Dịch: Tiểu Băng
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt tròn mắt nhìn Tô Trường An.
“Huynh… huynh nói cái gì?” Cổ Tiễn Quân sững người, không thể tin được.
Tô Trường An nghiến răng, nhìn cô.
“Ta nói, ngày mai muội cũng gả cho ta đi...”
“...” Xác định không phải mình nghe nhầm, Cổ Tiễn Quân im bặt.
Tô Trường An hận mình quá xúc động, lùi lại một bước.
Cổ Tiễn Quân cau mặt, một lúc lâu sau mới nói.
Cô hỏi: “Vậy Như Nguyệt thì sao?”
Mắt Lục Như Nguyệt càng thêm tròn.
“Như Nguyệt?” Tô Trường An ngớ người, không hiểu ý Cổ Tiễn Quân. Một chốc sau hắn mới nghĩ ra, hạnh phúc này tới quá bất ngờ, nét mặt hắn không thể nào tin được.
“Ọt ọt.”
Hắn nuốt nước miếng, nhìn Cổ Tiễn Quân chằm chằm, liệu có phải hắn nghe nhầm rồi không?
Cổ Tiễn Quân trừng mắt nhìn lại hắn.
Tô Trường An hạnh phúc đến vô cùng.
“Cùng với nhau?” Hắn cẩn thận hỏi lại lần nữa.
...
Thiên Lam viện Thánh Nhân Tô Trường An đại hôn.
Phố phường Trường An đều xôn xao, phố lớn ngõ nhỏ đều là bàn luận việc này.
Trục Man đế không thể không ngay nửa đêm khẩn cấp triệu tập chúng thần tử để thương nghị việc này, sai cả ngàn công tượng ngay trong đêm chạy tới Thiên Lam viện để may đồ mừng, chuẩn bị cho ngày mai.
Trận thế hoành tráng không thua gì năm đó lúc Hạ Hầu Minh trở về Trường An, thống lĩnh thiên hạ.
Cho thấy địa vị của Tô Trường An ở Đại Ngụy là cao tới mức nào.
Tóm lại, cả thành Trường An đã sôi trào.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trời vẫn đổ tuyết nhỏ, song chẳng ảnh hưởng gì tới Thiên Lam viện treo đầy đèn lồng đỏ ấm áp.
Khách tới chúc mừng nối liền không dứt.
Từ vương hầu hiển quý, đến thường dân nghèo hèn, vây Thiên Lam viện có thể nói là ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Phụ trách nghênh đón những khách nhân này chính là các đệ tử loay hoay.
Đương nhiên chẳng phải ai cũng có tư cách tham dự hôn lễ, nếu chỉ cần tới đưa lễ là được vào cửa, vậy thì Thiên Lam viện dù có bự ra thêm gấp mười lần cũng không đủ chỗ.
Thế nên người ta đứng đầy ngoài cửa mà nhìn vào.
Trục Man đế vung tay lên, triệu tập tất cả đầu bếp trong hoàng cung, cả con đường Chu Tước bày đầy bàn ăn, căng rạp che tuyết để đãi tiệc.
Cái gọi là khách quý chật nhà, cũng không sai.
Quà tặng lễ thôi thì muôn hình vạn trạng, có đồ cổ tranh chữ giá trị liên thành, có lụa là gấm vải, có người mang tới tặng cả một con gà mái, dù đắt hay rẻ, quà tặng cũng đã chất chồng thành núi.
Đám đệ tử tiếp khách nhận quà quay mòng mòng đến đầu óc choáng váng, đám trưởng bối Hoa Phi Tạc trong nội viện cũng khổ sở không kém.
Tinh Vẫn các tộc, Đại Ngụy Thần tướng vương hầu, hoàng thân quốc thích, ào ào kéo tới, ai cũng muốn được một chỗ trong nội viện để chứng kiến tiệc cưới, ai cũng mang theo quà lễ hiếm quý đến đây, ai cũng muốn hàn huyên nói chuyện với Thiên Lam viện, khiến đám sư thúc của Tô Trường An mệt không chịu nổi.
Đương nhiên, cũng có một số người vẫn rất thoải mái.
Thí dụ như, Tô Thái, cha của Tô Trường An.
Ông nhìn con đường Chu Tước bày đầy bàn ăn từ đầu đường đến cuối đường, nhìn đám khách quan to quý hóa ở trong nội viện mà trong lòng vô cùng đắc ý.
Với thân phận của ông, không tránh được bị đám quan khách quý hóa kia vây lấy nịnh bợ.
Nhưng Tô Thái không hề mất kiên nhẫn tí nào.
Người khác nói một câu: “Tô lão gia tử quá là có phúc.”
Ông sẽ đáp trả một câu: “Từ nhỏ ta đã biết thằng nhãi này nhà ta trưởng thành sẽ thành châu báu.”
Người khác lại nói một câu: “Tô lão gia tử quả là có cách dạy con, mới tạo ra được một người như Tô viện trưởng cho Đại Ngụy ta.”
Ông sẽ trả ngay một câu: “Đâu có đâu có, là do tự thằng nhóc đó làm mà thôi.”
Nhưng trên mặt ông lại hiện rõ vẻ ‘thằng nhóc một nửa, công lão tử của nó một nửa’.
...
Lúc đúng giữa trưa.
Tuyết dần ngừng rơi, không khí trong ngoài Thiên Lam viện càng thêm sôi nổi.
Mọi người đều xoay người nhìn cổ nhạc vọng tới.
Đội đón dâu xuất hiện cách đó không xa, đang từ từ đi tới, nam tử kia cưỡi một con ngựa cao to, mặc đồ đỏ, bộ dạng dù không coi là tuấn tú, nhưng mà sạch sẽ thanh thoát, sau lưng có hai cái kiệu lớn tám người khiêng.
Đương nhiên là Tô Trường An và đội ngũ đón dâu của hắn.
Có điều… kiệu đón dâu không phải chỉ có một cái, mà có tới hai cái, Tô viện trưởng đây là muốn một lần cưới tới hai vị tân nương?
Đội đón dâu tới cửa sân, hai cái kiệu hoa hạ xuống, Tô Trường An đi tới cái kiệu thứ nhất, một cô dâu thướt tha từ trong được dìu ra, sau đó tới cô thứ hai.
Tiếng pháo nổ vang lên.
Hai cô dâu một chú rể đứng đó sóng vai nhau, tuy không nhìn thấy mặt cô dâu, nhưng khí chất của các cô đều khiến người ta phải tán thưởng, những lời khen “Kim đồng ngọc nữ”, “Mỹ nhân xứng anh hùng” gì gì không ngớt vang lên.
Nhưng rồi mọi người nhanh chóng nhận ra có điều không đúng.
Ba người không hề có ý định đi vào trong nội viện.
Theo lý thuyết, buổi lễ đã phải bắt đầu rồi chứ, mọi người nhìn ba người ngoài cửa, không thể không xì xào bàn tán.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn ra xa, như đang đợi cái gì đó.
Một tiếng kinh hô vang lên. Từ phía chân trời, một nữ tử áo đỏ xuất hiện, thân pháp cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Tô Trường An.
Nữ tử này cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt nhất là đôi mắt của cô, đỏ rực như lửa.
Cảm nhận được cô tới, hai tân nương rùng mình, đầu cúi thấp hơn chút nữa.
Nữ tử lạnh lùng đảo mắt qua hai tân nương: “Cùng một chỗ?”
“Cùng một chỗ.” Tô Trường An gật đầu.
“Được.” Nữ tử hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, tay cô khẽ vung, không trung xuất hiện thêm một cái khăn cô dâu, cô tự phủ nó lên đầu mình.
Cho đến lúc này, mọi người mới hiểu được, thì ra hôm nay Tô Trường An không phải là lấy hai tân nương, mà lấy ba người.