Dịch giả: alreii
Sau một đợt yên tĩnh quỷ dị thì diễn võ trường lại lần nữa trở nên huyên náo, một đám người châu đầu ghé tai, bắt đầu hỏi thăm người chung quanh thiếu niên đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai?
Nhưng bất kể là người của Sở gia hay là đệ tử ngoại tộc đều không quen người tới này.
Trong lúc nhất thời sôi nổi nghi hoặc không thôi.
La Bằng Triển cũng sững sờ, cộng thêm một kiếm nhìn như tầm thường vừa nãy, kì thực thế công mạnh mẽ đó khiến y có chút sợ run, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp lại vấn đề của thiếu niên này thế nào.
Tất nhiên y không thể đáp lại không đại biểu những cường hào bên dưới sẽ ngồi nhìn thiếu niên kia phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.
Thẩm Lâm Chính được coi như một cường hào thị tộc ở Giang Đông, gia chủ của Thẩm gia, hiển nhiên là người đầu tiên đứng lên.
Gã há miệng liền mắng: “Ngươi là đạo chích từ đâu tới, đại hội tỷ võ Giang Đông này há là chỗ để tiểu tử chưa mọc đủ lông như ngươi ngang ngược, còn không mau lui xuống!”
Trong tiếng quát của gã xen lẫn linh lực của mình, dù là tu sĩ Địa Linh cảnh bình thường cũng khó chống đỡ. Theo gã thấy tuổi tác thiếu niên này chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, chắc hẳn tu vi sẽ không quá cao, người vừa ra tay cũng không phải là thiếu niên mà là của Tư Mã Trường Tuyết đang giãy dụa trước khi chết. Vì vậy sau tiếng quát này của gã thì thiếu niên này sẽ ôm đầu kêu khóc.
Hành động này rơi vào trong mắt người bên cạnh vừa có thể lộ ra một tiếng chính khí của Thẩm Lâm Chính gã, một tiếng quát liền có thể khiến bọn chuột nhắt ôm đầu chạy trốn, cũng có thể đả kích kiêu ngạo của Sở gia, quả thật là chuyện nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng trên đời này không phải mọi chuyện đều có thể thuận theo tâm ý của mình.
Gã chắc chắn trong tiếng quát có xen lẫn linh lực của mình đều bao phủ về phiếu thiếu niên, nếu không phải có tu vi ngang hàng với gã thì người ngoài khó mà phát hiện được, nhưng tiếng quát này truyền ra, thiếu niên trên diễn võ đài kia lại như không nghe thấy.
Hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Thẩm Lâm Chính một cái, hệt như tiếng quát mà Thẩm Lâm Chính tự cho là chính khí hào hùng kia rơi vào trong tai thiếu niên lại như tiếng chó sủa vậy, khó lọt vào tai được.
Vào lúc này thiếu niên nghiêng đầu, nhìn về phía Tư Mã Trường Tuyết đang dùng kiếm chống đất, miễn cưỡng đứng thẳng người.
Tư Mã Trường Tuyết cũng vào lúc này nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, thân thể khẽ run, có kích động cũng có hưng phấn.
Nhưng thiếu niên không có ý đáp lại tình cảm đó của Tư Mã Trường Tuyết, hắn lạnh mặt nói.
“Kiếm Thập Phương, không phải dùng như vậy.”
Nói xong, cũng không để ý Tư Mã Trường Tuyết vẫn còn đang ngẩn ra.
Chỉ thấy tay thiếu niên hơi mở ra, kiếm Thập Phương kia như đáp lại bay vào trong tay hắn.
Một tiếng kiếm minh cao vút chợt phóng lên cao.
Thập Phương thần kiếm vào tay, thanh bội kiếm của Ngọc Hành ở trong tay thiếu niên lóe ra chín bóng kiếm ảnh, tựa như thấy được người thân đã lâu không gặp, trên thân kiếm bùng phát kiếm quang.
“Nhìn kỹ, đây mới là Liên Hoa Trán chân chính.”
Thiếu niên quay đầu nhìn Tư Mã Trường Tuyết còn chưa phục hồi tinh thần, nói như vậy.
Thân thể hắn hóa thành một luồng sáng, bay thẳng ra ngoài.
La Bằng Triển bên cạnh sửng sốt, kiếm Thập Phương ở trong tay thiếu niên đã hóa thành một đóa hoa sen cực kỳ diễm lệ.
Trong con ngươi của y thế giới vào lúc đó tựa như không còn phong cảnh nào khác, chỉ còn lại một đóa hoa sen nở rộ.
Bên tai như là nghe được từng tiếng kêu, hình như có người đang bảo gã cẩn thận.
Nhưng La Bằng Triển đối với những thứ đó như không nghe thấy, y chỉ ngây ra nhìn đóa hóa sen kia, hệt như đang nhìn phong cảnh tuyệt đẹp nhất trên thế gian.
Phựt!
Một tiếng vang tràn ra trên diễn võ trường của Sở gia.
Như là tiếng da bị xé rách, phát ra âm thanh.
Tiếng kinh hô dần dần trở thành tiếng kêu sợ hãi.
Chỉ trong phút chốc, hoặc là nói chỉ trong thời gian chớp mắt.
La Bằng Triển vừa nãy còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt mọi người đã biến mất không thấy, nhưng vào lúc đó máu thịt đầy trời xen lẫn xương vỡ lại thay nhau rơi xuống.
La Bằng Triển chết rồi.
Chết hết sức đột ngột, cũng cực kỳ dứt khoát.
Dứt khoát đến mức ngoài máu thịt đầy trời thì không còn lại gì cả.
Yên tĩnh.
Chết yên tĩnh như vậy.
Ai cũng không ngờ thiếu niên đột nhiên xuất hiện này ra tay lại tàn nhẫn như vậy, động một cái liền giết người.
“Ngươi! Ngươi!” Hai mắt Thẩm Lâm Chính đột nhiên sung huyết, gã muốn mắng gì đó, nhưng vào lúc đối diện với hai tròng mắt gần như vô tình của thiếu niên, trong lòng Thẩm Lâm Chính, người vẫn tự cho là dưới Tinh Vẫn không có địch thủ chợt rét lạnh khó hiểu, lại hồi lâu không nói ra được câu nói nào.
Thiếu niên vẫn không nhìn Thẩm Lâm Chính cái nào, hắn quay người, trên mặt chưa từng có chút biểu cảm nào, giống như người vừa chết trên tay hắn chỉ là một con sâu cái kiến, một con chó hoang, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Hắn khẽ run thân kiếm, toàn bộ máu huyết trên Thập Phương đều rơi xuống, lần nữa lộ ra thân kiếm trắng tinh không tì vết của nó.
Hắn nhẹ nhàng ném nó đi, Thập Phương thần kiếm liền rơi vào trong tay Tư Mã Trường Tuyết.
“Đi xuống đi, nơi này để ta.”
Nói xong, khóe môi hắn bất chợt lộ ra ý cười.
Nụ cười này chân thành như vậy, chân thành như xuân thủy tháng ba, thấm vào lòng người.
Cùng với sát thần lạnh lùng hồi nãy như là hai người.
Tư Mã Trường Tuyết sửng sốt, tuy rất kinh ngạc vì hành động vừa nãy của thiếu niên, nhưng vào lúc thiếu niên cười với nàng, nàng biết Tô Trường An vẫn là Tô Trường An kia.
Chẳng hiểu sao nàng cảm thấy yên tâm rất nhiều, nàng gật đầu với hắn, cuối cùng quay người đi xuống khỏi diễn võ đài.
Mà những đệ tử Sở gia đã sớm lo lắng cho nàng vào lúc này bước tới vây quanh đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng, đưa nàng đến sương phòng nghỉ dưỡng.
Lúc rời khỏi diễn võ đài, nàng nói với những đệ tử Sở gia đang lo lắng cho tương lai gia tộc mình.
“Đừng lo, chủ của Giang Đông đã trở lại.”
Đợi đến khi chắc chắn Tư Mã Trường Tuyết đã được đưa đi an toàn, tầm mắt của thiếu niên đứng trên diễn võ đài lướt qua từng người phía dưới.
Ánh mắt của hắn lần nữa trở nên rét lạnh.
“Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai, trước là quấy rối đại hội tỷ võ của Giang Đông ta, sau là ở trước mặt hào kiệt Giang Đông ta chém giết tộc nhân ta. Nếu bây giờ ngươi rời đi, chúng ta có thể không tính toán với ngươi, còn nếu ngươi tiếp tục càn quấy, vậy đừng trách lão phu lòng dạ độc ác!” Trưởng lão Mạnh Như Hải của Mạnh gia vào lúc này rốt cuộc đã phục hồi lại tinh thần, lão đứng dậy quát lên.
Lời này tất nhiên là thanh sắc nội liễm, nhưng lại không thiếu tỏ ra yếu kém.
Một kiếm vừa nãy của thiếu niên này hiện ra khí thế, không thể xem nhẹ, bây giờ bọn họ muốn chia cắt thế lực của Sở gia ở Giang Đông, tất nhiên không muốn thêm phiền phức.
Nhưng thiếu niên kia lại làm như không nghe thấy lời uy hiếp của lão giả, hắn rút trường đao sau lưng ra, giọng nói lạnh lùng như Ác Thần hạ phàm, như Tu La giáng thế.
“Ta là truyền nhân của Sở Tích Phong, chủ của Giang Đông - Tô Trường An.”
“Chư vị muốn chia cắt đất đai Giang Đông ta.”
“Đã từng hỏi thanh Hạ Hầu Huyết này của ta chưa.”
Lúc đó, đao quang trong tay hắn sáng lên, chói mắt giống như ánh mặt trời rực rỡ trên không trung, sáng chói khiến người không mở mắt ra được.
---o0o---