sầu thành sấm, xuân điểu thu trùng tự tác thanh.”
Dịch ý:
Cầu Tiên bái Phật, đều không được che chở, luân phiên mất huynh đệ, cầu sĩ thất bại, tiền đồ mênh mang. Nhưng mà, mắt thấy thế đạo mờ đục, rất nhiều sự tình bất bình, chỉ có thể đêm dài lúc người yên tĩnh, một mình rên rĩ rồi.
Cả đời bôn ba, tựa như bồng thảo theo gió phiêu lãng, bất đắc dĩ mà phổ ra bi ca. Trận này bi ca, toàn thân dường như dính nước bùn mà chật vật, đổi lấy tên đúng là phụ lòng phụ bạc, làm cho người cảm khái thế đạo bất công.
Rất khó nhịn chịu như vậy nhiều người kỳ thị, đáp lại mắt trắng. Thư sinh không có đầy bụng thi thư, không phải sự tình cụ thể, vô lực cứu thế, trên đời có hàng trăm loại ngành sản xuất, duy nhất không chỗ hữu dụng chính là thư sinh.
Chớ để bởi vì thi văn tràn ngập sầu khổ, đến thành bản thân cả đời sầu khổ chi lời tiên tri, cái này giống vậy chim mùa xuân côn trùng mùa thu kêu vang, nhiều hơn nữa bất bình thanh âm, có lẽ chỉ sẽ rơi vào người khác cho là mình tại không ốm mà rên, không cách nào khiến cho đồng cảm.