“Đao nô Sở Tích Phong!” Âm Sơn Trọc trầm giọng nói: “Ngươi cũng muốn càn quấy với tên tiểu tử kia sao?”
Mặc dù kiêng kị thực lực của Sở Tích Phong, nhưng Âm Sơn Trọc cũng không sợ phải giao thủ cùng hắn. Lão đã đạt tới Hồn Thủ cảnh ba mươi năm rồi, không ai dưới Tinh Vẫn và Vấn Đạo là đối thủ của lão, nhưng thân phận của Sở Tích Phong không giống vậy. Lão đánh Tô Trường An, còn có thể nói là quản giáo hậu bối được, nhưng Sở Tích Phong là giáo tập của Thiên Lam Viện, nếu bọn họ động thủ, tức đại biểu rằng Thiên Lam và Bát Hoang hoàn toàn đối nghịch.
Thiên Lam Viện giờ chỉ còn Ngọc Hành tận lực chèo chống, nếu thật sự đối kháng, Bát Hoang Viện cũng không sợ hãi. Nhưng ngai vị đệ nhất học viện Trường An này không chỉ có mình Bát Hoang Viện ngó ngàng tới, không biết có bao nhiêu kẻ khác cũng đang ở sau lưng nhìn chằm chằm. Chỉ chờ Bát Hoang Viện và Thiên Lam Viện ngao cò mổ nhau, bọn họ ngồi xem thành ngư ông đắc lợi.
Cho nên Âm Sơn Trọc không thể không kìm nén cơn tức giận của mình, lại nhường nhịn lần nữa.
“Ấu đồ bảo vệ vong sư, sao có thể gọi là càn quấy?” Sở Tích Phong lắc đầu nói ra.
“Vậy ý của ngươi là nhất định phải đánh?” Hai tay Âm Sơn Trọc hóa thành lợi trảo, một luồng khí tức lạnh lẽo tuôn ra từ cơ thể lão. Còn mạnh hơn khí tức vây khốn Tô Trường An khi nãy gấp trăm lần.
Tục ngữ có câu, con giun xéo lắm cũng oằn. Vì đại cục của Bát Hoang Viện mà ngày hôm nay Âm Sơn Trọc lão đã ngầm chịu đựng quá lâu rồi, nếu Sở Tích Phong và tên Tô Trường An kia đều không biết tốt xấu, vậy lão cũng không muốn nói thêm gì nữa. So tài thực hư vẫn hơn.
Ai ngờ lúc này Sở Tích Phong lại lắc đầu nói: “Không đánh.”
Âm Sơn Trọc sửng sốt, chợt khuôn mặt thoáng hiện nét cười, nói: “Nếu không đánh, vậy ngươi bảo tên tiểu tử nhà ngươi xin lỗi Bát Hoang Viện, chuyện này coi như...”
Lão còn chưa nói xong, một luồng sáng sắc lạnh đã lóe lên trước mắt. Chỉ cảm thấy cánh tay trái tê dại, có cái gì đó bị vung lên cao. Lão chậm chạp ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt bỗng trợn trừng.
Lọt vào tầm mắt là một cánh tay, thoạt nhìn trông rất quen mắt, nhưng lại bỗng dưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Trong đại điện chợt không ngừng vang lên những tiếng kêu sợ hãi.
Âm Sơn Trọc nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay trái của mình, lại phát hiện ra nơi đó đã trống không, bấy giờ lão mới nhận ra cánh tay kia chính là tay trái của mình.
Lúc này một luồng huyết quang hiện ra, máu tươi cũng tuôn ra từ vai trái của lão.
Nét mặt lão rốt cuộc cũng ngập tràn sợ hãi, lão muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mới hơi hé miệng đã phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thể cũng theo đó đổ ập xuống đất, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, lão còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng như băng của Sở Tích Phong vang lên bên tai.
“Tội chết có thể miễn, nhưng phải chặt một cánh tay của ngươi, vì tôn nghiêm của Thiên Lam ta.”
Trên Thiên Môn Sơn, trong Tinh Thần Các.
Một nam tử trung niên dung mạo bình thường đang khoanh tay mà đứng.
Đằng sau y có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, chúng nó sáng chói rực rỡ, khiến căn phòng u ám trở nên sáng như ban ngày. Nhưng trong số đó có hai ngôi sao đã dần ảm đạm không còn tỏa sáng nữa, thi thoảng lại khẽ lóe lên.
Lúc này có một thiếu nữ mặc thanh y bạch sa nửa quỳ trước mặt y.
“Các chủ, gọi ta đến có chuyện gì sao?” Thiếu nữ kia hỏi, giọng nói lạnh nhạt, tựa hoa lan ẩn mình trong khe núi, nước ngầm chay trong lòng đất, không chút cảm xúc.
“Tử Vi, Ngọc Hành sắp rơi, ngươi xuống núi một chuyến, đưa anh linh của bọn họ về đi.” Nam tử mở miệng nói, giọng nói của y cũng như diện mạo, không có gì thần kỳ, nhưng lại mang theo một vận luật kỳ lạ nào đó, ngầm hợp với một loại chí lý của thiên địa.
“Vâng.” Thiếu nữ đáp lời, đứng dậy định rời đi.
“Khoan đã!” Nam tử kia lại bỗng nhiên mở miệng.
“Các chủ còn gì muốn phân phó?” Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên.
“Chuyện của hai vị Tinh Vẫn này liên quan đến sự hưng suy của nhân tộc, mặc dù sắp rơi, nhưng vẫn còn chút thời gian. Trong khoảng thời gian này, đám dư chủng của thế kỉ trước lại bắt đầu hoạt động mạnh ở Trường An, ngươi cứ ẩn nấp ở Trường An trước, giúp ta tìm hiểu xem rốt cuộc bọn họ muốn gì. Đợi đến khi anh linh của Tử Vi và Ngọc Hành trở lại hẵng trở về các.
Thiếu nữ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mở miệng đáp vâng, bóng dáng chợt lóe lên rồi bỗng nhiên biến mất trong lầu các.
Ban đêm, bầu trời có chút tối tăm, sao trời dường như đều nấp mình vào giữa đám mây, không sáng bằng một phần một trăm bên trong tòa lầu các kia.
Một bóng dáng màu xanh đi qua Thiên Môn Sơn, tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ mấy một chốc đã lướt qua mấy đỉnh núi, lại đi tiếp về phía trước chính là Trung Châu, mà Trường An nằm ở Trung Châu.
Bóng dáng kia lại lóe lên, lập tức đã bước lên quan đạo.
Quan đạo buổi tối có rất ít người, bất luận là tiêu đội hay người đi đường hầu hết đầu sẽ chọn đi vào ban ngày, dẫu sao tầm nhìn thoáng, hơn nữa cách vài dặm đều có quan binh tuần tra, so với ban đêm an toàn hơn rất nhiều.
Nhưng bất kể cái gì cũng có ngoại lệ.
Giống như lúc này, trước mặt Thanh Loan là một người đang đứng.
Đó là một nam tử, trong bóng đêm không nhìn rõ dung mạo, nhưng dựa vào y phục trên người hắn, có thể đoán ra nam tử này cũng đã có tuổi - đó là một chiếc áo choàng màu sẫm, chéo vai làm bằng vải lông, bên trên còn có vết tuyết. Trung Châu đã là tháng ba, sớm đã không còn cái rét đậm mà tuyết trắng mang lại, thật khó tưởng tượng nam tử kia rốt cuộc dính mấy thứ này ở chỗ nào.
“Ngươi là ai?” Trong mắt Thanh Loan bỗng hiện lên chút cảnh giác, trên đời này, người có thể xuất hiện trước mặt nàng mà không bị phát hiện không nhiều, hiển nhiên người trước mắt là một trong số đó.
Nam tử kia không nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn lại bỗng chốc sáng ngời.
Lúc này, một luồng tinh quang xua tan tầng mây u ám chiếu xuống.
Nương theo ánh sáng đó, Thanh Loan nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt.
Nam tử khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt như đao gọt, khóe miệng có chút râu ria, nhưng không lộn xộn mà được cắt tỉa gọn gàng. Mái tóc đen pha lẫn sợi bạc, nhưng cũng được hắn chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ. Nếu là ba mươi năm trước, đưa cho hắn một chiếc quạt đề thơ, hẳn vị nam tử này sẽ là một công tử anh tuấn vô cùng.
Nhưng dẫu sao hắn cũng đã có tuổi, dù có sửa soạn ngăn nắp đến thế nào cũng không giấu được những nếp nhăn in hằn trên trán.
Thanh Loan nương theo tinh quang ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên bầu trời đêm u ám xuất hiện bảy ngôi sao khẽ lóe sáng.
Bảy ngôi sao kia xếp thành một hình dạng kì lạ, giống như một cái muôi. Trong đó có năm ngôi sao đã sớm ảm đạm không phát sáng, mượn ánh sáng chói lọi của những ngôi sao khác mới lờ mờ nhìn rõ hình dáng; còn có một ngôi sao không ngừng nhấp nháy, giống như ngọn đèn sắp tắt; còn lại một viên ánh sáng chói lóa, đứng giữa hàng tỉ ngôi sao tỏa một luồng sáng rọi xuống người nam tử.
“Ngươi là Khai Dương?” Thanh Loan nắm được thân phận của người tới, nhưng nàng vẫn khẽ nhíu mày, nàng không nhớ mình có liên quan gì đến người trước mặt này.
Nam tử kia hơi gật đầu nhưng không nói lời nào, chỉ đánh giá Thanh Loan một lượt.
Chừng vài giây sau, nam tử mới hài lòng thu lại ánh mắt của mình, khuôn mặt lộ ra ý cười, hắn nói: “Quả nhiên là ngươi.”
Thanh Loan vẫn cau mày như cũ, nàng không thích ánh mắt Khai Dương đánh giá mình, mặc dù nàng có thể cảm giác được rằng Khai Dương không có ác ý. Nhưng nàng vẫn thực không thích.
“Ngươi đang đợi ta?” Vì thế nàng hỏi.
Khai Dương lại gật đầu nói: “Ta và ngươi hữu duyên.”
Các web khác lấy truyện xin vui lòng để tên người dịch.